Quỷ Thủ

Chương 3: Mạng đổi mạng

Trời đang vào cuối đông, tuyết tuy còn nhiều nhưng bắt đầu chậm chạp tan. Trên mặt tuyết trắng loang lổ xuất hiện những mảng đất đen. Từ những mảng đất đen nho nhỏ đó, cỏ dại bắt đầu lú nhú những mầm xanh non, chuẩn bị lan tràn khi mùa xuân tới.

Nơi mạn phía tây trấn có một khoảng đất rộng đen thẳm trơ trụi, không có tuyết và cũng không có cỏ, ở giữa có một cột gỗ đen sì đứng sừng sững.

Cột gỗ đen không phải vì nước sơn, cũng không phải vì thời gian, mà là vì tắm quá nhiều máu. Máu người bắn lên cột gỗ đó, để lâu ngày nên nó mang một màu đen, và thoang thoảng trong gió có một mùi tanh hôi.

Có lẽ không ít thân hình máu me bê bết, bỏ mạng dưới chân cột gỗ đó, bởi xung quanh cột gỗ cũng màu đen, không có cây cỏ gì mọc lên.

Cách cột gỗ chừng mười trượng là hai hàng cao thủ võ lâm đã có tuổi đứng nghiêm trang.

Sau hàng cao thủ già là những toán cao thủ trẻ, thấp thoáng trong đám cao thủ trẻ là mái tóc bạc của lão Soái Phàm. Hôm nay, lão không bận bào y như thường ngày, mà chỉ đơn sơ một chiếc áo xanh bình dân, bên ngoài khoác một mảnh lông thú. Mặt lão vẫn bình thản, như chẳng có chuyện gì quan trọng phải để ý tới. Giống như lão có mặt ở đây là bị bắt buộc, chứ không phải do tự ý tham dự.

Bất chợt mọi người chuyển ánh mắt về một hướng. Và hướng đó có một thân hình vuông vắn, chỉ mặc độc nhất một chiếc quần cũ, lưng để trần trùng trục.

Bây giờ Cát Vệ mới biết tại sao người đó có cái tên “Thiết Ngưu” Bách Hộ, vì hắn chẳng khác gì một con thú to lớn, hùng hục như trâu sắt. Đôi vai Bách Hộ ngang bè hung mãnh, tấm lưng phẳng rộng, đầu không có tóc, láng o trọc lóc như một vị sư. Nhưng có lẽ tóc của hắn mọc lộn chỗ, bởi vì trước tấm lưng to bè kia là một bộ ngực lởm chởm những cọng tóc xoăn. Càng nhìn Bách Hộ, Cát Vệ càng thấy hắn giống thú thật, nhưng không phải trâu, mà phải nói là gấu mới đúng.

Đằng sau Bách Hộ là hai bóng người tương phản. Một người tráng kiện, khỏe mạnh, da sạm nắng nổi bật lên giữa khung cảnh bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa, lâu lâu cặp mắt lại xạ một tia sáng như sét đánh. Còn người kia có nước da trắng nhách như bị bệnh lâu ngày, dong dỏng cao, càng nhìn càng giống như một cây lêu nghêu bệnh hoạn. Con người tráng kiện là Lỗ Bá Phong, còn người cao lêu nghêu bệnh hoạn kia là Kế Dư. Mặt họ lạnh hơn băng tuyết xung quanh.

Môi họ mấy máy như đang thì thầm nói chuyện với nhau. Kế Dư hỏi :

- Ngươi tìm được hắn ở đâu?

Mép môi phải của Lỗ Bá Phong uốn cong lên, đáp :

- Ở chỗ nghỉ ngơi ấm áp.

Nghĩ đến “chỗ nghỉ ngơi ấm áp”, Kế Dư chợt rùng mình. Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, lão không dám lên tiếng hỏi gì nữa.

Hai người bước đi trong im lặng.

