Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 8 - Chương 40: Giá hoạ

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Bạch Phúc đến tiền viện. Triệu Phổ đang ở đó, Tử ảnh và Giả ảnh thì đang áp giải một người. Người nọ nhìn không rõ mặt, cả người đầy máu, ngơ ngác ngồi trên mặt đất cứng ngắc lạnh lẽo.

"Giới Sân !" Triển Chiêu kinh ngạc : "Sao ngươi lại..."

Người bị mang về từ xưởng điểm tâm đúng là Giới Sân. Hắn có vẻ không bị thương quá nặng, máu trên người không biết từ đâu mà có, hai mắt dại ra nhìn về phía trước.

Công Tôn định đi qua bắt mạch cho hắn, bất quá Triệu Phổ lại không yên tâm. Hắn cảm thấy tên hòa thượng này điên không nhẹ đâu.

Lúc này, Ân Hầu và Thiên Tôn cũng đi tới. Hai người thấy một hoà thượng cả người máu me nhầy nhụa cũng khó hiểu.

Thiên Tôn có chút mệt, liền thuận thế ghé vào lưng Thạch Đầu ngủ một chút. Thạch Đầu giật mình nhưng cũng không dám nhúc nhích _ được soái đại thúc dựa vào nha! ( TK : Con nhóc này -_- )

Ân Hầu nhìn thoáng qua, lúc đầu thì không để ý nhưng sau đó lại tựa hồ cảm thấy chỗ nào không đúng. Lại gần nhìn kĩ thì nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn hắn : "Sầm Bá ?"

Mọi người chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhín Ân Hầu lại nhìn Giới Sân, cảm thấy rất khó tin. Ân Hầu đã hơn một trăm tuổi nhưng hắn kêu Giới Sân là Sầm Bá, vậy Giới Sân đã bao nhiêu rồi?

Nguyên bản Giới Sân hoàn toàn không phản ứng nhưng nghe thấy một tiếng này của Ân Hầu thì chậm rãi ngẩng lên. Lúc nhìn thấy Ân Hầu thì sửng sốt, sau đó hai mắt mở to.

"Là ngươi thật à ?" Ân Hầu kinh ngạc không thôi, ngoắc ngoắc Thiên Tôn đằng sau : "Này, ngươi tới nhìn xem."

Thiên Tôn bị đánh thức ngáp một cái rồi đi qua, ngồi xổm cạnh Ân Hầu. Xoa mắt ngẩng đầu nhìn Giới Sân, chớp mắt mấy cái, há to miệng : "A ! ngươi không phải Sầm Bá sao, sao lại đi làm hoà thượng ?"

Giới Sân đột nhiên oa một tiếng, "Đằng" quỳ xuống bò tới bắt lấy vạt áo của Thiên Tôn và Ân Hầu : "Nhị vị cao nhân !"

Mọi người thấy hắn gào khóc cũng có chút khó hiểu _ hòa thượng này bị sao vậy?

"Sầm Bá là ai ?" Triển Chiêu chọt chọt Ân Hầu, hỏi.

" À, chuyện này kể ra cũng dài." Ân Hầu dở khóc dở cười : "Thật đúng là khó mà nói hết."

Mọi người nhìn nhau.

"Nguyên lai ngươi chính là Sầm Bá sao."

Lúc này, phía sau mọi người truyền đến một thanh âm lười biếng.

Soạt một tiếng, mọi người quay lại. Chỉ thấy Sầm Kinh đứng một góc bất đắc dĩ phe phẩy đầu nhìn Sầm Bá: "Cũng đúng, Sầm gia vẫn chưa tính là hoàn toàn diệt môn. Còn có một người trốn được."

"Vậy là sao ?" Bao Chửng không hiểu.

"Hắn là tình nhân của nương ta." Lúc Sầm Kinh nói lời này có chút buồn cười : "Cũng là đại ca cha ta, cho nên là bá phụ của chúng ta."

" Vậy sao." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, khó trách kêu Sầm Bá. Bất quá...

Hai người lại liếc nhau, huynh đệ tương tàn tranh đoạt nữ nhân à ?

