Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 6 - Chương 9: Thiên ý khả vi [ý trời có thể trái]

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn vào khu rừng nơi gió thổi đến, không biết thứ gì đang ẩn nấp sau những lùm cây um tùm.

Tiểu Tứ Tử nằm úp trên lưng Thạch Đầu hiếu kì nhìn về phía trước, mũi ngửi thấy mùi lạ. Tiểu Tứ Tử thường nghiệm thi cùng Công Tôn, nhận ra được đây là mùi của xác chết. Nếu là người chết đã bốc mùi, thì có lẽ sẽ an toàn hơn người sống một chút, người chết không hại được ai.

Bạch Ngọc Đường đi đến, dùng đao vạch lùm cây ra… Mọi người nhìn qua từ khe hở, thấy được cảnh tượng thê thảm phía trước.

Sau bụi cây là một triền núi nhỏ, nói chính xác, là một bãi tha ma, khó trách sao lại có mùi xác thối. Nhưng, nếu như chỉ có người chết, Thạch Đầu và Tiễn Tử sẽ không rơi vào trạng thái phòng vệ.

Hai người đi vòng qua bãi tha ma, chợt nghe thấy tiếng động rất lạ phía trước.

Tiễn Tử bắt đầu kêu chít chít, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhìn thấy dường như có thứ gì đó nhúc nhích trong rừng, tò mò muốn đến gần xem thử, bị Thạch Đầu cắn lấy lôi trở lại, đè xuống bụng. Thạch Đầu theo bản năng giấu Tiểu Tứ Tử đi, Tiễn Tử cũng căng thẳng nhìn chằm chằm phía trước, hai con trảo ly chưa từng căng thẳng thế này.

Triển Chiêu nhíu mày, là thứ gì?

Bạch Ngọc Đường nghiêng người nhìn vào một góc rừng, thật sự có gì đó… Hắn đi tới vài bước, nhìn kĩ. Một bóng đen đang ngồi sụp trong góc tối, cầm một phần chi gãy, như đang gặm cắn.

Lúc này hai người mới nhìn rõ, thứ ngậm chiếc chi gãy là một người ngồi cuộn lại, không biết vì bệnh hay vì nguyên nhân gì, mà da thịt hắn khô cứng cực kì đáng sợ. Da cả người đều biến thành màu tím đen, nếu không nhìn kĩ, sẽ lầm là loại quái vật quỷ ma nào đó.

“Ngươi là ai?” Triển Chiêu thử nói chuyện với hắn, nhưng người kia lại kêu lên một tiếng kì quái, nhếch miệng khiến hàng răng nhọn đẫm máu lộ ra, phóng người vồ tới Triển Chiêu.

Triển Chiêu vội lùi lại một bước, tránh khỏi những chiếc móng sắc của hắn, Bạch Ngọc Đường thấy hắn hung hãn không còn tính người, liền dùng đao gõ vào lưng hắn một cái.

“Rắc” một tiếng.

Người kia đột nhiên lảo đảo, ngã xuống đất nứt vỡ ra như bình gốm, máu đen bắn ra, không bao lâu đã nằm chết trên đất.

Lần này đến Bạch Ngọc Đường giật mình, hắn làm mặt vô tội với Triển Chiêu, “Ta không dùng lực…”

Triển Chiêu cũng gật đầu tỏ ý hiểu, chỉ cho Bạch Ngọc Đường nhìn xương cốt lộ ra sau vết nứt trên người kẻ kia.

“Tại sao xương lại nhỏ như thế?” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống nhìn, cũng cảm thấy khác thường.

“Ự!”

Lúc ấy, Tiểu Tứ Tử bị Thạch Đầu đè dưới bụng dốc hết sức chui ra, thở dốc, “Thạch Đầu, ngộp chết!”

Thạch Đầu vội đứng lên, Tiểu Tứ Tử xem như đã bò ra được, chạy đến cạnh bọn Triển Chiêu, mở to mắt nhìn, “A, người này bị bệnh rồi!”

“Bệnh gì?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thanh hỏi.

“Cha từng nói, tên là bệnh Phôi Huyết gì đó, trước đây Tiểu Tứ Tử cũng từng thấy vài lần.” Tiểu Tứ Tử cầm một cây gậy chọc chọc phần xương trong vết thương của hắn, “Loại bệnh này rất hiếm gặp, thường xuất hiện ở người đi biển. Nhưng người này bị rất nặng, xương cốt đều co rụt lại, cả người bọng máu. Bị như hắn xương cốt rất giòn, cho nên đụng nhẹ là sẽ chết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đừng coi thường, Tiểu Tứ Tử cũng biết không ít chuyện kì lạ quỷ quái.

“Người đi biển?” Triển Chiêu nhíu mày.

“Chít chít!”

Chợt, Thạch Đầu và Tiễn Tử ngồi xổm gần bãi tha ma, vẫy đuôi với mọi người. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến nhìn, chúng nó đang nhìn về phía bãi tha ma kêu chít chít.

