Quỷ Y Thập Tam Truyện Full

71: Đỡ Đẻ

Sở Phi cũng phục hồi tinh thần lại từ trong ý loạn tình mê, khuôn mặt hồng hồng nhìn Lăng Giáng Hồng.

Lăng Giáng Hồng thấy gương mặt tuyệt mỹ này, nhịn không được lại hôn tiếp, Sở Phi đành phải đè nén âm thanh của mình.

Lực chú ý bị phân tán ra ngoài một nửa, bên ngoài có người đến đây?
"Ôi..." Một tiếng hét bén nhọn cắt đứt chuyện của Sở Phi và Lăng Giáng Hồng, là thái giám?
Hai người nhìn nhau, Sở Phi thuận khí tức của mình, hỏi người ngoài cửa: "Công công đêm khuya tới chỗ của ta là có chuyện gì sao?"
"Thập Tam thầy thuốc, nương nương Hướng Phượng cung sắp chuyển dạ, hoàng thượng đã triệu tập toàn bộ ngự y đi qua.

Ngài vẫn là mau thu thập rồi đến đó thôi...!Chậm trễ chuyện long chủng sinh ra cũng không hay, nếu xảy ra chuyện gì, không ai gánh được nổi tội này đâu...!Nhé, ngươi đừng cắn ta, ta không vào." Lời nói của thái giám từ rất xa truyền đến, chắc là bị Tiểu Bạch trông chừng nên vào không đến gần được, hiện tại đành phải kêu gọi đầu hàng từ chỗ rất xa.

Sở Phi cũng lên tiếng: "Đã biết, ta lập tức sẽ chuẩn bị, làm phiền công công chờ một chút."
Lăng Giáng Hồng cáu giận đến nổi muốn đem tên thái giám bên ngoài kia đi làm thịt, hoặc là tiếp tục thiến hắn thêm mười lần tám lần.

Tới cũng quá không đúng lúc, quay đầu nhìn đã thấy Sở Phi vội vàng mặc quần áo, vẻ mặt ai oán, làm sao ngừng lại được đây a?
Sở Phi cũng rất bất đắc dĩ, cảm thấy có lỗi nhìn Lăng Giáng Hồng cười cười, không biết làm sao để an ủi, hiện tại chính nàng cũng rất buồn bực.

"Có hoàng tử mới ra đời, cũng là chuyện tốt." Nghĩ nửa ngày, lại nói một câu vô nghĩa như thế.

"Tốt cái gì? Bộc Dương Vinh Thánh có nhiều nhi tử như vậy, lại đúng ngay một đứa này, sớm không sinh muộn không sinh." Lăng Giáng Hồng nhìn ánh mắt kia của Sở Phi, ai oán đều nhanh chảy ra nước.

"Đừng như vậy..." Sở Phi một bên buộc dây áo của mình, một bên cúi đầu hôn hôn khóe miệng Lăng Giáng Hồng, "Nơi này là hoàng cung, hôm nay chúng ta đã rất phóng túng mình, vạn nhất không có Tiểu Bạch, đêm nay sẽ xảy ra sự cố."
Lăng Giáng Hồng phản thủ kéo cổ Sở Phi xuống, hung hăng hôn Sở Phi lại vài cái, mới nói: "Trở về nàng phải bồi bổ cho ta."
"Ân?" Sở Phi nhất thời không phản ứng kịp.


"Phát tiết không được, thương thân!" Lăng Giáng Hồng buồn bực nói.

"..." Sở Phi mới vừa khôi phục lại sắc mặt bình thường, mặt lại đỏ lên lần nữa, chính nàng mới thương thân đó có được không...!
Ra cửa, Sở Phi cũng không lo lắng Lăng Giáng Hồng bị phát hiện, cho nên cũng không dặn dò Lăng Giáng Hồng cái gì, mà vội vàng đi theo thái giám.

Thái giám kia là tên ngày đó đã khi dễ Sở Phi, nhưng trái lại bị Sở Phi chỉnh, thấy Sở Phi đi ra, vẻ mặt hắn tức giận bất bình: "Súc sinh này hung ác như vậy, sao có thể nuôi ở trong cung...!Ta nói Thập Tam thầy thuốc ngươi mặc quần áo như thế nào chậm như vậy a?"
Sở Phi trong lòng xấu hổ, thầm nghĩ trong cung trừ bỏ thái giám chính là cung nữ, nhưng thái giám thủy chung là nam nhân, nói chuyện như vậy với một nữ tử, thật đúng là không xem mình là nam nhân.

