Từ ban ngày tới tối, Hàn Nhạn vẫn không bước ra khỏi phòng. Cấp Lam và Thù Hồng canh bên ngoài, trong lòng vô cùng lo lắng. Tới khi ánh trăng mờ dần, cửa trong phòng bị đẩy ra, Hàn Nhạn đứng trước cửa, cười khanh khách nhìn các nàng: "Ta đói."
Thù Hồng vội vàng tới phòng bếp nhỏ chuẩn bị thức ăn. Hàn Nhạn đi tới bên cạnh Cấp Lam, nhét phong thư trên tay vào tay áo Cấp Lam.
"Tiểu thư..." Vẻ mặt Cấp Lam hơi đổi.
Hàn Nhạn nói khẽ: "Nghĩ cách đưa phong thư này tới Huyền Thanh vương phủ."
Cấp Lam gật đầu đồng ý. Hàn Nhạn thấy bóng dáng nàng biến mất trong màn đêm, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Nên làm gì thì đã làm, kết quả hôm nay thế nào chỉ có thể chờ Phó Vân Tịch.
Huyền Thanh vương phủ.
Thành Lỗi chán đến chết mà lật lật binh thư trong tay: "Hồi kinh đã lâu mà Hoàng thượng không để đệ đi đánh giặc. Phía Tây Nhung không ngừng làm chuyện mờ ám, cuộc sống trôi qua thật không có gì thú vị cả."
Phó Vân Tịch ngồi trước bàn đọc sách, chồng văn thư chất thành đống trên bàn: "Đệ định ở đây bao lâu?"
Nghe thấy lời hắn, Thành Lỗi vốn nằm nghiêng lập tức ngồi thẳng dậy: "Này, không phải là huynh muốn đuổi đệ đi đấy chứ? Huynh cũng biết phủ tướng quân là chỗ nào mà. Đệ không muốn trở về."
Phó Vân Tịch không hề cử động: "Cả ngày đệ ở Huyền Thanh vương phủ, không sợ ngoài kia nói xấu à?"
Thành Lỗi suy nghĩ một chút, cười hư hỏng: "Sợ gì chứ? Dù sao đã có danh đoạn tụ, cùng lắm thì đồn đệ với huynh có tư tình thôi. Chẳng phải vừa hay giúp huynh bớt lo, tránh cho lão hoàng huynh của huynh lại phải quan tâm tới chuyện lấy vợ cho huynh." Dừng một chút, bỗng hắn nghĩ tới gì đó, xua tay lia lịa: "Không được, nếu Hoàng thượng biết huynh và đệ có gì đó, thế nào cũng phạt nặng đệ, vạn lần không được."
Phó Vân Tịch phì cười, không nói lúc nào. Đúng lúc này, gã sai vặt ngoài cửa bỗng báo lại: "Vương gia, ngoài kia có một cô nương giao một phong thư cho tiểu nhân, nói là đưa cho vương gia."
Phó Vân Tịch nghe vậy, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nhận lấy thư từ trên tay gã sai vặt, mở ra.
Đợi gã sai vặt đi rồi, Thành Lỗi dán sát lại: "Trước kia còn nói chắc huynh sẽ không cưới vương phi, bây giờ lại thành mắt đệ vụng về rồi, nói đi, là thư tình của cô nương nhà ai hả?"
Phó Vân Tịch lành lạnh liếc hắn, mở thư ra, chỉ thấy trên tờ giấy sáng bóng có tám chữ rồng bay phượng múa: "Quân không là người tốt, huynh có diệu kế?" (không phải trong tiếng Trung là 非 = phi)
Nét bút hùng hồn có lực, Phó Vân Tịch từng thấy chữ của Hàn Nhạn ở cung yến. Chữ nàng phong lưu rõ ràng xinh đẹp. Chữ trước mắt cũng hào phóng mạnh mẽ nhưng lại như chữ của nam tử. Trên tờ giấy, ngoài tám chữ này ra cũng không có lạc khoản. Nếu không phải hắn biết rõ trong lòng cũng sẽ không hiểu viết gì. Thật hợp với cách làm việc giảo hoạt trước sau như một của nha đầu kia. Nếu rơi vào tay người khác, sợ là cũng không thu được tin tức gì từ nội dung bức thư này.
