Quỷ Phu Trời Cho

Chương 92: Kết Cục Một

Lâm Trường Tư nghe thấy lời hắn nói vành mắt đỏ hoe nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, nhào đến ôm lấy hắn: “Không, kể cả chú có đi chuyển thế em cũng sẽ chờ chú, chú phải nhớ kỹ những lời chú nói hôm nay, vĩnh viễn đều phải nhớ rõ em.”


“Ừ.” Một tay Lâm Thiên Lí ôm lấy y: “Nhớ rõ em, nhớ rõ Tiểu Bảo.”


“Chờ giải quyết xong mọi chuyện ở cổ trạch, ta sẽ bảo Mao Mao đưa thi cốt của mẫu thân trở về quê quán của nàng, lúc sống nàng nói nàng không thể trở về, chết rồi ta muốn nàng được về nhà, đợi Mao Mao đi rồi ta sẽ cùng em cùng Tiểu Bảo cùng nhau về nhà, đã lâu rồi chúng ta không đi gặp mặt ba mẹ của em, suy nghĩ lại vẫn nên để Tiểu Bảo đi gặp ông bà nội, Tiểu Bảo ngoan như vậy hẳn ba mẹ em sẽ rất thích, nói không chừng sẽ không còn ghét bỏ ta nữa.”


Lâm Thiên Lí nghĩ rồi cười rộ lên: “À, có thể bọn họ vẫn sẽ chán ghét ta, dù sao thì chú hai là quỷ sau này cũng không thể nuôi được em, nuôi không được Tiểu Bảo trái lại còn phải bắt em nuôi luôn chúng ta.”


Lâm Trường Tư vẫn còn rơi nước mắt nghe thấy lời này của hắn thì mang theo nước mắt cười rộ lên: “Không sao, em tình nguyện nuôi chú, cho dù chú hai có là quỷ thì em cũng sẽ chăm sóc nuôi dưỡng chú, đem chú nuôi như Tiểu Bảo vậy mập mạp trắng trẻo.”


“A, chú hai là quỷ không thể mập được chỉ có thể bảo trì hình dạng khi còn sống.”


Một người một quỷ đi thẳng một đường nói toàn những chuyện trên trời dưới đất không chút logic, một đường vừa đi vừa nói nội tâm chỉ có cảm thấy ấm áp, cả hai đều vô cùng quý trọng phút giây yên bình hiện tại, hy vọng con đường này đi mãi cũng không hết.


Thế nhưng thời gian không thể quay ngược cũng như chẳng thể dừng lại, mà chỉ có thể tiến về phía trước kể cả phút giây quay đầu nhìn lại cũng chẳng có.


Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, rạng sáng mọi người đều đã xuất phát lên đường, nhóm người Chu Hành không nghĩ sẽ qua đêm tại khách sạn nào đó, nên đã lên đường rất sớm tranh thủ buổi tối đi đến tổ trạch.


Vốn Lâm Thiên Lí không muốn mang theo Lâm Trường Tư đi cùng, thế nhưng nghĩ đến Lan Nạp – hắn vẫn nên dẫn y đi theo mới an tâm, dù sao Đại Hắc và Tô Giác cũng không thể đi đến tổ trạch, đến khi ấy cho bọn họ và Lâm Trường Tư cùng nhau chờ trong khách sạn là được, Lan Lan và Chương đạo sĩ cũng đi theo tới lúc đó cũng có thể giúp đỡ cho Lâm Trường Tư.


Bọn họ đi nhiều người cho nên đã lái một chiếc Van, rạng sáng 5 giờ ngày tờ mờ sáng lập tức xuất phát, Mạch Linh bị Lâm Cửu Gia trói bằng một chiếc khóa màu đỏ, ra cửa còn bị Chương Chính Tề đút một chén thuốc hiện tại cả người đều vô lực ngồi xụi lơ trên ghế, Mao Mao nhìn hắn chằm chằm.


Bọn họ lên đường sớm lái xe nhanh lúc đi đến trấn nhỏ cũng chỉ mới 4 – 5 giờ chiều, dàn xếp mấy người Lâm Trường Tư ở trong khách sạn xong bọn họ lần nữa lên đường, không có Đại Hắc bọn họ liền đem xe để lại thị trấn, sau đó ở trên thị trấn tìm một người đưa bọn họ đi, thế nhưng người trong trấn không ai đồng ý đi đến nơi kia, cuối cùng nghe thấy chỉ cần chở đến nơi không có cây hoa cỏ dại sinh sống thì mới đồng ý.


Vừa đến nơi gã liền ném bốn người Lâm Cửu Gia xuống xe, tiếp đó cầm lấy tiền công lập tức quay xe trở về một giây cũng không muốn chậm trễ, phản ứng như vậy của gã cũng xem như là bình thường, nhóm người Chu Hành không chút quan tâm nhìn gã rời đi.


