Quyền Tài

Chương 1062: Mã chủ nhiệm tức giận!

Chạng vạng.

Diêu gia.

"A lô, xin chào Mã chủ nhiệm "

"Tiểu Diêu, ở nhà à? Thân thể thế nào?"

"Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, tốt hơn rồi, ngày mai hẳn là có thể đi làm "

"Vậy là tốt rồi, được rồi, mấy người cán bộ của huyện bên cạnh tới, bên này có một bữa tiệc "

"Mã chủ nhiệm, tôi còn cảm, ngày hôm nay thật sự uống không được rượu, ngài xem..."

"Cũng không cho cô uống rượu, đến đây bồi một chút là được, chủ yếu là ăn, cô đem công việc bỏ qua một bên, mau tới đây "

"Thế nhưng..."

"Nhanh lên một chút, chỉ chờ cô"

Tít tít tít, Mã Bân cúp điện thoại

Điện thoại di động âm thanh không nhỏ, đối thoại của hai người Đổng Học Bân bên cạnh bọn họ cũng nghe được

Diêu phụ lúc này mắng một tiếng, " Mã Bân này thật không phải thứ tốt, mỗi lần ăn xã giao đều lôi Thúy nhi nhà tôi đi, hắn có ý gì hả? Thúy nhi còn bệnh, lần trước tên họ Mã liên tiếp chuốc rượu Thúy nhi, cuối cùng Thúy nhi uống đến nỗi cái gì cũng không biết, nếu không Thúy nhi thông minh sớm len lén gọi một cú điện thoại cho tôi kêu tôi đi qua đón thì không chừng sẽ bị ai chiếm tiện nghi "

Diêu mẫu cũng nghiêm mặt nói: "Cái đám cán bộ này không một thứ tốt, thấy Thúy nhi nhà chúng ta đẹp đến nghẹn muốn chiếm tiện nghi của Thúy nhi đây"

Diêu Thúy ngắt lời nói: "Ba, mẹ "

Diêu Lực cũng nói: "Chị đừng đi "

"Không đi sao được?" Diêu Thúy phiền muộn xoa xoa trán, "Đó là lãnh đạo trực tiếp của chị, khoa thư ký của chị đều phải nghe Mã Bân " Dứt lời lại che miệng ho khan, Đổng Học Bân lập tức rút giấy ăn qua, Diêu Thúy lau lau nước mũi, nhìn qua rất khó chịu

Diêu mẫu lo lắng nói: "Con bệnh như vậy, vậy sao đi hả?"

Diêu phụ lên tiếng, "Con thành thật ở nhà ăn đi, ngày hôm nay ba không cho đi "

"Ba" Diêu Thúy bất đắc dĩ nói: "Hiện tại con công tác đã đủ mệt, nếu không cho Mã chủ nhiệm mặt mũi, ổng làm khó dễ con làm sao bây giờ?"

Mã Bân, đây là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện Trinh Thủy, phục vụ đều là lãnh đạo huyện, thực quyền không nhỏ quan hệ trong huyện cũng rất lớn, Diêu phụ Diêu mẫu cũng biết Mã Bân là không thể đắc tội, thế nhưng...

Diêu phụ hừ nói: "Cùng lắm thì từ chức không làm "

Diêu Thúy nói: "Lần trước tôi bởi vì chút chuyện phiền lòng muốn từ chức, ba và mẹ khuyên như thế nào? Nói em trai còn không tìm được công tác, nếu như con không làm sinh hoạt phí trong nhà sẽ túng quẫn, cho nên kêu con nhịn một chút, lời này là ba nói? Hiện tại lại kêu con từ chức?"

Diêu phụ trừng cô ấy, "Ba là sợ con chịu thiệt"

Diêu Lực con mắt đỏ lên, nắm chặt nắm tay nói: "Chị, đều do em không có bản lĩnh "

Diêu Thúy gõ đầu em trai một cái, cười nói: "Chị không có việc gì, có quan hệ gì với em đâu? Ha ha, được được, con không đi, hôm nay ở nhà ăn”

Diêu phụ nói: "Cái này là được rồi, ăn ăn "

"Vậy tôi gọi điện thoại, ài, nói như thế nào đây" Diêu Thúy cầm lấy điện thoại di động suy nghĩ một chút, vẫn không dám gọi cho Mã Bân, mà là gọi cho Thái khoa trưởng của khoa thư ký, cô ấy phỏng chừng Thái khoa trưởng cũng ở khoa thư ký, nói là khoa trưởng khoa trưởng, thật ra cũng là gọi êm tai mà thôi, khoa thư ký đương nhiên không có khả năng là cấp khoa, chủ nhiệm Mã Bân mới cũng chỉ là cán bộ cấp khoa mà thôi

Tít tít tít, điện thoại thông.