"Cha ta và đại bá phụ là hai loại người, cha ta luôn nghiêm nghị, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện báo thù, trùng kiến nghiệp lớn. Bất quá cha ta như vậy khó tránh khỏi việc làm nương ta cảm thấy cô đơn. Nàng một thân một mình độc thủ trong khuê phòng tịch mịch. Mà Sầm Bá cả ngày cà lơ lất phất nơi nơi phong lưu khoái hoạt, rốt cục cũng có một ngày chạm tới cả đệ muội. Sau đó nương ta lại còn sinh con trai, bất hạnh a... Cha ta thông qua chuyện này mới phát hiện gian tình của hai người bọn họ." Sầm Kinh rất bình tĩnh mà kể về đoạn "gian tình" của mẫu thân như thế hắn chỉ đang đang kể một câu chuyện bình thường : "Sau đó Sầm Bá bị đuổi khỏi nhà, đại ca của ta lớn nhất, sau khi biết chuyện này thì thấy hắn một lần liền đuổi theo đánh một lần. Sau đó không bao lâu, mọi người trong nhà đều bị giết chỉ còn lại ba huynh đệ chúng ta phải lưu lạc khắp nơi, đã sớm quên còn có một bá phụ chỉ biết gây chuyện."

Mọi người theo bản năng nhìn Giới Sân, bất quá hắn thật đúng là tự làm tự chịu.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu : "Vậy sao hắn lại quen biết Ngũ di ?" Bạch Ngọc Đường tính số tuổi : "Dựa theo tuổi tác, hắn và ngũ di hẳn là phải quen biết từ lâu. Năm đó hắn ở tửu lâu mượn rượu tiêu sầu lại còn nghèo túng, có thể là lúc vừa bị đuổi khỏi nhà."

"Nghèo túng ?" Sầm Kinh nghĩ nghĩ : "Xảy ra lúc nào?"

Triển Chiêu phỏng đoán :"Đại khái khoảng mười bảy mười tám năm trước."

" Vậy sao..." Sầm Kinh gật đầu : "Là năm cha nương ta mất."

Ân Hầu và Thiên Tôn liếc nhau một cái _ bọn họ nhận thức Giới Sân cũng là nhờ chuyện Sầm Ly thấy hắn một lần liền đánh một lần.

"Giới Sân." Bao Chửng nghiêm túc chất vấn :"Phương trượng đại sư trạch tâm nhân hậu, đối với ngươi có ân, vì sao ngươi lấy oán trả ơn nhẫn tâm giết hắn?"

Giới Sân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bao Chửng. Trong mắt đều là thống khổ : "Đại sư đã chết ? !"

Mọi người trong Khai Phong phủ ai cũng không dám lên tiếng. Ai mà chẳng biết Bao Chửng và phương trượng đại sư là hảo hữu lâu năm, thường cùng chơi cờ, đàm kinh, phẩm trà. Họ mỗi tháng gặp nhau ít nhất một lần, nay đột nhiên hắn lại chết không nhắm mắt, Bao Chửng hẳn là rất buồn.

Giới Sân chần chờ thật lâu, sau đó cúi đầu không nói, dập mạnh đầu xuống đất tựa hồ rất thống khổ.

Mọi người không hiểu làm sao, đành phải chờ hắn bình tĩnh lại rồi mới hỏi lại.

Bạch Ngọc Đường quay qua hỏi Triệu Phổ : "Có tìm được ống khói không?"

Triệu Phổ gật đầu : "Lúc chúng ta đến thì phát hiện toàn bộ trù phòng đều bị khóa, ta không cho người mở ra chờ sáng mai ngươi đến xem. Vạn toàn khởi kiến, nếu thật sự có quỷ, ta sẽ bảo bọn Giả ảnh đào hố chôn cả xưởng luôn ."

"Không được !"

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử trăm miệng một lời.

Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường mờ mịt nhìn hai người, Công Tôn xoa trán : "Không có xưởng thì không có chỗ làm điểm tâm."