Chính họ là người đã tìm và bắt tội phạm về đây hành xử. Tuy là bạn bè thân thiết mấy chục năm, nhưng họ cũng có luật lệ riêng. Luật lệ đó tuy không khắc ghi trên bia đá, hoặc viết trên giấy, nhưng in rất đậm trong lòng họ. Đó là bất cứ ai làm sai thì phải bị phạt.

Bách Hộ làm sai, Bách Hộ phải bị phạt, dù là lỗi lầm nhỏ.

Họ không nói, thì Bách Hộ lại nói, bô bô vui vẻ như đi xem hội. Hắn bước tới chỗ cột gỗ bằng những bước kiêu hãnh, vững chắc, không có vẻ gì là sợ hãi.

Ngược lại, một tên mặt quạ có nhiệm vụ vung roi xử phạt Bách Hộ lại ngấm ngầm run. Mặt gã tái, tay gã đổ mồ hôi, suýt chút nữa ngọn roi trong tay tuột rớt xuống vì mồ hôi bàn tay tuôn ra quá nhiều. Bách Hộ nhìn tên đó nở một nụ cười, nói :

- Ngươi cứ việc thi hành mệnh lệnh, ta không ghét ngươi đâu.

Tên mặt quạ gượng gạo cười.

Bách Hộ gật đầu một cái với gã, rồi bước những bước vụng về hướng cột gỗ.

Một giọng nói cất lên :

- Ngươi có gì muốn nói trước khi bị phạt không?

- Không!

Bách Hộ cứng rắn đáp lại.

Giọng nói kia lại cất lên :

- Ngươi có cần gì nữa không?

- Không!

Hắn cũng chỉ trả lời có một chữ không, vừa nhanh vừa gọn.

Giọng nói kia có lẽ là của lão Soái Phàm, vì ngoài lão ra không có ai có giọng điệu như vậy :

- Hoàn toàn không cần gì à? Ngươi là một kẻ khó trị nhất, vụng về nhất ta chưa từng thấy. Ta thà chịu mất một nén bạc để được thấy ngươi bị treo cổ chết quách đi cho xong. Nào, đi tới ôm lấy cây cột. Cái lạnh làm ta phát bệnh đây.

- Tuân lệnh!

Tuy lời nói của lão có vẻ khinh miệt, nhưng trong lại hàm chứa bao nhiêu yêu mến của một thủ lãnh đối với tên thuộc hạ trung thành của mình.

Có lẽ Bách Hộ cũng nhận ra điều đó, nên hắn trả lời một cách mau mắn, và hãnh diện bước tới sát cột gỗ. Giống như lời nói của lão Soái Phàm đã khuyến khích hắn mạnh bạo tiến lên nhận hình phạt.

Tên mặt ngựa có nhiệm vụ thi hành hình phạt vung tay. Ngọn roi đang nằm trên đất uốn mình vùng lên không, đầu roi nhắm cái lưng trần của Bách Hộ bay đến.

Đà roi còn đang ở trên không thì có tiếng quát rắn rỏi vang đến :

- Dừng lại!

Tên thuộc hạ vội khựng tay lại, người như bị đông cứng, đứng im không nhúc nhích. Ngọn roi tuy đã bị kiềm hãm, nhưng vẫn quẹt vào lưng Bách Hộ một lằn đỏ.

Không một tiếng kêu la, hay rên rỉ nhỏ phát ra từ miệng Bách Hộ.

Cát Vệ quay người lại nhìn thấy một đám người đang hùng hổ bước tới, y phục nghiêm chỉnh sáng loáng. Đi đầu là Mã Đạt Kha, người cao mảnh, đã được Minh chủ chọn để thay thế lão Soái Phàm. Bên cạnh hắn là Trung Nguyên đệ nhất kiếm Tư Mã Đô.

“Một con cáo và một con rắn”. Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Cát Vệ khi bóng hai người đó đập vào mắt.


