Suốt ba tuần trôi qua Lâm Trường Tư không hề rời khỏi nhà, hiện tại đã tiến vào tháng 6 thời tiết càng lúc càng oi bức, bụng y cũng càng ngày càng lớn, ăn mặc cũng ít đi muốn che cũng che không được.
Hơn nữa quần áo mùa hè trước đây y không còn mặc vừa nữa, nhưng y cũng không muốn ra ngoài mua quần áo, cho nên vẫn luôn ở nhà mặc đồ ngủ, càng lúc càng trạch đến mức không muốn rời nhà.
Chuyện đã trôi qua lâu cảm xúc của y càng thêm vững vàng, cũng không còn khóc nữa nhưng vẫn như cũ không quan tâm đến Lâm Thiên Lí, một người một quỷ cùng sống trong một không gian, y đều xem như nhìn không thấy.
Lâm Thiên Lí đứng ở ngoài phòng tắm thở dài, nhiều ngày trôi qua hắn vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, còn có một chút đau lòng không thể nói rõ, tinh thần bé ngoan không tốt, cơ thể cũng bất tiện, hắn sợ y sẽ trượt chân khi tắm thế nhưng bé ngoan không cho hắn đi vào, vì vậy hắn chỉ có thể đứng canh giữ ở ngoài cửa.
Nghe tiếng nước đứt quãng ở bên trong, hắn nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng nói: “Bé ngoan, em tắm xong chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo có được không?”
Đây không phải là lần đầu hắn hỏi y, thế nhưng bé ngoan vẫn vô cùng kháng cự việc ra ngoài, hắn nghĩ lại cũng biết là vì lý do gì, song cứ mãi làm tổ ở trong nhà hắn sợ y mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng mà nội tâm đã vô cùng áp lực.
Tiếng nước bên trong dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục vang lên cũng không có tiếng đáp lại, Lâm Thiên Lí sớm biết kết quả sẽ là như vậy tiếp tục dỗ dành: “Bé cưng, đừng sợ hiện tại trời tối sẽ không ai nhìn thấy được, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút được không? Chỉ ở dưới lầu thôi, em ở trong nhà lâu như vậy đối với Tiểu Bảo cũng không tốt.”
Đáp lại cũng chỉ là tiếng nước róc rách.
Cuối cùng Lâm Thiên Lí nhịn không nổi nữa trực tiếp xuyên cửa đi vào, ngay lập tức nhìn thấy thân thể trần trụi của Lâm Trường Tư đang đứng ở dưới vòi sen, y nhắm mắt ngẩng đầu để cho dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu đi chảy xuống khuôn mặt, sau đó là cái cổ trắng nõn rồi đến thân thể.
Trên ngực y đều là bọt nước, thân thể thon gầy, cái bụng phồng phồng, đôi mắt Lâm Thiên Lí co rụt lại, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
Dạo thời gian này y không nói chuyện với hắn, chuyện thân mật thì càng không nên nói đến, từ sau buổi tối đêm ấy hắn lại lần nữa trông thấy thân thể của y, cái bụng rõ ràng nháy mắt đã thu hút đôi mắt hắn.
Khóe mắt Lâm Trường Tư đột nhiên liếc về phía hắn, hoảng sợ kêu lên một tiếng, theo bản năng che cái bụng mình lại muốn xoay người, thế nhưng mặt đất ẩm ướt một cái xoay người của y đổi lại là một cú trượt chân.
“A!”
Trái tim Lâm Thiên Lí bị dọa đến co rút nhanh chóng nhào đến, một tay ôm lấy eo y, còn một tay xuyên qua đầu gối đem y ôm lên.
Chuyện vừa rồi đều khiến cho cả hai một phen hoảng sợ, Lâm Trường Tư đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, Lâm Thiên Lí thì từ khuôn mặt âm trầm chuyển sang đen.
