Trong ngự thư phòng, Thừa Đức Đế Hiên Viên Thích cùng Nguyệt quốc tam hoàng tử Nguyệt Vô Hoa hết đứng lại ngồi, không khí giằng co không dứt.
“Vô Hoa nghe nói tiểu sủng bên người Hoàng Thượng mấy ngày trước đột nhiên bị đánh nhốt vào thiên lao. Tuy nói đây là hậu cung gia sự của bệ hạ, như Vô Hoa thân là người Nguyệt quốc, cũng biết sơ qua thiên tượng thuật, mấy hôm trước dị tượng giáng hiện, rõ ràng có yêu nghiệt xuất thế! Vô Hoa bất tài, nghĩ tới thiên lao yêu khí ngập tràn, có chút hoài nghi – ”
Khóe môi khe khẽ cong lên, Nguyệt Vô Hoa nói ra những thứ sớm đã chuẩn bị tốt.
Tượng thuật hôm nay là thật, dị tinh giáng hiện cũng là thật, còn tiểu sủng kia có phải yêu nghiệt hay không có gì đáng quan tâm? Hắn đã sớm dùng chiêu hồn thuật khống chế đạo nhân sắp tiến vào, thừa dịp Thừa Đức Đế tinh thần hoảng hốt liền ám sát.
Cáp, nói thế nào thì nói, hắn không tin Thừa Đức Đế biết người đầu gối tay ấp là yêu nghiệt lại không chịu đả kích gì!
– quả nhiên, qua một hồi do dự, Hiên Viên thích cuối cùng triệu Thiên Trúc đạo trưởng tiến vào.
“Người tới, tuyên Thiên Trúc đạo trưởng vào!”
Nghe được mấy lời này, Nguyệt Vô Hoa trong lòng cười nhạt, nhờ động tác cúi đầu mà che dấu tia huyết sắc trong mắt –
Thiên Trúc đạo trưởng trước mắt mọi người ám sát Thừa Đức Đế, người khi đó tinh thần vẫn còn hoảng hốt vì chịu yêu pháp của yêu nghiệt, mọi chuyện đương nhiên cùng với Nguyệt quốc của hắn không có nửa điểm liên quan nga.
Ám sát Thừa Đức Đế, nhìn một đế vương chí tôn cường thế vấy đầy máu tươi, hắn chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy dịch huyết sôi trào!
Nguyệt Vô Hoa lặng lẽ nắm chặt tay, tựa hồ đang ngăn cản chiến ý từ cốt tủy kêu gào.
Nhiệm vụ này hoàn thành, cũng là lúc hắn trở về nước nhận chức thái tử! Tuy rằng thái tử vị không quá hấp dẫn hắn, nhưng chỉ có trở thành thái tử mới có thể biết được bí mật bất truyền của hoàng tộc, tình thế bắt buộc thôi!
Chỉ một lúc sau, Thiên Trúc đạo trưởng được thị vệ dẫn đường, đi vào ngự thư phòng, đứng ngay trước mặt Hiên Viên Thích.
“Thiên Trúc đạo trưởng, Nguyệt quốc tam hoàng tử điện hạ cùng ta kính ngưỡng cao nhân đã lâu, vẫn luôn muốn bái kiến đạo trưởng! Đạo trưởng lần này tới cầu phúc cho ta, không ngại cùng hoàng tử xoay chuyển vận thế, cũng không nhọc lòng hoàng tử lo lắng về mấy thứ yêu ma quỷ quái!”
Nguyệt Vô Hoa khẽ ngước mắt lên, thừa dịp Hiên Viên Thích hạ chỉ, lặng lẽ đem móng tay trái dùng sức cắt qua ngón tay phải giấu trong ống tay áo, dùng máu mình kích thích chiêu hồn thuật trên người Thiên Trúc đạo trưởng.
Ở khoảng cách gần như vậy, khả năng nhất kích tất sát Thừa Đức Đế là rất lớn!
Chỉ thấy Thiên Trúc đạo tưởng chậm rãi cúi người –
Tốt lắm, ngay bây giờ!
Theo bản năng nắm tay, nghĩ tới cảnh ám sát sắp tới, thân thể hắn không khỏi hưng phấn run rẩy.