Khóe miệng Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường giật giật, khinh bỉ nhìn Tiểu Tứ Tử và Triển Chiêu đang nhìn nhau gật đầu _ cật hoá ! (Cc : rất muốn đạp 2 tên kia. Dám khinh bỉ 2 cục cưng của ta a)

Bao Chửng khó có lúc nóng vội, đi đến trước mặt Giới Sân ngăn hắn khóc rống : "Bản phủ hỏi ngươi vì sao lại giết phương trượng ?"

"Ta... Ta không có !" Giới Sân cắn răng.

"Vậy kẻ nào làm ?"

"Ta không thể nói..." Giới Sân thống khổ lắc đầu : "Đều là lỗi của ra, cứ để ta gánh hết."

"Vô liêm sỉ !" Bao Chửng không có kinh đường mộc, tức giận cầm lấy chén trà đập mạnh lên bàn : "Đại sư đối ngươi ân trọng như núi, là ngươi giết hắn hay hại chết hắn, mau nói cho rõ !"

Giới Sân cắn răng bộ dáng sống chết cũng không chịu nói.

Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên chỉ vào cổ hắn : " Phụ thân, hắn lại chảy máu kìa ! "

Công Tôn cũng phát hiện trên người Giới Sân đầy máu nhưng không bị thương. Chỉ là trên cổ có một cái lỗ, đã được xử lý, tựa hồ có người lấy máu hắn.

"Giới Sân..." Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới cái gì, ngồi xuống nhìn Giới Sân : "Ngươi xác định hài tử của ngươi đã chết?"

Giới Sân sửng sốt, vẻ mặt của hắn khiến mọi người lập tức nghĩ đến _ sẽ không là...

"Năm đó hài tử không chết ?" Sầm Kinh nhíu mày : "Vậy chẳng phải hiện tại hắn cũng đã lớn cỡ chúng ta sao?"

"Năm đó, ta mang theo hắn xa chạy cao bay, vốn định hảo hảo nuôi nấng nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có nương, ta cũng chỉ biết uống rượu... Sau khi hắn lớn lên một chút đã nhiều lần hỏi về thân thế của mình. Một lần ta uống quá đà, rượu say nói lời thật liền nói với hắn một ít, hắn liền bắt đầu trở nên quái dị. Không lâu sau đó thì biến mất!"

Mọi người nhíu mày, mặc kệ Giới sân này hiện tại thế nào, năm đó hắn đúng là một hỗn nhân. Đã không hảo hảo đối đãi với nữ nhân cũng không hảo hảo chăm sóc hài tử của chính mình, sau này mới biết biết thì hối hối hận cũng đã muộn.

Bạch Ngọc Đường cũng đại khái hiểu được ý của Triển Chiêu : "Mâu và huyết, người mắt xanh nọ là nhi tử của ngươi?"

Giới Sân thở dài : "Đều là lỗi của ta... Ta đi khắp muôn sông nghìn núi để tìm hắn, nhưng đến lúc tìm được thì hắn đã lậm vào quá sâu !"

"Lậm vào cái gì ?"

"Âm mưu !" Giới Sân ngẩng đầu : "Hết thảy đều là âm mưu, hắn nghe người nọ xui khiến !"

Ân Hầu nghe có chút bực mình : "Ngươi đừng cùng đường bịa chuyện được không, ai lại đi xui khiến người khác?"

"Thiên phú của người Sầm gia là thiên bẩm." Giới Sân ngồi dậy : "Nhưng nhiều thế hệ, mỗi thế hệ chỉ có một người có được thiên phú dị bẩm, nhưng người khác... cũng không phải là không có."

Mọi người nhíu mày, chuyện này liên quan gì đến thiên phú?

"Mắt A Lâm hồi trước chỉ có một ít lục sắc nhàn nhạt." Giới Sân thở dài : "Mấy năm nay, hắn từ một quái nhân biết được rất nhiều về thiên phú, kể cả cách nắm giữ và sử dụng."

"Quái nhân..." Triển Chiêu bất giác nghĩ đến đến Triển Hạo, truy vấn : "Quái nhân gì?"

"Ta không biết, A Lâm rất sùng bái hắn, gần như là nói gì nghe nấy." Giới Sân bất đắc dĩ : "Hắn dùng một chi pháp cấm kỵ, muốn có được năng lực tối cao."