"Trên đó viết gì vậy?" Trong lòng Thành Lỗi ngứa ngáy, rất muốn xem nội dung trên tờ giấy một chút nhưng lại sợ đôi mắt lạnh lẽo của Phó Vân Tịch.
"Không có gì." Phó Vân Tịch gấp tờ giấy trên tay lại, bỏ vào bì thư, suy nghĩ một chút rồi cất vào hộp gỗ ở bên cạnh. Bờ môi không tự chủ được mà bật ra nụ cười.
Thành Lỗi thấy cảnh này thì ngạc nhiên: "Huynh lại có thể cười? Đệ nói thư này chắc là thư tình rồi. Lúc nào thì bàn chuyện cưới xin đây?"
"Nhiều chuyện." Phó Vân Tịch mắng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mép ly trà, cuối cùng cũng không quá ngốc, ít nhất biết nhờ người khác giúp đỡ.
Thấy người bướng bỉnh ẩn nhẫn đó rốt cuộc cũng học cách dựa vào người khác, không cắn răng chịu đựng tất cả mọi chuyện, quan trọng nhất là, đối tượng nhờ giúp đỡ là hắn. Trong nháy mắt, tâm tình Phó Vân Tịch trở nên rất khá. Nhưng Vệ Như Phong...Mặt mày hắn từ từ lạnh xuống, thật quá không an phận rồi.
Lát sau, hắn rút một tờ giấy ở trên bàn ra, đề bút viết vài chữ, gấp kỹ lại rồi bỏ vào bì thư.
Thành Lỗi thấy thế thì kỳ quái nói: "Huynh còn trả lời thư tình nữa à?"
Phó Vân Tịch quay đầu lại: "Gần đây Tây Nhung càng ngày càng ngang ngược. Tuy đã bị đánh bại nhưng rốt cuộc tà tâm không chết."
Đột nhiên nói tới việc công, sắc mặt Thành Lỗi cũng ngưng trọng: "Còn phải đánh một trận chiến ác liệt nữa."
Phó Vân Tịch gật đầu: "Cho nên sang năm ta sẽ ra trận với đệ."
"Điều này sao được?" Thành Lỗi nhảy dựng lên. Tuy mình cũng rất ming có thể kề vai chiến đấu với Phó Vân Tịch nhưng: "Chắc chắn hoàng huynh của huynh sẽ không đồng ý. Bảy năm trước huynh mặc giáp ra trận, trở về thì tính tình như khối băng. Hoàng thượng rất có thành kiến với đệ, nếu hôm nay lại cho huynh đi một chuyến nữa, chẳng phải sẽ lật trời sao?"
"Không đồng ý thì sao?" Phó Vân Tịch không thèm để ý, mặt mày tràn đầy kiêu ngạo: "Huống chi," Giọng hắn trong trẻo dễ nghe, ý cười thoáng qua trong mắt: "Để một vương phi ở trong phủ thì sẽ không nói gì nữa."
"Ý huynh là..." Thành Lỗi giật mình.
"Bổn vương muốn kết hôn, sao nào?"
Giấc ngủ của Hàn Nhạn rất không yên ổn. Cảnh tượng kiếp trước như một màn kịch đang diễn trên sân khấu, tất cả đang trình diễn trước mặt. Trang Ngữ Sơn mũ phượng khăn quàng vai, ép mình uống ly rượu độc kia. Cấp Lam và Thù Hồng không có sức mà phản kháng, vú Trần kêu thảm, cuối cùng biến thành một đôi giày quan màu xanh da trời.