Lâm Thiên Lí sắc mặt âm u thẳng tắp nhìn vào người trong lồng ngực, khí thế quanh thân lạnh lẽo không nói gì, Lâm Trường Tư bình tĩnh trở lại nhớ đến chuyện nguy hiểm vừa rồi, trái tim vẫn còn đập nhanh thình thịch, nghĩ lại mà sợ.
Y không dám ngẩng đầu nhìn mặt nam nhân, trong lòng chút chột dạ cùng sợ hãi, nhưng vẫn mang theo vài phần quật cường, mím môi không nói, cúi đầu đẩy đẩy hắn làm hắn đặt mình xuống dưới.
Nam nhân nhìn hắn hồi lâu rồi mới bỏ y xuống dưới, hắn cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được hướng y tức giận: “Rõ ràng thân thể không tiện mà em còn tự mình cậy mạnh! Nếu em còn đang giận ta thì hướng đến ta rống giận chứ đừng hành hạ chính mình, lúc nãy ta không tiếp được em, em sẽ làm sao bao giờ?! Em muốn hù chết ta sao?”
Nam nhân hướng về phía Lâm Trường Tư bạo nộ, Lâm Trường Tư cúi đầu dùng đỉnh đầu đối mặt với hắn căn bản nhìn không thấy biểu tình, Lâm Thiên Lí bực mình lồng ngực lên xuống phập phồng, nắm tay nắm chặt đến mức có thể nhìn thấy khớp xương rõ ràng.
Không khí trở nên yên tĩnh cứng ngắt.
Lâm Trường Tư vẫn luôn đứng đó cứng đờ không nói gì, thân thể trần trụi đứng im hai tay vô lực rũ xuống thân thể, sau đó Lâm Thiên Lí nghe thấy giọng nói nho nhỏ của y: “Vậy không phải đúng lúc sao, đã không có vừa lúc hợp ý tôi, không cần sinh ra một tế phẩm, rất tốt.”
“Em nói cái gì?!” Hai mắt Lâm Thiên Lí đỏ lên, hắn mở to đôi mắt không dám tin tưởng, một phen đẩy y lên tường, hiện tại hắn vô cùng tức giận căn bản không hề khống chế sức lực, Lâm Trường Tư bị y đẩy một cái lảo đảo, vòng eo đụng vào vách tường kêu lên một tiếng, còn chưa kịp đứng vững cằm đã bị Lâm Thiên Lí nắm lấy mạnh mẽ nâng lên.
Hai mắt của y thất thần mờ mịt còn mang theo vẻ đau khổ hoàn toàn bị bại lộ dưới ánh đèn.
Lâm Thiên Lí đã tức đến mức không còn lý trí, hắn không thể tin được y thế nhưng sẽ nói ra những lời này, đôi mắt của hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm vào mặt y, mưa giông sắp đến.
Cằm Lâm Trường Tư bị nắm đến đau, y nhẹ kêu lên một tiếng cũng không giãy giụa, ngẩn ngơ mờ mịt đối mặt với Lâm Thiên Lí: “Không phải sao? Té ngã, như vậy cũng tốt, mọi chuyện phiền não cũng không còn nữa, chú không được như ý tôi cũng không cần tiếp tục đau khổ.
Chúng ta một phách hai tan, các người mưu đồ đã lâu nếu như còn không cam lòng tôi cũng có thể đem mạng của mình cho các người, vậy coi như chân chính thanh toán xong.
Chú nói, có được…….”
Lâm Thiên Lí nghe y nói xong tâm tình không ngừng lạnh xuống, biểu cảm ngây ngốc nói rõ từng câu từng chữ của y, tựa hồ thật sự đã suy xét như vậy rất lâu chứ không phải nhất thời tức giận mà nói ra.
Nhớ đến câu một phách hai tan thanh toán xong cả người Lâm Thiên Lí phát run, còn chưa đợi y nói hết lời hắn đã cuồng bạo rống to: “Không, không được, em là của ta cả đời này đều là của ta, cái gì một phách hai tan thanh toán xong?! Em đừng hòng mơ tưởng!”