“Chúng nó kêu cái gì?” Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử sờ đầu, “Ô, vui vẻ như thế, hẳn là tìm được thứ hai người muốn chúng nó tìm rồi?”

“Tìm?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhún người nhảy lên một cây cao bên cạnh, bám vào cành cây nhìn xuống bãi tha ma, sắc mặt xấu đi, “Miêu Nhi.”

Triển Chiêu nhảy lên, cũng nhìn xuống, liền phát hiện, thì ra bãi tha ma chỉ là ngụy trang, bên trong còn giấu thứ khác.

Bãi tha ma này cao hơn mặt đất, tạo thành một sườn núi nhỏ, bốn phía là các phần thân thể người, cho nên mọi người ít chú ý đến tình hình bên trong, người bình thường nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ thế này đa số đều sẽ xoay người đi ngay.

Nhưng thật sự, giữa bãi tha ma là đất trống, được đắp thành một mảnh ruộng, trên mặt đất bùn đỏ như máu là những bông hoa nở đỏ rực, một vườn Huyết Đảm Hồng lớn được trồng giữa bãi tha ma.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem như sáng tỏ, khó trách sao Thạch Đầu và Tiễn Tử lại muốn dẫn bọn họ đến đây, không phải là tìm được rồi đây sao!

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu đột nhiên chỉ vào ruộng hoa bảo hắn nhìn.

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng hắn chỉ, giữa bụi cao, trên vài thân leo đã kết quả, có quả đang chín dần từ xanh thành đỏ, cũng có quả đã đỏ như máu, như túi mật người treo trên dây leo… Huyết Ma Đảm!

“Có người trồng Huyết Ma Đảm ở đây?” Bạch Ngọc Đường liên tưởng đến tòa lầu nhỏ khi nãy, “Tòa lầu đó có thể là nơi người trồng hoa sống.”

“Bốn vị cao tăng phát hiện, cho nên bị giết diệt khẩu…” Triển Chiêu cảm thấy rất có khả năng, nhưng vẫn còn vài điểm đáng nghi, “Người mắc bệnh Phôi Huyết này là thế nào? Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại không chịu nổi một chiêu.”

“Miêu Miêu, Bạch Bạch.”

Chợt, Tiểu Tứ Tử đứng bên dưới gọi bọn họ một tiếng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, thì thấy Tiểu Tứ Tử đang ngửa mặt lên nhìn mình.

“Tiểu Tứ Tử, một lát nữa chúng ta sẽ xuống.” Triển Chiêu nói một câu, nhưng Tiểu Tứ Tử lại đưa tay, chỉ lên phía trên bọn họ, “Trên ngọn cây!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, ngẩng mặt lên nhìn, lập tức ngây người.

Không ít xác người bị xé nát vắt trên ngọn cây, đều khô quắt lại, giống hệt như người chết vì bệnh Phôi Huyết bên dưới.

.



.

Rất nhanh chóng, Triển Chiêu bảo người gọi Công Tôn đến, mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng kỳ dị này.

“Ừm…” Công Tôn nhíu mày nhìn kĩ thi thể nam tử chết vì bệnh Phôi Huyết, “Đây đúng là bệnh Phôi Huyết.”

“Nhưng tại sao răng lại nhọn?” Triển Chiêu không hiểu.

“Người mắc bệnh Phôi Huyết phần lợi sẽ khô lại, răng sẽ rụng đi, hàm răng thưa lại dính máu sẽ có vẻ sắc bén rất đáng sợ. Nhưng hắn còn mắc vài bệnh khác, hơn nữa các ngươi xem số máu chảy ra từ nội tạng hắn, ta dám nói trong dạ dày hắn cũng đầy máu.”

“Kinh tởm.” Triệu Phổ bĩu môi, “Đây là đất của Liên Hoa Lâu, có người trồng Huyết Đảm Hồng ở đây, Liên Hoa Lâu đâu thể không biết đúng không?”

“Không tính là đất của Liên Hoa Lâu.” Triển Chiêu chỉ vào một cột mốc trên bãi tha ma nói, “Nơi đó là ranh giới, bãi tha ma vừa khéo nằm ngoài địa phận của Liên Hoa Lâu!”

“Hành động rất khéo.” Triệu Phổ cười lạnh, “Chuyện này phải hỏi kĩ càng tên ẻo lả nhảy nhót hăng say nhất, xem xem hắn trả lời thế nào.”

Xử lý thi thể xong thì đã đến trưa, mọi người đi lại trong bãi tha ma cả một buổi không ai muốn ăn trưa, về phủ Khai Phong trước đã.

.

.

Vừa vào phủ, Triển Chiêu đã thấy Bàng Dục ngậm cây tăm thong thả đi ra, “Có khách quý đến!”

Mọi người không hiểu gì, “Khách quý nào?”

“Đang uống trà với Bao tướng trong thư phòng.” Bàng Dục cười hì hì nói, “Thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, khí thế thật!”