Chợt nàng ngồi bật dậy, toàn thân lạnh như băng, trên trán tràn đầy mồ hôi. Nàng lấy lại bình tĩnh, cảnh tượng xa lạ mấy ngày trước lại hiện lên, nhất là mấy ngày gần đây, bởi chuyện của Trang phủ mà nàng không tới chỗ Sài Tĩnh tập võ. Hàn Nhạn vuốt tóc, đứng dậy gọi Cấp Lam bên ngoài.
Cấp Lam giúp nàng rửa mặt, trong lòng Hàn Nhạn bình tĩnh hơn mấy phần, đi tới trước cửa sổ thì thấy bên ngoài có một con chim bồ câu trắng như tuyết vỗ cánh "phạch phạch" bay tới, đậu trên bàn sách của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
Hàn Nhạn ngẩn người, thấy con bồ câu kia có bộ lông thuần một màu trắng, như một miếng ngọc thượng hạng, đôi mắt đỏ như viên bảo thạch, nhìn là biết không phải động vật bình thường. Chỉ có gia đình lớn nào đó mới có thể nuôi được nó.
Cấp Lam vui vẻ nói: "Bồ câu trắng đẹp quá!"
Thù Hồng thấy trên chân con chim bồ câu cột thứ gì đó thì nhắc nhở: "Hình như có cái gì đó."
Hàn Nhạn cũng chú ý tới bọc nhỏ trên chân nó, bước tới vài bước, con chim không tránh nên nàng có thể bắt được nó một cách dễ dàng. Nó giãy nhẹ một cái, Hàn Nhạn cởi cái bọc nhỏ trên chân nó ra. Cấp Lam tìm một chút gạo tới cho nó. Hàn Nhạn cầm cái bọc, đi tới giường, ngồi xuống.
Trong bọc là một phong thư được cuốn cẩn thận. Hàn Nhạn mở ra đọc, trên đó chỉ có bốn chữ: Tìm rể tốt khác.
Chữ của hắn cũng giống người, mang theo sự cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, phảng phất chút bễ nghễ thiên hạ, mắt nhìn xuống chúng sinh, vô cùng tao nhã, lạnh lùng nhưng lại mang theo vài phần trong trẻo xinh đẹp, thần bí có một không hai.
Tìm rể tốt khác?
Hàn Nhạn nhìn vào mấy chữ này mà hơi ngẩn ra. Ý Phó Vân Tịch là gì? Bảo nàng tìm nam nhân khác để gả?
Bây giờ nàng còn chưa cập kê, ai cũng biết chuyện không được cưng chiều trong Trang phủ, sợ là nhà quyền quý sẽ không muốn một thê tử như thế. Tin tức Vệ Như Phong có ý muốn kết thân với nàng vừa truyền tới, dưới áp lực của Vệ vương phủ, còn ai dám lấy nàng?
Không phải Phó Vân Tịch đang đùa nàng chứ?
Trực giác cho thấy Vệ Như Phong cũng không phải người như vậy. Hàn Nhạn vắt hết óc, tìm kiếm người có quyền thế trong triều, dám chống đối lại Vệ vương phủ...Trong đầu bỗng xẹt qua một người, Hàn Nhạn ngẩn ngơ.
Ý của Phó Vân Tịch là...Rể tốt khác kia, chẳng phải là chỉ chính hắn chứ?
Lại nhớ tới một câu nói đùa của Phó Vân Tịch trước kia: Nếu muốn gả cho bổn vương thật thì ngày mai bổn vương sẽ mời người tới so bát tự. Thậm chí gò má Hàn Nhạn còn hơi nóng lên. Trên thực tế, Phó Vân Tịch là người tạo cho người ta cảm giác an toàn, dường như chỉ cần có hắn ở đó là tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Mấy lần ở chung với hắn, Hàn Nhạn vừa sợ vừa hơi nhớ nhung, muốn gần hắn hơn chút nữa. Trên người hắn có lực hấp dẫn khiến người ta không nhịn được mà đi tìm hiểu.