Hiện tại trời đã tối đen phỏng chừng đã là 7 – 8 giờ tối, Lâm Thiên Lí hiện hình, Mao Mao cùng Chu Hành nắm lấy Mạch Linh, một hàng năm người bắt đầu đi về hướng tổ trạch, lần này bọn họ học khôn mặc thêm vài lớp quần áo, không còn quá lạnh như lần trước, nhưng Mạch Linh thì chỉ mặc mỗi cái áo thun quần rách bị lạnh đến mức run rẩy.


Từ nơi không có cây cỏ sinh trưởng đi đến tổ trạch còn khoảng 10 dặm vẫn là khoảng cách rất xa, lúc nhóm người đến đây thì không nói nữa bước chân vội vàng, lần trước bọn họ cần đi bộ hết một tiếng đồng hồ mới đến, nhưng lần này đến nơi trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ.


Lần cuối đến đây vẫn chưa tới một tuần Chu Hành và Mao Mao đều nhớ rõ ràng, càng không cần nói đến Lâm Thiên Lí, thế nhưng khi Mạch Linh trông thấy những bóng ma quanh quẩn khắp nơi ở tổ trạch lại lắp bắp kinh hãi.


Chu Hành và Mao Mao dán bùa ẩn hơi thở vào người, Lâm Thiên Lí thì bay lên đỉnh tổ trạch để nhìn xem, còn về nhìn cái gì nhóm người Lâm Cửu Gia đều rõ.


Lâm Cửu Gia mặc kệ hắn bắt đầu túm lấy Mạch Linh hỏi cách phá trận, Mạch Linh tay chân rụng rời rầm rì hai tiếng còn chưa nói chuyện đã bị Chu Hành trừng mắt: “Không nói cũng được vừa lúc có mang theo dao trực tiếp cắt cổ rồi đi hiến tế, máu ngon như vậy phỏng chừng những ma quỷ bên trong sẽ anh dũng tràn qua, không cần phá trận thật tốt.”


“Này.” Mạch Linh bị sự miêu tả của hắn làm cho nổi da gà, nhìn đến ma quỷ đang tụ tập ở trong sân cơ hồ là một đám ma quỷ oán khí tận trời, gã liền vội vàng xin tha.


Sau đó nói cho Mao Mao phương pháp phá giải, thật ra nguyên lý phá giải cũng rất đơn giản, phương pháp phá trận có rất nhiều nhưng chủ yếu là xem cách nào hữu dụng hơn, âm ty cung cấp phá trận thô bạo từ bên ngoài; từ mắt trận phá trận cũng là phương pháp phá trận thô bạo ở bên trong; quá trình thiết lập trận pháp đều bắt đầu từ pháp môn, từ pháp môn tiến vào là tháo dỡ trận pháp, ngoài ra cũng còn rất nhiều cách khác nhau, đơn giản thô bạo thì dùng hai cách trước, còn những cách phía sau thì đều rắc rối rườm rà.


Mắt trận của trận pháp trước mắt này được ẩn giấu rất sâu, hơn nữa cũng không thể ngây ngốc tại tổ trạch trong một khoảng thời gian dài, cho nên việc tìm kiếm càng thêm khó khăn, vì vậy từ lúc bắt đầu Lâm Cửu Gia đã đề nghị tìm kiếm thiết lập pháp môn nằm ở bên ngoài.


Thứ mà Mạch Linh cung cấp là từ pháp môn tiến vào tháo dỡ trận pháp, phương pháp của gã cũng rất đơn giản chỉ cần thiết lập thêm một trận pháp ở bên ngoài để kết thành hung trận.
Nói một cách đơn giản là dùng trận pháp ở bên ngoài thay đổi phương vị bên trong trận pháp.


Sở dĩ trận pháp khó phá là do nó dựa theo hoàn cảnh xung quanh mà thay đổi liên tục, có nghĩa phương hướng ngũ hành bát quái không ngừng biến hóa cho nên việc tìm kiếm pháp môn vô cùng khó, vì vậy người bình thường đều sẽ chọn cách phá giải mắt trận, bởi vì mắt trận là cố định.


Thế nhưng nếu từ bên ngoài mở thêm một cái trận pháp thiết lập ra bát quái ngũ hành, thì trận pháp bên ngoài sẽ trở thành hoàn cảnh, mà trận pháp bên trong sẽ dựa theo hoàn cảnh trận pháp bên ngoài để thay đổi phương vị, vậy nếu cố định phương vị ở trận pháp bên ngoài thì trận pháp bên trong cũng sẽ dừng lại, đến khi đó tìm kiếm pháp môn trận pháp ở bên trong sẽ đơn giản hơn nhiều.