Cả hai đều gầy. Nhưng ở Mã Đạt Kha có cặp mắt sáng và đôi mày đen biểu hiện sự giảo hoạt khiến người ta phải sợ. Còn Tư Mã Đô thì toát ra sự mảnh dẻ, nhanh nhẹn, luồn lách khó lường.

Mã Đạt Kha sải bước tiến lại gần lão Soái Phàm :

- Hân hạnh!

Lão Soái Phàm lạnh lùng đáp trả :

- Không dám! Nhưng bây giờ không phải là lúc để viếng thăm!

Mã Đạt Kha toét miệng cười :

- Ồ, bây giờ mới là đúng lúc để “viếng thăm”! Người của tôi đang bị xử phạt không đúng cách.

Soái Phàm nhíu mày, trầm giọng hỏi lại :

- Người của ngươi?

Cát Vệ cảm thấy một bầu không khí căng thẳng giữa hai người, nhưng không có ai nhúc nhích.

- Dĩ nhiên là người của tôi. Lão bị bãi chức, tôi là người kế vị. Tôi nhớ không lầm thì lão không còn quyền hành gì nữa.

Mã Đạt Kha ngưng lời, quay đầu nhìn xung quanh, rồi chỉ Bách Hộ nói tiếp :

- Người này đã hành hung một vị công sai, theo luật lệ, hắn phải bị treo cổ.

Những tiếng lầm bầm giận dữ phát ra từ đám người đứng xung quanh.

Lão Soái Phàm cười gằn :

- Đó là luật của ngươi. Còn theo luật của ta, hiện tại ta đổi lại thành hắn vô tội. Nếu vậy, thì phải theo luật giang hồ, hai bên sẽ tỷ thí, và bên nào thắng sẽ quyết định hành phạt cho hắn. Đừng nói với ta ngươi có quyền hủy bỏ luật giang hồ vốn có từ xưa đến nay.

Nụ cười trên môi Mã Đạt Kha mở rộng ra. Cát Vệ chợt hiểu ngay đây chính là điều hắn đang mong muốn, một trận tỷ thí so tài giữa hai bên.

Tên Đệ nhất kiếm Tư Mã Đô đứng sau vội cởi bỏ áo khoác ngoài, tay để sẵn trên đốc kiếm.

Mã Đạt Kha giơ tay lên cao vẫy một cái :

- Đã là luật giang hồ thì lúc nào cũng đúng.

Cái vẫy tay đó chính là ám hiệu cho Tư Mã Đô. Hắn bước lên một bước, rút kiếm khỏi vỏ. Ánh kiếm lấp loáng dưới ánh tà dương, và càng sáng hơn khi được ánh tuyết trên mặt đất chiếu phản lại. Hắn cất cao giọng kiêu hãnh nói :

- Ai trong các ngươi muốn tỷ thí với ta?

Rồi hắn lại chỉ Cát Vệ :

- Theo ta biết ngươi cũng là một kiếm khách tài ba.

- Đúng thế!

Lão Soái Phàm kiêu hãnh trả lời thay cho Cát Vệ.

Cát Vệ thì lại khác, trong lòng cảm nhận một nỗi lo lắng. Chàng ta tuy có kiếm thuật cao minh, nhưng không phải là đối thủ của Tư Mã Đô, một đệ nhất kiếm của Mã Đạt Kha. Cát Vệ nuốt vội một ngụm nước bọt để khỏi lộ vẻ sợ hãi lên mặt. Ngẩng mặt nhìn đối phương, bất chợt chàng ta phát hiện cặp mặt rắn của Tư Ma Đô cũng đang chăm nhìn mình. Chỉ là một cái nhìn chăm chăm xoi mói, chứ không có vẻ gì là mai mỉa hoặc khinh thị. Nhưng chính cái nhìn đó càng khiến Cát Vệ sợ hãi thêm.

Lão Soái Phàm vẫy tay ra hiệu cho Lỗ Bá Phong ở đằng sau bước tới, cúi đầu chờ lệnh. Lão nói :

- Ngươi đến tỷ thí với hắn vì danh dự ta, có được không?

