Sở Phi nghi hoặc quay đầu nhìn lại, Tự Phi thế nhưng quỳ gối trước mặt nàng, nàng vội buông tiểu hài tử xuống đưa tay đỡ lấy Tự Phi: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Thập Tam, ta cầu ngươi! Ta chỉ có đứa nhỏ này.
Trong nhà biết ta trong cung thất sủng đến ngay cả tiểu hoàng tử cũng không cho ta nuôi, tính toán buông bỏ ta, ta thật là làm không được, chỉ có đứa bé này, hắn không thể có việc." Con người trong lúc tuyệt vọng, hai bàn tay trắng, chẳng sợ chỉ là một cọng rơm rạ cũng sẽ gắt gao bắt lấy, huống chi một tiểu hài nhi rành rành ra đó.
"Ngươi đứng lên trước đi..." Sở Phi có điểm dở khóc dở cười, "...Ta lại chưa nói không cứu.
Tiểu hoàng tử như vậy nếu dùng thuốc và kim châm cứu đối với hắn chỉ sợ không có tác dụng gì.
Hắn cũng không phải nhiễm phong hàn bình thường.
Trong Quỷ môn hạ có hai hạng tuyệt kỷ, một là Quỷ Y Thập Tam châm, nhưng cũng không thích hợp sử dụng cho hắn.
Một cái khác là Chúc Do thuật, khoa thứ năm trong Chúc Do Thập Tam khoa là tiểu nhi khoa, chửa trị phong hàn và hết thảy tạp chứng của nhi khoa.
Bất quá...!Ngươi phải tin ta, nếu không lúc ta trị liệu được một nửa ngươi không tin, vậy liền mất linh.
Mặt khác ta sử dụng thuật này không phải y thuật, đa số thầy thuốc là không ủng hộ, huống chi sử dụng vu thuật ở trong cung, xảy ra tai vạ, ngươi còn phải giữ bí mật cho ta."
"Ta tất nhiên tin ngươi! Không tin cũng sẽ không van cầu ngươi.
Ngươi yên tâm, ta chết cũng sẽ không nói ra." Biết tiểu hoàng tử có thể cứu chữa, Tự Phi là cái gì cũng làm.
Sở Phi trong lòng lặng lẽ than một tiếng mới bò lên giường, ở góc giường lấy ra một cái rương gỗ.
Trong rương có nhiều lá bùa, văn chương tru diệt và một ít vật phẩm Chúc Do thuật nhất định phải dùng đến.
Sở Phi lấy ra mỗi loại một cái: phù chú, bút, giấy, nghiên mực, tịnh thủy.
Dọn xong bàn tế, lại phụng dưỡng một ít trà bánh và hoa quả, vốn hẳn là phải có hoa tươi, nhưng trong hoàn cảnh này hơi khó khăn, Sở Phi cũng không chú ý.
Sở Phi đem cái bàn vị trí điều chỉnh phương hướng, hướng tới hướng Nam, cũng treo lên một tấm màn vải màu vàng, mang lên Thập Tam khoa y thần lên trên vách tường phía Tây.
Sở Phi quay đầu nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, đi ra ngoài giúp ta coi chừng.
Ai tới gần, ngươi liền cắn người đó, không cần khách khí."
Tiểu Bạch lay động cái đuôi đi ra ngoài.
Tự Phi có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy động vật có linh tính như vậy.
Sở Phi đốt ngọn nến, lư hương, lại dùng giấy đỏ lặng lẽ viết tính danh lên Thập Tam khoa y thần, rồi sau đó mới lấy lá bùa ra viết Chúc Văn, lại đọc thầm chú văn.
Đem giấy đỏ và lá bùa thiêu hủy thành tro, rồi bỏ vào chén nước cho tiểu hoàng tử uống, sau đó đem tiểu hoàng tử giao cho Tự Phi.
Dặn dò hảo hảo chiếu cố tiểu hoàng tử, tự mình chạy đến trong viện nấu một chén canh Sài Hồ, bỏ thêm Trần Da, nấu xong sau đó vào phòng.
Thấy vẻ mặt Tự Phi rất vui mừng nói cho Sở Phi, tiểu hoàng tử đã hạ sốt.
Như trong dự liệu, Sở Phi cười cười: "Thế nhân thường nói Chúc Do thuật là một đạo phù có thể giải được bách bệnh, không khỏi nói quá sự thật, nhưng mà một loại bệnh như thế này, vẫn là có thể trị liệu."