Nhưng thái độ của Phó Vân Tịch với mình là gì? Hàn Nhạn nhíu mày, dường như chỉ giúp đỡ bạn bè cũ, lại dường như là chăm sóc một đứa bé không hiểu chuyện, cũng không tỏ ý thù địch nhưng không toát ra tình yêu. Vậy hắn cưới mình là xuất phát từ mục đích gì?
Trái tim Hàn Nhạn hơi đập loạn, siết chặt phong thư trong tay. Nàng tình nguyện gả cho khối băng lớn Phó Vân Tịch này còn hơn lấy Vệ Như Phong. Nhưng đường đường là Huyền Thanh vương, sao lại phải lấy nữ nhi của một quan ngũ phẩm nho nhỏ là nàng? Nếu nói Phó Vân Tịch bị cuốn hút bởi sắc đẹp và tài hoa của mình thì Hàn Nhạn cũng cười tới mức rụng răng.
Vậy...Là bởi vì hắn nhận lầm người?
Trong lòng của nàng nháy mắt hơi buồn bã.
Không có duyên số, rốt cuộc vẫn không thể gọi là người có duyên?
Trong Phù Dung viên, Kiều Mộng đang hầu hạ Mị di nương uống từng muỗng từng muỗng tổ yến vàng trong tay. Rất nhanh, một chén tổ yến đã thấy đáy, Mị di nương lau miệng, bày ra vẻ mặt chán ghét: "Ngày nào cũng uống, sắp ói ra rồi!"
Mị di nương bực bội đứng dậy: "Nói đi nói lại cũng là vì thứ trong bụng này!" Bà nhìn Kiều Mộng: "Nếu mấy ngày nữa mà không có động tĩnh gì thì sợ lão gia sẽ sinh nghi..." Dứt lời lại tức giận nói: "Chu thị sụp đổ thì lại có thêm một con hồ ly tinh! Thật là không biết xấu hổ, nương nhờ Trang phủ cả ngày làm gì? Người không biết còn tưởng ả là người của lão gia!"
Kiều Mộng nói khẽ: "Rất nhiều hạ nhân trong phủ cũng thấy được Chu phu nhân có điều mờ ám với lão gia..."
Cái chén trong tay bỗng bị Mị di nương đập cái "choang" xuống đất, vỡ nát: "Lão gia sợ hồ ky tinh đó nên mới kề cà không đề cập tới chuyện phù chính thất. Thủ đoạn của Chu thị thật tốt. Cả nhà ả đều chỉ biết quyến rũ nam nhân! Vô liêm sỉ!"
Kiều Mộng chần chừ nói: "Bây giờ nhị tiểu thư sẽ vào cửa Vệ phủ, sợ là vị ở Củng Đồng uyển kia sẽ càng thêm ngang ngược."
Mị di nương cười lạnh một tiếng: "Có gì mà ngang ngược? Chẳng phải là trên còn có một Thế tử phi chèn ép sao? Ta thấy tứ tiểu thư cũng không phải đèn đã cạn dầu, muốn vào phủ thật thì Trang Ngữ Sơn không phải đối thủ của nó. Chu thị tưởng rằng bám vào được cửa hôn sự này, chứ tới lúc đó chết thế nào cũng không biết."
Kiều Mộng gật đầu: "Nô tỷ cũng cho là như thế. Cho nên gần đây Chu di nương cũng hắn rất phiền não, không muốn tứ tiểu thư gả vào Vệ phủ bây giờ. Nhưng hôn sự của tứ tiểu thư chưa chắc đã thành, nhị tiểu thư cũng chưa chắc có khản năng vào cửa Vệ vương phủ."
"Ý của ngươi là..." Mị di nương nhìn Kiều Mộng: "Đây chính là lúc Chu thị luống cuống tay chân, khó tránh khỏi sai lầm, di nương có thể để ý cử động của bà ta. Nếu làm sai gì..." Cười cười, không nói hết câu.
