Mao Lăng Ngọc thu liễm hơi thở cố gắng không tạo ra một chút tiếng động vượt qua ngạch cửa đi vào bên trong, từ nhỏ hắn đã học cách kiềm chế hơi thở vì vậy đã có nền tảng nhất định về chuyện này, cho nên đối với hắn nín thở trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.
Hắn từng bước từng bước một tiến đến cây cổ thụ, ác quỷ trong nhà vẫn đi quanh sân theo thường lệ thậm chí còn có một số đi xuyên qua thân thể của hắn, may thay là chúng không hề nhận ra.
Mao Mao trộm thở ra một hơi ác quỷ trong tổ trạch nháy mắt đều dừng lại, bốn người Lâm Cửu Gia đang ở bên ngoài quan sát cũng trở nên lo lắng, Mao Mao giật mình nhanh chóng nín thở, qua hồi lâu những con quỷ kia mới bắt đầu chuyển động uốn lượn.
Mao Mao lao mồ hôi trên trán rồi tiếp tục bước đi, hắn bước đi nhẹ nhàng giống như một con mèo, khoảng cách mười mét từ cửa chính đến cây cổ thụ đối với hắn mà nói tựa như chính hắn đã đi được một thế kỷ, cuối cùng sau bao khó khăn cũng đến gần cái cây.
Hắn từ trong bao lấy ra sợi tơ đã nhuộm chu sa quấn quanh thân cây hai lần, thân cây to lớn đoán chừng ba bốn người đàn ông trưởng thành mới ôm hết, Mao Mao nhíu mày cây cổ thụ này chỉ là một cái cây bình thường, nhưng hắn từng nghe Lâm Cửu Gia nói cây thụ này là sau mấy mươi năm Lâm thị suy bại mới trở nên cao to.
Chưa đến trăm nay đã cao lớn thành như vậy, hơn nữa vào mùa hè loài cây này sẽ rụng lá song hiện tại lại sum xuê xanh tươi tựa như nhảy khỏi quá trình trao đổi chất của mùa.
Thật sự rất bất thường, Mao Mao càng thêm kiên định cây thụ này là mắt trận.
Hắn kéo sợi chỉ đỏ song song với sợi tơ hình chữ thập trên la bàn, sau đó buộc dây vào cửa hiên xà nhà rồi lại kéo thẳng về phía cây cột đối diện thắt lại tạo thành một đường ngang bằng sợi chỉ màu đỏ.
Tiếp theo hắn kéo thêm một sợi tơ khác leo lên cây cổ thụ buộc vào một nhánh cây nhỏ, động tác leo cây của hắn quá lớn làm kinh động đến một con quỷ ở gần đó, cũng may Mao Mao phản ứng nhanh nhẹn, một lá bùa phóng xuống trực đánh gã vào gốc cây, sau khi làm xong mọi chuyện hắn lại lần nữa cẩn thận nắm lấy sợi dây được buộc vào thân cây trèo xuống, bước ra ngoài.
Bước ra ngạch cửa hắn mới dám thở phào một hơi.
Lâm Cửu Gia cùng Chu Hành Đại Hắc đều đến gần hỏi hắn, hắn gật đầu đáp đã chuẩn bị gần xong, hiện tại thử xem sẽ biết nơi đó có phải là mắt trận hay không.
Tô Giác thấy hắn không sao cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng không hề đi đến, khi nói Mao Mao còn trộm nhìn đối phương, thấy gã đưa lưng về phía mình thì không hiểu sao trong lòng lại có chút bối rối, trái tim vẫn luôn đập thình thịch khi đứng ở trong tổ trạch nháy mắt lạnh xuống, một loại cảm xúc khó nói vô vị lan tràn.
Hắn tạm thời áp xuống cảm giác này từ trong túi lấy ra một que diêm, quẹt một cái que diêm bốc cháy phát ra ánh lửa sáng rực, Mao Mao đem sợi tơ hồng kia đốt cháy, sợi tơ nhuộm chu sa lập tức nổi lên một ngọn lửa, trong không khí tản ra mùi hương lưu huỳnh nhàn nhạt.
