Mao Mao và Chu Hành nghe vậy thì kinh hoảng nhanh chóng chạy đến xem tay của Lâm Thiên Lí, lòng bàn tay Lâm Thiên Lí vừa thu lại đem nắm tay buông xuống, lòng bàn tay một mảnh nóng rực.
Mạch Linh nhẹ nhàng từ trên cửa sổ nhảy xuống hai chân một chút cũng không nhìn ra dị thường, hắn nhìn biểu cảm kinh ngạc của Mao Mao và Chu Hành, khẽ cười một tiếng: “Làm sao? Rất ngạc nhiên? À, chân của ta đã lành từ sớm, ta trốn ở đây là vì mỹ nhân nghịch ngợm nào đó chơi trò qua cầu rút ván, bản thân bị uất ức lại lấy ta ra khai đao, ta suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình đành phải chạy trốn.”
Tuy rằng hắn cười như không có chuyện gì nhưng Mao Mao lại phát hiện sắc mặt của hắn có chút bất thường, hơn nữa vết máu khiến cho linh điệp dừng lại cũng không biết gạt người.
Mạch Linh nhìn Mao Mao đang đánh giá chính mình từ trên xuống dưới: “Ấy da, vẫn tránh không được đôi mắt của tiểu đạo sĩ nhà ngươi, ngay cả chân thân của ta cũng nhìn ra được vậy nơi ta bị thương ắt không giấu được ngươi.
Bỏ đi, tên ác quỷ này đã bị nhiễm thi độc lòng bàn tay bị thiêu đến đau đớn, ta cũng không sợ các ngươi nói cho các ngươi biết cũng không sao cả.”
Hắn nở nụ cười hờ hững thế nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Nhân tiện cảnh báo cho các ngươi một tin người đẹp đều có độc nhất là vị kia nhà ta, hắn rất giỏi về khoản bỏ đá xuống giếng, tai họa không đến một mình chỉ đáng thương cho ta, rõ ràng vì hắn, ta mới bị thương, đã không an ủi thì thôi còn muốn chém xuống một đao, một chưởng tại ngực này thật sự đau chết ta.”
Hắn nói rồi đem áo thun vén lên chỉ vào vết thương bị bỏng một lỗ lớn trên ngực, giọng điệu lên án tựa như một người phụ nữ bị bạo lực gia đình còn giả vờ khóc hức hức.
Chu Hành và Mao Mao lập tức đen mặt, Chu Hành liếc mắt nhìn Lâm Thiên Lí đang cau mày mồ hôi lấm tấm trên trán, thì vội vàng đến gần hỏi hắn thế nào rồi, Lâm Thiên Lí đưa bàn tay ra tức khắc trông thấy lòng bàn tay đã bị đốt thành một mảnh đen như than.
Chu Hành vừa thấy vết thương liền trợn to hai mắt, vết thương này không phải giống y như đúc lúc hắn mới đến trường sao? Hắn quay đầu trừng Mạch Linh: “Cương thi tôi đụng phải vào mấy tháng trước là anh?!”
Mạch Linh nhìn hắn cười khẽ một tiếng: “Hiện tại mới nhận ra sao? Lần đó ta chỉ trêu ngươi thôi bây giờ thi độc hắn trúng phải còn có thành phần phấn hoa của ta, là ta đặc chế dùng riêng cho quỷ hồn, cho nên độc trên người hắn và ngươi vốn dĩ không cùng cấp bậc.”
Mao Mao nghe vậy thì có chút lo lắng đến gần hỏi Lâm Thiên Lí có sao không, Lâm Thiên Lí lắc đầu siết chặt lòng bàn tay, hiện tại bàn tay của hắn đã bị phỏng đến tê mỏi thế nhưng hắn còn có thể chịu đựng được, hôm nay cần thiết phải bắt được Mạch Linh, người này giống như cá chạch vậy, bây giờ gã đã có tâm phòng bị cho nên lần sau rất khó có thể bắt được.