"Thật sự rất thần kỳ!" Tự Phi gật đầu, "Ta trước kia không tin quỷ thần, vẫn cho rằng vu y đều là bọn giang hồ bịp bợm, lừa đời lấy tiếng, hôm nay mới biết được thì ra là ta tầm nhìn hạn hẹp."
"Thật cũng không đúng lắm.
Đa số bọn chuột nhắt dựa vào việc này gạt người.
Vốn loại bí thuật này cũng không dễ dàng bày ra cho người khác xem, làm sao có thể có đầy ngoài đường chứ?" Sở Phi đưa cho Tự Phi một chén thuốc, "Để nguội một hồi đút cho tiểu hoàng tử uống.
Đạo phù chú có thể hạ sốt, nhưng cần trị tận gốc, vẫn là dùng thảo dược thì tốt hơn.
Hơn nữa thân thể của hắn, ngày sau cần hảo hảo điều dưỡng, không thể tiếp tục coi thường."
"Ta cũng không muốn, nhưng mà..." Tự Phi một bên thật cẩn thận đút tiểu hoàng tử uống thuốc, một bên có chút bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng nàng ngượng ngùng vì đã tìm Sở Phi hỗ trợ, đêm nay lén mang tiểu hoàng tử ra, ngày mai trong cung sợ là sẽ không yên ổn.
"Ngươi không cần lo lắng chuyện này.
Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi đem tiểu hoàng tử mang về bên cạnh mình.
Chẳng qua ngày mai gặp hoàng thượng, ngươi đừng nói cái gì, để ta nói là tốt rồi.
Miễn cho hắn lại bắt lấy cớ nói ngươi dĩ hạ phạm thượng." Sở Phi vỗ vỗ vai Tự Phi, "Trời sắp sáng rồi, ngươi đi giường của ta nghỉ ngơi một chút, cũng ngủ không được mấy canh giờ nữa."
"Vậy còn ngươi?" Nơi này của Sở Phi chỉ có một cái giường, hơn nữa rất nhỏ, nếu hai người nằm cũng có chật hẹp, huống chi còn thêm tiểu hoàng tử.
"Ta ngồi trên đất là được rồi, không cần lo lắng cho ta.
Ta là người tập võ, im lặng ngồi một hồi, điều dưỡng hơi thở có thể khôi phục tinh thần." Sở Phi giúp Tự Phi nằm xuống.
Sau khi dàn xếp hai người xong, nàng mới ở một bên khoanh chân ngồi xuống.
Hai mắt khép hờ, bắt đầu luyện công, đây là việc mà mỗi đêm nàng đều nhất định phải làm.
Cái gọi là quyền không rời thủ, khúc không rời khẩu (giống như học đi đôi với hành), trời có cho võ công cao tới đâu cũng cần ngày ngày cố gắng.
Sở Phi rất nhanh tiến vào trạng thái khác, hơi thở quanh thân nàng theo niệm lực tỏa ra bên ngoài cơ thể, lại chậm rãi thu hồi tiến vào kỳ kinh bát mạch.
Công phu của Quỷ Y môn chú ý thanh tĩnh, mặc cho tự nhiên, không cố chấp, không quên, không giúp đỡ, quên đi tồn tại, không đuổi theo bất cứ thứ gì mà đạt tới cảnh giới tâm thần yên tĩnh.
Cái gọi là lòng yên tĩnh thì khí bình, không lấy điều gì làm đầu, cho nên mới cần tĩnh tâm trước, sau đó im lặng và điều tức.
Khi nhắm mắt lại, hết thảy biến hóa của thân thể đều rơi vào trong mắt, lấy tự nhiên làm việc chính mới có thể kéo dài hơi thở, tâm thần yên lặng.
Sở Phi trong lòng vô tạp chất lại nâng lên một bậc, đây cũng là tư chất Tiên Thiên.
Nàng so với người khác lại càng dễ vứt bỏ thế tục, tạp niệm, tiến vào cảnh giới chính mình muốn.
Môn công phu này, luyện tới cảnh giới nhất định cần nâng cao tinh thần, nín thở, hết thảy xung quanh mình đều không thể cảm giác sự hiện hữu của mình, mà thiên hạ biến hóa lại đều ở màn trướng trong lồng ngực của mình.
Chiêu thức công kích gì đó ở trong mắt Sở Phi chính là giống như biến hóa của một bông hoa hay từng ngọn cây cọng cỏ, có thể biết trước phương hướng phát triển của tương lai mới có thể đạt được mức vô địch.
