Quý Nữ Khó Cầu

Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình

Editor: SunniePham

Nụ hôn lạnh lẽo, mang theo hơi ẩm của hàn khí từ bóng đêm như một cọng lông chim nhẹ nhàng rơi vào trán của Hàn Nhạn. Môi của chàng cũng giống như chàng, tản ra sự mát lạnh đến mê hoặc. Hàn Nhạn chỉ cảm thấy trán mình như có con trùng nhỏ bò qua, ngứa ngứa một chút. Đột nhiên bị dọa hoảng sợ, nàng quên mất sự phản kháng, cả người cứng ngắc đứng tại một chỗ.

Sau khi kết thúc nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, Phó Vân Tịch đứng thẳng người lên. Bên môi thoáng hiện lên một nụ cười mỉm đầy cân nhắc: "Bây giờ ngươi vẫn còn nhi bổn vương bị đoạn tụ hay sao?"

Nàng cảm thấy chính mình như một con thú nhỏ bị rơi vào bẫy, Hàn Nhạn nhảy bật lên, cách xa Phó Vân Tịch ba bước. Bàn tay hung hăng chà lau nơi vừa mới bị hôn qua, hổn hển nói: "Đồ sắc lang!"

Người này nhìn thâm trầm lạnh lùng, dáng vẻ không quan tâm tới mọi chuyện. Tại sao lại có thể lỗ mãng tới vậy, muốn hôn là hôn. Nàng sống hai đời, cũng chưa từng cùng nam tử có tiếp xúc thân mật tới vậy, đương nhiên hai gò má của nàng ửng hồng, giận đến mức không kềm chế được.

Lại không biết từ trước tới nay Phó Vân Tịch là người có quyền có thế, kiêu căng ngạo mạn. Trên đời này phép tắc xã hội trong mắt chàng đề là số ảo, đương nhiên sẽ không cần tuân thủ. Mới vừa rồi chàng cũng chỉ là nổi hứng trêu đùa, giống như ngày trước trêu đùa một con hươu sao. Nhưng mà Hàn Nhạn thật sự nổi giận, chàng giống như là phạm vào tội tài trời gì đó, tuy là khó hiểu, nhưng mà trên mặt cũng hiện lên vẽ trêu ghẹo.

"Ngày mai bổn vương sẽ thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn." Âm thanh vang lên đầy sự chắc chắn.

Hàn Nhạn cả kinh: "Nói hưu nói vượn. Ta chưa bao giờ nói qua sẽ gả cho ngài."

"Ngươi và ta đã có tiếp xúc thân mật về da thịt. Ngươi đã là người của bổn vương." Phó Vân Tịch nhíu mày.

Hàn Nhạn không ngờ chàng sẽ nói như vậy, cắn chặt răng nói: "Cái đó là chuyện ngoài ý muốn."

"Bổn vương nhất định sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này." Phó Vân Tịch đi tới bên cạnh nàng. Hàn Nhạn còn muốn tiếp tục trốn, thì bị chàng xách áo ở phía sau gáy lên, cắm gì vào đầu của nàng.

Hàn Nhạn đưa tay muốn tìm kiếm, thì bị chàng cầm tay lại: "Đừng nhúc nhích."

Giãy dụa không thoát được, Hàn Nhạn đành phải tức giận trừng mắt nhìn chàng. Thì thấy người vô pháp vô thiên kia cười nói: "Trời đã sáng, ta cũng nên trở về. Lời nói hôm nay của bổn vương, tất cả đều là thật." Dừng lại một chút, chàng nói tiếp: "Còn nữa, từ trước tới nay bổn vương cảm thấy ngươi không phải là người yếu đuối dễ bị bắt nạt." Nói xong, chàng cười nhẹ một tiếng. Sau đi phi thân trong chớp mắt, bên trong Từ Đường đã không còn thấy bóng dáng của Phó Vân Tịch.