"Huyết và mâu sao ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Đúng vậy, đó là một cổ pháp từ rất xưa, ta cũng chỉ được kể _ là truyền thuyết." Giới Sân giải thích : "Có huyết có mâu mới có thể thành ma. Bình thường, huyết là trời cho còn mâu là sau này mới có. Không được có mâu trước rồi mới có huyết, vậy là sai! Giống như luyện công trước luyện nội công sau mới luyện ngoại, trong ngoài kết hợp, còn phải xem thiên phú, không thể cưỡng cầu ! Nhi tử của ta là một đứa ngốc, hắn không phải đang mê hoặc hồn phách người khác mà là bị người khác mê hoặc nên mới bị lợi dụng trong khi ngay cả bản thân cũng không biết."

"Cái gọi là huyết..." Bạch Ngọc Đường nhìn cổ hắn : "Của ngươi ?"

Giới Sân gật đầu.

"Ngươi nói A Lâm là nhi tử của ngươi, vậy rốt cuộc hắn là ai ?" Bao Chửng cảm thấy hẳn là nên bắt tiểu tử trước đã để tránh cho hắn lại gây hoạ. Thật không biết hắn hiện tại đã có huyết rồi còn muốn làm gì ?

"Ta không biết, lúc ta muốn bắt hắn thì bị một quái nhân tóc trắng ngăn cản." Giới Sân nói : "Hồi trước lúc ta còn ở ruộng dưa, xú tiểu tử đó đột nhiên đến nói cho ta biết, bảo ta đi cùng hắn. Ta không muốn rồi khuyên hắn quay đầu, hắn nói đều do phương trượng đại sư dạy ta như dạy cẩu sống cuộc đời hèn kém như vậy, vì thế hắn muốn đi giết đại sư. Chờ ta thoát khỏi hắn muốn đi cứu đại sư thì trời đã khuya! Ta đuổi theo hắn ra ngoài, nguyên bản đã bắt được hắn nhưng lại bị một lão nhân bạch phát giữa mi tâm còn một chấm đỏ võ công rất cao đánh bất tỉnh. Chờ ta tỉnh lại đã bị ném ở ngoại ô, cả người đầy máu, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."

"Tóc trắng, mi tâm hồng..." Triệu Phổ nhướng mày : "Là tên thái giám chết bầm bên cạnh Tiệu Tông!"

"Nhi tử ngươi có cái đặc điểm gì không?" Bạch Ngọc Đường hỏi Giới Sân.

"Cũng không có gì đặc biệt, hơn hai mươi tuổi, bộ dáng thì..." Hắn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ vào Sầm Kinh : "Có vài phần tương tự."

Mọi người vắt óc suy tưởng, có từng gặp qua người nào như vậy không nhỉ ?

"Nói rõ chút !" Công Tôn thúc giục : "Đặc điểm... hoặc là khả năng đặc biệt gì đó."

Giới Sân cười khổ : "Ta tuy là cha hắn nhưng chỉ biết rất ít về hắn. Công phu của hắn cũng không tính là tốt nhưng tâm tư kín đáo, đứa nhỏ này rất thông minh cũng rất có tài, tinh thông cầm kỳ thư họa, chỉ tiếc đi lầm đường..."

" Tinh thông cầm kỳ thư họa?" Triển Chiêu đột nhiên hỏi : "Ngươi nói hắn gọi A Lâm vậy tên đầy đủ của hắn là Sầm Lâm có phải hay không ?"

"Đúng vậy." Giới Sân gật đầu.

"Hắn vẽ rất đẹp ?" Triển Chiêu truy vấn : "Hơn nữa còn từng đi qua Tây Vực ?"

Giới Sân sửng sốt : "Hắn quả thực từng chu du khắp thiên hạ trong một đoạn thời gian. Hắn có từng đi qua Tây Vực không thì ta không biết, bất quá ta thấy hắn lúc nào cũng mang theo giấy bút, ngay từ nhỏ đã vẽ rất nhiều tranh..."

"Tranh !" Công Tôn cũng nghĩ đến : " Này ! Ngày ấy chúng ta ở đình giữa hồ..."