Lỗ Bá Phong gật đầu.

Sự căng thẳng, sợ hãi trong lòng Cát Vệ từ từ giãn ra, và chàng phát hiện trên môi Tư Mã Đô xuất hiện một nụ cười.

- Không thể được.

Mã Đạt Kha phản đối ngay. Một người vốn hay tự nâng cao mình lên, thường xem những kẻ khác thấp kém. Vả lại họ Mã kiêu ngạo đến độ không cần biết Lỗ Bá Phong là ai, có danh trong giang hồ hay không, chỉ biết nếu là thuộc hạ sai vặt của Soái Phàm thì không đủ tư cách đấu với một cao thủ dưới trướng của mình.

Họ Mã nói :

- Một thuộc hạ tầm thường không đủ tư cách tỷ thí với một Đệ Nhất Kiếm của ta.

Rồi gã lại quay sang ra hiệu cho một gã râu quai nón, đứng sau Tư Mã Đô :

- Khưu Cứ, ngươi hãy cho hắn biết lợi hại!

Người đó cúi đầu, để lộ đôi vai rộng hơn của Tư Mã Đô một chút, dáng điệu của hắn cũng nhanh nhẹn, không phải như rắn, mà là như một con mèo.

Mã Đạt Kha nhìn Soái Phàm :

- Nếu lão cho phép, tôi muốn đệ tử của Đệ Nhất Kiếm tỷ thí với người của ông.

Lão Soái Phàm buông thõng hai chữ :

- Cũng được!

Lỗ Bá Phong bước tới một bước, hỏi :

- Giết hay dọa?

- Giết! Và làm cho thật nhanh gọn, bữa điểm tâm đang đợi ta kìa.

Cả hai người cởi bỏ áo choàng bên ngoài, rút kiếm khỏi vỏ, cầm trên tay.

Lỗ Bá Phong còn đang ôm kiếm thủ lễ theo lề luật của người kiếm khách, thì Khưu Cứ lại nhanh chóng vung kiếm tấn công như chớp giật. Lỗ Bá Phong lách người tránh né, miệng nói nhỏ đủ cho Khưu Cứ nghe :

- Hành động hạ lưu! Nhưng ta vẫn có thể giết ngươi nhanh gọn như thường.

Hai kiếm lại xáp vào nhau, rồi bung ra. Khưu Cứ vừa trụ vững lại lao vào tấn công ngay tức khắc, thanh kiếm hơi cong cong của hắn xẹt tới xẹt lui chỉ trong nháy mắt đã xuất ra mười chiêu. Nhưng dù cho hắn có nhanh cách mấy, Lỗ Bá Phong vẫn đỡ gạt hết mọi chiêu.

Khưu Cứ lùi lại.

Cát Vệ đứng bên ngoài chú mắt quan sát trận đấu.

Tên kiếm khách của Mã Đạt Kha trẻ hơn, có vẻ nhanh nhẹn hơn. Còn về phía Lỗ Bá Phong thì có vẻ là người nhiều kinh nghiệm hơn, nên hầu như đoán trước được những cách thức ra chiêu xuất kiếm của đối phương. Cát Vệ ngạc nhiên, nhưng không dám để lộ ra trên mặt.

Trên đời này ai còn nhanh nhẹn hơn Lỗ Bá Phong? Sự nhanh nhẹn của hắn đã từng được người giang hồ ở mạn bắc này kể lại như một truyền thuyết.

Hắn vốn nổi tiếng về sự nhanh nhẹn, nhưng sao hôm nay hắn có vẻ chậm hơn mọi ngày. Hay là hắn đã già? Tuổi già thường làm người ta chậm chạp đi rất nhiều.

Nhưng nếu nói hắn già thì ai mới là người trẻ?

Cát Vệ đảo mắt nhìn sang Tư Mã Đô. Đôi mắt rắn của họ Tư Mã cũng đang chăm chú nhìn, miệng thì thào nói nhỏ gì đó với Mã Đạt Kha.