Hàn Nhạn nghĩ tới cầu nói vừa rồi: "Ngươi rõ ràng là thấy yếu đuối dễ bắt nạt, sau này phát hiện ra mình đã mắc mưu không thể cầu cứu ai được, chỉ đành nuốt vào trong bụng.". Nhịn không được mà có chút thẹn thùng, hễ ai khi dễ nàng thì nàng sẽ trả thù bọn họ càng nghiệm trọng hơn. Được rồi, nàng xác định là nàng không phải người dễ bị ức hiếp.

Nàng cảm thấy trên trán dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ, bên tai là tiếng cười nhẹ của chàng. Gương mặt của Hàn Nhạn trở nên ửng hồng, một người không màn chuyện thế giang như vậy mà cũng trở nên càng rỡ. Nàng ngồi ở trên bồ đoàn, một tay chống cằm lâm vào trầm tư.

(Bồ đoàn là cái nệm tròn đang bằng cỏ bồ đoàn, dùng để lót ngồi hay quỳ)

Phó Vân Tịch nói muốn cưới nàng là thật sao?

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gà gáy, trời dĩ nhiên đã sáng. Hàn Nhạn nghĩ tới câu nói trước khi đi của Phó Vân Tịch, hắn ta chẳng lẽ hắn ta đặc biệt tới đây để bầu bạn với nàng. Nếu không thì Từ Đường ẩm thấp, đêm dài mênh mang, một mình nàng, cộng thêm bụng đói cồng cào. Vượt qua cũng sẽ rất khó khăn.

Trong lòng nàng có một chút nhộn nhạo, biết ơn. Đột nhiên nghĩ tới hình như Phó Vân Tịch cấm lên đầu của mình, nàng đưa tay dò lên đầu của mình, rút xuống thì thấy một cây trâm ngọc màu lam.

Ngọc xanh cực kỳ trong sáng, màu sắc tươi đẹp, không có một tỳ vết nào. Cây trâm có hình dáng như một con cá nhỏ, dáng vẻ sống động, vừa nhìn là biết cây trâm được làm từ người có kỹ thuật tài giỏi, nhìn vô cùng quý giá.

Phó Vân Tịch đưa cho nàng cây trâm này là có ý gì? Hàn Nhạn cầm cây trâm trong tay, ngẩn người nhìn ngoài của sổ. Lại nói tiếp, sau khi Trang Ngữ Sơn biết được tin Hàn Nhạn sẽ không gả cho Vệ Như Phong cùng với nàng, đầu tiên là có chút không cam lòng, nhưng sau khi nàng nghe được lời thề của Hàn Nhạn, thì hết sức vui mừng. Chỉ còn chờ Hàn Nhạn trở thành bà cô không gả được, sống những ngày sống không bằng chết.

Nữ nhân quan trọng nhất là biết khéo léo rộng lượng. Còn giả vờ thanh cao như Trang Hàn Nhạn thì trong mắt Trang Ngữ Sơn chỉ là mảnh vụn thôi. Mấy ngày nay nàng càng thêm chăm chỉ chuẩn bị đồ cưới cho mình, mặc dù chỉ là Trắc phi của Vệ vương phủ nhưng cũng không thể khinh thường.

Trái lại Đại Chu thị đối với đứa cháu gái này hết sức đau lòng. Giúp đỡ nàng chuẩn bị đồ cưới, nhàn rỗi nói chuyện với Chu thị: "Tại sạo chỉ có những thứ này. Muội muội, những đồ tốt của quý phủ đều ở trong này rồi hả?"

Chu thị đắc ý nói: "Những món đồ tốt của lão gia đều đã đưa cho Ngữ nhi rồi. Lần này Ngữ nhi xuất giá, lão gia để cho quản gia bên phòng sổ sách tính toán. Chỉ nói muội có thể tùy tiện lấy."

Đại Chu thị suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Như vậy thì đúng là quá tốt rồi. Chỉ là truyện cưới hỏi của Ngữ nhi không thể coi thường, không bằng để ta giúp một chút. Ở phủ Thái Sư có không ít đồ tốt, cũng có thể lựa một ít mang qua đây. Để Ngữ nhi mang theo của hồi môn, cũng không bị người khác khinh thường."

