Trong đại sảnh này cảnh sắc dục tục tĩu chói lói đến nỗi khiến người ta mở mắt không ra. Nhị Vương tử đây là muốn bày một chầu đại hội khoe mẽ, thết tiệc chiêu đãi một đám thủ hạ, từng kẻ đều nâng ly chúc tụng, trong ngực ôm những là nữ nữ nam nam.
Mà này cái đám *đũyđực* kia liệu có thể mặc thêm giùm chút được không?
Chỉ thấy nguyên bầy giai non gầy ngẳng như gà giống hệt cái tay Tây Lộ lúc trước, háng bọc túi vải lùm lùm chật căng còn điểm miếng lụa tí tẹo mỏng dính lên trên, bộ mặt được cạo láng coóng lại thoa thêm chút phấn trắng, bộ ngực phẳng lì còn trơ trẽn cọ sát lên thân thể đàn ông cao to thô kệch.
Điều khiến Lục ca nghẹn lửa nhất chính là, hiện tại bản thân gã cũng bị bắt thay vào bộ hóa trang kệch cỡm nọ. Người mặc quần đùi rộng rãi quen rồi, đi được vài bước gã đã cảm thấy chất liệu vải kia mài vào hòn trứng phát ngứa cả lên. Lục ca dứt khoát dạng chân như tuyển thủ bộ môn đô vật, khuỳnh khoàng bước vào đại sảnh.
Đúng trong giây lát Lục Vĩnh Hạo xuất hiện tại đại sảnh kia, toàn cảnh lặng ngắt như tờ. Mấy gã đực rựa cao to lực lưỡng dị thường giống thằng Nhị Vương tử nọ đồng loạt đưa ánh mắt thèm thuồng chiếu thẳng vào Lục ca.
Một khắc này Lục Vĩnh Hạo thấm thía sâu sắc rằng, làm tuyệt sắc mỹ nữ kỳ thực nào khác gì làm đại ca, đều là vai diễn cần khí chất trấn định dẫu có gió táp sóng gầm cũng không lay chuyển nổi, cho nên vị “đại ca dự bị sắp lên ngôi” là Lục ca đây tắm trong ánh mắt quần chúng đắm đuối phát hào quang mà nửa điểm thẹn thùng cũng chả thèm có, chọn một bàn đầy ắp món tươi ngon, duỗi cẳng chân đạp đạp gã đàn ông cường tráng đang ngồi ở mé bàn: “Mấy ông anh, dẹp vào tý!” Sau đó bèn kéo kéo miếng vải che chỗ xấu hổ vẫn kẹp trong khe hai quả mông sấn, tùy tùy tiện tiện đặt đít ngồi phệt xuống.
Gã căn bản không biết rằng cái hành động mới rồi kia, trong mắt quần chúng tại đại sảnh này tuyệt đối giống xem cảnh nóng quay chậm còn tua đi tua lại những ba lần.
Ngay lúc đó có mấy kẻ nhịn hết muốn nổi, phun cả một miệng đầy rượu lên đến tận xà nhà.
Nhị Vương Tử ngược lại vẫn vững vàng ghê gớm, cả mép lẫn môi đều không thèm nhúc nhích, con mắt cứ như vậy nheo lại còn một khe hở, cái vị sát cạnh Lục Vĩnh Hạo kia tức khắc liền cúi đầu đứng dậy ra đi.
Lục Vĩnh Hạo lúc này đã vung quai hàm bắt đầu nhá thử đồ ăn. Nói cho cùng vẫn bắt nguồn từ cung đình, mùi vị kia quả đúng là tuyệt đỉnh. Như cái chân thú này này, cũng chẳng biết là loại động vật gì, vị thịt bọc trong lớp vỏ cháy xém càng nổi bật cảm giác tinh khiết tươi ngon. Lại còn mâm trứng cuộn ngào đường kia nữa, chẳng biết quấn cái gì, ăn vào chỉ thấy vị thơm ngon sống động nhảy nhót trên đầu lưỡi.
Lục Vĩnh Hạo đối với chuyện ăn cả đời cảm giác như với mối tình đầu. Cho dù ở vào loại cục diện hỗn loạn chịu hết xiết như bây giờ, có món ngon xơi vào bụng, lập tức lòng thơ thới hân hoan.
Nhớ năm nao gã mới có mười ba tuổi, lại bị đám kẻ thù thất đức nhà ông bô trói lại treo toòng teng trên cây ba ngày ba đêm, còn lũ ôn con mất dạy kia nướng thịt nhậu nhẹt ngay bên dưới. Ngay cạnh gã lúc ấy là đứa em gái mới gần bảy tuổi đầu. Con bé con ngày thường vẫn cùng gã chí chóe kèn cựa gục trong vũng máu đầm đìa, hai con mắt vẫn không khép lại nổi cứ trợn trừng nhìn thẳng vào gã.
Mà khi đó, gã thậm chí đến cả loại cảm giác bi phẫn cào ruột xé gan cũng đã bị cơn đói tiêu hóa sạch, chỉ còn biết đờ ra trong một đám mùi thịt xông lên mà nhìn tấm di hài bé nhỏ lạnh băng kia. Tại thời điểm đói đến xuất hiện ảo giác, gã liền bám vào một ý niệm để chống đỡ mà chịu đựng đến cùng… Không ăn thịt hết lũ ôn con mất dạy này, gã có chết cũng không nhắm mắt.
Đến lúc được người ta cứu xuống dưới, gã suy yếu đến độ đứng dậy không nổi, vẫn hung hăng tàn bạo cắn xé thằng đầu sỏ súc sinh bày trò làm nhục chà đạp em gái gã. Thời điểm dòng máu nóng tuôn tràn vào cổ họng, mùi vị tươi ngon kia làm cảm giác sảng khoái lan đến từng tế bào trong thân thể gã.
Cũng chính là từ đó trở đi, gã đã yêu cảm giác nhồi đồ ăn vào cửa miệng. Trong lòng gã dường như có một cái lỗ thủng nào đó, lấp thế nào cũng không điền đầy nổi.
Đáng tiếc hiện giờ đến cả chút xíu đam mê đó cũng bị cướp đi rồi.
Một gã đàn ông vẫn ngồi chiếu dưới bên tay trái Nhị Vương Tử ngắm cái tướng ăn thùng uống vại của gã, bật cười: “Thác Hải Vương, con tiểu thú ngài bắt được thế nào lại vẫn mang bộ dạng chưa được khai hóa thế này. Ngài cần dạy dỗ y cẩn thận một thời gian nhé! Bằng không khi đến phiên ta, mang ra chơi cũng không đủ tình thú đâu!”
Lục Vĩnh Hạo nghe thấy bèn nâng nửa mí mắt liếc qua. Gã đàn ông vừa nói đó có một mái tóc dài màu bạc. Không khắc nghiệt lạnh lùng như Nhị Vương Tử, đôi con mắt màu bạc nọ tựa hồ dẫn theo ý cười vô tận, chiếc mũi ưng anh tuấn lại mang theo một tia giảo hoạt, trộn lại thành một bộ tướng mạo của kẻ khẩu Phật tâm xà.
Có ý tứ gì hả?
Cảm tình đến mức đã rồng rắn đợi check hàng rồi à? Cũng không biết vị khẩu Phật tâm xà kia có thân phận gì, mà cư nhiên lại có thể sờ nanh Nhị Vương Tử thế?
Nhị Vương Tử bưng chén rượu gõ nhẹ xuống tay vịn ghế ngồi, nhướn mày hỏi: “Lý Hải Vương, ta nói tẫn thú kia có phần ngươi lúc nào hả?”