Quyền Tài

Chương 1087: Quay về Kinh

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, cơ quan.

Đổng Học Bân cũng không có hành lý gì, chỉ là thu dọn một túi xách đơn giản thì đi làm, ngày hôm nay là ngày hắn ngồi máy bay quay về kinh.

Đại viện huyện uỷ.

"Đổng huyện trưởng."

"Buổi sáng tốt lành."

Vài người chào hỏi hắn.

Đổng Học Bân đáp lại mấy câu buổi sáng tốt lành, trực tiếp vào chính phủ huyện.

Bất quá khác biệt ngày hôm qua chính là, ngày hôm nay người chào hỏi Đổng Học Bân rõ ràng ít đi rất nhiều, cho dù có người chào hỏi, rất nhiều cũng là hơi có lệ, ví dụ như khoa viên và cán bộ huyện ủy, không có nhiệt tình như ngày hôm qua ngày hôm trước, cái này liếc mắt là có thể cảm giác ra, hiển nhiên là bởi vì chuyện Đổng Học Bân tại cuộc họp thường uỷ, mọi người mới có chút cố kỵ, nhưng mà Đổng Học Bân cũng không quan tâm cái gì, ngày hôm qua lúc đi vào hàng của Khương huyện trưởng bên kia, Đổng Học Bân cũng đã làm tốt chuẩn bị, không có gì ngoài ý muốn.

Trong phòng làm việc.

Diêu Thúy pha trà cho hắn.

Đổng Học Bân vừa tiến đến liền nói: "Đừng pha nữa Thúy nhi, buổi sáng tôi phải ngồi máy bay đi." Nhìn thời gian, nói: "Còn có hai tiếng đồng hồ, lập tức phải đi, phải đến sân bay thành phố, nếu không sẽ không kịp."

Diêu Thúy không để ý đến hắn, buông phích nước nóng không hé răng.

Đổng Học Bân cười khổ, "Làm sao vậy?"

Diêu Thúy nhẹ giọng nói: "Ai kêu cậu không mang tôi đi."

Đổng Học Bân vội nói: "Không phải không cho w đi, cô ở bên này còn có việc mà."

Diêu Thúy bất đắc dĩ nói: "Tôi là thư ký của cậu, cậu đi rồi tôi còn có chuyện gì?"

Đổng Học Bân nói: "Tôi đi rồi, các phòng ban tôi phân công quản lý lỡ như có việc thì sao? Bọn họ khẳng định phải tìm cô trưng cầu ý kiến. Cô ở đây cũng có thể tùy thời liên hệ tôi, nếu như hai ta đều đi, ai ở huyện Trinh Thủy phối hợp? Hơn nữa xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Cô nói có phải không? Rồi nói đi trung ương đòi tiền cũng không phải việc tốt, còn không biết thế nào, cho nên mới muốn cô ở lại phối hợp công tác."

Diêu Thúy thở dài nói: "Là bởi vì tiền của trung ương không dễ đòi, tôi mới muốn theo, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn không giúp qua cậu cái gì, trong lòng tôi không thoải mái."

"Không chú ý nhiều như vậy."

"Cậu đi lần này chỉ mang hai người, được không?"

"Nhìn xem. Hẳn là không sao đâu."

"Được rồi, cậu đều nói như vậy, vậy tôi ởbên này phụ trách liên lạc."

"Ừm, việc nhỏ cô quyết định là được. Cứ nói là ý của tôi."

"Ha ha, cậu uỷ quyền cho tôi thật ra rất lớn."

"Không phải tôi uỷ quyền, thư ký lúc đầu đã có cái quyền lợi này."

"Được rồi, việc nhỏ tôi quyết định, chuyện lớn thì tôi tùy thời gọi điện thoại cho cậu."

"Được, ha ha, đến lúc đó trở về tôi mang chút đặc sản kinh thành cho cô, vịt nướng này nọ, tôi phỏng chừng cô cũng lâu rồi không ăn."

"Được, vậy tôi sẽ chờ."

Nói xong. Đổng Học Bân lại thu dọn hành lý, từ trong ngăn kéo phòng làm việc lấy đi vài thứ, lúc này mới coi như xong, sau đó hắn liền cáo từ Diêu Thúy, đi xuống lầu.

Bên ngoài.

Một chiếc Xiali cũ đậu sẵn, người đã chờ.

Lái xe là một người tài xế chính phủ huyện, người này tự nhiên không đi kinh thành, chỉ là đem Đổng Học Bân bọn họ đi qua mà thôi, bên cạnh người lái là một người phụ nữ trung niên, đêm qua Đổng Học Bân cũng đã gặp qua cô ấy. Gọi là Trần Tiểu Mỹ, một phụ nữ cũng lớn tuổi nhưng vẫn còn mặn mà lắm, nhan sắc coi như thông qua, bởi vì cô ấy là người duy nhất trong huyện có thân thích ở bộ tài chính kinh thành, cho nên mới mang cho cô ấy. Đương nhiên, nói là thân thích cũng cng là một người khoa viên bình thường ở bộ tài chính. Bất quá trong triều có người dễ làm chuyện, đây là tất cả mọi người công nhận. Người ngồi ở ghế sau là cục trưởng cục tài chính Nghiêm Nhất Chí ngày hôm qua trong cuộc họp thường uỷ Đổng Học Bân đã thấy qua, đi trung ương đòi tiền, tự nhiên không thể thiếu cục trưởng cục tài chính, tính ra, bọn họ coi như là thuộc hạ của Đổng Học Bân, dù sao Đổng Học Bân là phân công quản lý công tác tài chính.

