Quý Nữ Khó Cầu

Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn

Không có ai biết, nàng đã phải trả giá lớn như thế nào mới đạt được bút

pháp dày công tôi luyện như vậy. Kiếp trước, sau khi thoát khỏi tay sơn

tặc, nàng đã tự đóng chặt bản thân, suốt ngày tự nhốt mình ở trong Thanh Thu Uyển. Mỗi đêm đều luôn gặp phải những cơn ác mộng liên tiếp, không

cách nào ngủ được, cho nên mới đốt đèn dầu, viết chữ vẽ tranh để giết

thời gian, tạm thời quên mất những bóng ma kia.

Trên đời nào có nhiều thiên tài như vậy, cũng chỉ là quá quen thuộc mà

thôi, cùng một loại tranh chữ, luyện một trăm lần, luyện một ngàn lần,

cho dù hỏng cũng có tới bảy phần thành công. dVì vậy mặc dù kiếp trước

thư pháp của nàng chỉ thuộc loại thường thường, nhưng trải qua nhiều đêm khó ngủ như vậy, cũng liền đạt được cách vẽ phóng khoáng ngang tàng như hôm nay.

Bờ môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua xót, người đời từ trước tới nay

chỉ nhìn vào cảnh tượng náo nhiệt của người trước mắt, đâu hiểu được máu và nước mắt ở trong đó.

Chàng trai trẻ tuổi anh tuấn bình tĩnh quan sát tiểu cô nương trong

sảnh, cái cảm giác cô đơn và bi thương rõ rệt trên người nàng lại khiến

cho chàng giật mình một lần nữa, đồng thời cũng khiến cho chàng càng

ngày càng tò mò. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, cách xử sự của tiểu cô nương này căn bản không giống như một người mười hai tuổi nên có, ở trên

người nàng, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng Thượng cười ha ha, liên tục nói ba chữ "Tốt": "Không ngờ Đại Tông

ta còn có nhân tài như vậy! Thông tuệ như vậy, cho thấy phụ nữ cũng

không hề thua đấng mày râu!"

Đúng là như thế, so với vũ điệu của Công Chúa Vân Nghê và tiếng đàn của

Lý Giai Kỳ, một bức tranh chữ này đã làm sống dậy sự mềm mại uyển chuyển bị bỏ quên của người con gái, thắng vì đánh bất ngờ. Đều nói nhìn chữ

đoán người, nhìn bút pháp thanh tú phóng khoáng kia, liền nhận ra được

cõi lòng trong sáng vô tư của người thiếu nữ. Nào có nữ nhi nhà ai vẽ

tranh sa trường, có thể thấy được tấm lòng rộng lớn của vị tứ tiểu thư

Trang phủ này, quả thật là hiểu biết hơn nhiều so với nữ nhi nhà khác.

Với phép so sánh này, thủ khúc kia của Lý Giai Kỳ lập tức rơi xuống hàng thấp kém.

Vị tướng sĩ không kém phần anh tuấn uy vũ đang ngồi trên bàn tiệc, cũng

cực kỳ tán thưởng đối với Hàn Nhạn, khó có thể gặp được tiểu cô nương

không kiểu cách như vậy, lúc nói chuyện lại có mấy phần ngây thơ thản

nhiên, thật sự là làm cho người ta không thể không yêu thích.

Hàn Nhạn lại cúi đầu hành lễ lần nữa, rồi mới cười nói: "Bức họa này

chính là để chúc mừng Đại Tông đại thắng Tây Bắc, Thành tướng quân giết

địch nơi chiến trường, có thể xem như là anh hùng của Đại Tông, giống

như bài thơ viết ở bên cạnh. Đại Tông có vị minh quân như Hoàng Thượng,

lại có thần tử như Thành tướng quân, nhất định sẽ càng thêm phồn vinh

càng thêm hưng thịnh."

Nói xong liền nhìn về phía Thành tướng quân cười nhẹ một tiếng, Thành

Lỗi hơi sửng sốt, dường như là không ngờ Hàn Nhạn sẽ nói như vậy, chạm

phải cặp mắt trong suốt của nàng, không khỏi có chút xấu hổ: "Vi thần

chỉ là tận sức làm tròn bổn phận của mình, hai chữ anh hùng thật không

dám nhận."

Hoàng Thượng cũng cười ha ha: "Thành tướng quân không cần khiêm tốn,

Trẫm biết lần này khanh là công thần, Trang cô nương nói không sai, có

khanh, giang sơn Đại Tông ta mới có thể càng thêm phồn vinh, càng thêm

hưng thịnh!"

