Gần tới năm mới, cảnh trượng trong Kinh Thành đều rất náo nhiệt, từng
nhà đều treo lòng đèn màu đỏ ở trước cửa, bọn người hầu vội vàng dán các câu đối xuân. Nữ nhân của gia đình phú quý thì vội vàng may quần áo và
làm trang sức mới, các quản gia thì đi mua thức ăn, vì bữa cơm giao thừa mà chuẩn bị tỉ mỉ.
Trang Sĩ Dương bảo Đỗ ma ma tới hỏi Hàn Nhạn có muốn mua gì không. Còn
đặc biệt cố ý mời Như Ý Lâu tới đo dáng người mà may quần áo cho Hàn
Nhạn. Hàn Nhạn thuận miệng hỏi, mới biết được thì ra là Chu thị đề cặp
với Trang Sĩ Dương.
Hàn Nhạn cười cười: "Chu di nương thật có tâm. Tỷ muội trong phủ chúng
ta nên đối xử bình đẳng, làm phiền ma ma dẫn sư phụ này tới may cho Tam
tỷ vài bộ quần áo mới. Phụ thân mà biết cũng sẽ khen ngợi Chu di nương
biết rõ đạo lý."
Đỗ ma ma là người sống lâu năm trong Trang phủ, lúc trước đã là người
hai mặt, gió chiều nào theo chiều đó. Năm đó mẫu thân ở trong phủ không
được sủng ái với lại người dễ bị khi dễ, cho nên bà ta đến lấy lòng Mị
di nương, không biết đã gây ra bao nhiêu khó khăn cho mẫu thân. Bây giờ
Chu thị vào phủ, Đỗ ma ma thấy Trang Sĩ Dương có ý định nâng đỡ Chu thị
làm chánh thê, bây giờ bắt đầu phục tùng Chu thị rồi. À không, bây giờ
bà ta đã coi mình là người của Chu thị mà đi truyền lời.
Hàn Nhạn nói xong thì bưng ly trà lên uống, không hề liếc nhìn Đỗ ma ma
một cái. Đỗ ma ma từ trước tới nay biết rõ Hàn Nhạn ở trong lòng Trang
Sĩ Dương hoàn toàn không có địa vị gì, vừa yếu đuối vừa dễ bị khi dễ,
cho nên cũng không tôn trọng nàng. Bây giờ nghe thấy lời phân phó của
Hàn Nhạn mà trong lòng cũng không thích gì. Lại nhìn thấy thái độ Hàn
Nhạn không thèm để mình vào trong mắt, trong lòng lại càng tức giận,
thuận miệng nói: "Lão nô chỉ truyền lời, không dám tự ý quyết định."
Hàn Nhạn cũng không nói gì, vẫn dùng trà như cũ, trên mặt không có bất
kỳ biểu cảm gì. Lúc đầu Đỗ ma ma còn có chút vênh váo, nhìn thấy thái độ của Hàn Nhạn thì không hiểu lắm, thậm chí trong lòng còn có chút không
yên. Lén nhìn trộm dáng vẻ của Hàn Nhạn, thấy nàng cúi đầu thưởng thức
trà, khuôn mặt dịu dàng, so với vẻ đẹp của Trang Ngữ Sơn hùng hổ dọa
người thì hoàn toàn khác biệt, đó là một loại trong sáng thuần túy,
giống như là một nụ hoa còn nhỏ mới nở, dĩ nhiên cũng sẽ có vài phần
diễm lệ. Bây giờ thì lại không thấy rõ lắm, nhưng mà tới cùng thì sẽ nở
thành cái gì?
Hàn Nhạn im lặng một lúc lâu, sau đó mới từ từ nói: "Ma ma cũng đừng nói như vậy. Trong phủ này, người làm sao mà chỉ có thể là người truyền
lời? Nói cho cùng thì người vẫn là người hầu bên cạnh phụ thân ta, lời
nói rất quan trọng."
Đỗ ma ma cảm thấy được lời nói của Hàn Nhạn có chút kỳ lạ, nhưng lại
không biết vấn đề nằm ở đâu. Nghe thấy sự ca tụng trong lời nói của Hàn
Nhạn, không tự chủ được mà có cảm giác nhẹ nhõm, ngoài miệng thì nói:
"Tứ Tiểu Thư đừng nói vậy. Lão nô là được lão gia để mắt..."
