Bỗng dưng từng bóng đèn được bật sáng, người con gái mặc áo đen cũng từ từ ngẩng đầu lên. Ban đầu chỉ là chiếu trên người cô gái, sau này ánh đèn bật lan rộng ngày một nhiều.
Chỉ trong vài giây, bộ váy màu đen nay đã biến thành màu trắng tinh tế.
Từ gương mặt tà ác, thống khổ, đau đớn, đột nhiên cô lộ ra nụ cười tươi, sáng lạn. Trở về với bộ dạnh thanh thuần, trong sáng như một thiên sứ.
Chỉ cần nhìn nụ cười cô gái ấy, dường như có thể rửa sạch tất cả những điều xấu xa, đen tối trên đời. Khi Đường Quả cất tiếng hát, nó nhẹ nhàng, chầm chậm, tuyệt đẹp.
Dường như áp lực nặng nề lúc nãy đã hoàn toàn tan biến. Cô gái này không phải dẫn dắt người nghe đến địa ngục đen tối, sa đoạ. Mà cô đang dùng sức mạnh của mình để thanh tẩy, đưa bọn họ đến thiên đường. Sự tuyệt vọng, đau đớn, thống khổ lúc nãy chỉ như ảo giác.
Đến khi câu hát cuối cùng của bản nhạc hoàn thành, nhiều người chậm rãi nhắm mắt lại, như thế muốn hoà mình vào bài hát, cảm nhận nó đến khi kết thúc. Tất cả, thậm chí là người quay phim đều không thể khống chế mình, bàn tay tự động tìm đến nhau. Từng tiếng vỗ tay vang lên như sấm, vang vọng khắp mọi khán đài.
Một phút trôi qua, nhiều người vỗ tay không đứt.
Ba phút qua đi, thậm chí vẫn có những người còn đang nhắm mắt.
Năm phút đồng hồ đi qua.
"Mọi người. Mọi người định ngủ ngay tromg chương trình hôm nay sao."
Âm thanh nhỏ nhẹ ấy vang lên, kèm theo lời hỏi thăm: "Công việc của mọi người thường ngày chắc phải vất vả lắm đúng không ạ. Mệt lắm đúng không?"
Mọi người lúc này mới từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Nhìn cô gái nhỏ đang nở nụ cười vui vẻ, ngọt ngào.
Tất cả chỉ ngơ ngác nhìn, khó biểu đạt nên lời không ra.
Không phải bọn họ chỉ tham gia cuộc thi của những thí sinh không chuyên sao? Tại sao bây giờ lại rung động như thể nghe đang nghe một buổi trình diễn long trọng vậy?
Trong cuộc thi không chuyên, cô ấy đã có thể khiến lòng người rung động như vậy. Vậy sao này, nếu tham gia những liveshow sẽ còn phấn khích đến như thế nào nữa.
"Xin hỏi bài hát gọi tên là gì vậy?"
Vị giám khảo Đồng Xán kích động hỏi. Phải nói, ông chính là một ca sĩ lão làng trong ngành giải trí. Sau khi nổi tiếng, có rất nhiều nhà sản xuất, người viết nhạc tìm đến ông. Bởi vậy không có một nhà soạn nhạc tài ba nào ông không biết. Nhưng người có thể sáng tác ra ca khúc này, một người tài năng như vậy rốt cục sẽ là ai cơ chứ?
Nếu có cơ hội, nhất định ông nhất định phải tìm gặp và xin cơ hội hợp tác với con người tài ba này.
"Tên bài hát là Thế Giới Sa Đoạ."
Trầm Vân thấy có chút khó hiểu, ông đã hỏi lại:
"Tại sao tên ca khúc lại là Thế Giới Sa Đoạ, mà không phải Quang Minh* Sau Sa Đoạ?"