"Là người vẽ ta _ hoạ thánh Lâm Khởi Lạc?" Bạch Ngọc Đường cũng nhớ ra, xác thực, người này rất khả nghi, hơn nữa... Bộ dáng đúng là có chút giống với Sầm Kinh.

"Nói mới nhớ, lúc ấy ta đã cảm thấy hắn vẽ ngươi rất thật là vì hắn vẽ mắt ngươi rất tỉ mỉ." Triển Chiêu lẩm bẩm : "Ngày đó, hắn mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở đình giữa hồ, mà cũng qua hắn chúng ta mới phát hiện chuyện kên kên hạ độc nên chúng ta mới không cảm thấy hắn có bất cứ hoài nghi nào... nhưng cũng vì vậy mà chúng ta đến phủ của Cung Học, sau đó thiếu chút nữa bị thiêu chết !"

"Có còn nhớ diện mạo người nọ?" Bao Chửng hỏi.

Công Tôn lấy giấy bút ra : "Hôm đó ta có thấy hắn, ta nhớ rõ !"

Công Tôn diệu thủ đan thanh, chỉ ít ỏi vài nét bút đã phác thảo ra dung mạo một người, đưa cho Giới Sân. Giới Sân vừa thấy thì gật đầu ai thán : "Chính là bất hiếu tử này!"

Bao Chửng sai người đi tìm thì lại thấy Triệu Phổ dậm chân : "Không ổn, nếu thật là hắn thì sắp xảy ra đại sự !"

"Sao vậy ?" Công Tôn rất ít khi thấy Triệu Phổ lúc nào cũng bình tĩnh hoảng hốt như vậy.

Triệu Phổ kéo tay hắn : "Mấy ngày trước Triệu Trinh nhìn thấy tranh của Lâm Khởi Lạc liền muốn hắn đến biệt viện vẽ tranh cho Bàng phi và Hương Hương."

"Cái gì ? !" Mọi người giật mình lập tức ý thức được tình huống không ổn. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn cả Thiên Tôn và Ân Hầu nhanh chóng xuất môn chạy tới biệt viện. Triệu Phổ suất lĩnh nhân mã, chạy tới hoàng cung.

Lúc này, trời đã tờ mờ sáng.

Triển Chiêu vừa chạy vừa hỏi Bạch Ngọc Đường : "Sẽ không vẽ lúc sáng sớm chứ ?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu : "Hẳn là không, trời còn chưa sáng, Bàng phi còn đang mang thai, phải ngủ nhiều."

"Cẩn thận !"

Hai người đang "tình tứ" liền cảm giác Thiên Tôn và Ân Hầu chộp lấy cổ áo hai người, vọt sang một bên.

"Sưu sưu" hai tiếng, vài cái mai phi tiêu cắm phập xuống đất.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất mãn nhìn hai vị lão nhân đang xách áo mình, ý là _ thấy lâu rồi ! Bọn họ không phải tiểu hài tử.

Lúc này, sương mù vẫn còn giăng kín, giữa ngã tư đường xuất hiện một loạt quái ảnh.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày quay lại, phía sau cũng bị chặn. Tựa hồ là xe ngựa nhưng cũng tựa như người, rất nhiều, dáng điệu quái dị.

Triển Chiêu giật áo Bạch Ngọc Đường : "Là ảo giác hay là thật ?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu : "Ta cũng thấy ."

Bốn người đều nhíu mày, mới sáng sớm mà đường phố Khai Phong phủ đã có đâu ra nhiều người ngăn đường như vậy?

Đợi cho sương tản đi một ít, nhìn rõ người hai bên đường, bọn Triển Chiêu sửng sốt.

Chỉ thấy người ngăn đường đi không phải thiên quân vạn mã cũng không phải võ lâm cao thủ mà là dân chúng bình thường của Khai Phong. Lúc này Triển Chiêu cũng cảm thấy kì lạ, vừa rồi hắn đã cảm thấy đường phố quá vắng, theo lý mà nói vào canh giờ này trên đường hẳn là phải có rất nhiều người mở quán buôn bán mới đúng, nhưng sao mọi người không đi mở quán mà lại chạy tới đây mai phục bọn họ.