Hai đối thủ trong trận tỷ thí hiện giờ đang vờn nhau, đợi chờ sơ hở của đối phương. Rồi lại vung binh khí xáp vào sát phạt lẫn nhau.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, Lỗ Bá Phong lớn tuổi hơn, khí lực không sung mãn bằng Khưu Cứ. Sau vài trăm chiêu, mặc dù Lỗ Bá Phong có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình nhưng tỏ ra mệt mỏi, hơi thở nặng nề, kiếm chiêu hình như hơi chậm lại. Vài lần Khưu Cứ suýt nữa đâm trúng người họ Lỗ.

Suýt nữa...

Trong bất cứ cuộc tỷ thí nào, chỉ có thắng hoặc thua, thành công hay thất bại, sống hoặc chết, “suýt nữa” có nghĩa là thua... thất bại... chết...

Bất chợt Lỗ Bá Phong vô ý vấp phải viên đá nhỏ, thân hình chới với suýt ngã nhào. Khưu Cứ không để mất cơ hội, phóng tới nhằm kết liễu đối phương.

Nhưng cũng trong thoáng chốc đó, hắn chợt phát hiện mình đã bị lừa, thân hình chao đảo của Lỗ Bá Phong chợt xoay một vòng, không một dấu hiệu gì là mỏi mệt, phóng ra một chiêu nhanh như chớp. Một tốc độ nhanh mà Khưu Cứ dù có tập luyện cách mấy cũng không bao giờ bằng được. Mũi kiếm xẹt ngang cổ họng Khưu Cứ.

Lần này thì chính Khưu Cứ là người đang chới với, bước thêm mấy bước thì đầu gối hắn khuỵu xuống. Máu từ cổ họng hắn tuôn ra như suối. Trong giây phút đó, hắn chỉ biết buông thả kiếm ra, dùng hai tay ôm lấy cổ, cố ngăn dòng máu, mà cũng là nhựa sống của hắn. Nhưng hai bàn tay mười ngón, với mười lỗ hở làm sao ngăn cản dòng máu cứ tìm chỗ hở mà tuôn ra? Cuối cùng hắn cũng nảy người lên một cái, rồi mới chịu trở thành một cái xác vô hồn.

Lỗ Bá Phong lùi lại, bước tới chỗ lão Soái Phàm, cúi đầu bẩm báo :

- Mệnh lệnh đã thi hành!

Vờ như không nhìn thấy vẻ giận dữ tột độ của Mã Đạt Kha, lão Soái Phàm kết án :

- Người vô tội! Thả hắn ra!

Người được thả ở đây chẳng ai khác ngoài Bách Hộ.

Thế đó, dùng một trận tỷ thí để quyết định mạng sống của hai người, giết một người để tha một người.

Giọng lão Soái Phàm lại sang sảng vang lên, và là những lời ra lệnh đám thuộc hạ của lão.

Cuối cùng mọi người cũng giải tán.

Mã Đạt Kha bước tới gần, nói nhỏ vào tai lão :

- Kể từ hôm nay, lão có thêm một kẻ thù.

Lão Soái Phàm quay đầu, mắt chạm mắt với Mã Đạt Kha. Lão bình thản nói :

- Điều đó còn tốt hơn là có thêm một bằng hữu như ngươi.

* * * * *

Một tháng nữa là tới ngày hội.

Ở nơi lạnh lẽo này thường trống vắng buồn bã, không có nhiều sự náo nhiệt, do đó mới chọn một ngày tổ chức thịnh hội. Vào ngày đó, mọi người kéo nhau ra ngoài ăn uống, vui chơi và đặc biệt là thi đấu với nhau. Ai thiện về quyền cước thì thi đấu quyền cước, ai thiện kiếm thuật thì đấu kiếm, ai thiện bắn cung thì thi bắn cung... Cái ngày đó ai cũng phải nhớ. Dù không nhớ cũng bị cảnh trí náo nhiệt trong quá khứ làm cho nhớ.