Tự Phi nghiêng người nằm ở đầu giường, tuy rằng cực mệt, lại không hề buồn ngủ.
Nàng quay mặt nhìn chằm chằm Sở Phi mà ngẩn người.
Nữ tử phong hoa tuyệt đại như Sở Phi thì hạng người gì mới xứng đôi với nàng đây? Hiển nhiên người như Bộc Dương Vinh Thánh không xứng, lập tức nghĩ đến Sở Phi từng nói qua nàng có người trong lòng, đó là một người như thế nào? Tự Phi thậm chí cảm thấy, nam tử dơ bẩn sẽ làm ô uế sự thánh khiết của Sở Phi, tuy rằng chính nàng cũng thấy buồn cười khi có ý nghĩ như vậy.
Tiểu hoàng tử uống thuốc, ngủ vô cùng sâu, ngẫu nhiên bì bõm hai tiếng, nhưng cũng không làm ầm ĩ.
Tự Phi trìu mến nhìn khuôn mặt phấn nộn hồng hào của tiểu hoàng tử.
Đây là lần đầu tiên nàng ôm tiểu hoàng tử đi vào giấc ngủ, cơ hội như vậy cũng là Sở Phi cho.
Sau khi tiến cung, nàng vẫn cảm thấy nữ tử quá thông minh ngược lại là chuyện xấu, như nàng, như vô số nữ tử bị nhốt trong cung này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nguyên lai không phải như thế, là các nàng quá ngu muội.
Sở Phi mới chân chính là người cơ trí, cho nên hoàng cung này trói không được nàng ấy.
Hơn một canh giờ sau, phía chân trời bắt đầu tỏa ra ánh sáng.
Trời đã sáng, Sở Phi cũng vận hành xong một chu thiên nội lực, vừa vặn thu lại công phu, giương đôi mắt, bỗng nhiên thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng khoan khoái, nàng xoay cái lưng mỏi.
Tự Phi thấy Sở Phi động đậy, vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, ôm tiểu hoàng tử không nhúc nhích.
Nhưng mà lấy thính lực của Sở Phi làm sao nghe không biết Tự Phi là giả ngủ đâu.
Nàng chỉ câu khóe miệng, nhưng không có quấy rối, mà xoay người ra cửa.
Thân ảnh tuyết trắng của Tiểu Bạch đứng trong tia nắng ban mai, kim quang mỏng manh đánh vào lông quanh thân nó, như là độ lên một tầng kim quang.
Thân hình cao ngất, tinh thần dâng trào, mắt nhìn phía trước, lấy góc độ của Sở Phi nhìn, Tiểu Bạch phi thường xinh đẹp.
"Tiểu Bạch." Sở Phi thấp giọng kêu.
Tiểu Bạch vừa quay đầu, trong hơi thở phun ra một đạo sương trắng, nó lập tức lao vào trong lòng Sở Phi, đồng thời cũng được Sở Phi ôm lấy.
"Ngươi thiệt là, cũng không biết trở về phòng để sưởi ấm sao, ở bên ngoài chờ đợi lâu như vậy, không lạnh sao?" Sở Phi tùy ý Tiểu Bạch dùng đầu lưỡi ấm áp liếm láp cổ của mình, tuy rằng ngứa, nhưng chỉ là tránh tránh mà thôi, cũng không ngăn cản Tiểu Bạch.
Kỳ thật Tiểu Bạch là Tuyết Hồ.
Hồ ly có màu lông thuần trắng, thường thường đều đến từ vùng địa cực, là nơi lạnh vô cùng, băng tuyết phủ trắng xóa, cho nên một chút rét lạnh này đối với Tiểu Bạch mà nói chỉ là chuyện bé xé ra to.
Nhưng mà thời khắc im lặng sáng sớm này không duy trì được bao lâu đã bị âm thanh ầm ĩ bên ngoài làm cắt đứt.
Sở Phi tựa đầu chôn ở da lông thật dày của Tiểu Bạch: "Rốt cục đã bị phát hiện."
"Thập Tam..." Tự Phi ôm tiểu hoàng tử đi ra, "Không phải là...?"
"Ân." Sở Phi gật đầu, "Chúng ta đánh đòn phủ đầu, ngươi ôm tiểu hoàng tử đi với ta gặp hoàng thượng."
Hoàng tử tự nhiên mất tích, trong hoàng cung thật là một đại sự, không kinh động hoàng đế là không thể nào.