Lần trước Chu Hành bị trúng thi độc cha Chu liền cho hắn vài túi chuyên môn khắc chế thi độc, ngoài ra còn có gạo nếp bị xay thành bột, tuy rằng loại độc hiện tại tương đối lợi hại thế nhưng gạo nếp vẫn còn có thể dùng được, hắn từ trong túi móc ra đắp vào tay Lâm Thiên Lí.
Lâm Thiên Lí cau mày, gạo nếp ở trên miệng vết thương bốc khói rang đến cháy đen vô cùng đau đớn.
Mạch Linh cười một tiếng: “Gạo nếp đấy à hẳn là có chút tác dụng.”
Lâm Thiên Lí không cùng gã nhiều lời vô nghĩa hiện tại chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, tay phải bị tê mỏi thế nhưng tay trái vẫn còn có thể dùng được, tuy rằng không đủ linh hoạt, hắn lập tức vận khí vọt về phía Mạch Linh, tay hắn bị thương song Mạch Linh cũng bị thương, hai người đánh nhau ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai.
Mạch Linh tay chân nhẹ nhàng đối với tốc độ tay trái của Lâm Thiên Lí vừa vặn có thể ứng phó, sẽ không như trước đây đánh nhau chật vật với Lâm Thiên Lí, thỉnh thoảng gã còn có thể thừa ra một vài giây để nói chuyện: “Này, việc vận dụng linh lực một cách liều lĩnh của ngươi sẽ làm gia tăng tốc độ lây lan của thi độc, chờ đến khi nó lan vào tim ngươi, ngươi sẽ không còn biện pháp xoay trời chiếu đất, tuy rằng ngươi sẽ không bị hồn phi phách tán thế nhưng sẽ trở thành thi quỷ của ta, ngươi chắc chắn muốn cùng ta liều mạng?”
Lâm Thiên Lí không quan tâm đến những gì gã nói, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt đối phương chỉ có tấn công tàn nhẫn, Mao Mao và Chu Hành nghe xong thì có chút lo lắng nhưng mà xét thấy thái độ kiên quyết của Lâm Thiên Lí, bọn họ chỉ đành cầm vũ khí lao vào hỗ trợ.
Ba đánh một Mạch Linh dưới chân hoảng hốt, bị Chu Hành đánh trúng một roi hắn liền nhảy đến nhảy lui ở trên tường, sau đó bị đánh trúng vài cái miệng liền kêu la: “Không công bằng, các ngươi đều hỗ trợ lẫn nhau ta cũng muốn gọi người giúp đỡ.”
Hắn ta nhẹ nhàng cười nói rồi dùng tay kéo sợ dây ở bên cửa sổ, bốn cái thi thể rối xuất hiện biểu cảm giống y hệt với thi rối bị Lâm Thiên Lí bắt trước đó, ngây ngốc, trên người còn phát ra ánh huỳnh quang màu lam rõ ràng cũng là thi độc.
Mao Mao lập tức xoay người ứng phó với những thi rối, dù sao vũ khí của hắn cũng là kiếm gỗ đào đối với những loại mang độc này rất dễ đối phó, Chu Hành cầm roi cùng với Lâm Thiên Lí cùng nhau xử lí Mạch Linh.
Mao Mao đối phó với những thi rối đương nhiên không chút vấn đề, thế nhưng tên Mạch Linh kia lại y như một con khỉ ở trên tường nhảy đến nhảy lui, mục tiêu chủ yếu của hắn là Lâm Thiên Lí, hắn chỉ lo né tránh chưởng phong của Lâm Thiên Lí vì vậy thỉnh thoảng sẽ bị Chu Hành quất trúng một roi, song roi của Chu Hành cốt yếu ngâm chu sa dùng để xử lý yêu ma, còn đánh lên người Mạch Linh, Mạch Linh chỉ cảm thấy không đau không ngứa.
Chu Hành nhìn đến nôn nóng, mồ hôi trên trán Lâm Thiên Lí càng lúc càng nhiều nếu còn tiếp tục đi xuống ai cũng không có lợi, hắn vừa cau mày quét mắt nhìn về phía Lâm Thiên Lí đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, linh quang trong đầu chợt lóe, đầu nhanh chóng nhìn ra phía cửa ngạc nhiên trừng mắt buột miệng thốt lên: “Lan Nạp?!”