Lâm Thiên Lí nhào đến hung hăng hôn lên môi y, lấp đầy cái miệng không ngừng nói chuyện không lựa lời, nội tâm của hắn chịu đựng cơn đau thấu tim, sao y có thể dễ dàng nói tách ra như vậy? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Một tay hắn ôm lấy cái gáy của y hung hăng ở trên môi đối phương tàn sát bừa bãi, tựa hồ là muốn trừng phạt, hôn ʍút̼ cũng đồng thời cắn phá, Lâm Thiên Lí đem thanh âm hô đau của y nuốt vào trong bụng, đầu lưỡi vọt vào trong khoang miệng dùng sức khuấy đảo ɭϊếʍƈ láp hàm trên, dễ dàng rút đi sức lực của đối phương.
Hắn ấn thân thể y lên tường, gạch men lạnh lẽo kích thích cảm quan của Lâm Trường Tư khiến y vô cùng khó chịu, nam nhân cũng không để ý đến sự phán kháng của y, gắt gao chặn lấy y tay cũng ở trên người y sờ soạng.
Bên trong phòng tắm nho nhỏ mông lung mờ sương, ngoại trừ âm thanh vòi nước còn có âm thanh ướt át phát ra từ môi lưỡi giao triền, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu rên tựa như đau khổ tựa như vui sướng.
Lâm Trường Tư liều mạng chống trả, đôi tay lạnh băng của nam nhân không ngừng ở trên người y sờ soạng, khiến y run rẩy nổi lên một tầng da gà, giống như thân thể đang bị đè lên gạch men đều làm y cảm thấy khó chịu.
Nam nhân tựa như mất đi lý trí cảm thấy đôi tay chống đẩy của y quá phiền, một tay nắm lấy hai tay y kéo cao lên đỉnh đầu, thân thể cũng tiến lại gần ɭϊếʍƈ ʍút̼ cái cổ trắng nõn lưu lại từng vết hôn ngân.
Trong cổ họng của Lâm Trường Tư đều là đau khổ nức nở, y cường ngạnh cắn chặt môi răng không để chính mình phát ra âm thanh yếu đuối, hiện tại y không thể giãy giụa tựa như một con cái nằm trên thớt chờ đợi đồ tể.
Y đau khổ nhắm mắt từ bỏ giãy giụa thân mình đứng thẳng tắp, tùy ý môi lưỡi của nam nhân ở trên người mình tàn sát bừa bãi, dù sao bản thân y nợ hắn một mạng, mà y cũng sẽ không đồng ý để Tiểu Bảo đi đến nơi đó, vậy thì cứ như vậy đi…
Sương đen trên người nam nhân không ngừng quay cuồng, hắn hung hăng lưu lại một chuỗi hôn ngân trên thân thể; cái cổ; ngực; đầu ɖú của Lâm Trường Tư, lửa giận hừng hực trong lòng khiến hắn mất đi lý trí, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ làm cho thiếu niên nhận rõ sự thật, y là của hắn đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Thế nhưng đang hôn thì hắn phát hiện càng ngày càng không thích hợp, cuối cùng hắn cũng lấy lại một tia lý trí, thối lui thân thể sau đó nhìn thấy hai mắt Lâm Trường Tư nhắm nghiền, cơ thể dựa vào gạch men không ngừng run rẩy; đôi chân cũng trở nên mềm nhũn, nếu như không phải hắn đang kiềm chặt đôi tay y thì đoán chừng y sớm đã ngã xuống mặt đất, ánh mắt của hắn hạ xuống thì trông thấy cái bụng phồng phồng kia xuất hiện co rút.
Hắn hoảng sợ nhanh chóng buông tay, thân thể mềm mại đang dán lên gạch men trượt xuống, nam nhân đem y bế lên gắt gao ôm vào trong ngực, vỗ vỗ khuôn mặt đang nhắm chặt của y: “Bé cưng, bé cưng em bị sao vậy?”