"Miêu Nhi, ánh mắt không đúng !" Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng phát hiện, những người đó người dắt trâu dắt ngựa, có người cầm cuốc cầm đòn gánh, nam nữ già trẻ gì cũng có. Phần lớn họ đều là những người quen biết Triển Chiêu, trong đó còn có vài người Triển Chiêu hay gặp.

Chỉ là hôm nay vẻ mặt ôn hoà của mọi người đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác dữ tợn như thể Triển Chiêu và bọn họ có thâm cừu đại hận gì đó.

"Này có với thiên quân vạn mã còn khó đối phó hơn!" Ân Hầu nhíu mày.

Đang lúc này thì một tiếng khóc truyền đến.

Triển Chiêu nhìn kĩ thì thấy một tiểu cô nương mặc y phục màu hồng nhạt, tóc cột thành bím đang kéo tay áo một lão phụ nhân, miệng hô : "Nãi nãi, nãi nãi ngươi bị sao vậy?"

Triển Chiêu nhận thức tiểu hài nhi kia, là cháu gái một nhà bán đậu hũ gọi là Linh Đang, cô bé còn học chung với bọn Tiểu Tứ Tử.

Mọi người có chút khó hiểu _ đứa nhỏ này tựa hồ không bị ảnh hưởng.

"Linh Đang?" Triển Chiêu kêu bé một tiếng.

Tiểu nha đầu quay lại, nhìn thấy Triển Chiêu lập tức khóc to : "Triển đại nhân, mọi người đều bị trúng tà rồi!"

Lúc này, đám người bắt đầu cử động. Triển Chiêu sợ bé đứng giữa đường sẽ bị đụng phải, vẫy bé : "Linh Đang, lại đây."

Tiểu nha đầu nhìn nãi nãi, do dự một chút rồi chạy lại chỗ Triển Chiêu.

Vừa chạy đến trước mặt Triển Chiêu thì tiểu nha đầu bị vấp ngã xuống đất. Triển Chiêu muốn tới đỡ bé thì đột nhiên Bạch Ngọc Đường vươn tay đẩy hắn ra.

Tiểu nha đầu ngẩng đầu, vẻ mặt thiên chân có chút sợ hãi đã không còn. Thay vào đó là vẻ mặt dữ tợn như những người khác.

Bạch Ngọc Đường đẩy Triển Chiêu ra bản thân cũng nhanh chóng xoay người né tránh chủy thủ của tiểu nha đầu nọ, nháy mắt đánh nhẹ vào cổ tay bé, chủy thủ chói loá mang theo u quang màu lục nhàn nhạt rơi xuống đất. Bạch Ngọc Đường đứng sau bé, nhẹ nhành giữ lấy cái bím hơi đè xuống, khiến bé ngẩng mặt không thể xoay người, hai tay vung vẩy cũng không túm được người.

Triển Chiêu gãi đầu, tâm nói không phải chứ _ vậy mà cũng có thể nhìn ra là giả ? Ân Hầu và Thiên Tôn phía sau cũng nhịn không được hiếu kì rốt cuộc là Bạch Ngọc Đường nhìn ra sơ hở ở đâu? Biểu tình của nha đầu đó rất thật, ngay cả người bọn họ cũng bị lừa.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười : "Con mèo này ngày thường rất ôn hoà, đám tiểu hài nhi nói qua là qua, đặc biệt là mấy đứa nữ oa, nếu có cơ hội thì sẽ chạy thẳng tới chỗ ta luôn. Nhưng nữ oa này nhìn cũng không nhìn ta, khẳng định có vấn đề !"

Triển Chiêu hắc tuyến : "Bạch thử chỉ biết hái hoa ngắt cỏ!"

Khoé miệng Ân Hầu cũng giật giật, Thiên Tôn lại còn vỗ tay một cái : "Nga ! Đúng vậy ! Ngọc Đường quả nhiên thông minh."