Mạch Linh nghe thấy biểu tình lập tức cứng đờ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa bĩu môi reo lên: “Mỹ nhân đến rồi?!” Ánh mắt đảo qua hướng cửa không một bóng người, nháy mắt biết mình bị lừa chờ đến khi hắn muốn xoay người tránh đi cũng đã chậm, Lâm Thiên Lí dưới chân nhảy lên tay trái mang theo một cổ chưởng phong tàn nhẫn đánh vào lưng hắn, hắn bộp một tiếng bị đánh bay ra ngoài, nằm gục trên đất.
Lần này Lâm Thiên Lí lại dốc hết toàn lực làm hắn thương càng thêm thương, hắn phun ra một ngụm máu nằm quỳ trên đất không đứng dậy nổi.
Chu Hành đeo bao tay dùng dây tờ hồng trói chặt hắn lại, Lâm Thiên Lí thì giúp Mao Mao xử lý hai con thi rối còn thừa lại.
Chu Hành cùng Mao Mao mỗi người một bên nắm lấy hai cánh tay của Mạch Linh xách đi ra nhà xưởng, Lâm Thiên Lí bị thương không thể tiếp tục dùng linh lực liền đáp xuống mặt đất đi theo bọn họ.
Mạch Linh bị một chưởng kia của Lâm Thiên Lí làm cho hôn mê, đợi đến khi bị Chu Hành và Mao Mao kéo lê ở trên đường hắn mới tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân bị trói lại nhớ đến chuyện Chu Hành lừa hắn, lập tức giãy giụa, trong miệng còn không ngừng la hét: “Tại sao các người dám làm như vậy? Thế nhưng lừa gạt người khác, thật không công bằng, so với ta – các người còn hư hơn!”
Chu Hành nhịn không được phụt cười một tiếng, một chân đá vào người hắn: “Lừa anh thì sao? Là do anh ngu muốn chết, chưa nghe qua bim bất yếm trá sao? Ngu!”
Mạch Linh hận đến nghiến răng hỏi ngược lại: “Các người bắt ta làm gì?! Dùng ta uy hϊế͙p͙ Lan Nạp cũng vô dụng!”
Chu Hành sờ đầu hắn: “Ừm, tôi sẽ cho anh biết anh vẫn còn giá trị.”
Lúc sau Mạch Linh lại kêu la lung tung, Mao Mao ngại hắn phiền phức liền trực tiếp dán một lá bùa ở trên lưng hắn phong bế á huyệt của hắn, khiến hắn há to miệng nhưng không thể phát ra một tiếng động nào, trên đường tốt xấu gì cũng coi như là yên tĩnh.
(✿◠‿◠) Tôi là tuyến phân cách phân đoạn (◡‿◡✿)
Vốn bọn họ sợ ở trên đường triệu hồi linh điệp sẽ dọa người qua đường sợ hãi cho nên bọn họ ra cửa rất trễ, sau lại đánh nhau bắt người vì vậy lúc trở về bầu trời gần như sáng tỏ, vừa vào cửa liền trông thấy Đại Hắc và Tô Giác đang ngồi ở trong phòng khách hai mắt híp lại mơ màng buồn ngủ.
Lâm Trường Tư ôm Tiểu Bảo cũng ở đó, thế nhưng hai người – một người cơ thể vẫn còn suy yếu, một người tuổi tác còn nhỏ đều không thể thức khuya, cho nên một lớn ôm lấy một nhỏ nằm trên sofa ngủ rồi.
Vốn dĩ Lâm Cửu Gia cũng muốn chờ song lại bị Lâm Trường Tư lấy lý do tuổi tác của ông đã lớn cần phải đi ngủ.
Ba người vừa bước vào, Đại Hắc cùng Tô Giác lập tức thanh tỉnh vội vàng chạy đến hỏi thăm, Lâm Thiên Lí nhìn Lâm Trường Tư và Tiểu Bảo đang nằm trên sofa thì ra hiệu với bọn họ, ý bảo nhỏ giọng một chút.