Hàn Nhạn mỉm cười: "Đúng rồi, trước kia ở trước mặt mẫu thân, không phải Đỗ ma ma thường xuyên thay mẫu thân quyết định hay sao? Bây giờ lại cam tâm làm người truyền lời cho Chu di nương, phúc khi của Chu di nương
thật sự là quá tốt."
Giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu, vẻ mặt của Đỗ ma ma biến đổi,
đột nhiên bà tỉnh táo lại. Nhìn Hàn Nhạn cười khanh khách dùng trà, vậy
mà trong lòng không kèm được mà run rẩy: "Tứ Tiểu Thư làm nô tỳ khó xử,
nô tỳ..."
Hàn Nhạn nhè nhàng cười rộ lên, nói với Cấp Lam và Thu Hồng đang đứng
bên cạnh: "Lá gan của Đỗ ma ma cũng thật nhỏ. Ta nói bà là người truyền
lời, mới vừa rồi các em đều nghe thấy, câu đó là chính Đỗ ma ma nói. Bây giờ thì nói ta làm bà khó xử, ai không biết còn tưởng rằng tiểu thư ta - con chính thê muốn gây sự, làm khó dễ người hầu. Nếu không phải ta biết Đỗ ma ma là một người trung thành, thì còn tưởng rằng Đỗ ma ma có ý
muốn hại ta." Nói xong nàng nhìn thoáng qua Đỗ ma ma, giữa hai hàng lông mày hiện lên cảm xúc không rõ ràng.
Cấp Lam hiểu ý, ngay lập tức tiếp lời: "Còn không phải sao. Ai không
biết còn tưởng rằng Đỗ ma ma là một tiểu nhân tính toán, muốn cố ý làm
hỏng thanh danh của tiểu thư nhà chúng ta!"
Đầu Đỗ ma ma đầy mồ hôi, đột nhiên cảm thấy được Tứ Tiểu Thư này trở nên rất khó đối phó, đứng cạnh nàng ta đều có thể cảm nhận được một sự áp
bức đè lên. Ngay lúc này, ở cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh dịu
dàng: "Đang nói cái gì về làm xấu danh tiếng?"
Hàn Nhạn giương mắt thì thấy Chu thị, Trang Ngữ Sơn và nha hoàn bên cạnh đang từ từ đi tới. Người đi sau cùng chính là Trang Sĩ Dương.
Hàn Nhạn vội vàng đứng dậy, cười nghênh đón: "Phụ thân, Chu di nương, Ngữ Sơn tỷ tỷ."
Mỗi lần Chu thị nghe được ba chữ Chu di nương từ trong miệng Hàn Nhạn
thì sẽ cảm thấy như có hàng vạn còn sâu nhỏ đang gặm tỉa trong lòng, khó chịu muốn chết. Nhìn thấy ý cười trong mắt Hàn Nhạn, càng cảm đó thấy
tuyệt đối là một sự châm chọc. Nhưng sau đó bà lại còng cười thêm ôn
nhu: "Mới vừa rồi nhe các người nói cái gì thanh danh? Ai muốn phá hoại
thanh danh của tứ tiểu thư?"
Hàn Nhạn còn chư kịp nói, thì Cấp Lam đã đứng bên cạnh nói: "Chín là nữ
nhân gian xảo tính toán này, ỷ mình là nhũ mẫu của lão gia mà lại dám
lấy danh nghĩ Tứ phu nhân đi hãm hãi tiểu thư!"
"Cấp Lam!" Hàn Nhạn hét lên, sau đó giống như có lỗi nhìn Trang Sĩ Dương cười nói: "Chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi. Đỗ ma ma là người bên cạnh phụ thân, làm sao lại có ý nghĩ muốn hãi hại con? Phụ thân cũng sẽ
không tin, có đúng không?" Nói xong thì nàng cười cười, chỉ là nụ cười
này có chút miễn cưỡng, rơi vào trong mắt người khác thì là dáng vẻ bị
ủy khuất mà không dám nói.