*Quang Minh: Nghĩa là sáng lạn, là chiếu rọi, toả sáng. Nói chung để chỉ một tương lai tốt đẹp. Do chưa tìm được từ thay thế phù hợp nên tớ quyết định sẽ giữ nguyên. Rất xin lỗi về sự cố này. Nếu mọi người tìm ra từ thích hợp thì hơn hãy cmt nhé.
Những người khác cũng thấy khó hiểu. Đúng này rõ ràng đoạn đầu bài hát kể về một thiên sứ sa đoạ. Nhưng sau này, ca khúc đổi hướng, cô thiên sứ đã trở về với sự thánh thiện vốn có.
Nhưng khi nghe lời giải thích, rõ ràng bài hát này không hề đen tối, u ám như tên gọi. Vậy sao cô lại gọi nó là Thế Giới Sa Đoạ.
Đương nhiên tất cả giám khảo, cùng khán giả đều đang rất nôn nóng. Họ muốn cô đưa ra lời giải thích ngay lập tức, nếu không sẽ rất hiếu kì và khó chịu.
"Vậy hãy cho phép tôi được đưa ra một ví dụ. Ngày xưa, đã từ rất lâu rồi, có một vị đại sư vô cùng nhân hậu. Vị đại sư này yêu thương tất cả mọi sinh mạng. Thậm chí chỉ là con kiến nhỏ bé thôi, ông cũng không dám tàn nhẫn dẫm chết.
Năm nọ, khi thiên hạ rơi vào cảnh loạn lạc, giặc ngoại xâm đến xâm lược. Chúng đã vô cùng tàn nhẫn cướp đi nhà cửa, tính mạng của biết bao con người vô tội. Vị đại sư kia không đành lòng, cuối cùng hắn phải xuất gia, rời miếu. Lựa chọn trở thành một binh sĩ ra trận.
Khi thân xác của ông ấy phơi ngoài nội cỏ, cũng là lúc thiên hạ bá tánh cùng nhau hân hoan chào đón niềm vui sự hạnh phúc. Ánh sáng của nhân loại càng rực rỡ bao nhiêu, tốt đẹp bao nhiêu thì thực tại với vị đại sư kia càng nặng nề bấy nhiêu. Hắn đã kẹt lại trong Thế Giới Sa Đoạ. Hắn không thể quay về chốn cửa phật vì đôi bàn tay đã nhuốm màu. Là một người xuất gia, chỉ cần một lần phá giới, hắn sẽ vĩnh viễn bị coi là kẻ sa đoạ."
Trầm Vân nhịn không được nói: "Vậy tất cả những thứ mà chúng tôi nhìn thấy, cảm nhận nãy giờ... chỉ là ánh sáng của tương lai tươi đẹp, niềm hi vọng mà nhân gian, bá tánh thấy thôi sao."
Đường Quả gật gật đầu: "Có thể lý giải như vậy."
"Vậy bạn có thể cho chúng tôi biết ai là người sáng tác ca khúc này không?" Đồng Xán cảm thấy vô cùng hứng thú, ông đã vui vẻ hỏi thêm về vấn đề này.
Đường Quả thu hồi ý cười, thanh âm nhàn nhạt nói: "Chính là vị đại sư kia."
Mọi người đều cho rằng Đường Quả đang nói đùa. Khả năng cao là cô ấy không muốn nói, nên tất cả cũng không tiếp tục đào sâu.
Tuy rằng Đồng Xán không cam tâm, nhưng ông cũng không muốn khiến Đường Quả phải khó xử. Năm cái giám khảo nhìn lẫn nhau nhìn lại một lần. Sau đó họ đồng loạt giơ cao bảng điểm.
- 100
- 100
- 100
- 100
- 100
Khi chứng kiến kết quả, ai nấy cũng vô cùng bất ngờ. Một phần vì điểm số đạt tuyệt đối, phần vì gương mặt Đường Quả lúc biết điểm lại tỏ ra quá đỗi bình tĩnh.
Trầm Vân lại một lần nữa thấy vô cùng khó hiểu, ông vội hỏi lại: "Đường Quả, tại sao cô không có một chút kích động?"