Đèn ngũ sắc giăng khắp ngõ. Ngựa xe chạy rầm rập suốt ngày đêm. Phần lớn là xe chở hàng hóa, thực phẩm, châu báu và những vật hiếm quí.

Khách thập phương cũng nô nức kéo về.

Cũng vì ngày hội mà bọn người của Soái Phàm dời ngày đi sau đại hội. Mã Đạt Kha cũng không phản đối, vì đó là một cơ hội tốt cho hắn dương oai, khoe khoang lực lượng, và cũng là dịp để sỉ nhục những thuộc hạ già yếu của Soái Phàm.

Người đi kẻ lại kháo nhau về những sự kiện sắp xảy ra trong người ngày tới :

- Mã Đạt Kha muốn đem người của mình ra so tài với người của lão Soái Phàm.

- Lão Soái Phàm kỳ này thua chắc. Người của ông ta toàn là những lão già.

Rồi lời đồn lan truyền khắp nơi.

Có thi tài là có đánh cuộc. Do đó ngày này cũng là ngày đánh cuộc lớn nhất trong đám dân.

* * * * *

Nơi rừng già bên cạnh một bãi đất trống giành cho cuộc thi xạ tiễn, một người có nước da sạm nắng, thần thái oai phong, đang ngồi chồm hổm hơ hơ con gà trụi lông trên đống lửa.

Một lúc lâu mùi gà nướng bốc lên thơm phức, người đó thò tay xé lấy một đùi gà rồi thẩy nhanh vào tầm tay của người mảnh mai, dong dỏng cao đang đứng dựa lưng vào một thân cây trụi lá.

Người ngồi chồm hổm chính là Lỗ Bá Phong, còn kẻ đứng là Kế Dư.

Sau khi thẩy lẹ chiếc đùi gà nướng qua cho Kế Dư, Lỗ Bá phong đưa tay lên miệng thổi phù phù vì nóng. Nhưng mới thổi được một lần, hắn vội nhếch môi cười mỉa. Mà là cười mỉa chính bản thân. Trời bây giờ là mùa đông, xung quanh toàn là tuyết trắng, thì làm sao cái nóng chiếm được ưu thế?

Lỗ Bá Phong đưa tay khẽ rờ tí tuyết trên mặt đất. Nhưng chỉ một cái rờ nhẹ vào tuyết cũng làm hắn cảm thấy lạnh. Thế là hắn lại co tay về, hơ trước đống lửa cho ấm lại, rồi bẻ cái đùi gà thứ hai đưa lên miệng ăn.

Cái miệng háu ăn của Lỗ Bá Phong hình như không biết lạnh hay nóng là gì, đớp được một miếng rồi lại nhanh nhảu đớp miếng thứ hai. Hàm răng chưa kịp mở lên sập xuống hai lần, miệng hắn lại mở ra đớp thêm một miếng nữa. Chiếc đùi gà bây giờ chỉ còn xương.

Kế Dư đứng bên chỉ biết trợn mắt nhìn Lỗ Bá Phong ăn, chiếc đùi gà trên tay còn nguyên.

Còn lại chiếc xương gà trong tay, Lỗ Bá Phong vẫn tiếp tục há miệng, thè lưỡi ra mút mút chùn chụt mấy cái cho đỡ thèm. Vừa mút hắn vừa nói :

- Ngươi nên tham dự vào cuộc thi.

- Để làm gì?

Kế Dư đáp xẵng. Lão từ từ rút trong người ra một chiếc khăn, khẽ lau tay đang cầm chiếc đùi gà, rồi dùng khăn cầm đùi gà để tay hắn không bị dơ bởi mở và thịt. Kế Dư cắn từng miếng nhỏ, nhai thật cẩn thận rồi mới nuốt.

Lỗ Bá Phong đáp lời Kế Dư :

- Ngươi là Vô địch cung thủ.

