Một tiếng quát to của Hàn Nhạn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Bên ngoài xe ngựa đã thành một đống hỗn loạn, ngoài dự đoán của mọi
người, thị vệ của Trang phủ tất cả đều ngã trái, ngã phải trên mặt đất. Dường như là đã có âm mưu từ trước, tất cả mọi người dáng vẻ đều vô
lực. Chỉ có trưởng thị vệ là có võ công cao nhất, bây giờ vẫn còn đang
vật lộn cản trở hành động của bọn sơn tặc.
Trong mắt Hàn Nhạn hiện lên tia chăm biếm, người này thực sự là tận
trung với cương vị của mình. Đến lúc này mà cũng không quên diễn trò,
chỉ là lòng trung thành này làm cho ai xem?
Bọn thị vệ đều té ngã trên mặt đất, bên ngoài xe ngựa có hơn mười nam
nhân to khỏe mặc đồ đen. Toàn bộ đều ăn mặc như sơn tặc, người cầm đầu
đang cưỡi một con ngựa lớn, không ngừng thong thả bước đi, nhưng không
có lập tứcbắt người.
Hàn Nhạn biết, bọn họ đang tìm nàng.
Trang Ngữ Sơn ở trong xe ngựa nhất thời choáng váng. Đột nhiên hiểu ra,
đêm hôm trước Chu thị đã từng dặn dò với nàng, cho dù có chuyện gì phát
sinh cũng không được hoảng sợ. Kế hoạch của bà là hủy hoại Trang Hàn
Nhạn. Đầu óc của Trang Ngữ Sơn không hề ngu ngốc, trong giây lát đã hiểu rõ mọi chuyện. Chẳng lẻ kế hoạch của Chu thị là để cho một đám người
sơn tặc bắt Hàn Nhạn đi? Cứ như vậy, trong sạch của Hàn Nhạn khó giữ, có một nữ nhi như vậy thì nhất định trên mặt Trang Sĩ Dương sẽ không còn
ánh sáng. Nếu như mình biết biểu hiện nhu thuận một chút, thì danh phận dòng chính nữ sẽ ở trong lòng bàn tay. Nhớ đến việc Hàn Nhạn bị một
người mạnh khỏe vũ nhục, trong lòng Trang Ngữ Sơn cực kỳ vui sướng, nhấc màng xe lên, vội vã muốn nhìn thấy tình trạng của Hàn Nhạn đầy bi thảm
khi bị người khác lăng nhục.
Không nghĩ tới khi nàng vừa vén màn xe lên, Cấp Lam và Thu Hồng đồng
thanh lớn tiếng nói với nàng: "Tiểu thư!" Trang Ngữ Sơn ngẩn người, còn
chưa rõ chuyện gì thì hai người đó đã bổ nhào về phía nàng. Mà dáng vẻ
của Hàn Nhạn cũng đầy kinh sợ, hét lớn: "Cấp Lam. Mau bảo vệ tiểu thư!"
Người nam nhân ngồi trên ngựa vô cùng nghi ngờ, bọn họ nhận tiền làm
việc. Đối phương muốn bắt một vị tiểu thư có hai búi tóc, ngồi ở xe ngựa thứ hai, kết quả là ở đây chỉ có một chiếc xe ngựa, người trong xe ngựa không có ai búi hai búi tóc cả. Mà bên ngoài xe ngựa thị vệ đều đột
nhiên té xỉu hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, lại càng không hiểu, sợ là
chuyện tình đã xảy ra sơ suất gì. Không nghĩ tới lại nghe được tiếng la của hai nha hoàn, cộng thêm việc Hàn Nhạn kêu một tiếng Cấp Lam,
trong lòng liền kết luận nữ tử mặc áo choàng đỏ tươi chính là người phải bắt đi. Đơn giản là phía bên kia đã nói qua, Tứ tiểu thư của Trang phủ
có hai nha hoàn bên người, một người tên Cấp Lam, một người tên Thu
Hồng.