Lâm Trường Tư cắn chặt môi căn bản không có sức để trả lời, hay tay y ôm chặt bụng của mình, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, khóe mắt ngập nước.
Nam nhân sợ đến mức thân thể đều run rẩy, vừa rồi hắn đã làm ra chuyện gì thế này? Hắn nhanh chóng cầm lấy khăn tắm bọc lại thân thể của y, sau đó ôm ra ngoài đặt lên trên giường, dùng chăn bọc y chặt chẽ tiếp đó ôm y vào lòng, bên trong thanh âm ôn nhu kia còn mang theo một tia hoảng sợ: “Bé cưng , bé cưng, em trả lời ta đi đừng làm ta sợ, chú hai sai rồi, chú hai không nên làm vậy, chú hai chỉ là tức giận em vậy mà nghĩ đến việc rời khỏi chú, bé cưng, em đừng làm chú sợ, em bị sao vậy?”
“Ưm….” Lâm Trường Tư đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể cuộn tròn ở trong chăn càng chặt.
“Bé cưng, em mau mở mắt nhìn ta, em nói gì đi mà đừng làm ta sợ, em bị sao vậy? Nơi nào đau? Bụng đau sao?” Lâm Thiên Lí ôm y càng chặt, thân thể Lâm Trường Tư không ngừng run rẩy, mà thân thể của hắn cũng run rẩy lên.
Hắn đẩy tóc mái thấm đẫm mồ hôi của Lâm Trường Tư ra không ngừng hôn lên trán y, dỗ dành: “Bé cưng, em không muốn Tiểu Bảo trở thành vật tế vậy ta không để Tiểu Bảo trở thành vật tế, chú hai không ép em, em đừng làm ta sợ, chúng ta sinh Tiểu Bảo ra làm nó gọi em là ba được không? Em mau mở mắt nhìn ta đi.”
Hắn kề sát mặt y, khuôn mặt nhợt nhạt tràn đầy kinh hoảng cùng sợ hãi, ngay cả hốc mắt cũng đỏ, khóe mắt bắt đầu chảy ra huyết lệ.
Lâm Trường Tư ho khan một tiếng, ý thức hỗn loạn nghe xong những lời này của hắn, giãy giụa mở mắt đôi mắt tan rã thật vất vả mới có thể ngưng tụ trên mặt hắn, ánh mắt mang đầy trông mong nhìn hắn: “Khụ….khụ….thật….khụ…..Thật sao?”
Khuôn mặt tái nhợt vì ho mà trở nên hồng hào, đôi tay nắm lấy vạt áo của Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí ôm chặt lấy y, ở trên môi y hôn hôn hai cái thỏa hiệp: “Ừ, chỉ cần em ngoan ngoãn, đừng làm ta sợ nữa thì chuyện gì chú hai cũng hứa với em.”
Lâm Trường Tư nghe hắn nói xong lời này, nội tâm căng chặt nhiều ngày cuối cùng cũng được thả lỏng, y khó chịu ho khan, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, lát sau mặt mày nhăn lại kêu lên một tiếng đau đớn, nắm chặt vạt áo nam nhân: “Ưm….chú hai…..bụng…..bụng em…..bụng…..đau quá.”
Nam nhân sờ đầu y: “Đừng khóc, đừng khóc, để chú nhìn xem.”
Hắn cẩn thận hơi hơi xốc chăn lên lập tức nhìn thấy cái bụng đang không ngừng co rút, hiện ra hoa văn gân mạch màu đen, ánh mắt Lâm Thiên Lí có chút tối sầm, nhìn dáng vẻ này có lẽ là do cảm xúc của bé ngoan lên xuống quá lớn, dẫn đến Tiểu Bảo ở trong bụng cũng bị ảnh hưởng.