Bọn họ gật đầu trông thấy mọi người đều an toàn liền hạ bước lên lầu nói chuyện.
Lâm Thiên Lí chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Trường Tư, chắc hẳn Lâm Trường Tư đã vô cùng buồn ngủ cho nên hiện tại ngủ rất trầm, Tiểu Bảo nằm trong ngực y cũng ngủ rất ngon, cả hai ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng thỉnh thoảng còn theo thói quen nhấp miệng một cái trông rất giống nhau.
Lâm Thiên Lí nhịn không được vươn tay chạm vào khuôn mặt của Lâm Trường Tư, nếu là ngày thường chắc chắn hắn sẽ bế người đi vào phòng ngủ, thế nhưng bây giờ tay hắn bị thương trên đường trở về còn phải bức ép thi độc ra ngoài, và hiện tại phấn hoa vẫn khiến cho cánh tay của hắn vô cùng tê mỏi một chút sức lực cũng không có.
Hắn ở trên mặt Lâm Trường Tư chọc nhẹ hai cái lúc này Lâm Trường Tư mới chậm rãi mở bừng đôi mắt, ánh mắt mơ màng nhìn hắn một cái, khuôn mặt thì cọ vào tay hắn ngoài ra còn đánh một ngáp: “Chú về rồi hả.”
Lâm Thiên Lí sửng sốt một chút sau đó gật đầu, đã rất lâu rồi hắn chưa được nghe câu nói ngươi về rồi từ một ai đó, vì vậy nhất thời hắn có chút hốt hoảng, thế nhưng loại cảm giác có người chờ đợi này thật là tốt, khiến hắn lần nữa có cảm giác về nhà.
“Lên giường ngủ đi đừng để bị cảm, ôm Tiểu Bảo đến giờ hẳn là tê tay rồi nhỉ?”
Lâm Trường Tư ừm một tiếng rồi đem Tiểu Bảo đặt xuống sofa lắc lắc cánh tay bị tê mỏi, Tiểu Bảo rời khỏi cái ôm ấm áp thì có chút bất mãn bĩu môi lải nhãi một tiếng, Lâm Trường Tư cười khẽ một tiếng ánh mắt vừa chuyển lập tức trông thấy lòng bàn tay của Lâm Thiên Lí, vội vàng nắm lấy hỏi hắn bị sao vậy.
Vốn dĩ Lâm Thiên Lí không muốn nói ra, bản thân cũng sẽ trộm đi tìm Chương Chính Tề, thế nhưng hiện tại trông thấy sắc mặt của y là biết không thể giấu được nữa cho nên nhanh chóng duỗi tay.
Da thịt trong lòng bàn tay sớm bị thiêu đốt đến cháy đen cuốn thành một quả bóng sâu đến mức có thể nhìn thấy xương cốt, nội tâm Lâm Trường Tư cả kinh nhanh chóng kéo hắn đi tìm Chương Chính Tề, thật ra đã sớm không có chuyện gì thế nhưng trông thấy Lâm Trường Tư kiên trì muốn đi hắn cũng chỉ có thể tùy y, cốt là để y an tâm.
Dạo gần đây tâm trạng của Chương Chính Tề tương đối chán nản, hắn vẫn còn đang chơi game chưa ngủ, lúc bị Lâm Trường Tư xách ra khỏi máy tính hắn cũng không hề tức giận.
Sự thiếu kiên nhẫn của hắn đã sớm bị Lan Lan mài mòn, từ khi Lan Lan phát hiện hắn chỉ là sấm to mưa nhỏ thùng rỗng kêu to thì rất thích quấn lấy hắn, ngay cả khi có một lần Bạch Luyện Phi đến đây cô nàng cũng không mấy vui vẻ dính lấy gã đi về, lúc ở đây cô nàng đã vô cùng vui vẻ nếu không phải dính vào Tiểu Bảo thì cũng là bám lấy Chương Chính Tề.
Chương Chính Tề đã từng phát điên nhiều lần, thế nhưng kết quả chỉ mang cho cô nàng hứng thú lớn hơn sau đó hắn cũng dần dẩn thỏa hiệp.