Chu thị nghe vậy thì có chút nghi ngờ nhìn bà: "Tỷ tỷ sao lại quan tâm tới chuyện cưới hỏi của Ngữ nhi đến vậy?"

Đại Chu thị liếc xéo bà, cười lạnh nói: "Chẳng lẻ ngươi tưởng ta ham phú quý trong phủ các ngươi? Thái Sư ban cho ta không ít đồ tốt, chẳng lẽ ta còn thèm nhìn tới đồ cưới của Ngữ nhi?"

Chu thị biết mình lỡ lời, nhìn Đại Chu thị cả người giàu có, quần áo và trang sức vô cùng có giá trị đầy xa xỉ. Hơn nữa Trương Thái Sư sủng ái Đại Chu thị mọi người đều biết, vả lại còn ra tay hào phóng. Nếu trong Trang phủ có đồ gì đó, chỉ sợ là không lọt nổi vào mắt xanh của bà. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng mà trong lòng bà vẫn còn có chút nghi ngờ. Sau đó cười nói: "Sao tỷ lại nói vậy, muội đây bị con tiểu tiện nhan kia làm tức giận đến choáng váng rồi. Muội sẽ bảo Triệu ma ma đến chìa khóa phòng kho đưa cho tỷ, đợi lát nữa tỷ và Triệu ma ma cùng nhau chọn vài thứ đi." Nói xong bà ra dấu cho Triệu ma ma, Triệu ma ma ngầm hiểu, vội vàng gật đầu nói: "Lão nô nhất định sẽ làm ổn thỏa."

Lúc này Đại Chu thị mới đổi giận thành vui.

Lúc Hàn Nhạn được thả khỏi Từ Đường, thì đã là sáng sớm của ngày hôm sau. Hình như lúc này nha hoàn mới nhớ tới nàng, Trang Ngữ Sơn tự mình đi mở cửa Từ Đường. Vốn tưởng rằng khi đến nhìn Hàn Nhạn, thì sẽ thấy nàng ta ngã xuống đất hôn mê, hoặc là dáng vẻ suy yếu đến không chịu nổi. Ai ngờ vừa mở của Từ Đường ra, thì đã thấy Hàn Nhạn đoan đoan chính chính ngồi nhổm trên bồ đoàn. Nghe thấy có tiếng động, nàng xoay đầu lại, thoải mái nở ra một nụ cười tươi tắn. Nhìn không thấy có dáng vẻ uể oải chút nào, ngược lại tinh thần sáng lạng, thần sắc đầy phấn khởi.

Trang Ngữ Sơn sững sờ một chút, không hề nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng của Hàn Nhạn như dự kiến, điều này càng làm cho nàng tức giận. Suy nghĩ một chút, sau đó mới đi vào, nhìn thấy trái cây trên bàn thời bị người khác động qua, giận dữ nói: "Ngươi dám đụng vào đồ cúng. Như vậy là bất kính với Thần Phật!"

Hàn Nhạn bình tĩnh nhìn nàng ta: "Không phải vậy. Đêm qua Hàn Nhạn cầu nguyện trước mặt Thần Phật, có thể là muội đã làm cảm động trời cao. Đúng vào giờ tý, thì chợt thấy bên ngoài có một tiên nhân mặc áo màu trắng cởi trăng xé gió mà tới. Ăn đống đồ cúng này, còn nói chuyện một với Hàn Nhạn."

Dĩ nhiên là Trang Ngữ Sơn không tin: "Ngươi đang nói hưu nói vượn gì đó. Rõ ràng ngươi đang ngụy biện, thật sự là cả gan làm loạn!"

Hàn Nhạn cười tít mắt nhìn nàng ta: "Biết ngay là Ngữ Sơn tỷ tỷ sẽ không tin. Vị tiên nhân kia nhìn thấy Hàn Nhạn đáng thương, nên mới ban thưởng cho Hàn Nhạn một ít điểm tâm của Tiên Giới. Tỷ coi, trên đất còn lại vụn bánh ngọt mà Hàn Nhạn đã ăn."