Chỉ trong phút chốc không khí lập tức trở nên náo nhiệt hơn, các vị đại

thần thấy long tâm Hoàng Thượng cực kỳ vui vẻ, cũng rối rít tán dương

chiến công vĩ đại của Thành tướng quân, ca ngợi Đại Tông lên tận mây

xanh. Hàn Nhạn âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tuy nói đây là cuộc tỷ thí tài nghệ của các thiên kim tiểu thư, nhưng dù sao cung yến hôm

nay cũng là để chúc mừng đại thắng Tây Bắc, không thể làm lẫn lộn. Những lời này của nàng vừa kéo bữa tiệc về trọng tâm, vừa gián tiếp lấy lòng

Thành tướng quân. Vị Thành tướng quân này là người quang minh lỗi lạc,

ngày sau cũng là tâm phúc quan trọng trong bè phái Thái Tử.

"Trang cô nương, Trẫm thấy khanh viết lưu niệm bằng tay trái cực kỳ

thuần thục, thư pháp cũng cực kỳ xuất sắc, đây là kế thừa từ người nào?" Hoàng Thượng đột nhiên đặt câu hỏi.

Hàn Nhạn không chút hoang mang đáp lại: "Bẩm Hoàng Thượng, thần nữ chưa

từng được ai dạy qua, mà là ông cố đã từng giảng giải chuyện sa trường

với thần nữ, trong lòng thần nữ quả thật rất xúc động, sau này ngũ đệ

của thần nữ một lòng muốn làm một anh hùng chinh chiến sa trường, thỉnh

thoảng cũng đàm luận với thần nữ. Thần nữ bị dẫn dắt, thường viết một số tranh chữ có liên quan tới vùng biên cương, tự mình thưởng thức, hôm

nay đem chút tài mọn ra biểu diễn, chỉ sợ làm bẩn ánh mắt của các vị đại nhân, phu nhân và tiểu thư, thật sự là rất xấu hổ."

Mặc dù dáng vẻ của nàng ngây thơ đáng yêu, nhưng cách nói chuyện lại rõ

ràng mạch lạc, làm cho người ta cảm thấy nàng vừa xinh đẹp lại vừa thông minh. Hoàng Thượng trầm giọng nói: "Trang lão đại nhân cũng từng là một mãnh tướng của Đại Tông, năm đó ở trên chiến trường tư thế anh dũng,

cường tráng. Hiện tại, nếu ngũ đệ của khanh muốn đi theo con đường võ

học, cần phải được hướng dẫn thật tốt, để ngày sau cố gắng ra sức vì

giang sơn Đại Tông ta."

Không cần đoán cũng biết hiện tại sắc mặt của Trang Sĩ Dương nhất định

là rất khó coi. Từ trước tới nay, ông là người trọng văn khinh võ, trong lòng cực kỳ xem thường những tên võ phu cầm đao cầm thương kia, nhưng

toàn bộ lời khen ngợi hôm nay, đều là nhờ vào hào quang rực rỡ của võ

phu mang lại. Vốn dĩ lúc Hoàng Thượng hỏi Hàn Nhạn học được từ đâu,

Trang Sĩ Dương còn cho là Hàn Nhạn sẽ đẩy toàn bộ công lao lên người phụ thân có cách dạy con, thế nhưng trong câu trả lời của nàng, một câu

cũng không nhắc tới tên ông. Như vậy thử hỏi đồng liêu sẽ nhìn ông bằng

ánh mắt gì, mặt mũi của ông biết đặt vào đâu đây!

Hàn Nhạn thấy mình đã đạt được mục đích dẫn lối cho Trang Hàn Minh, liền thu lại ánh mắt, cười nói: "Thần nữ nhất định không phụ kỳ vọng của

Hoàng Thượng."

Hoàng Thượng thấy đứa trẻ này đối mặt với mình không run rẩy sợ hãi

giống như những thiên kim tiểu thư khác, ngược lại còn trả lời rất tự

nhiên, nếu không phải tâm cơ quá sâu, thì chính là một người ngây thơ,

hoàn toàn không biết sợ hãi là gì. Bây giờ nhìn lại, cô gái này trong

lòng thẳng thắn vô tư, cũng không giống như loại thứ nhất, như vậy hẳn

là người thông minh có tấm lòng trong sáng hiền lành, ánh mắt không khỏi trầm xuống, Trang Sĩ Dương vậy mà lại nuôi dạy được một nữ nhi thông

minh lanh lợi như vậy?