Trang Ngữ Sơn còn chưa kịp phản ứng, thì một người nam tử áo đen đã vọt
tới trước xe ngựa, một bàn tay nắm lấy cánh tay của Trang Ngữ Sơn kéo
xuống. Trang Ngữ Sơn bối rối trong chốt lát, đang muốn nói mình không
phải là người mà họ muốn bắt, thì miệng đã bị một miếng vải chặn lại.
Cấp Lam và Thu Hồng đều liều mạng chạy về phía này, miệng kêu lên "Tiểu
thư, tiểu thư!" Hàn Nhạn, Cấp Lam và Thu Hồng đứng chung một chỗ, tất cả đều mặc áo nhỏ màu xanh nhạt không khác nhau lắm. Đám người sơn tặc
nhìn thấy chỉ tưởng nàng là nha hoàn. Trong lòng cũng chút buồn bực, nơi này ngoại trừ bốn đứa nha hoàn, cũng chỉ có một vị tiểu thư, trước đó
đối phương cũng không nói rõ ràng sẽ có hai vị tiểu thư, xem ra là tạm
thời thay đổi rồi.
Nha hoàn Vân nhi của Trang Ngữ Sơn đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết
tại sao tiểu thư của mình lại bị bắt đi. Muốn mở miệng la lớn, nhưng sợ
đến mức không dám nói.
Tên sơn tặc mặc đồ màu đen bắt Trang Ngữ Sơn tới trước mặt tên thủ lĩnh, sau đó lập tức đặt Trang Ngữ Sơn lên ngựa. Người áo đen trên ngựa vung
roi ngựa lên, hạ lệnh nói: "Rút!"
Trang Ngữ Sơn một mực kêu to, trong lòng la: "Ta không phải là Trang Hàn Nhạn!" Nhưng mà miệng bị chặn lại, chỉ có thể phát ra sự nức nở đầy
tuyệt vọng. Tên thủ lĩnh từ dưới thân ngựa nhảy lên, mang theo Trang Ngữ Sơn càng chạy càng xa. Trang Ngữ Sơn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Nhạn,
nhìn thấy Hàn Nhạn ngã nhào trên mặt đất, dáng vẻ đầy nhếch nhác, thêm
thảm nhìn nàng, nhưng mà khéo môi lại khẽ cười.
Con ngựa từ từ biến mất trong tầm nhìn của mọi người, Hàn Nhạn từ từ
đứng dậy. Giờ phút này Vân nhi nhìn thấy xe ngựa tê liệt ngã trên đất,
Hàn Nhạn đi tới trước mặt nàng, bình tĩnh nói: "Không thấy sao? Nơi này
bọn thị vệ đều đã bị trúng độc, không thể động đậy. Tiểu thư nhà ngươi
bị bắt đi, còn không nhanh đi báo quan."
Vân nhi ngẩn người, từ từ phục hồi lại tinh thần. Đột nhiên hiểu rõ
Trang Ngữ Sơn đã bị bắt đi, nếu như Tứ phu nhân mà biết, nàng nhất định
sẽ không toàn mạng. Nghe Hàn Nhạn nói như vậy, trong lòng giống như cuối cùng cũng bắt được cọng rơm cứu mạng, đứng lên muốn chạy đi. Hàn Nhạn
lại có lòng tốt nhắc nhở: "Ngày thường quan phủ đều có nhiều công vụ cần xử lý. Bây giờ tình hình nguy cấp, ngươi mau đến trước cửa nha môn mà
đánh trống, nhất định sẽ hấp dẫn được sự chú ý của Tri Phủ. Như vậy Ngữ
Sơn tỷ tỷ mới có thể mau chóng được cứu."
Vân nhi gật đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi. Lúc này Hàn Nhạn mới vỗ vỗ tay đứng dậy, Cấp Lam và Thu Hồng cũng đi tới. Lúc Trang Ngữ Sơn bị
bắt, chiếc áo choàng đỏ này đã bị rơi xuống, Hàn Nhạn nhặt từ mặt đất
lên, vũ vũ phủi lớp bụi trên áo, sau đó mặc lại vào người. Không nhanh
không chậm thong thả đi tới bên cạnh trưởng thị vệ duy nhất còn tỉnh
táo.