Ánh mắt Mị di nương sáng lên, khen ngợi: "Ngươi nói không sai. Cho dù không sai chỗ nào thì ả ta cũng sẽ phạm phải sai lầm."
Lại nói về Trang Sĩ Dương đang bề bộn chuẩn bị hôn sự cho Trang Ngữ Sơn. Theo ông, hôn sự của Hàn Nhạn là ván đã đóng thuyền, căn bản sẽ không có chuyện không may nào, cũng không phải để ý lắm. Nhưng không biết trong lúc bất động thanh sắc đã có người đã xáo trộn tất cả quân cờ trong bàn cờ.
"Đệ muốn trẫm tứ hôn cho Vệ thế tử và thiên kim Hữu tướng? Vì sao?" Thân là thiên tử ở vị trí cao nên ít khi hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc này. Khi đã ngồi lên vị trí này thì không thể có bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng hoàng đệ thanh tâm quả dục của hắn bỗng nhiên quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của thần tử làm gì?
Hắn nói: "Đừng nói cho trẫm là đệ muốn làm bà mối đấy nhé."
Phó Vân Tịch nói khẽ: "Năm nay Hữu tướng càng ngày càng ngang ngược, Vệ vương lại như thế. Tuy là hai phái không liên quan nhưng lại thấy quá mức khác thường. Vi thần nghe nói thế tử của Vệ vương muốn lấy với tứ tiểu thư Trang phủ làm Vệ thế tử phi." Hắn liếc nhìn Hoàng thượng, nhắc nhở: "Mấy ngày trước đây Trang Sĩ Dương vừa bị giáng chức."
Hoàng thượng nhìn hắn như có điều suy nghĩ, chờ hắn nói tiếp.
"Chuyện khác lạ thường là điều quái lạ. Trang Sĩ Dương chẳng qua chỉ là quan ngũ phẩm mà Vệ vương lại buông tha cho hôn sự giữa Hữu tướng mà kết thân với Trang Sĩ Dương, tất có mưu mô. Dù thế nào đi nữa thì Vệ vương đã là cái đinh trong mắt Hoàng thượng, việc có lợi cho ông ta nhất định không thể không đạt được."
Hoàng thượng "Ừ" một tiếng thật dài: "Đệ nói có lý. Nhưng Vệ vương và Hữu tướng kết thân, làm vậy sẽ gia tăng thế lực. Có lẽ Vệ thế tử và tiểu thư nhà họ Trang đã có đính ước từ bé cũng nên. Hoặc là Trang tiểu thư và Vệ vương thế tử lưỡng tình tương duyệt?"
Phó Vân Tịch nhếch mày: "Thiên kim Hữu tướng lưu luyến si mê Vệ thế tử."
"Vậy thì sao?" Hoàng thượng hơi hăng hái mà quan sát vẻ mặt của hắn: "Vậy rốt cuộc nguyên nhân thực sự không để hai phủ Vệ Trang kết thông gia là gì?" Hoàng đệ của hắn nên hắn hiểu rất rõ. Lần nào cũng nói đặc biệt đường đường chính chính nhưng đều có tư tâm cả.
"Vi thần muốn lấy Trang tứ tiểu thư làm phi." Mặt Phó Vân Tịch không chút thay đổi, nói.
Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Đệ muốn cướp dâu với Vệ vương phủ?"
"Hoàng thượng nói thế thì vi thần chỉ có thể đồng ý." Phó Vân Tịch nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng lắm với mấy chữ "cướp cô dâu" này.
Hoàng thượng suy nghĩ cẩn thận một chút. Thật ra hắn có chút ấn tượng với Trang tứ tiểu thư. Lần trước một bức họa của tiểu cô nương này trong cung yến khiến người khác lau mắt mà nhìn. Nhưng...Nàng là nữ nhi của Trang Sĩ Dương.