Lúc Sở Phi nhìn thấy Bộc Dương Vinh Thánh, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, phát hỏa ở ngự thư phòng.
Sở Phi nghênh ngang ôm tiểu hoàng tử đi vào, làm thị vệ liên can đang bị giáo huấn choáng váng, ngự y vì sao lại ôm tiểu hoàng tử?
"Hoàng thượng!" Sau khi Sở Phi khom mình hành lễ, nàng cũng đem ngóc ngách của chuyện này nói rõ ràng, "...!Cho nên, chúng ta chỉ là nóng lòng cứu tiểu hoàng tử, mới trộm hắn đi."
"Thập Tam...!Ngươi thật là có bản lĩnh." Bộc Dương Vinh Thánh nhìn chằm chằm Sở Phi, ánh mắt quái dị nói không nên lời, "Trong hoàng cung của trẫm nhiều thị vệ, nhiều đại nội cao thủ, thế nhưng không một người phát hiện ngươi.
Nhi tử của trẫm bị ngươi ôm đi, mọi người hoàn toàn không biết gì cả.
Ngươi đây là làm trò trước mặt mọi người cho trẫm một cái tát sao?"
Sở Phi trong lòng cười thầm, nàng thật có tâm tư này.
Chỉ cần Bộc Dương Vinh Thánh cảm thấy nàng nguy hiểm thì sẽ không dễ dàng đem nàng giữ ở bên người.
Lúc nghĩ như vậy, Sở Phi còn có chút xấu hổ, tác phong làm việc của nàng càng ngày càng giống như Lăng Giáng Hồng, tâm tư bảy quẹo tám rẽ.
"Hoàng thượng, thần chỉ là nóng vội cứu người, tuyệt không có ý như vậy."
"Vậy sao?" Trong lòng Bộc Dương Vinh Thánh có tính toán khác.
Đáng tiếc Sở Phi như thế nào cũng không nghĩ được, nàng nghĩ đến giải quyết một cái cọc phiền toái, lại bởi vì dạng này đưa tới cho mình một cái cọc đại phiền toái khác.
"Vậy sau khi chữa bệnh tại sao không đem tiểu hoàng tử đưa về?" Bộc Dương Vinh Thánh liếc mắt nhìn Tự Phi đứng phía sau Sở Phi, trong lòng biết Sở Phi còn muốn nói ý nghĩ khác.
"Thần hi vọng hoàng thượng có thể đem Thập nhị hoàng tử trả lại cho Tự Phi nương nương, để nàng tự mình chiếu cố."
"Trẫm chính là thông cảm Tự Phi mới vừa sinh nở không lâu, thân thể yếu đuối, sợ nàng không khỏe, mới tìm người thay nàng chiếu cố hoàng tử, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?" Bộc Dương Vinh Thánh nói cực kỳ đường hoàng.
Sở Phi âm thầm cắn răng: "Hoàng thượng, kết quả của việc thay chiếu cố chính là ta không thể không khiêu khích toàn bộ thị vệ trong hoàng cung, đem hoàng tử lén ôm ra, mới có thể cứu Thập nhị hoàng tử một mạng.
Nếu ngài không cần đứa bé này, xin mời ngài đưa hắn trả lại cho Tự Phi nương nương.
Bọn họ là mẫu tử, như chân với tay, một người đau, người kia cũng sẽ đau."
"Ý của Thập Tam là các nàng như chân với tay, trẫm sẽ không có sao?" Bộc Dương Vinh Thánh đề cao âm điệu, "Thập nhị hoàng tử cũng là nhi tử của trẫm."
"Hoàng thượng thật sự cho rằng như vậy?" Sở Phi tiến lên từng bước nhìn chằm chằm Bộc Dương Vinh Thánh, "Vậy vì sao lúc Thập nhị hoàng tử bệnh tình nguy kịch, ngài quan tâm nhất không phải bệnh tình của nó, mà là tâm niệm đại nội thị vệ của ngài vô dụng đến cỡ nào?"
Sở Phi lại tới gần từng bước: "Đều nói làm mẫu thân thương yêu nhi đồng của mình nhất, nhưng mà hoàng thượng sanh ngạnh chia rẻ mẫu tử bọn họ, cũng bởi vì Tự Phi nương nương họ Tự, nhà của nàng ban đầu là trọng thần của nữ hoàng."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: liên quan đến Chúc Do thuật, chỉ do hư cấu, thỉnh chớ bắt chước!!!.