Nhưng Thiên Trúc chỉ là cúi người hành lễ, chầm chậm nói một tiếng “Bần đạo tuân chỉ”.
Chiêu hồn thuật của hắn mất hiệu lực! Làm sao có thể
Nguyệt Vô Hoa khiếp sợ nhìn Thiên Trúc, có thể nào Thừa Đức Đế Hiên Viên Thích phát hiện ra hành động của mình? Nhưng kể cả hắn đã phát hiện ra, chiêu hồn thuật dùng máu của hoàng tộc thôi động vốn không thể phá giải a!
Nguyệt Vô Hoa ngoài mặt bất động thanh sắc, trong lòng sóng nổi –
Chiêu hồn thuật lấy huyết làm chất dẫn, chỉ cần Thiên Trúc còn sống thì không bao giờ thoát khỏi tay hắn. Nhưng bây giờ Thiên Trúc rõ ràng không chịu không chế, kẻ khác không thể nào phát hiện ra được, hay là trong hoàng cung này còn có cao nhân ẩn tàng, âm thầm phá giải chiêu hồn thuật của hắn?
Nếu đúng như vậy, người này chắc chắn là khắc tinh của Nguyệt quốc hoàng tộc!
Nghĩ tới đây, trong đầu hiện lên hàng ngàn ý niệm, nhưng đều chưa kịp mở miệng, liền nghe được một giọng nữ nho nhã vang lên.
“Bệ hạ, trà đã đưa tới rồi.”
Nguyên lai, mỗi ngày đến giờ cung nữ đưa nước trà lại tới ngự thư phòng.
Hiên Viên Thích thoáng gật đầu, ra vẻ không nhận ra dị trạng của Nguyệt Vô Hoa, gọi cung nữ đi vào.
Bốn cung nữ nối đuôi nhau vào, sa y khẽ bay theo bước chân, bàn tay nâng trà cũng vững vàng bình ổn, hiển nhiên đã được huấn luyện cẩn thận. Bất quá, tựa hồ người đi cuối cùng tay lại hơi run run?
Nguyệt Vô Hoa lơ đãng dừng mắt ngay trên người cung nữ kia, rùng minh mạnh một cái –
Là nàng! Là tiểu cung nữ trêu đùa mình!
Chỉ trong một thoáng, tức giận dâng lên trong lòng, phảng phất như có một ngọn lửa vô danh thiêu đốt trong lồng ngực, Nguyệt Vô Hoa hung hăng nhìn về phía Đào tử.
Đáng, đáng sợ a!
Cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình, Đào tử thật vất vả giữ chặt khay trà trên tay, theo bản năng nhìn về phía trước, đối diện ánh mắt tràn ngập lửa giận của Nguyệt Vô Hoa, lập tức hóa đá tại chỗ –
Thiên a, hắn lăn đi lăn lại lăn tới lăn lui, vì sao cuối cùng vẫn trốn không thoát?
Hảo! Tốt lắm! Nguyệt Vô Hoa nheo mắt, vừa rồi tay cần đồ còn run run, vừa nhìn thấy hắn liền vững lại, cặp mắt hạnh từng mê hoặc hắn vẫn có vẻ vô tội như trước, lại muốn kiếp tục mê hoặc hắn?
Hừ, nếu nàng nghĩ Nguyệt Vô Hoa hắn có thể bị đùa giỡn những hai lần thì thật quá ngây thơ rồi! Hắn đã coi trọng thứ gì tuyệt đối chưa từng để vuột mất! Nàng khơi mào hứng thú của hắn, rồi lại dám trêu chọc hắn, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Nhất thời, cái gì thái tử vị, ám sát nhiệm vụ, hết thảy đều bị cỗ tà hỏa trong lòng áp chế. Dù sao hắn muốn là hoàng tộc bất truyền bí mật, không làm thái tử cũng có thể lấy được, chỉ là có hơi phiền toái chút. Lấy năng lực của Nguyệt Vô Hoa hắn, còn sợ đến lúc đó còn không thể đoạt lấy từ tay thái tử?
Việc cấp bách trước mắt đó là đem tiểu cung nữ to gan này danh chính ngôn thuận tới bên người, xem nàng còn có thể trốn đi đâu!