Suy nghĩ xong, hắn nhìn về phía Phó Vân Tịch: "Ý của mẫu hậu là Trang tiểu thư và Vệ thế tử môn đăng hộ đối..."
Đồng tử Phó Vân Tịch trở nên sắc bén: "Sao bà ta biết..."
Hoàng thượng hơi không dám nhìn sắc mặt hắn: "Trước đây rất lâu đã nghe bà ta nói...Lúc đó trẫm cũng thấy lạ là sao mẫu hậu lại quan tâm tới Trang tứ tiểu thư không có danh tiếng gì như thế." Thấy Phó Vân Tịch im lặng không nói, nói tiếp: "Mẫu hậu ủng hộ cửa hôn sự này, chỉ sợ yêu cầu của đệ không thành được. Vân Tịch..."
Phó Vân Tịch im lặng rất lâu, bỗng nhếch khóe môi, không rõ trong mắt có gì. Hoàng thượng thấy bộ dáng này của hắn thì trong lòng rỗng tuếch. Bộ dáng này nói lên rằng người xung quanh sắp bị xui xẻo.
Quả nhiên, chỉ nghe Phó Vân Tịch thờ ơ nói: "Vi thần cũng chỉ là tới thông báo cho Hoàng thượng một tiếng mà thôi, cũng không yêu cầu Hoàng thượng làm gì." Hắn cười như không cười, nhìn chằm chằm vị thiên tử ngồi trên cao, giọng điệu quỷ dị không diễn tả được: "Dù sao cũng sẽ như đệ mong muốn thôi."
Ngay cả tiếng "vi thần" hắn cũng không muốn xưng, Hoàng thượng chỉ cảm thấy nổi da gà, thấy đệ đệ mình tuấn mỹ phóng khoáng, tựa như tiên giáng trần nhưng khi ra tay thì chắc chắn sẽ không nương tay. Hắn cảm thấy hơi không ổn, chỉ sợ đệ mình sẽ làm ra chuyện gì quá giới hạn. Thành thật mà nói, mấy năm nay trái tim hắn như muốn vỡ ra vì chuyện hôn sự của Phó Vân Tịch. Lần nào cũng không đánh mà lui. Bây giờ Phó Vân Tịch bỗng nhiên xuất hiện, nói mình có suy nghĩ muốn lấy vương phi, trong lòng quả thực vô cùng vui mừng, suýt chút nữa thì bất giác tuyên chỉ gả. Nhưng sao người đệ ấy muốn cưới lại là Trang Hàn Nhạn chứ? Cho dù là thiên tử ngồi trên cao, tự xưng là nhìn thấu mọi chuyện trong thiên hạ cũng không thể hiểu được sao một tiểu nha đầu chưa dứt sữa lại có được nhiều sự coi trọng như thế.
Lại thấy Phó Vân Tịch đi tới trước cửa, như nhớ tới gì đó mà quay đầu lại, uể oải nói: "Quên nói cho Hoàng thượng...Đầu xuân sang năm vi thần sẽ xuất chinh đi Tây Nhung. Vốn định để lại con nối dòng nhưng bây giờ xem ra không cần nữa," Không thèm nhìn tới biểu tình trợn mắt há hốc miệng của đế vương, Phó Vân Tịch ném ra chiêu cuối cùng: "Đời này của vi thần, không phải nàng thì sẽ không cưới."
"Đứng lại!" Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Còn chuyện gì à? Hoàng thượng?" Hắn nghiêng người, chơi đùa mái tóc như mực trước ngực mình, tư thế như vẽ, trong trẻo lạnh lùng như người không nhiễm khói lửa nhân gian. Nhưng ai mà biết dưới túi da này là lòng dạ xấu xa, ban ngày ban mặt mà lại uy hiếp Hoàng thượng, cũng chỉ có Phó Vân Tịch hắn là dám làm thôi!
