"Hôm nay cô có thể nghỉ ngơi một ngày. Nhưng tốt nhất đừng đi đâu hết, tối nay tôi sẽ trở về sớm một chút. Nếu có yêu cầu gì thêm cứ báo lại cho tôi. Tuỳ tiện đáp ứng."
Lãnh Duệ sau khi thông báo xong, cầm tập dày công văn rời khỏi biệt thự.
Lãnh Tử Việt nội tâm đột nhiên chấn động, đêm nay sẽ về sớm một chút? Thậm chí còn có yêu cầu liền ngay lập tức đáp ứng? Chẳng lẽ Tiểu Quả đã trở thành nữ nhân của lão ba rồi sao? Hắn nhìn qua nội dung hợp đồng trên bàn - Công ty sản xuất âm nhạc Tinh Vân
Tiểu Quả chẳng lẽ vì muốn có hợp đồng của công ty Tinh Vân nên phải theo lão ba. Thậm chí yêu cầu tuỳ ý có thể thực hiện là cái này?
Lãnh Tử Việt thống khổ vò đầu bứt tóc.
"Tiểu Quả, anh biết em oán giận, trách móc anh. Nhưng lần này nếu em làm như vậy sẽ vô cùng hại thân. Người chịu thiệt ở đây chính là em đấy."
Đường Quả liếc qua ánh mắt đau đớn muốn chết của Lãmh Tử Việt, cũng không quá quan tâm. Ung dung nhàn nhã uống hết ly sữa của mình, sau đó rất thiện tâm nhắc nhở.
"Anh vừa nhận được tiền, có phải là nên trả luôn cho tôi? Lãnh Tử Việt, anh còn thiếu tôi hai ngàn vạn."
"Tiểu Quả..."
Đường Quả nhìn vào tờ chi phiếu kia, nói: "Cái này... là anh muốn trả tôi tiền sao?"
Lãnh Tử Việt trong lòng có điểm khổ sở, đành phải đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Đường Quả.
"Ừmm... vốn dĩ là cho em."
"Tiểu Quả, tại sao em lại muốn làm vậy?" Lãnh Tử Việt vẻ mặt áy náy hỏi lại.
"Nếu vì chia tay với anh đem lại cho em thật nhiều đả kích... thì em trách móc anh sao cũng được. Lúc nào cần hỗ trợ em có thể tìm anh. Lúc nào cần xả giận cũng có thể tìm tới mà đấm đá trả thù. Lúc nào cũng được chỉ cần em muốn. Miễn sao em đừng tàn nhẫn với bản thân như vậy, đừng tự coi mình là món hàng để trao đi bán lại."
Đường Quả đem chi phiếu cầm phe phẩy trên tay. Sau khi nghe được câu nói của nam chính, hơi nâng nâng mắt lên nhìn nói.
"Tùy tiện trả thù anh đều được?"
"Đúng vậy, chỉ cần sau này không tuỳ tiện với bản thân mình, còn lại em muốn đấm muốn đá anh sao cũng được."
"Được tôi sẽ nhớ kỹ." Đường Quả mỉm cười
"Tôi đã ăn no, anh từ từ dùng bữa."
"Tiểu Quả, ba nuôi của anh không phải người tốt. Cứ mỗi hai ngày ông ấy sẽ đem thêm người mới vào biệt thự. Em tính toán lại một chút. Cho dù em lấy được hợp đồng của Tinh Vân công ty thì ba nuôi cũng không vì thế sinh thêm hứng thú với em. Tinh Vân cũng không thể cả đời chiếu cố em được. Hãy nhớ rằng cái gì không thuộc về mình thì sẽ mãi mãi không thuộc về mình."
( Ý của bạn nam chính ở đây là Quả Quả không có tài năng, cho dù có vào được công ty tốt cũng không được gì.)
Đợi hắn nói xong câu này thì Đường Quả đã đi thẳng lên lầu. Đi thẳng vào phòng Lãnh Duệ. Lãnh Tử Việt liền không chút nghi ngờ mà khẳng định, hai người chắc chắn đã có quan hệ.
"Tiểu Quả."
Lãnh Tử Việt cố níu kéo bóng dáng sắp biến mất Đường Quả. Cố với giọng lên, nói.
"Về sau em đừng tự cho phép mình phóng túng như vậy. Sau khi em rời khỏi, hãy đến tìm anh. Nếu em muốn làm ca sĩ, anh sẽ giúp em."
Đường Quả quay đầu lại cười: "Không cần phiền hà vậy, ba nuôi của anh so anh lợi hại hơn rất nhiều."
"Ngài ấy vừa soái vừa lắm tiền. Một người đàn ông trưởng thành có mị lực, đương nhiên là vô cùng hấp dẫn."
Lãnh Tử Việt còn đang định nói thêm điều gì, chợt điện thoại di động vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi, hắn bỏ mặc Đường Quả ở một bên, không còn ý định khuyên can gì nữa. Hiện tại tâm trí của hắn tập trung 100% vào trả lời điện thoại.
"Kỳ Kỳ, sao sớm như vậy đã gọi cho anh rồi?"
"Tử Việt, anh đang ở đâu?"
Lãnh Tử Việt nhìn mắt thang lầu, thật may mắn không có người, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Anh về nhà, Kỳ Kỳ, có chuyện gì sao?"
Sau khi hắn trả lời xong, Đường Quả mềm mại âm thanh liền vang lên, giọng điệu vừa nũng nịu lại có phần ngái ngủ.
"Tử Việt, sớm vậy ai đã gọi cho anh vậy?"
"Tử Việt, anh có phải hay không ở bên ngoài có tiểu yêu tinh?" Đường Quả chớp chớp mắt, khóe miệng gợi lên một mạt cười ác ý.
Thanh âm tuy rằng nũng nịu, giống như đang nằm cạnh hắn mà giận dỗi. Trên thực tế, Đường Quả và hắn giữ một khoảng cách rất xa. Thậm chí hắn còn không thấy cô đang đứng đâu cơ.
Lãnh Tử Việt cả người đều cứng đờ, còn Kỳ Kỳ của hắn ở đầu bên kia vẫn còn chút tỉnh táo, nhẹ giọng hỏi.
"Lãnh Tử Việt, cô ấy là ai?"
"Anh thật sự làm tôi quá thất vọng rồi. Tôi vốn bị sự chân thành của anh làm cho rung động. Tưởng rằng tình cảm chúng ta sẽ bền lâu khi anh hứa chia tay cô người yêu bé nhỏ kia, nhưng ai ngờ vừa mới được một ngày mà hai người đã nhung nhớ đến mức quấn chặt lấy nhau như vậy sao? Được rồi coi như Lục Kỳ tôi bị mù mới coi trọng người như anh."
Không cho Lãnh Tử Việt cơ hội giải thích, người ở đầu dây bên kia đã dập máy.
"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ..."
Lãnh Tử Việt sốt ruột đến mức đi vòng quanh một chỗ. Cuối cùng hắn đưa ánh mắt trách cứ đến phía cầu thang phòng ba nuôi, rồi nhanh chóng bay nhanh ra khỏi biệt thự.