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vô Hoa một phen túm lấy tay áo Đào tử, không để ý đến hắn giãy dụa, hung hăng ôm vào lòng, xoay người hướng Hiên Viên Thích hành lễ.
“Bệ hạ, kỳ thực hôm nay ta đến còn có một việc quan trọng khác. Đoan Hoa công chúa đây cùng thần vô tình gặp mặt vài lần, Vô Hoa thực ái mộ công chúa, công chúa đối với Vô Hoa cũng không có gì bất mãn. Hôm nay Vô Hoa cả gan hướng bệ hạ cầu thú công chúa, lại chậm trễ không thể mở miệng.
Hiện tại nhìn thấy công chúa hạ mình giả làm cung nữ tới đây, Vô Hoa thật sự hổ thẹn, cố lấy hết dũng khí hướng bệ hạ mở miệng cầu thân.” (cuội!)
“Úc? Đoan Hoa công chúa?”
Hiên Viên Thích có chút thú vị nhìn về phía Nguyệt Vô Hoa, hắn cũng không biết từ khi nào trong cung có thêm một vị Đoan Hoa công chúa?
“Đúng, Vô Hoa nguyện thú công chúa, lưỡng quốc vĩnh kết Tần Tấn chi hảo.” (Tần Tấn chi hảo là một điển tích, nôm na là việc kết thông gia giữa hai nước, qua đó mà có quan hệ hữu hảo với nhau)
Liếc qua Đào tử, ánh mắt Nguyệt Vô Hoa lại nhìn thẳng vào Hiên Viên Thích.
Hắn vốn là dùng danh nghĩa hoa thân đến đây, tạm thời không nói tới nàng là một cung nữ nho nhỏ hay thật sự là công chúa, hắn đã mở miệng cầu thân, Thừa Đức Đế cũng sẽ không từ chối. Một nữ tử có thể đuổi hắn đi, mua bán này thật rất có lời. Về phần danh hào công chúa, không phải chỉ là một câu của hoàng đế thôi sao?
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Hiên Viên Thích liền mở miệng hạ chỉ, đem “Đoan Hoa công chúa” tứ hôn cho Nguyệt quốc tam hoàng tử Vô Hoa, chọn ngày cử hành đại hôn.
Nhìn thánh chỉ trong tay, Nguyệt Vô Hoa ôm chặt Đào tử hóa đá trong lòng, vô cùng hài lòng gật gật đầu.
Tuy rằng mấy ngày nữa mới đến đại hôn, bất quá tiểu cung nữ giờ muốn chạy cũng không được!
Cho đến lúc chết, nàng – chỉ có thể là người của hắn!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Nhìn bốn phía trang trí đỏ thắm, Đào tử gấp đến mức liên tục đi qua đi lại khắp phòng.
Hôm đó lúc bị lôi đi, hắn còn thấy may mắn có thể thoát khỏi người nọ đâu, không nghĩ tới bọn họ nói “đại hôn” lại có nghĩa là thành thân!
Hắn làm sao có thể thành thân được? Chưa nói tới việc nhân hình của hắn là nam, trên thiên đình cũng phi thường nghiêm khắc cấm phát sinh tư tình!
Trước kia lúc ở trên cây, hắn còn được nghe chuyện Ngưu Lang Chức Nữ – mấy con quạ làm cầu thường ngồi trên cây nói ríu rít, cái gì Ngưu Lang Chức Nữ hàng năm gặp nhau khóc tới ướt hết lông chim – nếu cùng phàm nhân có chuyện gì, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng!
Bất quá… Hắn cũng không phải tiên nữ, là tiên đào… Thật ra cũng chưa từng nghe ai nói Đào tử không được thành thân với con người…
Phi phi phi, hắn đang nghĩ cái gì vậy nè? Được với không được cái gì, hiện tại phải nghĩ xem làm thế nào trốn đi!
Sớm biết sẽ gặp chuyện này, mấy ngày trước hắn đã nghĩ cách đào tẩu luôn rồi, làm sao còn chờ tới giờ?
Chỉ trách hôm đó sau khi bị người ta lôi đi, lại bị mấy lão nhân gia mặt đầy nếp nhăn vây quanh, làm cái gì cũng bị giáo huấn “bổ túc trước hôn lễ”, sợ tới mức hắn không dám nhúc nhích, lại không thể trước mắt mọi người biến thành quả đào lăn đi “vạn nhất bị ăn luôn thì làm sao bây giờ? Hắn là vạn niên bàn đào trân quý a”, cuối cùng thành tiến thoái lưỡng nan.