Trang Ngữ Sơn cuối đầu xem, quả thực là một chút vụn bánh ngọt trắng như tuyết rơi trên mặt đất. Nhất thời giận tới kiềm chế không được: "Ngươi dám nhờ người khác mang thức ăn vào cho mình."

Hàn Nhạn ủy khuất nói: "Tại sao Ngữ Sơn tỷ tỷ lại có thể nói oan cho Hàn Nhạn đến vậy. Chẳng phải phụ thân đã căn dặn, hạ nhân trong phủ nào dám cải lời. Cửa Từ Đường lại bì khóa, Hàn Nhạn đương nhiên sẽ không ra được, bọn nha hoàn muốn đưa cơm nhưng mà làm sao mở được cửa, làm sao đi vào được." Hai tỷ muội Chu thị cố ý làm khó nàng, không để cho nha hoàn đưa đồ ăn tới. Cả Cấp Lam và Thu Hồng cũng bị giam lỏng, vậy thì có ai dám dưới mắt Chu thị mà làm truyện này? Nhìn thấy vẻ mặt Trang Ngữ Sơn buông lỏng, nàng lại không thèm do dự mà châm dầu vào lửa: "Muội đã từng nói qua. Ngữ Sơn tỷ tỷ tốt nhất trong lòng nên có Phật, ngẩn đầu ba thước có thần linh. Nhất cử nhất động, phía trên đều thấy. Tất cả đều ở trong mắt người xem."

Trang Ngữ Sơn lùi về phía sau hai bước, dáng vẻ như gặp phải địch, nhìn nàng: "Lời của ngươi ta không tin." Nhớ lại điều gì đó, nàng đắc ý nói: "Đầu tháng sau ta bước vào Vệ Vương phủ. Trở thành Trắc phi của Thế Tử, mà ngươi thì chờ làm ni cô cả đời đi." Nàng liếc nhìn Hàn Nhạn, giọng điệu đầy kinh thường nói: "Hay là ngươi van xin ta, có lẽ ta sẽ khuyên Thế Tử ban cho ngươi một danh phận thị thiếp. Dù sao thì thân phận đê tiện, cũng tốt hơn cả đời không có nam nhân."

Hàn nhạn nghe thấy những lời không tốt của nàng, nhưng không hề cử động gì. Chỉ cười nói: "Hôm nay Ngữ Sơn tỷ tỷ tới đây là để thả Hàn Nhạn ra ngoài. Đương nhiên là Hàn Nhạn rất vui vẻ, nhưng mà muội cũng xin khuyên tỷ tỷ một câu." Khóe miện của Hàn Nhạn nhếch lên đầy ác ý, làm người khác nhìn vào liền cảm thấy khó chịu. Sự cao ngạo này so với Phó Vân Tịch không có khác biệt gì: "Nữ tử trên đời này, không phải mỗi người đều giống như tỷ tỷ. Không có nam nhân thì không thể sống được." "Ngươi..." Trang Ngữ Sơn bị nàng làm tức giận đến nói không ra lời. Hàn Nhạn tiếp tục cười nhẹ một tiếng: "Ngữ Sơ tỷ tỷ muốn tìm nam nhân như thế nào, thì cũng không liên quan tới Hàn Nhạn." Nàng đi tới của Từ Đường thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Quay đầu về hướng Trang Ngữ Sơn đang nổi giận đùng đùng, cười nói: "Đã quên noi cho tỷ tỷ một câu. Đêm qua muội ngồi trên nệm cói cầu nguyện cho hôn sự của Ngữ Sơn tỷ tỷ ở Từ Đường. Kết quả... Tỷ đón coi Thần Phật nói thế nào?"

Trang Ngữ Sơn vừa nghe thấy mấy lời này, lật tức khẩn trương hỏi: "Nói thế nào?"

Hàn Nhạn thưởng thức dáng vẻ đầy khẩn trương của nàng ta, đợi sau khi thưởng thức xong thì mới chậm rì rì nói: "Thần Phật nói... thiên cơ không thể tiết lộ."

