(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 131: Cục cưng của anh trai quỷ súc (50)

Editor: Phong Nguyệt
Vợ chồng Đường Lập Thành yên tâm đi.
Trong giới thượng lưu, tin đồn về Lâm Dật Thỉ cũng bị lan truyền.
Ban đầu Lâm Dật Thỉ không thể hiện nhiều lắm, nhưng sau rồi dứt khoát đưa Cố Thanh Thanh ra ngoài, chỉ thiếu nước giương cờ nói ả là bạn gái gã.


Vợ chồng Đoạn Lệ Hồng tức gần chết, bên trong bên ngoài không nể nang gì Cố Thanh Thanh.
Thậm chí, bọn họ còn tìm gặp riêng Cố Thanh Thanh, yêu cầu ả rời xa Lâm Dật Thỉ.
Cố Thanh Thanh đời nào chấp nhận. Ả không thèm chi phiếu của Đoạn Lệ Hồng, quay đầu đi mách lẻo chuyện này với Lâm Dật Thỉ.


Lâm Dật Thỉ về nhà họ Lâm cãi nhau với Đoạn Lệ Hồng, bà ta tức ngất.


Lâm Dật Thỉ cảm thấy Đoạn Lệ Hồng cố tình gây sự, ngăn cản gã với chân ái ở chung, đã không còn là một bà mẹ chuyện gì cũng cân nhắc cho gã. Cố Thanh Thanh cảm thấy Đoạn Lệ Hồng bị tiền tài làm mờ mắt, ả với Lâm Dật Thỉ bên nhau căn bản không phải vì tiền.


Ả sẽ không vì tiền mà bỏ Lâm Dật Thỉ. Ả thích chính là con người của gã. Ả tin tưởng, chỉ cần hai người kiên trì, vĩnh viễn sẽ không tách ra.
Ả cũng cảm thấy người nhà họ Đường quá đáng.


Không phải vì Lâm Dật Thỉ không muốn cưới công chúa nhà họ Đường nên bọn họ mới chèn ép nhà họ Lâm ư? Kẻ có tiền đúng là muốn làm gì thì làm.
Ngày nào cũng phải thấy Lâm Dật Thỉ bận rộn, phiền não chuyện công ty đến sáng.


Nghe gã nói, nếu tình hình Lâm thị không ổn định lại được, ước chừng các cổ đông sẽ bầu ra tổng giám đốc mới.
Ví dụ, thằng em con riêng của Lâm Dật Thỉ.
Cố Thanh Thanh sốt ruột. Ả cho rằng tình trạng này của nhà họ Lâm là nhà họ Đường mang đến.


Nếu nhà họ Đường không chèn ép nhà họ Lâm nữa, nhà họ Lâm sẽ không chật vật như thế này.
Cho nên, ả đã âm thầm ra một quyết định.
...
Cố Thanh Thanh hồi hộp chờ trong phòng. Lúc cửa mở ra, ả đứng lên.


Trước mặt ả là một thiếu nữ nở một nụ cười thuần túy. Dù là cách ăn mặc hay là gia thế cũng khiến ả cảm thấy hơi tự ti.
Nhưng mà ả đang dùng nước hoa cao cấp với váy áo cao cấp Lâm Dật Thỉ mua cho, cuối cùng cũng có chút tự tin.


"Cô Đường." Cố Thanh Thanh nở ra một nụ cười mà ả tự nhận là rất thân thiện, "Mời ngồi."
"Ừ."
Đường Quả ngồi xuống, chọn một ly đồ uống. Một tay chống cằm, cô chầm chậm hút nước.
Cố Thanh Thanh cho là cô vừa đến sẽ hỏi ả mục đích, ai ngờ đâu chỉ cô chỉ ngồi uống nước.


Ả không giữ bình tĩnh được nữa, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đường Quả, "Cô Đường, tôi hi vọng nhà cô không vì Dật Thỉ không muốn liên hôn mà chèn ép Lâm thị."


"Dưa hái xanh không ngọt, Dật Thỉ không thích cô. Đây là sự thật." Cố Thanh Thanh tự nhận mình rất có lí, "Vì thế, nhà cô không cần gây tổn thất. Nhà họ Đường có gia nghiệp lớn, nhưng Dật Thỉ cũng rất tài giỏi. Có câu nói thế này, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai có thể đảm bảo rằng nhà họ Đường mai sau cũng vinh quang như bây giờ."


Đường Quả ngừng lại, không cắn ống hút nữa. Cô giật mình nhìn Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh cảm thấy Đường Quả nghe lời, cười nhạt, "Cô Đường, chi bằng chúng ta làm hòa đi. Lấy gia thế của cô, cô tìm ai chẳng được? Làm lành rồi, nhà họ Lâm cùng nhà họ Đường vẫn có thể hợp tác như cũ."


"Chị có bệnh không?"
Cố Thanh Thanh vạn lần không nghĩ đến Đường Quả lại đáp như thế này. Ngay lập tức, ả cảm thấy xấu hổ và tức giận.
"Cô Đường, gia thế của cô tốt nhưng cô cũng không cần phải mắng tôi, đúng không?"


"Tôi chỉ tốt bụng khuyên cô thôi, cô đừng có mà quá đáng như thế."