Hắn thân là quỷ cả người lạnh băng đương nhiên không thể giúp y xoa bụng, hắn đem y bao lấy cách một lớp chăn vận chuyển linh lực vào trong Tiểu Bảo, phương pháp này chỉ có thể tạm thời làm cho Tiểu Bảo an ổn một chút.
Hắn nhớ đến ngày đó Lâm Trường Tư trúng cổ độc, y đã đi tìm gặp cái người gọi là Chương Chính Tề, y thuật của gã hình như rất cao siêu ngay cả trúng thuật pháp cũng có thể trị.
Nghĩ nghĩ y liền cầm áo ngủ tùy ý giúp Lâm Trường Tư tròng lên, tiếp đó dùng chăn bọc y lại ở trên trán y hôn hôn một chút, rồi ôm y đi về hướng nhà Chương Chính Tề.
Đồng chí Chương Chính Tề đang mang tai nghe, đối với đồng đội heo của mình nước miếng tung bay, mắng to đồ phá hoại chỉ thiếu việc ném bàn phím.
Đang ngồi mắng hăng say thì bị người ta kéo cổ áo xách lên ném về phía sofa, Chương Chính Tề còn đang mang tai nghe cứ như vậy bị quăng lên sofa, tai nghe lập tức bị đứt dây rơi xuống đất.
Hắn la một tiếng đậu xanh còn nghĩ người kia là lão Chương đứng dậy hét lớn một tiếng: “Cha, ngài làm……” sau đó lập tức trông thấy Lâm Thiên Lí đang ôm gì đó nhìn hắn với đôi mắt âm u, trong nháy mắt hắn nuốt lại thanh âm của mình.
Lâm Thiên Lí ôm Lâm Trường Tư đi vào phòng ngủ của gã, Chương Chính Tề đuổi theo phía sau hỏi hắn muốn làm gì, Lâm Thiên Lí không đáp lời một chân đá cửa đi vào, sau đó trông thấy ổ heo của gã lập tức nhăn mày, sau đó xoay người đi đến một gian phòng khác, được rồi so sánh với cái ban nãy thì sạch sẽ hơn nhiều.
Hắn cẩn thận đặt Lâm Trường Tư lên giường, sau đó lại nắm Chương Chính Tề đang kỳ quái nhìn hắn lại: “Nhìn xem bé ngoan bị sao vậy, y nói đau bụng.”
Vốn dĩ Chương Chính Tề đang định mở miệng mắng, thế nhưng vừa nghe hắn nói xong lập tức im miệng, làm một bác sĩ gã vẫn còn có đạo đức nghề nghiệp sẽ không tiếp tục cùng người vô lễ so đo.
Hơn nữa từ trong miệng Bạch Luyện Phi gã mới biết cái tên đàn ông hung dữ này là Lâm Trường Tư dưỡng, trong lòng của hắn tỉnh ngộ, đối với hình tượng tốt của Lâm Trường Tư cũng lấy lại, đã nói mà sao hắn có thể nhìn nhầm được chứ.
Trong lòng Chương Chính Tề hừ hừ, đối với ánh mắt của mình càng thêm khoe khoang, nhìn Lâm Trường Tư nằm ở trên giường, sau đó lại quét mắt sang Lâm Thiên Lí đang đứng ở bên cạnh nôn nóng, ừm, gần đây hắn nghe nói Lâm Trường Tư cùng quỷ này cãi nhau, hừ, tốt nhất là nên chia tay, vậy thì anh họ ngu ngốc của mình sẽ có cơ hội.
Miễn cho Bạch Luyện Phi suốt ngày hậm hực chạy qua đây, còn mang theo một cô gái nhỏ không thể bớt lo.
Tuy gã là bác sĩ nhưng cũng không phải là bác sĩ tâm lý, mỗi lần đến đây đều hướng gã lải nhải gã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Trong lòng không ngừng phỉ nhổ nhưng đôi tay cũng không ngừng hành động xốc chăn Lâm Trường Tư lên, sau đó nhìn người kia đang nhíu mày, tiếp theo kéo vạt áo ngủ của y lên, đôi mắt Lâm Thiên Lí lập tức u ám chuẩn bị ngăn cản, Chương Chính Tề cho hắn một cái liếc mắt, không cho tôi xem thì ôm người về đê.