Chương Chính Tề nhìn tay của Lâm Thiên Lí cau mày hỏi hắn đã chạm vào thứ gì, Lâm Thiên Lí đem chuyện phấn hoa thi độc kể qua một lần, tiếp lại nói trên đường trở về hắn đã ép thi độc ra ngoài song hiện tại còn dính một ít phấn hoa lam không thể lấy ra, nó vẫn luôn bám vào làn da bị bỏng của hắn.
Chương Chính Tề đi lấy một thau nước ấm, trước tiên bảo Lâm Thiên Lí ngâm tay để phấn hoa bên ngoài rơi xuống, sau đó lại bỏ thêm một chút than hoạt tính, keo silica vân vân để hút phấn hoa ở phần nông, còn về phấn hoa đã xâm nhập vào trong cánh tay gã cũng không còn cách nào khác, đành phải bảo hắn chịu đựng một chút đợi cho phấn hoa từ từ mất đi tác dụng.
Lâm Thiên Lí gật đầu, gã lại lần nữa đi chơi game.
Lâm Thiên Lí đứng ở nơi đó ngâm tay Lâm Trường Tư thì ngồi ở nơi đó nhìn hắn, Lâm Thiên Lí bảo y đi ngủ y cũng không đi nói rằng phải đợi hắn, rõ ràng đôi mắt đã híp đến nỗi không thể mở ra nhưng vẫn vô cùng kiên định.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc Lâm Thiên Lí ngâm xong, Lâm Trường Tư nhanh chóng lay hắn đi ngủ, rồi ôm Tiểu Bảo đang nằm trên sofa bỏ vào cái nôi ở trong phòng.
Trong phòng ngủ bởi vì nguyên do Tiểu Bảo cũng ngủ ở đây, mà đặt thêm một cái đèn ngủ nhỏ hình nấm phát ra ánh sáng màu vàng.
Lâm Trường Tư rút vào lòng ngực của Lâm Thiên Lí vô cùng buồn ngủ nhưng lại không thể nào ngủ được, dạo gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện từ chuyện Tiểu Bảo đến chuyện Mạch Linh, y nhịn không được nhìn về phía Lâm Thiên Lí.
Vết đỏ trên trán của chú hai đã bị phá hủy bởi vết đâm vào ngày hôm đó, để lại một cái lỗ không sâu cũng không cạn, nếu sâu hơn chút nữa thì kết quả sẽ là hồn phi phách tán, mỗi lần y nhớ đến đây đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Y giơ tay sờ vào cái trán của hắn, Lâm Thiên Lí ngăn lại: “Đã không sao rồi, tình huống khi ấy quá cấp bách cho nên mới dụ dỗ gã, ta còn phải ở bên em cả đời, cho nên làm sao có thể nguyện ý hồn phi phách tán.”
“Những chuyện chú hai làm vì em là những chuyện chú hai cần phải làm.
Ngược lại chú hai còn có lỗi với em.” Hắn nói rồi sờ lên vết mổ của Lâm Trường Tư, ngày hôm ấy đã để lại cho hắn một bóng ma quá lớn, nếu như có thể lần nữa bắt đầu vậy hắn chắc chắn sẽ không để y trải qua loại đau đớn đó.
Hắn ôm Lâm Trường Tư chặt hơn vỗ nhẹ vào lưng y: “Được rồi đã không còn sớm nhanh đi ngủ đi, mọi chuyện bây giờ đều rất tốt không cần lo lắng, ngày mai còn phải dậy sớm để cho Thiên Thanh nhìn xem Mạch Linh có được không, ngoan, mau ngủ đi có ta ở đây.”
Lâm Trường Tư ở trong ngực hắn gật đầu nhắm mắt lại không quá vài giây đã chìm vào giấc ngủ, không khí dần trở nên tĩnh lặng chỉ còn ánh đèn mờ ảo phát sáng, Lâm Thiên Lí sờ đầu thiếu niên đang nằm trong lòng ngực, mọi chuyện đang diễn ra vô cùng tốt đẹp và thuận lợi, giờ phút này làm hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn chỉ mong phần yên bình này có thể kéo dài lâu thêm một chút..