"Người đâu! Lấy thánh chỉ tới!" Hoàng thượng trợn mắt nhìn Phó Vân Tịch: "Trẫm sẽ tứ hôn, đệ ngây ngô ở kinh thành cho tốt cho trẫm! Không được đi đâu cả!"
Có bao nhiêu năm không thấy Hoàng thượng lộ vẻ mặt này rồi nhỉ? Ánh mắt Phó Vân Tịch nặng nề. Kể từ khi ngồi lên vị trí này thì huynh ấy vẫn đeo mặt nạ cho mình. Huynh ấy là một vị vua tốt, một vị vua tốt đã bỏ đi tất cả những tình cảm ích kỷ, từ đó về sau chỉ vì đại nghĩa thiên hạ, muôn dân trăm họ. Lần thấy Hoàng thượng lộ ra vẻ mặt này có lẽ là năm mười bốn tuổi, vào cái ngày mà hắn không để ý tới sự phản đối của huynh mình mà mặc giáp ra trận.
Phó Vân Tịch cười cười: "Hoàng huynh quan tâm như vậy khiến Vân Tịch cảm kích vô cùng."
Hắn dùng từ "hoàng huynh" chứ không phải "Hoàng thượng" nên tự nhiên gần gũi hơn rất nhiều. Nghe hắn nói như thế, sắc mặt hoàng thượng dịu đi mấy phần, thở dài, nói: "Trẫm lại sắp đắc tội với mẫu hậu vì đệ rồi."
"Bà ta không phải là mẹ ruột của chúng ta." Phó Vân Tịch cười lạnh một tiếng.
"Càn quấy!" Hoàng thượng thấp giọng quở mắng: "Trẫm vẫn không hiểu..."
Mối quan hệ giữa Phó Vân Tịch và Hoàng thái hậu vẫn luôn không tốt lắm. Phó Vân Tịch và đương kim Hoàng thượng không phải là con ruột của Hoàng thái hậu mà là do Huệ phi sinh. Bởi vì dưới gối Hoàng thái hậu không có con, Huệ phi lại mất sớm nên đưa hai hài tử của Huệ phi cho bà nuôi dưỡng. Sau này tiên hoàng lập đương kim hoàng đế làm Thái tử, Hoàng thượng và Phó Vân Tịch vẫn kính yêu Hoàng thái hậu có thêm, đơn giản vì Hoàng thái hậu coi bọn họ như con đẻ của mình. Sau này không biết vì sao Phó Vân Tịch lại dần dần xa lánh Hoàng thái hậu. Mỗi lần nhắc tới bà thì vẻ mặt Phó Vân Tịch rất lạnh lùng. Hoàng thượng nghi ngờ trong lòng nhưng hỏi hắn lại không nói, chỉ nói hắn và Thái hậu đang có chuyện hiểu lầm.
"Thiên hạ sẽ có chuyện không thể hiểu được," Phó Vân Tịch khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt: "Hoàng thượng có thời gian thì quản lý hai vị hoàng tử của mình nhiều chút. Vài ngày trước đệ mới gặp Thái tử, cực kỳ buồn rầu khó chịu."
Vẻ mặt Hoàng thượng hơi thay đổi: "Nó thật không nên thân, suốt ngày chỉ biết chơi bời, không có chút tiến bộ nào. Thật tức chết trẫm. Nếu nó có một nửa phần hiểu chuyện của lão Thất..."
"Vậy thiên hạ sẽ gặp họa." Phó Vân Tịch tiếp lời hắn: "Gần đây Thất hoàng tử qua lại rất thân thiết với quan phụ trách buôn bán muối," Hắn lạnh mắt, nói: "Hoàng thượng không ngại thì có thể phái người tra một chút."
"Đây coi như là lễ đền ơn của đệ với trẫm hả?" Hoàng thượng cười nói: "Có muốn trẫm hạ thánh chỉ tứ hôn cho đệ không?"
"Không cần," Phó Vân Tịch hờ hững nói: "Có một số việc tự mình làm là tốt nhất."