Lâm Thiên Lí sắc mặt lạnh lùng dừng bước, Chương Chính Tề nhìn hắn như đang ăn trúng ruồi nhặng trong lòng lập tức vui sướng, ai bảo coi gã là một bao tải tùy tiện ném chớ, mi làm lệ quỷ thì ghê gớm lắm hả? Cuối cùng đều không phải cúi đầu với mình sao?!
Gã cẩn thận nhìn bụng của Lâm Trường Tư đang định nói chuyện thì nhìn thấy lão Chương cầm theo kiếm gỗ đào xông vào, đoán chừng cảm nhận được hơi thở khác thường ở trong phòng cho nên chạy đến nhìn xem, vừa trông thấy Lâm Thiên Lí ông lập tức thu kiếm.
Lâm Thiên Lí thấy lão Chương thì nhíu mày, Chương Chính Tề quét mắt nhìn hắn: “Có cái gì lạ? Đây là ba tôi cho nên ở chỗ này cũng rất bình thường.” Lâm Thiên Lí quét mắt nhìn bọn họ không nói nữa, một lão đạo sĩ trầm mặc ít lời lại sinh ra một đứa con miệng tiện như vậy quả là thần kỳ.
Chương Chính Tề liếc mắt hừ hừ hai tiếng, sau đó tiếp tục nhìn vào Lâm Trường Tư rồi lại quay đầu nói với Lâm Thiên Lí: “Không có chuyện gì chỉ động thai mà thôi, tôi đi kê thuốc cho y haha.”
Nói xong thì đi ra cửa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó lập tức quay lại: “Tôi thấy cả người y toàn là dấu hôn, các người làm gì vậy hả? Đàn ông mang thai so với phụ nữ càng không dễ dàng, thai nhi cũng không an ổn như người bình thường, cấm vận động kịch liệt!” Nói còn trừng liếc mắt với Lâm Thiên Lí một cái: “Còn có, đã bao lâu y không ra ngoài rồi? Tứ chi sưng vù mềm như bông, sắc mặt tiều tụy, khí huyết tích tụ, thiếu vận động, phải kéo ra ngoài đi nhiều một chút!”
Gã nói với Lâm Thiên Lí một đống, Lâm Thiên Lí tuy rằng cau mày nhưng vẫn cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ trong lòng.
Chương Chính Tề thấy hắn như vậy sắc mặt cũng hòa hoãn một chút, bảo Lâm Thiên Lí trước tiên cho Lâm Trường Tư uống nước, đợi lát nữa uống thuốc sẽ rất dễ dàng mất nước, tiếp đó xoay người ra ngoài.
Lão Chương đưa nước cho hắn, Lâm Thiên Lí đối với ông gật nhẹ đầu xem như cảm ơn, sau đó cầm lấy ly nước đút cho Lâm Trường Tư, hắn nhấp nhẹ một ngụm nước sau đó dán lên môi y đút vào không ít, hồi lâu Lâm Trường Tư cảm thấy cơn đau đã giảm đi, Lâm Thiên Lí liền ôm lấy y làm y tự mình uống nước.
Chờ Chương Chính Tề nấu xong thuốc Lâm Thiên Lí lại đút y, cuối cùng bụng y cũng an ổn trở lại không còn co rút đau đớn tiếp đó y đã nhắm mắt thϊế͙p͙ đi, Lâm Thiên Lí ngồi ở trên giường nhìn gương mặt y nhẹ nhàng thở dài, đặt một nụ hôn lên môi đối phương, con người này đã khắc sâu vào trong xương cốt của hắn; nắm giữ trái tim hắn chỉ cần động một chút đã làm cho hắn đau đến mức không thể khống chế.
Ta nên bắt em làm gì mới tốt đây?.