Ai? Đúng nha, hiện tại hắn đang ở một mình mà, vậy liền thừa dịp biến thành quả đào trốn đi, bọn họ tìm không thấy hắn, đương nhiên cũng không phải thành thân!
Rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, Đào tử hưng phấn chui vào góc chuẩn bị biến thân, không ngờ đúng lúc này, mấy cung nữ ra ngoài chuẩn bị lễ phục liền đẩy cửa vào, nhìn chăm chăm vào Đào tử đang ngồi trong góc tường.
“Ách…” Đào tử xấu hổ đứng lên.
“Nô tỳ Thụy Dĩnh, thỉnh an công chúa.” Cung nữ đứng đầu hơi cúi người, lời nói hợp lễ nhưng không có nhiều cung kính.
Dù sao, đột nhiên ở đâu thòi ra cái tên Đoan Hoa công chúa, mọi người không phải ai cũng dễ dàng tiếp nhận. Tuy nói danh phận là công chúa, kỳ thực không phải vì lung lạc Nguyệt quốc mà tại ra sao?
“Hôn, hôn lễ không phải buổi tối sao? Như thế nào mấy người đã trở lại?”
Còn chưa quen nói tiếng người, Đào tử nói chuyện có chút không lưu loát, tiếng nói mềm mại nam nữ khó phân, tựa như tràn đầy mật đào, âm thanh mang theo chút non nớt.
“Khởi bẩm công chúa, tuy rằng hôn lễ là buổi tối, nhưng theo lý mà nói hiện tại vẫn nên chuẩn bị, chúng nô tỳ tới là để trang điểm cho công chúa, còn thỉnh công chúa tới Ngọc Hoa trì tắm rửa.”
Tắm rửa… Đào tử khóe miệng giật giật, tuy đây là lần đầu hơn đi tới nhân gian, cũng vừa mới có nhân hình, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ở vườn đào chờ lâu như vậy, mấy kẻ trông cửa lắm mồm, đủ loại chim chóc suốt ngày ầm ĩ hắn đều gặp qua, một chút kiến thức bình thường đương nhiên là có – tỷ như, công chúa, là xưng hô với nữ nhân đi?
Tuy không biết vì sao bọn họ lại cho hắn là nữ nhân, nhưng bản năng nói cho Đào tử biết, nếu sự thật bị phát hiện, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, thực nghiêm trọng!
Cho nên –
“Ta không đi tắm!”
“Hôm nay là đại hôn của công chúa, gả cho Nguyệt quốc hoàng tử, chẳng những là hỉ sự của người, mà còn là hỉ sự của cả hai nước! Ngày đại hôn có thể nào không tắm rửa tịnh thân!” Nói tới đây, ngữ khí Thụy Dĩnh trở nên nghiêm khắc, “Vì quan hệ của hai nước, Ngọc Hoa trì này – công chúa không muốn cũng phải đi!”
“Ta, ta, ta không muốn!”
“Công chúa không cần tùy hứng, đại hôn nào có phải là trò đùa?”
Thụy Dĩnh liếc mắt nhìn cung nữ hai bên, nhất thời vài người tới đem Đào tử vây lại, đưa hắn ra khỏi phòng.
“Đều tụ tụ tập tập ở đây làm gì? Công chúa hôm nay xuất các có biết không?”
Một thanh âm già nua vang lên, quản sự Vân ma ma tới, chúng nữ vội vàng hành lễ.
“Một đám tụ ở đây làm gì, không biết hôn lễ giờ Thân cử hành sao? Còn không nhanh lên trang điểm cho công chúa, lỡ giờ các ngươi gánh tội được không?”
“ma ma, không phải nói là giờ Dậu bắt đầu sao? Như thế nào đột nhiên sớm một canh giờ?” Thụy Dĩnh hơi do dự, cuối cùng mở miệng hỏi.
“Chuyện của kẻ trên, làm sao chúng ta có thể hỏi được? Cứ hảo hảo làm việc của mình là được rồi!” Vân ma ma trầm giọng nói.