"Trang Hàn Nhạn!" Trang Ngữ Sơn không chịu nội khi bị trêu tức, tức giận đến mức muốn xông lên mà tát cho Hàn Nhạn hai cái. Nhưng mà lại biết thủ đoạn của Hàn Nhạn, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, giậm chân nói: "Ngươi đừng vội đắc ý. Về sau thành bà cô không ai muốn, ngươi sẽ không còn đắc ý đến vậy."

Hàn Nhạn đưa lưng về phía nàng ta, lười biếng phất phất tay, âm thanh trong trẻo vang lên: "Thần Phật nói. Đương nhiên sẽ tìm cho Hàn Nhận một hôn sự tốt. Cũng không cần tỷ tỷ nhọc công lo lắng. Tạm biệt, Trắc phi." Hai chữ sau cùng chứ một chút ý cười, mà lại lộ thêm vẻ trào phúng. Giống như nụ cười trên mặt của nàng, lạnh lùng không thấy đáy mắt.

Đợi sau khi nàng trở về Thanh Thu Uyển thì Trần ma ma, Cấp Lam và Thu Hồng đều vội vàng ra chào đón. Thì ra là Chu thị lấy lý do họ không hoàn thành trách nhiệm hầu hạ nàng nên đã giam lỏng họ, không cho phép họ bước ra khỏi Thanh Thu Uyển một bước. Vì vậy căn bản họ không thể nào trao đổi thông tin với Hàn Nhạn.

Nàng an ủi Cấp Lam và Thu Hồng hai câu, sau đó đi tới bàn ngồi xuống. Cấp Lam đợi cho Trần ma ma lui ra, rồi mới đi tới bên cạnh Hàn Nhạn nói nhỏ: "Chuyện tiểu thư muốn nô tỳ hỏi thăm, đã có manh mối rồi."

Hàn Nhạn sửng sốt, đột nhiên hiểu rõ chuyện Cấp Lam nói là chuyện nào. Vội vàng kéo Cấp Lam vào buồn trong, đi tới giường ngồi xuống, rồi mới bảo nàng nói tiếp.

"Nha hoàn từng hầu hạ phu nhân đã bị đuổi khi tiểu thư vừa được sinh ra. Lý do hình như là tội ăn cắp, sau đó các nha hoàn hồi môn bên cạnh phu nhân đều bị lấy cớ này cớ nọ rồi bị đuổi ra khỏi phủ. Chuyện này là hạ nhân trong viện nói nên nô tỳ mới biết, trong vòng một năm tiểu thư được sinh ra, gần như toàn bộ bọn hạ nhân đều bị đuổi đi hết. Trần ma ma cũng là người mới vào làm sau này."

Hàn Nhạn nhíu mày lại nghe, điều này nghe ra có chút khó hiểu. Trong vòng một năm mình được sinh ra, nha hoàn, hạ nhân ở Thanh Thu Uyển toàn bộ đều bị đổi. Chuyện gì mà phải giữ kín đến vậy, dường như là sợ để lộ tin tức gì ra. Nàng nắm chặt tay mình, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

Cấp Lam nhìn thấy trên mặt Hàn Nhạn không còn nét bình tĩnh, cho nên nói tiếp: "Những nha hoàn bị đuổi ra ngoài toàn bộ đều chết hết, không thì xa xứ. Mấy nay nay cũng không có tung tích gì. Nhưng mà... nô tỳ mua chuộc được một lão ma ma trong phủ, nghe được năm đó nha hoàn đầu tiên bị dán tội ăn cắp đuổi ra khỏi phủ, bây giờ đang làm một tú công ở một hàng thuê trong Kinh Thành. Nếu tiểu thư muốn..."

Hàn Nhạn cắn cắn môi nói: "Em sắp xếp một chút, ta muốn gặp người đó."

Cấp Lam có chút chần chờ nhìn nàng, sau cùng vẫn nói: "Tiểu thư... nô tỳ có câu này không biết có nên nói hay không?"

Nàng từ trước tới nay làm việc luôn thẳng thắn, trước mặt Hàn Nhạn luôn có gì nói đó, rất ít khi do dự như vậy. Hàn Nhạn nhẹ giọng nói: "Nói đi."