Trong nhất thời Kế Dư không nói gì. Lão đưa mắt nhìn xa xa về phía ngọn đồi đang phủ tuyết. Trước mặt lão một quá khứ lại diễn ra: Một đám người tiến ào ào, từng loạt từng loạt tên bắn vào quân địch. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Kế Dư rùng mình trở lại với thực tại. Kế Dư nói :

- Mắt ta đã mờ, không thể nào thắng được.

- Nhưng ngươi vẫn có thể tham gia.

Câu nói đó vang vang bên tai Kế Dư, lúc xa xa, lúc gần gần, có lúc chỉ là văng vẳng không nghe rõ. Lão nhìn về phía thượng đài dành cho người chủ tọa.

Cũng chính nơi đó bao nhiêu năm về trước, lão nhận được mũi tên vàng từ tay vị chủ tọa già. Vị chủ tọa già còn hỏi :

- Không có địch thủ, ngươi không cảm thấy chán sao?

Lúc đó lão trả lời gọn lỏn :

- Không...

Rồi lão quay lại giơ cao mũi tên vàng cho mọi người thấy.

Lão là kẻ vô địch. Một người không có địch thủ bao nhiêu năm...

Đám đông la ó, cổ vũ lão thật cuồng nhiệt...

Nhưng đó là một quá khứ xa xôi, xảy ra bao nhiêu năm về trước. Còn bây giờ thì...

Kế Dư quay đầu nhìn Lỗ Bá Phong nói :

- Danh dự của ta sẽ bị bội nhọ. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy danh dự ta bị bôi nhọ ư?

Lỗ Bá Phong lắc đầu :

- Không! Danh dự của ngươi không bao giờ bị bôi nhọ, và ngươi cũng sẽ không bao giờ là kẻ thua cuộc cả.

Kế Dư cười vẻ mệt mỏi :

- Ta đã già, mắt đã mờ, tai đã kém cho nên không thể nào thắng được. Vả lại, nếu ta tham dự, bằng hữu sẽ bỏ tiền đánh cược ta thắng. Sau đó thì họ sẽ mất hết tiền bạc vì ta sẽ không thắng. Trong tỷ thí hay đánh cược, dính tới ta đều thua cả.

Lỗ Bá Phong gật gù :

- Một lý do quá chính đáng.

Miệng hắn công nhận lý do chính đáng, nhưng chất giọng và cử chỉ thì lại có vẻ hơi khinh mạn.

Kế Dư cau mày :

- Thật ra ngươi muốn gì ở ta? Có phải ngươi đang đặt câu hỏi về tư cách, phẩm chất và danh dự của ta hay không?

- ... Hư danh...

Miệng họ Lỗ lại ngốn đầy thịt gà, những lời nói ra trước đó đều không rõ, chỉ nghe được hai chữ “hư danh”.

Kế Dư lắc đầu, xoay mình bỏ đi như không muốn nghe những lời Lỗ Bá Phong muốn nói. Hư danh hay không, thì đối với lão vẫn là một thứ gì đó mà ai cũng muốn có mà không muốn mất. Và nếu đã tham gia thi đua thì chỉ có thắng nhất, còn không thì đừng nghĩ tới tranh tài.

Lỗ Bá Phong không chịu bỏ cuộc, đứng lên bước theo sau lưng Kế Dư nói tiếp :

- Một ngày nào đó lão sẽ biết.


Kế Dư dừng bước, thở dài rồi nói :

- Bá Phong, ngươi hãy nói ra sự thật đi. Đừng vòng vo nữa.

Lỗ Bá Phong từ tốn nói :

- Tranh tài không chỉ có giải thưởng và danh hiệu “Vô địch”.

- Tại sao lại không? Chẳng phải trong cuộc tranh tài nào thì cuối cùng kẻ thắng được thưởng một số tiền lớn, được mọi người tung hô “Vô địch” hay sao?

Lỗ Bá Phong lắc đầu :

- Còn mùi vị nữa.