"A lô, tôi còn đang trên đường tới, tiểu Diêu tới rồi à?" Đối diện truyền tới tiếng nói của một người phụ nữ

Diêu Thúy lập tức nói: "Thái khoa trưởng, tôi bệnh còn chưa hết, đột nhiên trở nặng, có thể đi không được "

Thái khoa trưởng giọng điệu hờn giận nói: "Mã chủ nhiệm điểm danh kêu cô đi, còn nói tự mình gọi điện thoại cho cô"

Diêu Thúy làm bộ khó chịu nói: "Tôi thật sự không được, đau đầu lắm, ngài xin Mã chủ nhiệm cho tôi nghỉ, thật sự xin lỗi "

Thái khoa trưởng nói, "Tiểu Diêu này, Mã chủ nhiệm điểm danh cô đó là coi trọng cô, cô còn đẩy qua đẩy lại, còn có ngày hôm nay thường vụ phó huyện trưởng huyện chúng ta tiền nhiệm, ngày rất quan trọng, chờ sau khi công tác phân công thường vụ phó huyện trưởng dựa theo lệ cũ khẳng định là phân công quản lý chính phủ huyện, đừng nói chúng ta, Mã chủ nhiệm đều phải nhìn sắc mặt của người ta, cô thì người lại, không khỏe thì không tới" trong điện thoại, Thái khoa trưởng phê bình Diêu Thúy một trận, cuối cùng mới nói: "Tôi nói một tiếng cùng Mã chủ nhiệm " cúp điện thoại

Diêu Thúy thả lỏng, cười khổ nói: "Được, lại đắc tội với người" Sau đó nhìn về phía Đổng Học Bân nói: "Người ta đều hâm mộ nhân viên công vụ, thật ra vào rồi mới biết được căn bản không phải như vậy, nhất là cái chổ như phòng làm việc chính phủ huyện, xã giao tiếp đãi, phiền đến phiền chết "

Đổng Học Bân cười cười, "Đừng có gấp, lần trước đã nói, trong vòng một tuần cô khẳng định thăng quan "

Diêu Thúy nói: "Cậu còn nhớ vụ đánh cược này à? Tôi nghĩ cậu nói giỡn chứ, thăng quan? Chỉ là chuyện ngày hôm nay, không cho tôi sung quân đi ra ngoài đã không sai rồi "

Diêu Lực buồn bực nói: "Chị, thăng quan cái gì?"

Diêu Thúy nói: "Trước đó nói đùa với Học Bân, không có việc gì "

Đổng Học Bân gắp khẩu đồ ăn, cũng không giải thích

"Không nói chuyện phiền lòng, ăn thôi "

"Đúng vậy, đều động đũa đi, đừng để nguội lạnh "

"Tiểu Đổng, ngày hôm nay con ăn nhiều một chút "

Đang ăn cơm, Đổng Học Bân cũng thấy được tâm tình của Diêu Thúy không phải đặc biệt tốt, luôn thất thần, phỏng chừng vẫn là nghĩ đến chuyện mới vừa rồi từ chối Mã Bân

Đổng Học Bân trấn an nói: "Diêu Thúy, đừng suy nghĩ nhiều "

Diêu Thúy miễn cưỡng nở nụ cười, "Nói là nói như vậy, nhưng ngày mai đi làm còn không biết họ Mã thu thập tôi thế nào, người nọ, thù dai lắm"

Reng reng reng, điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên

Cầm lấy vừa nhìn, trên màn hình biểu hiện chính là dãy số của Mã Bân

"Không có ý tứ, tôi đi tiếp điện thoại" Cáo tội xong, Đổng Học Bân cầm điện thoại đi xa một ít, tiếp nói: "A lô!" Sau khi biết Mã Bân đối với Diêu Thúy tựa như có ý, còn mỗi lần đều sai bạn học cũ của mình bồi rượu ăn cho gã ta, thái độ của Đổng Học Bân đối với Mã Bân cũng không như buổi trưa, trong giọng nói lãnh đạm rất nhiều

"Đổng huyện trưởng, tôi Mã Bân "

"Tôi biết "

" Báo cáo cùng ngài một chút, mấy người cán bộ của các huyện xung quanh đến, thương lượng một hợp tác, một hồi hẳn là ăn bên nhà khách, ngài xem..."

"Tôi đang ở nhà bạn, các người ăn đi"

"Vậy chuyện hợp tác nếu như bàn xuống, cụ thể..."

"Công tác phân công của tôi còn chưa có xuống tới, đối với công tác bên này cũng còn chưa quen thuộc, trước hết không khoa tay múa chân, chuyện cụ thể anh cùng phó huyện trưởng phân công quản lý hoặc là Khương huyện trưởng bàn đi" Mã Bân nhìn qua là báo cáo công tác, trên thực tế có thể là muốn mời Đổng Học Bân ăn, muốn làm tốt quan hệ, nếu như là buổi chiều Đổng Học Bân còn có thể đáp ứng, nhưng hiện tại, Đổng Học Bân sao còn có thể cho gã mặt mũi? Hắn chuẩn bị gõ gõ Mã Bân

Đi trở về, Đổng Học Bân ngồi xuống tiếp tục ăn

Diêu Thúy nhìn hắn một chút, "Đồng sự?"