Mao Mao nghe xong trợn tròn mắt không ngờ lại có thể dùng cách này, nghĩ đến thật sự có khả thi thì không khỏi cảm thán bản thân tài hèn học ít.


Thế nhưng cho dù hiểu rõ nguyên lí thì hắn cũng không rõ phương vị ở bên trong trận lắm, cho nên hắn không thể mở trận pháp ở bên ngoài được vì vậy liền bắt Mạch Linh đi mở trận.


Bên kia Lâm Thiên Lí đứng nơi đó khí tức của hắn mạnh mẽ không chút kiềm chế lơ lửng ở trên đỉnh, ma quỷ bên trong tổ trạch nháy mắt cảm giác được hắn tất cả đều thẳng tắp lao về phía hắn, thế nhưng lại đụng trúng lá chắn kết giới mà rơi xuống, một đám quỷ hồn có tốc độ cực nhanh thời điểm thân thể bọn chúng rơi xuống, cũng chỉ có thể trông thấy bóng trắng trên người bọn chúng phát ra ánh sáng lam, tựa như những ngọn lửa quỷ ở trong bóng đêm du đãng vô cùng chói lóa.


Lâm Thiên Lí đi một vòng quanh ở tổ trạch cuối cùng cũng nhìn thấy người mà hắn muốn tìm, nàng chân trần ngồi trên ngọn cây lớn trong viện, vẻ mặt mờ mịt đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời không biết là đang nhìn cái gì.


Nàng giống với mô tả của Thiên Thanh thân thể đen đuốc sưng vù; tóc tai rối tung; váy áo dính đầy bùn đất đã không thể nhìn ra màu trắng ban đầu, cơ thể của nàng dường như không có trọng lượng ngồi trên ngọn cây, ngọn cây không chút độ cong, bàn chân trần còn nhẹ nhàng đung đưa, trong miệng còn mấp máy tựa như đang hát gì đó.


Trái tim Lâm Thiên Lí đau nhói nhịn không được bay đến đối mặt với nàng, hắn xông vào trận pháp khiến cho ma quỷ bên trong càng thêm kích động lao về phía hắn, Lâm Thiên Lí nhanh chóng mở kết giới giữ chúng ở bên ngoài.


Hắn dừng ở trước mặt nàng, nàng cũng không làm ra bất kỳ phản ứng gì vẫn cứ ngây ngốc, nhưng cánh môi của nàng khép mở lại rất quen thuộc với Lâm Thiên Lí, nàng đang hát hí khúc mà nàng yêu thích nhất, mỗi lần trong nhà mời gánh hát mở đầu luôn là bài hát này, lòng hắn tràn đầy đau xót nhịn không được gọi nàng một tiếng: “Mẫu thân……”


Không biết là do âm thanh của hắn quá nhẹ hay do tác dụng hấp thu âm thanh của trận pháp này quá lớn, nữ thi kia cũng chưa làm ra phản ứng gì Lâm Thiên Lí nhịn không được duỗi tay muốn chạm vào nàng, còn chưa kịp chạm vào thì đột nhiên nữ thi kia ngẩng đầu lên đôi mắt phát ra màu lam âm u nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí, bàn tay dính đầy bùn đất bất ngờ hướng về phía Lâm Thiên Lí bộp một tiếng, thế nhưng phá vỡ kết giới của Lâm Thiên Lí.


Lâm Thiên Thanh người vẫn luôn đứng ở bên dưới quan sát lập tức hoảng sợ hô to anh hai, ý bảo Lâm Thiên Lí nhanh chóng quay về.


Thi thể nữ thi bay lên không trung đứng ở trên ngọn cây, ngọn cây hơi cong cong một chút sau đó trở lại trạng thái ban đầu, cơ thể nhẹ đến không thể tưởng tượng, Lâm Thiên Lí khẽ nhíu mày thật sự quá kỳ quái, hình như loại xác chết này thể trọng phải đặc biệt nặng mới đúng, nhưng vì sao?


Thế nhưng không để hắn suy nghĩ quá lâu, sau khi nữ thi kia bị hắn đánh thức lập tức từng bước một ép về phía hắn, Lâm Thiên Lí tránh khỏi cái cây, nàng tựa như có hồn phách vậy bay lên không trung cùng hắn đánh nhau, lúc này Lâm Thiên Lí mới chân chính cảm thấy không đúng, trầm thi không thể không mượn sức đã có thể bay lên, không, người này không phải là nàng!