Từ lúc ăn cơm chay ở chùa Phong Thê, Thu Hồng đã thừa cơ giúp đỡ đã bỏ
một chút thuốc vào đồ ăn của bọn thị vệ. Độc bỏ vào thức ăn cũng không
có gì đáng ngại, nhưng nếu phối hợp với các loại hương liệu khác, thì có thể khiến người khác hôn mê.
Nàng biết Trang Ngữ Sơn sẽ không cho Cấp Lam và Thu Hồng vào trong xe
ngựa. Bởi vì xe ngựa không có khả năng sẽ chứa được năm người, Trang Ngữ Sơn sẽ không để cho nha hoàn của mình xuống xe, Cấp Lam và Thu Hồng
đương nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài xe ngựa, đi cùng với bọn thị vệ.
Cấp Lam ở ngoài xe ngựa, lúc bắt chuyện với bọn thị vệ thì đã cùng với
Thu Hồng lén đem hương liệu trong tay bỏ vào vỏ đao của bọn thị vệ.
Những thứ này đều vô sự với bọn họ, nhưng lúc rút đao khi gặp sơn tặc,
hương liệu bay ra hòa cùng với hỗn hợp của thức ăn, lập tứcbiến thành
độc dược hôn mê. Mà trưởng thị vệ tính tình quá cảnh giác, Cấp Lam sợ bị hắn phát hiện nên không dám làm rõ ràng, chỉ dám nhỏ một chút mà thôi.
Mà bây giờ thì trưởng thị vệ toàn thân đều vô lực, tinh thần thì vẫn
tỉnh táo.
Hàn Nhạn ngồi xổm xuống bên cạnh trưởng thị vệ, trưởng thị vệ này làm
một người nam nhân đã trung niên. Trận đánh này hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng, lúc Trang Ngữ Sơn bị bắt đi, hắn nhớ lại dọc đường đi xe ngựa đột nhiên rất khác lạ, Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn đổi áo choàng cho nhau,
bọn thị vệ đột nhiên hôn mê, Cấp Lam và Thu Hồng đổi xưng hô với Trang
Ngữ Sơn. Trong lòng lập tức hiểu rõ, tiểu cô nương trước mặt ngay từ
đầu đã có kế hoạch, tàn nhẫn đặt bọn họ chẳng biết gì vào bẫy, e là nàng ta đã sớm biết rõ kế hoạch hôm nay, mới có thể tương kế tựu kế, thiết
kế cho Trang Ngữ Sơn bị bắt đi. Lần này, Chu thị đã tự vác đá đập vào
chân mình, hủy đi sự trong sạch của Trang Ngữ Sơn, Hàn Nhạn thì lại bình yên vô sự.
Trong lòng hắn khinh ngạc, híp mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh mình.
Gương mặt Hàn Nhạn cong lên, nhìn hắn thân thiết nói: "Vị đại ca này,
ngươi có khỏe không?"
Hắn cắn chặt răng, khó khăn trả lời: "Mưu kế của tiểu thư rất hay." Tâm
cơ rất tốt! Như vậy mà vẫn còn rất bình thản, vào lúc này cũng không lộ
ra diện mạo thật của chính mình, đột nhiên hắn cảm thấy có chút sợ hãi.
Hàn Nhạn không để ý tới lời nói của hắn, cười tít mắt nói: "Ngươi yên
tâm. Vân nhi đã đi báo quan, quan phủ nhất định sẽ nói ra chân tướng,
trả lại sự trong sạch cho nhóm người của ngươi." Nàng cắn răng nói ra
hai trong sạch, cũng không thèm liếc nhìn trưởng thị vệ, xoay người
nói với Cấp Lam và Thu Hồng: "Hai em tìm người nào đó tới điều khiển xe
ngựa? Ngữ Sơn tỷ tỷ đã bị bắt đi, chúng ta phải nhanh đi báo tin mới
được." Lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.