【 Ký chủ, cô làm như vậy là không được. Cô là là nữ nữ, một pháo hôi nữ phụ. Hiện tại, cô phải cảm thấy thương tâm do mới cùng nam chính chia tay. Cô phải nhốt mình trong nhà mà khóc lóc chứ.】
【 Cô phải cố gắng ẩn nhẫn, lẳng lặng mà chú ý Lãnh Tử Việt. Cô đợi đến khi Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ ân ái, sau đó giận dỗi mà phá hỏng chuyện vui của bọn họ... Tuy là bản thân ăn phải vận cứt chó, lần nào cũng bị phát hiện nhưng ký chủ sẽ không từ bỏ. Sau đó ngăn cản đôi uyên ương càng nhiều, thì sẽ tìm được đường chết. Cuối cùng nhẹ nhàng lãnh hộp cơm mà kết thúc vai diễn a! 】
Tận mắt thấy Đường Quả đem ba ngàn vạn chuyển vào thẻ ngân hàng của mình, hệ thống thật là hận sao mình không mọc ra tay để bóp chết ký chủ mà.
Cô không quan tâm, vẫn ngang nhiên mà nghịch điện thoại. Khi nhìn thông báo tin nhắn từ ngân hàng, ba ngàn vạn đã thành công chuyển vào trong tài sản ngân hàng. Miệng xinh nhẹ nhàng cười. Nhìn kìa, bộ dạng tiểu nhân đắc chí khi có tiền, bổn hệ thống tức muốn chết.
Giám đốc ngân hàng vui vẻ cung kính, vẻ mặt ôn hoà tiễn Đường Quả ra tận đại sảnh ngân hàng. Trước khi cô rời khỏi, còn thân thiết đưa cho Đường Quả một tấm danh thϊế͙p͙.
Đường Quả tùy ý đem đồ hàng hiệu nhét vào trong túi. Một tay kéo cửa taxi đang định tiến vào thì tầm mắt chợt dừng lại ở một địa điểm bên kia đường.
"Tiểu thư, cô có muốn bắt xe hay không?"
Tài xế rõ ràng có chút không kiên nhẫn, duỗi đầu ra nhìn. Đúng lúc ấy, nhìn thấy Đường Quả bộ dáng đang nhìn chằm chằm sang bên kia đường. Hô hấp của hắn đột nhiên cứng lại. Không phải do thiếu nữ trước mắt quá đỗi xinh đẹp đến mức khiến người ta thất thần mà... Nụ cười của nàng có chút quỷ dị. Bác tài thấy vậy liền cẩn thận hỏi lại:
"Tiểu thư... ngài có hay không cần bắt taxi?"
"Không cần."
Đường Quả khẽ cười một tiếng, đóng lại cửa xe. Tầm mắt nhìn thẳng Ca Thành vị trí. Hướng người chuẩn xác đi về phía Ca Thành. Nếu là Quả Quả cô ắt hẳn sẽ hiểu bản thân đang theo đuôi một bóng dáng cao lớn.
Cô híp híp mắt, khóe miệng ngày càng giơ lên.
【 Ký chủ, cô lại lén lút có chủ ý gì vậy? Ta muốn cảnh cáo ký chủ, cô tốt nhất dựa theo kịch bản mà làm đi. 】
【 Còn có xin cô hãy một lần làm người tốt, đừng đem thế giới này đóng băng nữa. Nếu không...】
【 Ha ha ha... Nếu không một ngày nào đó, ta sẽ bị mạt sát. Hệ thống ba ba ngu ngốc à, ngươi nói đủ chưa? Ngươi có tin là nếu lải nhải thêm một câu nữa, ta lập tức chạy qua đường cho xe đâm chết không. Xem nào, ta mà bị đâm chết là thế giới này lại phải bị đóng băng rồi. 】
Hệ thống: Ủy khuất ba ba. Ba ba thật thương tâm mà.
【 Ký chủ, chúng ta là đồng đội. Cô không thể ngược đãi đồng đội của mình như vậy. 】
Đường Quả không có để ý âm thanh lộn xộn trong đầu. Giày cao gót lộc cộc gõ trên mặt đất tạo thành tiếng kêu thanh thuý. Nhìn hướng mà cô đang đi, quả thật là hướng vào Ca Thành.
Vừa bước vào Ca Thành, liền có vô số ánh mắt dừng ở trên người cô. Đường Quả, ở cô có nét thanh thuần cùng dáng vẻ yêu kiều. Trong mắt tất cả những người đàn ông có mặt hôm nay, cô chính là một tiểu yêu tinh câu hồn người, người con gái mà ai trong số họ đều muốn có được để yêu thương.
Thẳng bước tiến lên sân khấu của ca sĩ. Mọi người trong quán bả thấy vậy đã rất thức thời mà tránh đường.
Lúc Đường Quả đi thẳng lên sân khấu chính, cả đám nhạc công đều đần ra, dừng việc đàn hát. Một người tên Dương Quang hướng tới cô mà chào hỏi. Nhìn dáng vẻ cậu ta còn rất trẻ, khi nói gương mặt còn chút đỏ ửng:
"Tiểu thư, cô muốn nghe ca khúc gì?"
Dương Quang vội cầm lấy đàn ghi-ta đang đặt dưới đất. Đôi tay cầm đàn lên thật run, xem ra lúc nãy cậu phải rất lực khống chế thì mới có thể nói rõ ràng. Cậu thanh niên à, vì cái gì mà lại run rẩy vậy?
(Đáng yêu vậy ( "▽`)
Đường Quả hơi hơi mỉm cười, "Tôi đột nhiên muốn hát một bài, có thể?"
"Có thể, đương nhiên có thể."
Nhạc sĩ nhanh chóng gật đầu, vội vàng nhường đường để cô bước vào vị trí trung tâm, còn đưa ra một cái yêu cầu: "Tôi... Tôi có thể giúp tiểu thư nhạc đệm sao?"
Đường Quả liếc mắt cậu nhạc công trẻ, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Cô cất tiếng hát lên. Âm thanh đẹp đến say lòng người vang lên từ sân khấu khiến tất cả mọi người trong quán đều phải đình chỉ hành động của bản thân. Trăm người như một tầm mắt ngước lên tìm chủ nhân của giọng hát ngọt ngào kia.
Nữ nhân ấy mặc một bộ váy dài màu trắng, khuôn mặt thanh tú, mỹ lệ. Ánh mắt trong veo vì chìm trong lời ca tiếng hát mà cũng trở nên lười nhác. Cô ấy ngước nhìn mọi người trong quán bar, con ngươi đen láy, thuần khiết kia như có ma lực. Nó dẫn dắt con người ta vào thế giới âm nhạc của cô. Thanh âm trong trẻo chỉ trong phút chốc đã chiếm trọn trái tim của người nghe.
Trên tầng hai, trong phòng khách quý của Ca Thành, cánh cửa vốn đang được khép kín từ lúc nào đã được mở ra. Một nam nhân đi tới vị trí lan can. Ánh mắt hắn không hề đặt trên thân ảnh của cô ca sĩ kia. Mà cả người tựa trên lan can, nhắm mắt để cảm nhận thanh âm trong trẻo kia. Khoé miệng khẽ câu lên thay chủ nhân tán thưởng giọng hát của cô gái nhỏ trên sân khấu.