Lại may mắn bóng đêm hôn ám, thái giám không thấy rõ trên mặt nàng đỏ đến quỷ dị, hiện tại cũng không còn tâm tư tranh cãi tính toán với tên thái giám này.

Cúi đầu không lên tiếng, chỉ bước đi thật nhanh phía sau thái giám.

Thái giám cảm thấy rất kỳ quái, Sở Phi này hôm nay như thế nào không tranh cãi với mình a? Nhất thời cảm thấy rất không thú vị, cũng không còn chuyện gì để nói, hai người đều trầm mặc đi nhanh đến Hướng Phượng cung.

Nương nương Hướng Phượng cung cũng không được sủng ái, số lần hoàng đế đi đến nơi đó của nàng cũng không nhiều, bất quá hoàng đế nóng lòng gia tăng con nối dõi để củng cố địa vị của mình, cho nên khi sủng hạnh đông đảo phi tử, rất ít đốt Trầm hương.

Trầm hương có thể làm cho nữ tử không thể thụ thai, thuận tiện còn có công hiệu thôi tình, nếu đế vương không hi vọng phi tử này mang thai con của mình, sẽ ra lệnh cho người ta lặng lẽ đốt một mâm Trầm hương.

Đây là sau khi Sở Phi vào cung mới phát hiện, cũng là lý do tại sao rất nhiều phi tử vắt óc tìm kế, lại thủy chung không thể mang thai long chủng.

Trầm hương rất quý, cũng chỉ có hoàng gia mới dùng nổi, ở dân gian ngẫu nhiên sẽ xuất hiện, nhưng thanh lâu cở lớn có tên đứng đầu bảng mới dùng nổi, đổi lại nữ tử phong trần bình thường, đa phần là dùng các loại dược liệu như hoa hồng để điều chế làm thuốc uống, nhưng mà uống nhiều chẳng những thương thân, còn có thể vĩnh viễn không thể sinh đẻ.

Trong lòng Sở Phi biết rõ, nhưng cũng không thể tùy tiện nói ra, vì chuyện này là chuyện riêng tư, cũng không phải một cái ngự y nho nhỏ như nàng có thể lắm miệng, huống hồ hoàng gia nhiều năm trôi qua đều như vậy, nàng không lý do phá hủy quy củ này, dùng Trầm hương cũng coi như tốt, vạn nhất bị tráo đổi thành những dược vật khác, sẽ có thương tổn lớn hơn đối với thân thể.

Vị nương nương này có vận khí tốt, số lần không nhiều lắm, bụng lại không chịu thua kém, mang thai long chủng, hiện tại sắp chuyển dạ, cũng khó trách trong hoàng cung sẽ khẩn trương.

Lúc Sở Phi tới, những ngự y khác cũng đã có mặt.

Bộc Dương Vinh Thánh cũng ở đây, nhưng chỉ là đứng xa xa nhìn, hắn là hoàng đế, không thể dính những dơ bẩn này.

Sở Phi là nữ tử, cũng tiện vào trong hơn những ngự y khác.

Tình huống so với nàng nghĩ trầm trọng hơn, vị Hướng Phượng cung nương nương này, thân thể rất hư nhược, nhi đồng không ra được, khó sanh.

Sở Phi nhíu mày, tình huống của nàng ta cùng với mẫu thân mình có chút giống.

Cũng chính lý do này nàng cảm thấy hơi có chút thân thiết với vị nương nương này, Sở Phi giữ mạch, muốn kê dơn thuốc.

Một cung nữ nhỏ giọng nhắc nhở Sở Phi, mấy ngự y bên ngoài đã kê đơn thuốc rồi, thuốc đang được nấu, muốn nhanh cho vị nương nương này uống vào, ngay cả thuốc lô đều đã được đem đến cửa, mấy thái giám cung nữ đang bận rộn.

Sở Phi ngẩng đầu hỏi cung nữ: "Đơn thuốc bọn hắn kê đâu, ta muốn nhìn xem."
Cung nữ chỉ chỉ bên ngoài, ý là đơn thuốc không có ở chỗ của nàng ta, Sở Phi biết ở trong cung nói chuyện phải cẩn thận, gật đầu đi ra ngoài, nói với tên thái giám nàng muốn xem đơn thuốc.