Trong tay Mao Mao cũng véo một nửa sợi chỉ, lửa kia trực tiếp dọc theo sợi chỉ đốt vào một đầu dây khác, sợi tơ bị thiêu cháy nhưng lại không đứt, ngọn lửa vẫn luôn hướng đến cây thụ kia song không hướng lên thân cây thụ, mà đi xuống mặt đất, gặp phải đất tách tách vài tiếng lập tức tắt liệm.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho nhóm người Chu Hành đều trừng lớn mắt, Mao Mao cũng là một bộ biểu cảm ngây ngốc hồi lâu mới nói: “Tôi vốn nghĩ mắt trận được thiết lập ở thân cây, không nghĩ đến là bên dưới tán cây.”
Bọn họ năm người cùng nhau thảo luận một phen, ở dưới tán cây đương nhiên cần phải đi đào may mắn lúc đầu Lâm Cửu Gia có cho người chuẩn bị xẻng, mà vào tổ trạch thì cần che giấu hơi thở Đại Hắc và Tô Giác là người thường chắc chắn không vào được, Lâm Cửu Gia là một ông lão bảo ông đi đào hố…..bọn họ nghĩ cùng không dám nghĩ, vì vậy chỉ có Chu Hành và Mao Mao cùng nhau đi vào.
Chu Hành không có nghiên cứu học tập về việc thu liễm hơi thở, đạo thuật cũng chỉ gà mờ, Mao Mao từ trong túi lấy ra một đống sưu tập bùa chú đã từng dùng trên cơ thể người chết đưa cho hắn, những thứ đó vừa rồi cũng được gã nhúng vào vũng nước ở trong tổ trạch hẳn là có thể dùng.
Hai người cầm xẻng thu người đi vào trong viện, đợi tới khi đi đến cây cổ thụ Mao Mao liền đốt nhang cắm xuống mặt đất sau đó lại thắp ngọn nến thất tinh lên, rồi mới bắt đầu đào.
Cổ thụ lớn lên cao khỏe bộ rễ cũng rất dày nhô lên mặt đất; đan chéo; ngoằn ngoèo.
Có lẽ không khí nơi đây vẫn luôn ẩm ướt cho nên đất đai cũng mềm xốp, hai người ra sức đào không qua bao lâu đã đào được một cái hố không lớn không nhỏ.
Mao Mao ở trong cái hố thắp ba cây nhang rồi lại tiếp tục đào ở vị trí khác, thẳng đến khi ba sợi tơ ở ba vị trí đều được thắp hương Mao Mao mới ra hiệu Chu Hành dừng lại.
Chu Hành kỳ quái nhìn hắn hỏi làm sao vậy, hắn quét mắt nhìn hương rồi nói, thật ra việc thắp hương này cũng là một loại bói toán, ban đầu là làm theo thói quen, quấy nhiễu thanh tịnh mong bọn họ bỏ qua.
Ba tăm nhang ở phía sau là bói toán, người sống sợ ba dài hai ngắn, ma quỷ sợ hai ngắn một dài, thắp hương đó là hỏi đường.
Nếu như hương đốt thành hai ngắn một dài vậy thì không lành, không thể đào tiếp, nhưng cực dài thì được.
Mao Mao nói, Chu Hành nhanh chóng nhìn về phía ba cây nhang kia, quả nhiên không bao lâu sau liền thấy đốt thành hai ngắn một dài, là cực dài.
Hai người lại cầm xẻng thắp một bó hương lớn tiếp tục đào, đất đai mềm xốp khi đào cũng không cần dùng quá nhiều sức, hai người cậu một chút tôi một chút, đào hơn nửa giờ đã đào thành một cái hố lớn.