Đổng Học Bân gật đầu, "Kêu tôi đi qua ăn "

Diêu Thúy nói: "Vậy đi đi, cậu vừa tới vài ngày, phải làm tốt quan hệ với đồng sự, nếu không sẽ giống tôi đắc tội với người ta, sau này làm sao công tác?"

Đổng Học Bân xua tay cười nói: "Không có việc gì, cho dù đắc tội với người tôi cũng phải ăn xong cơm của chúng ta rồi nói, ăn quá ngon, tay nghề của dì và chú quả thật không tồi"

Diêu phụ cười ha ha, "Vẫn là Tiểu Đổng có thể nói "

Diêu Thúy cũng vui vẻ, chỉ chỉ Đổng Học Bân nói: "Học Bân lúc ở đại học không có như vậy, mỗi ngày hận không thể không nói ra một câu"

Diêu mẫu ngoài ý muốn nói: "Không phải chứ? Mẹ thấy Tiểu Đổng rất rộng rãi mà?"

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Đại học lúc ấy thật đúng là, tương đối hướng nội, cũng là lúc ăn cùng Diêu Thúy mới có thể nói vài câu, ha ha "

Trong viện lại khôi phục bầu không khí, mọi người vui vẻ trò chuyện cùng một chỗ

...

Bên kia

Mã Bân chờ Đổng Học Bân sau khi cúp điện thoại mới đem điện thoại thu hồi lại, trong ánh mắt mang theo một ít thấp thỏm, trong lòng nửa vời, có chút không được tự nhiên, buổi trưa tiếp xúc một chút, Đổng phó huyện trưởng rất bình dị gần gũi, không có vẻ kiêu ngạo gì, cũng không có cao ngạo của niên thiếu đắc chí, nhìn qua vẫn là rất dễ tiếp xúc, nhưng sao vừa rồi trong điện thoại đối với mình có chút lạnh lùng? Cái giọng điệu kia Mã Bân vẫn nghe ra được.

Mình đắc tội hắn?

Không có nha, sao có thể!

Mã Bân vừa suy xét, tâm tình cũng có chút không tốt

Lúc này, bên kia đường cái đi tới một người phụ nữ trung niên, "Mã chủ nhiệm, ngài đi?"

Mã Bân nhìn bà ấy, "Thái khoa trưởng tới? Còn chưa đi, vừa rồi gọi điện thoại nói là muộn nửa giờ, được rồi, tiểu Diêu tiểu Trương các nàng đâu? Không đi cùng cô?"

Thái khoa trưởng nhìn thời gian, "Tiểu Trương sắp tới, chỗ tiểu Diêu, gọi điện thoại cho tôi nói là bệnh nặng, đau đầu tới không được, nhờ tôi xin nghỉ"

"Bệnh nặng? Vừa rồi gọi điện thoại còn nói chuyện được mà" Mã Bân sắc mặt không dễ coi cho lắm

Thái khoa trưởng ặc một tiếng, "Có thể là lại bị cảm lạnh, bằng không tôi kêu Tiểu Nguyệt đến đây bồi rượu?"

Mã Bân trầm mặt nói: "Cái tiểu Diêu này, mỗi lần xã giao đều đẩy đẩy, làm cái gì thế, cô ấy chẳng lẽ không biết xã giao cũng là công tác chủ yếu sao?"

Thái khoa trưởng cũng nhìn ra Mã chủ nhiệm không biết bởi vì chuyện gì mà tâm tình không tốt, cũng không dám nói giúp nữa, "Vậy... Tôi... gọi cho tiểu Diêu?"

"Nhà cô ta ở phố kia?"

"Đúng vậy, cách chổ này không xa "

"Đi, trực tiếp đi nhà cô ta, tôi còn mời không được cô ta?"

Mã Bân bởi vì thái độ của Đổng phó huyện trưởng mà trở nên có chút nóng nảy, vừa nghe tiểu Diêu không cho gã mặt mũi, nhất thời mất hứng, Đổng huyện trưởng không cho gã mặt mũi, Mã Bân nói cái gì cũng không có cách nào, bởi vì Đổng huyện trưởng là lãnh đạo của gã, Mã Bân cũng không dám nói cái gì, nhưng tiểu Diêu cũng như vậy, Mã Bân trong lúc nhất thời nghĩ uy tín lãnh đạo của mình đã bị khiêu khích, hơn nữa đám cán bộ kia cũng đến trễ, gã thẳng thắn đi đến nhà Diêu Thúy bắt người

Ngay cả Đổng Học Bân là thường vụ phó huyện trưởng cũng không có xe dùng, Mã Bân và Thái khoa trưởng tự nhiên cũng không có, bọn họ là đi bộ qua, dọc theo đường đi Mã Bân đều nghiêm mặt không nói một lời

Thái khoa trưởng biết Mã chủ nhiệm tức giận, cũng biết Diêu Thúy không may, ài, tiểu Diêu này, ăn bữa cơm bồi rượu mà thôi, hà tất gì …