Kết quả tên thái giám vừa rồi đi chung với Sở Phi lập tức đem Sở Phi kéo đến một bên, thấp giọng trách cứ nói: "Thập Tam thầy thuốc, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mọi chuyện trong cung không phải ngươi suy nghĩ hay tính toán được, đơn thuốc của mấy vị ngự y khác đã được hoàng thượng ngầm đồng ý, ngài đến là tốt rồi, có việc cũng sẽ không khiến ngài chịu trách nhiệm, vậy nên chớ xen vào việc của người khác."
Sở Phi nhíu mày, nếu Lăng Giáng Hồng ở đây, sẽ phát hiện động tác này cực kỳ giống nàng ấy, có lẽ là hai người ở chung lâu ngày, vẻ mặt của cả hai cũng chậm rãi tương tự nhau.

"Có ý gì?"
"Thập Tam thầy thuốc, ngài là từ bên ngoài tới, nói thực ra, đến hiện tại ta cũng còn gọi ngài là thầy thuốc không phải bởi vì ta khinh thường ngài, mà là ta cảm thấy ngài là thầy thuốc chân chính.

Những người đã xem bệnh này..." Tiểu thái giám kia dừng lại một chút, nói không dám nói trắng ra, "Hoàng thượng không cưng chìu vị nương nương này, nhưng mà muốn nhi đồng, ngài biết ý của ta sao? Hiện tại nhi đồng khó sanh, lớn nhỏ bình an thì hoàn hảo, nếu thật có chuyện gì, nhất định là sẽ bảo trụ nhi đồng không giữ người lớn, Thập Tam thầy thuốc, ta biết ngài có tâm địa tốt...!Bất quá trong lúc mấu chốt này, vẫn là giữ mình khư khư thì hơn."
Lại là cần nhỏ không cần lớn, Thập Tam nghĩ đến mẫu thân của mình, trong ngực lại dâng lên một cỗ tử tức giận, khó có thể nuốt xuống.

Nữ tử chẳng lẽ bị cho là đồ vật để sinh đẻ sao?
Thế nhưng tiểu thái giám này tuy rằng bình thường cùng mình tranh cãi, gây trở ngại, thật ra cũng đối với chính mình không tệ, nghĩ đến trong cung này chắc không có người nào cùng nói chuyện phiếm với hắn như nàng đi.

"Cám ơn ngươi, chuyện này ta biết đúng mực, nhưng thật ra là ngươi, ít nói lại, miễn cho chuốc lấy tai hoạ." Sở Phi hạ ngữ khí, đã trầm ổn hơn, xử sự không sợ hãi, dù trong lòng căm giận đến cực điểm, nhưng trên mặt lại không lộ thần sắc.

"Ta đây không phải nhắc nhở ngươi sao...!Ngươi xem đi ngươi ngốc như vậy, bất quá tâm tính thật thiện lương..." Tiểu thái giám bĩu môi, vung phất trần trong tay mình, mặc kệ Sở Phi, người này dạy mãi không sửa, ngu ngốc muốn chết.

Sở Phi vẫn lấy được đơn thuốn từ một cung nữ, tập trung nhìn vào, Hoàng Diệp, Ngân Bạc, Trầm hương, Chu Sa...!hơn mười loại dược liệu, đúng là đơn thuốc đề cao làm trơn thai, nhưng mà phân lượng rất nặng, hơn nữa dược tính có độc, còn có một chút dược vật có tính hàn, đối với thân thể sản phụ suy yếu phi thường không tốt.

Mấy ngày trước đây Sở Phi chuẩn bệnh cho phi tử này, khi đó móng tay của nàng ta màu xanh, bụng đau nhức, sáu bảy ngày sốt cao đột ngột, hiện tại xem tình huống của vị nương nương này, trong miệng đã nổi lên bọt mép, tạng phủ cực nóng không thể thuận, thực dễ dàng làm nàng ta chết từ trong trứng nước.

Mấy ngự y này kê đơn thuốc cũng xác thực là ở thời gian ngắn nhất không để ý an nguy của sản phụ.

Nhưng mà Sở Phi lại không muốn làm như vậy, nàng viết một đơn thuốc giao cho một gã thái giám, lấy ôn ngọc hoàng đế cho nàng ra nói: "Thuốc lúc nãy toàn bộ đổ đi, dựa theo đơn thuốc ta viết nấu lại một lần nữa, nếu có người ngăn trở, thì cho bọn hắn nhìn cái này."
Thái giám biết đó là đặc xá hoàng thượng cho Sở Phi, không dám lãnh đạm lập tức cầm đi thực hiện, mấy vị ngự y khác trong lòng không phục nhưng không cách nào nhiều lời, bất quá việc này là chuyện cố hết sức nhưng không lấy được lòng, đến lúc đó hoàng tử không sinh ra được, vừa lúc toàn bộ tội đều do Sở Phi gây ra, một đám người bày ra một bộ tư thế ngồi yên xem kịch vui.