Hai người đang đứng trong hố đào đột nhiên Chu Hành cảm nhận được cái xẻng chạm phải một vật gì đó vừa mềm vừa cứng, hắn dùng xẻng chọc chọc hai cái xúc cảm này rõ ràng rất khác với bùn đất, hắn hưng phấn dừng lại hướng về phía Mao Mao kêu lên: “Hình như tôi đã đào được rồi!”
Hử, nhanh như vậy? Mao Mao kỳ quái đi đến gần ngồi xổm xuống, bầu trời quá tối hắn căn bản không nhìn thấy rõ vật ở trong đất, Chu Hành móc điện thoại qua đưa cho hắn nhưng hắn không biết dùng, Chu Hành lập tức vứt cái xẻng ở trong tay rồi ngồi xổm xuống giúp hắn chiếu sáng.
Hai người vừa nhìn vào trong đất sắc mặt lập tức khó coi, hóa ra thứ xuất hiện ở trong đất là một bàn tay hư thối sưng phù, ban đầu bọn họ đã đoán mắt trận là một trong những người bị giết được chôn dưới tán cây, thế nhưng chưa từng nghĩ đến thi thể sau bao nhiêu năm bị chôn vùi cẫn chưa từng phân hủy, thậm chí trên bàn tay còn có một lớp thịt trắng bệch, ngón tay thì đeo nhẫn ngọc lục bảo.
Hai người còn đang khϊế͙p͙ sợ chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy nước bẩn ào ạt chảy ra từ trong hố đất, chỉ trong nháy mắt đã nhấn chìm bàn tay kia, sắc mặt Mao Mao biến đổi, nhanh chóng liều mạng đẩy Chu Hành từ trong hố đất lên trên mặt đất: “Đi mau! Chúng ta đào nhầm rồi!”
Chu Hành không biết vì sao hắn lại nói như vậy, thế nhưng trông thấy biểu cảm hoảng sợ của hắn cũng cảm nhận được sự tình nghiêm trọng, bắt đầu liều mạng bò lên chờ đến khi gã leo lên trên thì nước bẩn kia đã đến cẳng chân của Mao Mao, Chu Hành vội vàng ghé vào miệng hố kéo Mao Mao lên.
Hai người vừa mới ra khỏi miệng hố, Mao Mao lập tức trong thấy một đống hương được thắp ở trong đất lúc trước bị tách thành ba phần, vừa vặn đốt thành hai ngắn một dài lại nhìn ngọn nến thất tinh cũng đang lung lay sắp tắt.
Sắc mặt Mao Mao thay đổi, nhanh chóng nắm lấy Chu Hành chạy về phía cửa: “Đi mau! Tôi nghĩ sai rồi, chúng ta đào sai rồi!”
“Cái gì?!” Chu Hành hoảng sợ hô to một tiếng, vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng phụt, đèn tắt, không khí lập tức trở nên yên tĩnh, những bóng ma đang bay lượn theo ánh đèn đều dừng lại chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Chu Hành và Mao Mao, đáy mắt bừng lên ánh sáng giết chóc.
Chu Hành che miệng lại, Mao Mao liếc nhìn hắn một cái, hai người nhanh chóng thay đổi dựa lưng vào tường, đối mặt với bóng ma đang lao tới vây quanh hai người bọn họ, Chu Hành xua tay: “Tôi không cố ý lớn tiếng như vậy đâu.”
Mao Mao thở dài một tiếng: “Không phải là lỗi của cậu là do hô hấp của chúng ta rối loạn kinh động đến bọn họ, không có tiếng hô của cậu thì đèn thất tinh vẫn tắt bọn họ vẫn sẽ tỉnh dậy, tiếng hô của cậu cùng lắm làm tăng tốc độ bọn chúng phát hiện chúng ta thôi.”