Đổng Học Bân đến đây, nam nữ trên xe của đều đi xuống.

"Đổng huyện trưởng."

"Đổng huyện trưởng."

Đổng Học Bân ừm một cái, "Đi thôi."

"Được." Nghiêm Nhất Chí tượng trưng mở cửa xe cho Đổng Học Bân, nhưng biểu tình nhìn không ra có bao nhiêu cung kính, Đổng Học Bân biết, Nghiêm Nhất Chí là người của Mông bí thư, lúc xưa cục tài chính cũng đều là Mông bí thư khống chế, cho dù Khương Phương Phương huyện trưởng muốn dùng tiền, Nghiêm Nhất Chí cũng sẽ không bán mặt mũi, đều là xin chỉ thị Mông bí thư, chỉ có Mông bí thư gật đầu ông ta mới có thể đưa tiền, cho nên Đổng Học Bân dựa vào hướng Khương huyện trưởng, Nghiêm Nhất Chí cũng không có nhiệt tình, tâm tình có chút có lệ.

Đổng Học Bân nhìn ông ta, cúi đầu lên xe.

Nghiêm Nhất Chí cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trần Tiểu Mỹ cũng không nói chuyện, phỏng chừng cũng là thân tín của Nghiêm Nhất Chí, tự nhiên có khuynh hướng nghiêng về Mông bí thư, bọn họ không dám làm căng thẳng với Đổng Học Bân, nhưng cũng không dám quá nhiệt tình … có phe phái, rất nhiều thứ đều phải thay đổi, sẽ lo trái lo phải, cái này Đổng Học Bân đã tràn đầy thể hội.

Xe chạy đi.

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Một tiếng đồng hồ...

Một đường không nói chuyện, xe tới sân bay.

Huyện Trinh Thủy không có thành phố lớn xung quanh, đều là thành phố cấp ba bình thường, sân bay đương nhiên cũng không lớn, nhỏ đến đáng thương.

Đổng Học Bân xuống xe, quay đầu lại nói: "Lão lý, khổ cực."

Tài xế lão Lý cuống quít nói: "Ngài đừng khách khí, vậy tôi trở về."

Đổng Học Bân ừ một tiếng, "Đi chậm một chút, thuận buồm xuôi gió."

Lão Lý nhanh chóng nói cảm ơn, sau đó chờ Đổng Học Bân bọn họ vào sân bay mới đem xe đi, ông ta đối với Đổng Học Bân vẫn là rất khách khí, tại trong mắt ông vô luận Đổng Học Bân đứng vào hàng người lãnh đạo nào, hiển nhiên cũng không phải người ông ta có thể đắc tội, hơn nữa Đổng Học Bân vô luận đối với người nào đều rất khách khí, nói rất đúng chỗ, chưa từng khinh thường ai, trong các tài xế không chỉ lão Lý, ấn tượng của rất nhiều người đối với Đổng huyện trưởng cũng vô cùng tốt, ví dụ như Đổng huyện trưởng sau khi xuống xe sẽ nói một câu "Thuận buồm xuôi gió", không phải là chuyện từng lãnh đạo huyện đều có thể làm được.

Thật ra Đổng Học Bân cũng là loại tính cách này, người không đụng tôi tôi không chạm người, người khác nếu như khách khí đối với hắn, hắn cũng sẽ khách khí đối với người khác, cái gì tự cao tự đại... Cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua trên người Đổng Học Bân.

Nghiêm Nhất Chí nhìn Đổng Học Bân, thấy hắn đối với một người tài xế cũng khách khí như vậy, trong lòng không khỏi thì thầm một tiếng, cuộc họp thường uỷ ngày hôm qua ông có dự thính, tận mắt thấy tràng diện Đổng Học Bân khẩu chiến quần hùng cùng năm sáu thường ủy huyện ủy cãi nhau, cái khí thế kia, công phu mồm mép kia, cái cảm giác càn quấy nhanh mồm nhanh miệng... Quả thật là đừng nói nữa, hơn nữa dưới tình huống một đấu sáu dĩ nhiên làm cho sáu thường ủy huyện ủy á khẩu không trả lời được, những câu nói rất chắc chắn, những câu ép sát người khác, cho nên Nghiêm Nhất Chí còn tưởng rằng Đổng Học Bân là một lãnh đạo rất không tốt, ai ngờ ngày hôm nay vừa tiếp xúc, mới phát hiện tính hai mặt của Đổng Học Bân quả thật tương phản quá lớn.