(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 191: Thứ nữ trọng sinh (53)

Editor: Phong Nguyệt
"Nghe nói gì chưa? Đại tổng quản bên người Dạ Hoàng thành đàn ông bình thường rồi."
"Hả? Có chuyện này thật à?"


"Thật. Ta có thân thích làm trong cung. Nghe nói vị này vốn là đàn ông bình thường, tiến cung làm đại tổng quản không phải chủ động mà là vì hồi trẻ chắn đao cho Dạ Hoàng bị thương chỗ kia, mới bất đắc dĩ."
"Ta tin sao được đây. Gãy rồi còn mọc ra được? Ai bản lĩnh thế?"


"Ha ha, câu trên, hỏi người có bản lĩnh ấy hả. Các ngươi đều biết nàng, ngày trước có tin đồn về nàng, đến giờ vẫn còn đang truyền đi khắp nơi."
"Nói mau nói mau, đừng có nước đục thả câu."


"Nàng ấy là--- đích tiểu thư nhà họ Đường, Đường Quả. Tin tức chính xác trăm phần trăm, các ngươi nghi ngờ thì cứ tự đi xác nhận đi. Đại tổng quản không còn là đại tổng quản nữa, đã được Dạ Hoàng thưởng tước vị, còn có đất phong, cũng được ở lại hoàng cung, còn được lên triều."


Lời vừa nói xong, người xung quanh ồ lên.
Đích tiểu thư nhà họ Đường có bản lĩnh như vậy?
Cùng lúc đó, hầu phủ nhận được tin đầu tiên, Đường Hoan với Đường Hạo Huy cũng nhận được.


Đường nhiên tâm tình hai người không tốt nổi. Rõ ràng Đường Quả có cách, sao ngày trước không làm.
Mọi người chợt nhớ đến câu nói của Đường Quả trước cổng nhà họ Đường, rằng hầu phủ đã đắc tội cô, chuyện về hầu phủ cô không nhận.


Vì thế mà họ lặng lẽ thắp vài nén hương cho hầu phủ. Xui xẻo, xui xẻo, dám đắc tội người ta. Đích tiểu thư nhà họ Đường đâu có dễ chọc.


"Hầu gia, phải làm sao bây giờ, hiện tại Nguyên vương đã khôi phục, nếu không sao Dạ Hoàng lại ban đất phong? Nghe nói có nữ tử si mê Nguyên vương, chờ đợi Nguyên vương, mấy hôn nữa đã thành thân với Nguyên vương rồi."
Nếu không khôi phục thì thành thân bằng niềm tin à? Không thể.
"Để ta nghĩ một chút."


"Hầu gia, cái này còn phải nghĩ nữa hả? Nói gì thì nói, nhất định phải mời Đường Quả ra tay. Tụng Nhi là chúng ta số khổ như thế, nhất định phải chữa khỏi."


Hầu gia khó xử. Vị kia không dễ chơi, còn có nhiều người hộ tống như thế, đắc tội không nổi. Trước kia lão cũng không có nghĩ vậy nên đồng ý với Đường Hạo Huy, ai mà ngờ được.
Tự lão đào hố cho lão.
"Nàng cứ đi Đường phủ thử xem."
Hầu phu nhân vui mừng, vội vàng đồng ý.


"Vi đại ca, chúc mừng anh. Hóa ra vẫn còn người thích anh, một lòng chờ anh."
Đường Quả cũng bất ngờ. Người kia thực sự rất chung tình. Cũng may là có thể chờ được, xem ra thật vui vẻ.


Vi Nguyên cực kì cảm kích Đường Quả. Y cũng không có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Lời cảm ơn dư thừa y không nói, chỉ ghim chặt ơn tình trong lòng.
"Em gái, sau này có ai ăn hϊế͙p͙ em, cứ nói cho ta một tiếng, ta ra mặt cho."


"Vi đại ca, đây là nhiệm vụ của ta, anh không cần nhiệt tình như thế." Dạ Chu quạu, em họ không cần ai bảo vệ, cần một mình chàng là đủ rồi.
Ngay cả em họ không chấp nhận bên cạnh chàng cũng thế, chỉ có một mình chàng là đủ rồi.
Vi Nguyên cười ha ha, không quan tâm đến lời Dạ Chu, "Vậy thì cậu cố lên."


Y chống mắt lên xem!
"Đường tiểu thư, bên ngoài nói nhà họ Đường chủ muốn gặp ngài."
Mọi người đang nói chuyện nghe thấy cung nhân nói Đường Hạo Huy muốn gặp Đường Quả, cảm thấy vô cùng cạn lời.
Không ai lên tiếng, để Đường Quả tự quyết định.


"Quẳng ra ngoài. Về sau Đường Hạo Huy đến không cần báo."
Cung nhân nhận lệnh đi xuống. Một chốc sau, y lại quay lại, nói Bạc Vân Tư tới.