Cấp Lam suy nghĩ một chút, sau đó hạ quyết tâm nói: "Nô ty nghe người ta nói, lúc phu nhân vào thủ thì đã có người trong lòng, mà người đó không phải là lão gia... Vì vậy mới có lời đồn là, lúc phu nhân vào phủ thì đã có thai. Tiểu thư... không phải là con ruột của lão gia!"

"Ầm" một tiếng, giống như sét đánh ngang tai. Tuy nàng đã từng có ý nghĩ này, nhưng mà khi nghe Cấp Lam nói tới nàng cũng có chút khó tiếp nhận. Phụ thân mình đã kêu mười mấy năm lại không phải là phụ thân ruột của mình, đó cũng giải thích được vì sao mười mấy năm nay ông đối xử với nàng lạnh nhạt vô cùng. Nhưng điều này cũng không làm cho Hàn Nhạn vui mừng nổi, người kia... rốt cục là ai?

Nhưng mà bây giờ mẫu thân đã qua đời, nghi vấn của nàng lại không tìm thấy người để giải đáp.

Cấp Lam thật cẩn thận nhìn nàng: "Lúc mà phu nhân vào phủ thì đã có nhiều hạ nhân đồn như vậy. Nhưng mà những người nói bậy toàn bộ đều bị lão gia hung hăng trừng phạt, rồi sau đó đuổi ra khỏi phủ."

Hàn Nhạn hiểu rõ, Trang Sĩ Dương vì ngăn chặn miệng lưỡi của người khác cho nên mới ra tay độc ác. Điều này càng làm cho Hàn Nhạn cảm thấy khó hiểu, nếu đây là sự thật vậy thì thân thế của nàng đã là một bí ẩn rồi. Với lại, người kia... cũng không phải là vai phụ.

***

Trên điện Kim Loan, Hoàng Thượng nghe các việc trình tấu của triều thần, bàn bạc xong đại sự, rồi nói: "Nếu không còn việc gì khác. Thì hôm nay tới đây thôi. Bãi triều."

Thì nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ mặc quan phục màu đỏ thêu con mã xà màu trắng bước lên một bước, trầm giọng nói: "Vi thần có một chuyện thỉnh Hoàng Thượng chấp thuận."

Hoàng Thượng im lặng một lát, theo dõi chàng nói: "Huyền Thanh Vương có chuyện gì?"

Phó Vân Tịch khẽ nở nụ cười, ánh mắt đảo qua chỗ Trang Sĩ Dương đang đứng: "Vi thần muốn cầu hôn Tứ tiểu thư của Trang đại nhân."

Vệ Như Phong nghe thấy vậy thì thân thể đột nhiên cứng đờ, oán hận trừng mắt nhìn Phó Vân Tịch. Không đợi Trang Sĩ Dương mở miệng thì giọng đã đầy trào phúng nói: "Vương gia có điều không biết. Trang tứ tiểu thư đã từng nói qua, kiếp này chỉ gã cho một người chỉ có một mình nàng ta, không nạp trắc phi, không cưới tiểu thiếp, không thu thông phòng. Vương gia địa vị cao quý, là người của Hoàng Tộc, nên từ bỏ chuyện này sớm đi."

Vệ Như Phong thấy với quyền thế của Phó Vân Tịch, cả đời này nếu chỉ có một nữ nhân là Hàn Nhạn thì sẽ không có khả năng. Không chỉ có Hoàng Thượng không đồng ý, mà cả Thái Hậu cũng sẽ không đồng ý. Con cháu Hoàng Thất, khai chi tán diệp là trách nhiệm chủ yếu. Phó Vân Tịch muốn lấy Trang Hàn Nhạn là chuyện không có khả năng.

Trang Sĩ Dương có chút khẩn trương liếc nhìn Vệ Tĩnh. Một bên là Vệ Vương, bây giờ Phó Vân Tịch lại đứng trước mặt cả triều đều xuất việc hôn sự. Nếu như thành, chẳng phải là ông sẽ khó ăn nói với Vệ Vương sau, nhưng mà Huyền Thanh Vương ông cũng không trêu chọc nổi, cho nên mới cười gượng nói: "Thân phận của Vương gia đầy tôn quý. Sợ là tiểu nữ không trèo cao nổi."