Nhưng mà bên này còn chưa náo nhiệt xong thì dân chúng trở nên hỗn loạn. Dân chúng chặn đường bắt đầu tiến về phía trước, trong tay cầm "Vũ khí" đủ loại màu sắc hình dáng. Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày hỏi Triển Chiêu : "Miêu nhi, muốn điểm huyệt hết thì cần bao lâu ?"

Triển Chiêu nở nụ cười cười : "Điểm huyệt làm gì ? Làm ngất hết không phải được rồi sao ?"

Mọi người ngẩn người, khó hiểu nhìn hắn : "Làm ngất như thế nào?"

Triển Chiêu không nói nhìn Ân Hầu : "Ngoại công, đừng nói ngươi đã quên công phu trấn trạch rồi nha?"

Ân Hầu gãi đầu : "Công phu trấn trạch..."

Thiên Tôn nhấc chân đạp một cước vào mông hắn : "Ngươi già rồi hồ đồ hả. Ma âm quyết đó !"

Ân Hầu vỗ tay một cái : " Đúng rồi !"

Sau đó Ân Hầu thả người nhảy lên giữa không trung. Thiên Tôn chậc chậc lắc đầu nhắc nhở Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường : "Tiểu hài nhi nên che tai lại."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Thiên Tôn, đồng thời một tiếng vang chói tai truyền đến. Lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường được kiến thức Ma âm quyết chân chính, chỉ cảm thấy mặt đất khẽ rung lên, bốn vách tường kẽo kẹt liên hồi. Cùng lúc đó hắn cũng cảm thấy hơi choáng, tay chân run lên liền hoảng sợ nhìn Triển Chiêu đang bịt tai... Triển Chiêu ồn ào : "Mau bịt tai! Cẩn thận nội thương !"

Bạch Ngọc Đường theo bản năng buông Linh Đang ra bịt tai, cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu đã sớm bất tỉnh.

Thiên Tôn khoanh bĩu môi : "Thật khó nghe, đã nói lão quái vật này mù âm luật mà !"

Một lát sau, tất cả mọi người đều bị ngất ngã xuống đường.

"Chiêu này dùng được." Ân Hầu nhảy xuống cạnh Triển Chiêu : "Bất quá sau khi tỉnh lại thì không biết sẽ ra sao."

"Đến biệt viện trước đi !" Triển Chiêu cảm thấy tình hình rất không ổn. Sáng sớm đã phái người nhiều ngăn cản bọn họ như vậy, chắc chắn đối phương muốn cầm chân bọn họ để có thể xuống tay. Càng mấu chốt là, trước giờ vẫn chưa thấy nhiếp hồn thuật mạnh như này, có thể nháy mắt mê hoặc người nhiều như vậy. Hay là tối qua Sầm Lâm tìm thấy cả huyết và mâu có được năng lực khôn lường liền đi ra làm hại nhân gian .

...

Trong biệt viện, Bàng phi nằm ở trong chăn ấm áp, trong lòng ôm Hương Hương đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Bên ngoài viện tử, tiểu nha hoàn thấy Triệu Trinh đi vào. Vừa muốn hành lễ, Triệu Trinh vội xua tay, ý bảo mọi người đừng lên tiếng. Đêm qua hắn lo lắng một đêm không ngủ nên sáng sớm liền chạy đến biệt viện xem thê nữ. Vừa đến bên giường, mắt tiểu Hương Hương hé ra một cái khe nhỏ, chui khỏi chăn : "Phụ thân."

Triệu Trinh vội vươn tay ôm lấy bé, vốn là phải kêu "phụ hoàng" , bất quá Triệu Trinh cực thích nghe bé nãi thanh nãi khí gọi "Phụ thân".

Ôm Hương Hương ngồi xuống đầu giường, thấy Bàng phi vì mang thai mà khuôn mặt hơi béo lên, một đêm thức trắng của Triệu Trinh rốt cục cũng hóa thành một tia buồn ngủ. Đang muốn chợp mắt thì bỗng nhiên Nam Cung Kỉ đứng ngoài cửa thấp giọng nói : "Hoàng Thượng, Họa thánh Lâm Khởi Lạc cầu kiến."

Triệu Trinh tỉnh lại, híu mày, trong lòng khẽ động : "Sớm như vậy ?"

...