Mao Mao nói rồi từ trong túi lấy ra kiếm gỗ đào, Chu Hành cũng từ trên eo tháo roi tiên xuống, bị một đám hổ rình mồi vây quanh trái tim của hai người bọn họ tức tốc tăng nhanh, đám quỷ vây quanh bọn họ vẫn luôn bất động, Chu Hành tò mò quét mắt nhì Mao Mao, Mao Mao cau mày thì thầm với hắn: “Đợi chút nữa tôi sẽ dùng kiếm đẩy con quỷ ở đối diện tạo thành một con đường, chúng ta nhanh chóng chạy về phía cửa, cậu mang theo lá bùa này đi.”
Nói xong ném cho Chu Hành một lá bùa, Chu Hành nhìn lướt qua rồi gật đầu, hai người vẫn luôn đứng như vậy, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nước ào ạt, hai người quay đầu nhìn lại lập tức trông thấy từ trong nước bẩn bò ra một ‘người’, hẳn là thi thể lúc nảy bò ra, tóc tai rối tung quần áo đen kịt bẩn thỉu, tản mát mùi hương xác chết nồng nặc.
Đôi mắt Mao Mao mở to thừa dịp đám quỷ đều nhìn về phía nữ thi, hắn lập tức dùng kiếm đẩy một con quỷ ở đối diện, sau đó nhanh chóng nắm tay Chu Hành lao thẳng về phía cửa, ba người Lâm Cửu Gia đứng ngoài cửa cũng trừng lớn mắt, Đại Hắc cùng Tô Giác đều nghĩ vọt vào cứu người nhưng bị Lâm Cửu Gia giữ chặt.
Đột nhiên phía sau lưng Mao Mao xuất hiện một nữ thi thể gầy trơ xương, đôi tay khô gầy của nàng nắm lấy bả vai Chu Hành, soạt một tiếng ngón tay lập tức xuyên qua xương vai của hắn, Chu Hành kêu lên một tiếng bước chân hơi khuỵu xuống, khóe miệng trào ra vài giọt máu tươi.
Mao Mao không kéo được hắn quay đầu nhìn lại lập tức khϊế͙p͙ sợ trừng mắt, cầm lấy kiếm gỗ đào chém lên đẩy nữ thi đang nắm lấy tay Chu Hành ra, sau đó xoay người kéo Chu Hành về phía mình, nữ thi kia không chịu thuận theo cũng không chịu buông tha tiếp tục nhào lên.
Chu Hành bị thương hắn còn phải đối phó với nữ thi tay chân có chút luống cuống, nhìn đàn quỷ phía sau nữ thi đang xông tới, hắn cắn răng trực tiếp xoay người bại lộ tấm lưng về phía nữ thi, mang theo Chu Hành chạy được vài bước sau đó dùng hết sức của mình ném Chu Hành ra ngoài cửa.
Đại Hắc ở ngoài cửa thấy thế nhanh chóng nhào đến tiếp lấy Chu Hành.
Chu Hành an toàn nhưng Mao Mao lại bị nữ thi ở phía sau một chưởng đánh bay ra ngoài phun một ngụm máu trên mặt đất, Tô Giác đang đứng canh cửa co rụt đôi mắt la lên một tiếng, muốn nhào vào kéo Mao Mao ra ngoài, song chưa kịp chạm vào tay của Mao Mao một trận gió dữ dội đã quét đến cuốn Mao Mao trở về, bịch một tiếng ngã xuống mặt đất lại là một tiếng kêu rên.
Nữ thi đầu bù tóc rối hướng về phía cửa nở một nụ cười âm hiểm, tay áo vung lên, hai cánh cửa đổ nát lập tức đóng lại.
Tô Giác từ khe hở càng ngàng càng hẹp của cánh cửa nhìn thấy Mao Mao đang nằm trên mặt đất không ngừng ho ra máu, vành mắt hắn đỏ lên chạy về phía cửa không ngừng đập cửa la to: “Hức……Không cần, Mao Mao, Mao Mao…..
Hức hức…..Không cần.”
Bên trong cánh cửa không chút tiếng động, âm thanh nức nở của hắn chậm rãi biến thành nghẹn ngào nức nở, thân thể cũng dọc theo cánh cửa từ từ xụi lơ..