Trang Sĩ Dương xấu hổ ho hai tiếng: "Ta dĩ nhiên sẽ không để cho người khác khi dễ con."
Chu thị có chút bối rối nhìn thoáng qua Trang Sĩ Dương, tuy là ông ấy
cũng không thích nữ nhi này, nhưng mà ở ngoài mặt cũng không thể quá
đáng. Đỗ ma ma làm chuyện này thế nào bà cũng bị lien lụy? Nhớ lại thì
bà liếc mắt trừng Đỗ ma ma một cái.
Ở trong phủ Đỗ ma ma đã quen hoành hành ngang ngược, sau có thể chịu
được loại ủy khuất này. Nhất là sự ủy khuất này còn bị một tiểu thư
không được sủng ái ban cho, lúc này cũng có chút tức giận: "Lão gia. Nô
tỳ thật sự không tâm tư như vậy đối với Tứ Tiểu Thư."
Hàn Nhạn trừng mắt nhìn: "Đỗ ma ma, ngươi làm sao vậy? Ta và phụ thân
nói ngươi không sai, chỉ là hiểu lầm thôi. Bây giờ chẳng lẽ ngươi muốn
bản tiểu thư nhận lỗi với ngươi, ngươi mới hài lòng."
Dòng nữ chính mà phải giải thích với người hầu, còn ra thể thống gì!
Trang Sĩ Dương là người chú trọng quy củ, trong lúc nhất thời thì âm
trầm nhìn thoáng qua Đỗ ma ma. Đỗ ma ma sợ tới mức vội vàng ngậm miệng,
trong lòng vừa căm phẫn vì tâm cơ của tứ tiểu thư tốt, vừa nghi ngờ khi
nào mà Hàn Nhạn đã trở nên lợi hại đến vậy rồi. Không ngờ Hàn Nhạn lại
tiếp tục nói: "Nói ra thì từ trước tới giờ Đỗ ma mà và Mị di nương cũng
rất thân thiết. Đã lâu rồi không nhìn thấy Mị di nương, rất nhanh sẽ tới đêm giao thừa, phụ thân không ngại để cho Mị di nương được ra khỏi viện đi lại chứ. Nhất định là trong lòng Đỗ ma ma cũng rất cao hứng, có đúng không?"
Lời vừa nói ra, thì ba người ở giữa sân đều cứng đờ.
Trong lòng Chu thị muốn tìm đường chết cho Hàn Nhạn trăm ngàn lần rồi,
bây giờ tha cho Mị thị, thì bản thân mình lại thêm một đối thủ phiền
phức. Mà sau khi trải qua chuyện lần trước, Mị thị đã hận bà tới tận
xương tủy, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều thủ đoạn hơn.
Đỗ ma ma chột dạ không thôi, lời của Hàn Nhạn ý nói bà và Tam phu nhân
là cùng một bè, khó trách chuyện Chu thị sinh lòng nghi ngờ. Nếu như Tam phu nhân biết bà lấy lòng Tứ phu nhân, đương nhiên sẽ không để cho bà
sống dễ chịu. Cứ như vậy thì sẽ mất lòng cả hai bên.
Trang Sĩ Dương nghi ngờ, nữ nhi của mình càng ngày càng nhanh trí và
thâm trầm, làm cho ông nổi lên sự cảnh giác. Lần này cũng không ngoại
lệ, khi nào thì Hàn Nhạn và Mị thị đã có quan hệ như vậy?
Hàn Nhạn cũng giả vờ làm ra vẻ căm phẫn nhìn Chu thị, dáng vẻ không ưa
nhau. Trang Sĩ Dương trong lòng cũng cảm thấy có chút trống trải, e là
ông đã không còn thích Chu thị, nên muốn tìm Mị thị để cùng nhau đối phó Chu thị.
Hậu phương của ông không thể để cho một người độc quyền, Trang Sĩ Dương
cũng rất lâu rồi không ném trải qua thân thể xinh đẹp của Mị thị. Vì vậy mà vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói: "Con
nói cũng có lý. Nếu đã sắp tới năm mới thì miễn hình phạt giam cầm của
nàng ta đi."