Thất Hoàng Tử ung dung thản nhiên nhìn mọi chuyện trước mắt, nhìn thấy Phó Vân Tịch chậm chạm không chịu nói, cho nên cũng cười nói: "Nếu như Vương thúc muốn cưới Vương phi, thì Phụ Hoàng có thể truyền lệnh xuống, thay người tuyển chọn một nữ tử tài đức vẹn toàn, tài mạo song toàn làm Vương phi... Hà tất phải..." Lời nói của hắn còn chưa dứt thì ý trong câu cũng đã hiểu rõ.

Phó Vân Tịch cười như không cười nhìn Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng vẫn luôn quan tâm chuyện vi thần cưới phi. Hôm nay vi thần đã quyết định, cũng chính là muốn khai chi tán diệp."

Hoàng Thượng vừa nghe thì đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của chàng. Phó Vân Tịch đã nói qua, sang nay chàng sẽ cùng xuất chinh đến Tây Nhung. Đây ý nói, nếu không lấy được Trang Hàn Nhạn thì ngày sau không cần phải lo lắng, vì chàng sẽ không dễ dàng gì mà hồi Kinh. Hoàng Thượng có chút tức giận trợn mắt nhìn chàng.

Phó Vân Tịch thản nhiên nói: "Cưới một mình nàng thì cưới. Hôm nay bổn vương xin thề trước mặt Tháng Thượng, kiếp này chỉ cưới một mình Trang tứ tiểu thư, không nạp trắc phi, không cưới tiểu thiếp, không thu thông phòng, không bao giờ hai lòng."

Vệ Như Phong không ngờ được là Phó Vân Tịch dám làm vậy, há to miệng mà nhìn chàng, trên đời làm sao lại có nam tử như vậy. Sau đó lại nảy sinh ra một sự phẫn nộ khác thường. Sở dĩ Hàn Nhạn dám nói ra những lời nói gả như vậy, có phải là sớm đã đón được Phó Vân Tịch sẽ làm vậy không? Nhất thời hắn cảm thấy mình có cảm giác bị người khác lừa gạt, sinh lòng tức giận, lần này đối với Phó Vân Tịch và Trang Hàn Nhạn căm hận không thôi.

Những vị đại thần khác trong triều nghe vậy đều nhịn không được mà lắc đầu thở dài. Phó Vân Tịch tao nhã, dĩ nhiên là sẽ chọn một trong vạn người. Trong phủ mình cũng có nữ nhi, Phó Vân Tịch là con rễ tốt nhất. Bây giờ lại nói chỉ cưới một mình Trang Hàn Nhạn, xem ra nữ nhi trong phủ của mình sẽ rất thương tâm đây.

Bóng dáng Phó Vân Tịch cao lớn, vững chãi, thon dài giống như một thanh đao chưa rút ra khỏi vỏ. Thẳng tắp, kiên định, tóc dài như mực chỉ được quấn đơn giản bởi một cây trâm bằng bạch ngọc, điều này lại càng làm cho chàng thêm phần thanh tao. Dung mạo của chàng đầy tuấn mỹ, mi dài nghiêng theo phần tóc mai, mắt phượng đen và sắc trong thâm thúy vô cùng, nhẹ nhàng giương lên đôi môi mỏng, dường như đang cười đầy trào phúng, cười nhạo những người không thể nào tin. Toàn thân quan phục màu đỏ bạc, cộng thêm con mãng xà màu trắng càng làm cho chàng nổi lên phong thái đầy khí phách. Đảo qua người Phó Vân Tịch đều là sự lạnh lùng hờ hửng, đúng là người rất sắc sảo.

"Bổn vương lấy cả Huyền Thanh Vương phủ ra làm sính lễ, cầu hôn Tứ tiểu thư làm phi!" Lời nói thanh đạm, mang theo cảm giác lạnh lẽo, giống như là một cục thạch lớn ném vào hố sâu bình tĩnh, thoáng cái văn võ cả triều yên lặng như tờ!