Kế Dư nhăn mày tỏ vẻ không hiểu.

Lỗ Bá Phong hít một hơi khí đầy lồng ngực, cầm khúc xương gà vung vẩy trong tay :

- Giống như khi ăn thịt gà, đâu chỉ cần ăn hết con là thôi đâu, mà còn phải biết thưởng thức mùi vị của thịt gà, thơm ngon hay cay đắng như thế nào, cứng mềm ra sao. Dù có ăn được một cái đùi gà mà biết được mùi vị thịt thì vẫn sung sướng như thường...

Hai ngươi đang biện luận, bỗng từ đâu Bách Hộ xông xộc chạy tới, chân chưa dừng bước đã nói :

- Một ngày đẹp trời. Lão pháp sư của Mã Đạt Kha hứa sẽ biểu diễn nhiều trò vui nhộn...

Chợt hắn thấy vẻ mặt căng thẳng của Kế Dư và Lỗ Bá Phong, liền buộc miệng kêu lên :

- Có chuyện gì xảy ra à?

Lỗ Bá Phong đáp :

- Không có gì! Bọn ta chỉ đang tranh luận về tâm lý của con người...

Bách Hộ cười hề hề nói :

- Như vậy thì tốt! Ta không thích tranh luận về mấy thứ đó, phải nghĩ ngợi mệt óc. Ta chỉ thích vật lộn đánh đấm. Ta đã đăng ký vào cuộc tranh tài vật lộn, các người đừng quên tới cổ vũ cho ta đấy nhé.

Lỗ Bá Phong bật cười :

- Tên lực sĩ kia cũng tham gia chứ?

- Dĩ nhiên.

- Năm ngoái hắn đánh ngươi bay ra ngoài chừng năm trượng. Đầu ngươi rơi xuống trước, may mà không bị gì.

Bác Hộ nhăn nhó :

- Lúc đó hắn làm ta bất ngờ, không kịp đề phòng. Năm nay ta sẽ đánh bại hắn.

Kế Dư chợt lên tiếng :

- Ngươi tham dự vào những cuộc tranh tài này bao nhiêu lần rồi?

Bách Hộ nhún vai :

- Hầu như năm nào cũng tham gia. Hai mươi bốn lần cả thảy... hình như vậy...

- Ngươi nghĩ ngươi sẽ thắng lần này chứ?

- Dĩ nhiên rồi! Ta chưa bao giờ thấy mình khỏe hơn như bây giờ.

Lỗ Bá Phong đặt tay lên bờ vai khổng lồ của Bách Hộ nói :

- Ngươi không cảm thấy mỏi miệng khi đã nói câu đó hơn hai mươi lần rồi sao? Ngươi chưa bao giờ đánh thắng được mười người liên tục.

Bách Hộ nói lại :

- Tại sao phải mỏi? Năm ngoái ta thua tên man rợ Đại Hổ. Nhưng bây giờ hắn đã chết rồi.

Lỗ Bá Phong gật đầu :

- Đúng, đúng. Đại Hổ suýt chút nữa vô địch. Ta còn nhớ ta đã thua cược vì hắn.

Bách Hộ ưỡn ngực, vênh váo mặt đáp :

- Ta chưa bao giờ thua, bởi ta lúc nào cũng đánh cuộc Kế Dư thắng.

Hắn nín cười, trầm giọng nói tiếp :

- Năm nay phải là lần chót ta mắc nợ.

Kế Dư lắc đầu :

- Không được rồi. Ta không muốn tham gia.

Bách Hộ liền thản nhiên đáp :

- Ta quên nói với ngươi, là ta đã ghi danh cho ngươi rồi.

Kế Dư trợn mắt, lạnh lùng gằn giọng :

- Ngươi đang đùa giỡn với ta đó à?

Bạch Hộ vẫn dửng dưng :

- Ta không bao giờ nói giỡn với những chuyện có liên quan đến nợ nần của ta.