Sở Phi cũng lười để ý đến bọn hắn.

Trên đơn thuốc là hoa Hồng, Quan Quế, Địa Hoàng, Đương Quy, Hùng Hoàng, Nga Truật, Xích Thược, Bồ Hoàng, Can Khương, chín vị thuốc này, là một phương thuốc Huyền Minh lưu lại cho Sở Phi, trước kia Sở Phi cũng dùng qua, là lúc cứu chữa cho thôn phụ mắc chứng hậu sản trăm lễ đau đớn kia.

Đơn thuốc không truyền ra ngoài, những người khác tất nhiên không biết.

Lúc này Sở Phi lại bỏ thêm Hoạt Thạch, Địa Du, sau khi nấu còn bảy phần nước thuốc, lại thêm ba phần rượu lâu năm, và thuốc Tam Tiền.

Dặn dò cung nữ cần thừa dịp phi tử khó thở yếu sức cho nàng uống.

Sở Phi vào trong phòng, lấy ra kim khâu mang theo bên mình, dùng châm pháp Quỷ Môn Thập Tam châm giúp phi tử này ổn định thai khí, hoà dịu đau đớn và kéo dài thời gian chờ thuốc đến đây, chỉ châm một lần là tốt rồi.


Phi tử này họ Tự, cũng không phải từ dân gian tuyển tú vào cung, người nhà cũng có quyền quý ở trong triều, vì tiến một bước củng cố thế lực, nên để Tự Phi vào cung.

Nhưng Bộc Dương Vinh Thánh một là không thích Tự Phi, đẹp thì đẹp, đáng tiếc lại có tâm cơ.

Thứ hai, liên quan thế lực gia tộc của nàng, nếu nàng sinh hạ hoàng tử, sau này mẫu bằng tử quý (mẹ vinh quang nhờ con), Bộc Dương Vinh Thánh ngược lại khống chế không tốt thế lực này.

Cho nên Bộc Dương Vinh Thánh ngầm đồng ý phương thuốc kia của các ngự y, khó sanh mà chết, cũng nói qua loa được đi, nhi đồng tùy tiện ném cho một chiêu nghi không có bối cảnh nuôi nấng.

Vậy là có được thêm một nhi tử, lại giải quyết nguy cơ Tự gia phát triển.

Giờ phút này Tự Phi thấy Sở Phi, tựa như thấy một cái phao cứu mạng, nàng thực thông minh cũng có chút tâm cơ thủ đoạn, bằng không không thể có được Bộc Dương Vinh Thánh sủng hạnh.

Bất quá vừa rồi thấy thái độ của mấy ngự y, nàng biết là ý tứ của hoàng đế.

Có chút chết tâm, lại đột nhiên thấy Sở Phi đi vào, sửa lại đơn thuốc, mấy châm liền hoà dịu đau đớn muốn chết của nàng.

Nàng và Sở Phi có tiếp xúc một hai lần, nhìn ra được thái độ làm người của Sở Phi, cho nên mới nghĩ đến ở thời điểm này cầu cứu Sở Phi.

Sở Phi bị kéo chặt góc áo, bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Tự Phi: "Tự Phi nương nương, ta hiện tại đi xem thuốc của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ làm hết trách nhiệm của một thầy thuốc, ngoài việc này ra, ta đều mặc kệ."
Tự Phi cả người đều là mồ hôi, tóc gắt gao dán trên hai gò má, bộ dáng rất là chật vật.

Nhưng trong lúc mấu chốt này, ai cũng cố gắng rất nhiều, huống chi chỉ là dung nhan.

Tự Phi không biết vì cái gì, thực tin tưởng lời nói của Sở Phi, chỉ cần Sở Phi nói, nàng sẽ tin, cũng sẽ an tâm.

Sở Phi đi ra ngoài, thuốc đã nấu không sai biệt lắm, nàng vì phòng ngừa có biến, tự mình nếm một ngụm thuốc, cảm thấy không thành vấn đề, mới bưng đi vào cho Tự Phi uống.

Đêm đó, Thập nhị hoàng tử sinh ra, mẫu tử bình an..