"Truyền ý chỉ của Trẫm, tứ tiểu thư Trang gia cực kì thông minh, có công dâng tặng lễ vật, đặc biệt ban thưởng một cây Trầm Hương Quải Trụ, một

chuỗi Già Nam Niệm Châu, bốn xấp Phúc Thọ Miên Trường Cung Trù, mười

thỏi vàng " Bút Đĩnh Như Ý", mười thỏi bạc "Cát Khánh Hữu Ngư", phân cho hai bộ Ngự Chế Tân Thư, hai hộp Bảo Mặc, bát vàng, bát bạc, mỗi thứ hai chiếc, ấn theo lễ nghi ban tặng. Hai chiếc vòng vàng, vòng bạc, một

trăm xâu tiền."

Lần ban thưởng này, khiến cho toàn bộ phu nhân, tiểu thư ngồi trong bữa

tiệc đều nhìn tới đỏ con mắt. Hôm nay Hàn Nhạn thật sự là may mắn liên

tiếp, đầu tiên là được Thái Hậu ban thưởng, sau đó lại được Hoàng Hậu

đối đãi thân mật, hiện tại lại được Hoàng Thượng hết lời khen ngợi.

Nhưng lại chỉ là một tứ tiểu thư Trang phủ dáng người tầm thường, thật

là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Đặng Thiền và Trang Hàn Minh đều cực kỳ vui mừng, nhất là Trang Hàn

Minh, cậu cảm thấy rất kiêu ngạo tự hào. Mà Chu thị và Trang Ngữ Sơn ở

bên cạnh, lại hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Nhạn, đầu ngón tay bấm vào

lòng bày tay thật sâu, cắn răng không để cho vẻ mặt của mình quá khó

coi.

Hàn Nhạn quỳ xuống tạ ơn: "Thần nữ tạ ơn Hoàng Thượng ban thưởng." Nhưng trong lòng lại âm thầm lo lắng, hiện tại được Hoàng Thượng ban thưởng

mặc dù có thể khiến cho người khác trong một thời gian ngắn không dám

khinh thường nàng, nhưng cũng vì vậy mà nàng rước lấy không ít phiền

toái, hiện tại những ánh mắt ghen tỵ của các thiên kim tiểu thư cũng đủ

nuốt sống nàng rồi.

Lý Giai Kỳ cắn môi, trong lòng giống hệt như đang có sóng to gió lớn

không cách nào bình tĩnh được, qua ngày mai, chuyện trên cung yến sẽ

được truyền khắp phố phường, sợ rằng danh tiếng tài nữ kinh thành này sẽ phải đổi chủ rồi!

Hàn Nhạn quay trở lại bàn tiệc trong ánh mắt tìm tòi của mọi người, Đặng Thiền hăng hái lôi kéo tay của nàng nói chuyện.

Mọi người trên bàn tiệc nam quyến đều cảm thấy rất hứng thú với vị tứ

tiểu thư Trang phủ đột nhiên xuất hiện này. Yểu điệu thục nữ, quân tử

hảo cầu. Tiểu cô nương tài hoa hơn người này đã gợi lên hứng thú của

không ít thiếu gia, công tử, mặc dù nhìn tuổi còn hơi nhỏ, nhưng đợi

thêm mấy năm nữa cũng không sao .

Trên bàn tiệc của cung quyến ở bên kia, Thất Hoàng Tử ý vị sâu xa nhìn

Hàn Nhạn quay trở lại chỗ ngồi lúc đầu, gõ gõ ly rượu, một gã sai vặt

mặc áo ngắn màu nâu lập tức tiến lên. Hắn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng phân

phó: "Lập tức đi thăm dò thân thế của Trang Hàn Nhạn."

Sau khi gã sai vặt mặc áo ngắn màu nâu rời đi, Mộc Phong đang chờ ở

ngoài phòng tiệc mới nhảy xuống khỏi xà nhà, đi theo gã sai vặt kia biến mất trong bóng đêm.

Hàn Nhạn trải qua một hồi giày vò, mu bàn tay phải càng thêm đau đớn,

đúng lúc này, một tỳ nữa thanh tú mặc áo ngắn màu xanh đi tới bên cạnh

nàng, cúi đầu nói nhỏ: "Trang cô nương, đây là thuốc cao chủ tử nhà nô

tỳ tặng cô nương, có thể chữa trị vết thương ở trên tay cô nương."

Hàn Nhạn sửng sốt: "Chủ tử nhà ngươi là ai?"

Tỳ nữ này mỉm cười quay đầu lại, Hàn Nhạn nhìn theo ánh mắt của nàng,

trong lòng không khỏi thắt lại, chỉ cảm thấy trong đầu nháy mắt liền

trống rỗng, ngẩn người tại chỗ không biết phải làm sao.

Người mỉm cười với nàng, chính là người tối nay nàng vẫn cố ý tránh né, Thế tử Vệ Như Phong.