Nhìn mấy cung nữ vây quanh Đào tử trang điểm, Vân ma ma trong lòng thầm nghĩ: Đều sắp tới hôn điển, Nguyệt quốc tam hoàng tử kia tự dưng lại nói cái gì hôm nay ngũ tinh tề tụ, dựa theo truyền thống Nguyệt quốc phải hoàn thành hôn lễ trước khi tinh hiện, nhất quyết đòi lùi thời gian đến sớm một canh giờ.
Cũng không biết vì sao Nguyệt quốc lại có lắm loại truyền thống cổ quái như vậy, khiến cho các nàng chạy theo đến rã chân mỏi tay.
Đào tử trái tránh phải tránh vẫn là bị các cung nữ giữ lại, đem đồ trang điểm bôi bôi trát trát lên mặt, trên đầu cũng chọn tới đổi lui, mà bên kia Nguyệt Vô Hoa cũng đã sớm thay hỉ phục, chuẩn bị thỏa đáng.
Không nghĩ tới hắn lại có ngày thành hôn, không những thế còn ở ngay trong hoàng cung nước khác.
Nhìn cả thân đỏ tươi, Nguyệt Vô Hoa cảm thấy rất cao hứng.
Vẫn nghĩ rằng, màu đỏ, là màu máu tươi, cho nên mới có thể làm cho mình hưng phấn say mê.
Không nghĩ đến, hôm nay nhìn tới màu đỏ tươi trước mắt, trong lòng lại có chút rung động – một loại hưng phấn khác hắn với khi nhìn thấy máu tươi.
Tối nay hắn sẽ có được tiểu cung nữ kia, hắn muốn nhìn, muốn nàng danh chính ngôn thuận trở thành người của hắn, xem nàng có thể trốn đi đâu nữa! Nàng dám trêu chọc hắn một lần, hắn sẽ hảo hảo, tử tử tế tế mà cùng nàng tính sổ!
Tuy rằng cử hành hôn điển trước một canh giờ cũng không có ý nghĩa gì, nhưng hắn chỉ một ít thời gian cũng không nhịn được nữa, chính là lấy cớ làm hôn lễ sớm hơn, việc ngây thơ như vậy cũng có chút không giống Nguyệt Vô Hoa hắn làm – nhưng hắn cũng chỉ kỳ quái, không hề có chút ảo não.
Nhẹ nhàng phủi phủi tay áo, Nguyệt Vô Hoa không khỏi nheo mắt cười, nụ cười hiếm có, không chứa chút thị huyết.
Thiên a, đây là chuyện gì a!
Giãy dụa né tránh ánh mắt mọi người, tự mình thay nội phục, cuối cùng vẫn bị chúng cung nữ vây quanh, khoác lên tầng tầng lớp lớp hoa lệ phiền phức giá y, cuối cùng bị nhét vào ghế, đội phượng quan đính ngọc nặng vô cùng lên đầu, Đào tử cảm thấy cổ mình cũng sắp gãy –
Vẫn là làm quả đào tối hơn, không có cổ để gãy!
Chỉ cảm thấy trên đầu như bị cả cái cửa vườn đào đập lên, Đào tử cả người loạng quạng, đi đường hết ngã trái lại nghiêng phải, không thể không ngoan ngoãn tuy ý hai cung nữ dẫn ra ngoài tham gia hôn điển.
Lễ nhạc thật náo nhiệt a, người thật là nhiều a, đường thật là dài a, Đào tử bị khăn hồng che khuất tầm mắt, trừ bỏ khi phu thê giao bái bị Nguyệt Vô Hoa giữ lấy, còn ngoài ra, trong đầu đều chỉ có ý nghĩ muốn trốn đi, gỡ tóc, lau hết cái đám phấn son trên mặt, đem tầng tầng rắc rồi quần áo cởi ra, sau đó chạy trốn thật nhanh.
Mãi rồi cũng nghe thấy tiếng đặc xá “Đưa vào động phòng”, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, hai cung nữ trái phải đưa hắn vào hỉ phòng tràn ngập sắc đỏ.
Kế tiếp, hình như là tâng lang ở ngoài kính rượu, tân nương trong phòng chờ, chỉ có một nữ quan phụ trách lễ nghi bên người bồi bạn? Đào tử cố gắng nhớ lại mấy thứ lão ma ma bổ túc trước hôn lễ cho hắn – ân, hình như đúng rồi.