Lâm Thiên Lí nheo mắt tránh đi bàn tay của nàng, một tay túm lấy cổ nàng: “Ngươi là ai?” Nữ thi kia đối với bàn tay ở trên cổ một chút cũng không để ý, vẫn như cũ tiến công mạnh mẽ không ngừng múa may cánh tay chụp vào người Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí nhăn chặt mày đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay có gì đó không đúng, mở tay liền nhìn thấy trong lòng bàn tay có một khối bùn dày nặng.


Thế nhưng dám dùng bùn để gạt hắn, gương mặt Lâm Thiên Lí lập tức trở nên lạnh lùng một chưởng đánh bay nữ thi kia ra ngoài, nữ thi kia đụng vào thân cây tức khắc hóa thành một mảnh ánh sáng lam rơi xuống dưới đất, ở trên mặt đất hiện ra một bãi bùn.


Cùng lúc đó ở phía sau thân cây có một bóng người đi ra, gã liếc nhìn Lâm Thiên Lí đang bay trên không trung: “A, cho dù không phải là thật nhưng có hình dạng rất giống với phu nhân nha, không nghĩ đến ngươi cứ như vậy đánh nát nàng, haizzz, thật lãng phí mà, nói ra sao thì ta cũng phải bỏ rất nhiều thời gian công sức để nặn một người giống với phu nhân đó.”


Lan Nạp từ sau thân cây lôi ra một bóng người, đôi mắt Lâm Thiên Lí lập tức co rút, Lan Nạp nhìn hắn cười một tiếng rồi chỉ vào nữ thi mà gã đang túm: “Ngươi xem có phải rất giống? Nếu không phải thân thể khá nhẹ thì nhìn giống nhau như đúc.”


Gã buông nữ thi ra hoàn toàn rời khỏi khỏi bóng cây: “Haizzz, các ngươi cũng thật chậm chạp, ta đã lãng phí hai ngày để ngồi ở đây đợi các ngươi đó, thế nhưng không sao, hai ngày dùng để nặn bùn một vị phu nhân cũng không coi là nhàm chán, à, thế nhưng vẫn bị ngươi nhìn thấu rồi còn bị đánh cho ra bã, thật lãng phí mà.”


Lâm Thiên Lí từ giữa không trung hạ xuống đứng ở trước mặt gã: “Ngươi muốn làm gì?”
Lan Nạp cười ha hả: “Ta muốn làm gì? Hửm, không phải ngươi đã sớm biết đều ta muốn rồi sao? Đáp án này ta đã lặp đi lặp lại rất nhiều rồi mà.


Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy thế nhưng ngươi chưa bao giờ cảm kích ta; ta cũng đã sửa lại những lỗi lầm mà ta từng phạm phải; song ngươi chưa bao giờ đồng ý tha thứ cho ta.”


“Ta thu thập những món đồ liên quan đến ngươi nghĩ muốn giúp ngươi tụ hồn, nhưng đáng tiếc sách của gã đạo sĩ tà kia toàn là tà thuật, ta không cứu được ngươi, ta liền cố gắng hết sức đưa những thứ đó cho Thiên Thanh, vì vậy hiện tại ngươi mới có thể đứng ở nơi đây chống lại ta, vì ngươi muốn bắt đứa bé kia đi hiến tế, cho nên ta mới nhẫn nhịn chịu đựng nhìn ngươi và hắn ta ở bên nhau, thế nhưng ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”


Đôi mắt Lan Nạp càng lúc càng lạnh, gã căm hận đến tột cùng nhưng thay vào đó gã lại cười phá lên, tiếp đó gã vén áo để lộ ngực, Lâm Thiên Lí vừa trông thấy ngực của gã lập tức mở to mắt vì khϊế͙p͙ sợ.


“Hử? Ngạc nhiên sao? Chỉ là máu trong cơ thể đã đen lại không chịu đổi máu mới, cho nên trùng cốt trong xương kêu gào, liều mạng ở trong khoang bụng ɭϊếʍƈ ʍút̼ chất lỏng, vì vậy cơ thể mới bị trũng xuống chỉ còn một lớp da dính vào xương mà thôi.
Có phải rất xấu không?”


Gã ta đưa tay lướt qua bộ ngực và xương sườn gầy gò: “Xấu cũng không sao, dù gì ta có thế nào ngươi cũng không thèm quan tâm, cũng không thèm liếc nhìn.


Cho dù ta có tiếp tục tồn tại thì vẫn sẽ không có được ngươi, ta đối với thế giới này đã sớm không còn lưu luyến, hiện tại ta chỉ mong có thể mang ngươi đi cùng, hồn phi phách tán là tốt nhất, bởi nếu ngươi còn sống ở trên thế giới này rồi cùng người khác ở bên nhau, thì ta có chết cũng không yên tâm và ta sẽ đố kỵ đến phát điên.”.