Vụng trộm nhìn ra bên ngoài qua kẻ hở dưới khăn hồng. quả nhiên, trong phòng trừ đôi chân bó đi giày thêu ra, không có chân ai khác.
Ân, chính là bây giờ, lừa nữ quan này đi, hắn có thể hành động rồi.
Đào tử ho nhẹ một chút, xốc khăn hồng lên.
“Ai nha, công chúa sao vậy – ” thấy Đào tử như vậy, nữ quan lập tức khẩn trương lại gần.
“Rất khó chịu, ra muốn thở một chút!”
“Này, này không hợp quy củ – ”
“Cái gì quy củ với không quy củ, chẳng lẽ ngươi muốn ta ngạt chết sao?” Đào tử lườm nàng một cái, chuẩn bị tháo phượng quan trên đầu.
“Công chúa, không thể a!” Nữ quan vội vàng ngăn cản.
“Ngươi gọi ta là công chúa, vậy tại sao ta phải nghe lời ngươi?”
Theo hắn nhớ, địa vị công chúa xem ra rất cao, ít nhất tiên nữ tới hái đào lần nào cũng là cung thị nga, nữ nhi của Ngọc đế chỉ cần ngồi chờ đào mang tới bàn là được rồi. Hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ, nói sao hắn cũng phải đem nữ quan này lừa đi.
Đào tử đánh bạo, cố gắng bắt chước ngôn hành của công chúa, dù hắn không biết nhiều lắm.
“Công chúa thứ tội!”
Nữ quan quả nhiên mắc mưu, vội vàng run rẩy quỳ xuống thỉnh tội, cũng may nữ quan này vào cung không lâu, không biết thân phận thật của Đào tử, nghĩ mình đắc tội hoàng thất quý nữ, tai vạ tới nơi.
Đào tử vội vàng nhân cơ hội này túm phượng quan xuống, ném thẳng lên giường, nghe tiếng “khuông đương” vang lên, cảm thấy cái cổ bị đè sắp gãy cũng dễ chịu hơn một chút.
“Công chúa – ” Nữ quan đứng ở một bên, muốn ngăn cản lại không dám động thủ.
Thấy nàng như thế, Đào tử lập tức được một tấc lấn một thước, bắt đầu cởi giá y đỏ thẫm.
Phục sức trên giá y chồng chồng lớp lớp có tới hai, ba mươi loại, trên mặt vải dệt đầy kim tuyến, hoàn toàn dựa theo quy cách của hoàng thất công chúa mà chế tạo, xa hoa không cần phải nói, sức nặng cũng không kém áo giáp tướng quân.
Đào tử rốt cuộc cởi được hoa kết yêu đái phiền phức, tháo ra được giá y nặng ít nhất mười cân, đang chuẩn bị cởi trung y, cánh cửa hỉ phòng đột nhiên mở ra, cảnh Đào tử cởi đồ cũng vừa vặn bị Nguyệt Vô Hoa một thân hỉ phục nhìn thấy.
“Hoàng, hoàng tử điện hạ -”
Mắt thấy Nguyệt Vô Hoa bước vào, còn nhìn tới hỉ phòng toàn bộ lộn xộn, nữ quan giật mình một cái, muốn tiến lên thỉnh tội, lại đối diện ánh mắt giết người của Nguyệt Vô Hoa, sợ tới mức lục thần vô chủ (6 phách bay mất), chỉ thấy hắn vung tay lên, nữ quan liền ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra ngoài, ngay cả việc hỗ trợ tiến hành hôn lễ lễ tiết cũng quên sạch.
Chết tiệt, đây là – hỉ phòng của hắn?
Phượng quan nằm trên giường, hỉ phục rơi dưới đất, mà tân nương của hắn lại vội vàng cởi trung y, không biết muốn làm gì?
Tốt, rất tốt –
Nguyệt Vô Hoa cười giận dữ, nhặt khăn hồng trên giường lên, hướng về phía Đào tử vẫn đơ tại chỗ, chậm rãi phủ lên.
“Nương tử của ta, vội như vậy sao, ngay cả rượu liên hợp cũng không kịp uống đã muốn động phòng?”