Mọi người nghe chẳng hiểu gì, chạy đến cửa thư phòng xem thử, Triển Chiêu giật nảy người.

Không biết Ân Hậu đã chạy đến từ bao giờ, đang uống trà trò chuyện với Bao Chửng trong thư phòng, Bạch Hạ cũng góp mặt, ba người nói chuyện rất hăng say.

Trò chuyện xong, Ân Hậu đến biệt viện của Triển Chiêu trong phủ Khai Phong tham quan.

Triển Chiêu túm lấy hắn, kéo đến nơi không người hỏi, “Sao người lại chạy đến đây?”

Ân Hậu nhún vai, “Nghe nói Bao đại nhân bảo con trong vòng một ngày phải bắt được ta về quy án, không phải ta tự giác đến đầu thú đây rồi sao?”

“Đừng nói bậy!” Triển Chiêu nhìn quanh, “Đại nhân nói thế nào?”

“À, Bao đại nhân bảo ta cứ hành động tự do, nhưng làm việc cẩn trọng một chút, đề phòng tung tích, cố gắng giúp đỡ.” Ân Hậu cười hì hì trả lời, “Bao đại nhân thông minh cơ trí, là nhân trung long phượng.”

“Vậy người nghe lời Bao đại nhân, ở trong biệt viện đừng chạy lung tung!” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy đây cũng là một phương pháp tốt, giữ Ân Hậu bên cạnh thì có thể trông coi mọi lúc, cũng không sợ bị người khác ám toán.

.

.

Cùng ăn cơm xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem Công Tôn nghiệm thi, mọi người còn có việc công phải làm.

Ân Hậu ăn không ngồi rồi lắc lư khắp nơi, đi vào hoa viên thì thấy một con… động vật màu trắng sữa chuột không ra chuột gấu không ra gấu đang chạy tới chạy lui bắt bướm.

Ân Hậu ngắm nó một lúc, ngồi xuống, vẫy tay với nó, “Tắc tắc tắc…”

Con vật đang bắt bướm trong sân là Thạch Đầu, Thạch Đầu xoay mặt sang, thấy một người không quen đang ngồi chào hỏi mình, chồm lên, ngửi ngửi, có mùi của Triển Chiêu.

Thế là, Thạch Đầu chạy đến.

Ân Hậu và nó nhìn nhau một lúc, Thạch Đầu vội vẫy đuôi, bản năng cảm giác được, không thể đắc tội người này.

Ân Hậu xoa tai Thạch Đầu, cảm giác không tệ, thế là liền xoa tới xoa lui đùa nó, nghĩ thầm đúng là phủ Khai Phong thứ gì cũng có, tiểu gia hỏa này hẳn là trảo ly ở Tây Vực?

Đang xoa rất vui, chợt ngoài cửa có tiếng bước chân “bạch bạch bạch”, có người chạy chậm đến, bước chân rất ngắn, Ân Hậu nghĩ thầm chân người này thật sự quá ngắn, chẳng lẽ là tiểu oa oa?

Quả nhiên, một oa oa béo chạy từ cửa vào.

Đương nhiên đó là Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử vốn đang cùng nghiệm thi với Công Tôn, Công Tôn cần tìm một ít tư liệu liên quan đến bệnh Phôi Huyết, Triệu Phổ cực kì vô dụng, bảo hắn xem ba trang sách phải mất mấy ngày, thế là phái Tiểu Tứ Tử đến Tàng Thư Các tìm. Tiểu Tứ Tử chạy vào Tàng Thư Các, Thạch Đầu hớn hở chạy theo, chờ bên ngoài, thế là gặp rồi chơi cùng Ân Hậu.

Khi Tiểu Tứ Tử ôm sách chạy ra thì thấy Ân Hậu đang chơi cùng Thạch Đầu.

Ôm ba quyển sách đứng trong sân, Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu cũng ngồi xuống quan sát Tiểu Tứ Tử, nghĩ thầm, chậc chậc, oa oa này thật đáng yêu, béo múp míp, Chiêu khi còn nhỏ cũng đáng yêu thế này, nhưng mà không béo như thế này.

Tiểu Tứ Tử nhìn Ân Hậu một lúc, vỗ tay, “A, gia gia là thân thích của Miêu Miêu đúng không?”

Ân Hậu ngẩn người, nhướng mày, “Miêu Miêu?”

Tiểu Tứ Tử chạy tới vài bước, ngửa mặt nhìn Ân Hậu, “Mắt rất giống Miêu Miêu!”

“Miêu Miêu là Triển Chiêu sao?” Ân Hậu đưa tay, chọt chọt cái má phính tròn xoe của Tiểu Tứ Tử, trong lòng thầm cảm thán thêm lần nữa, béo quá!

“Phải.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, cảm giác Thạch Đầu phía sau đụng đụng mình, liền kéo Thạch Đầu tới trước, “Đây là Thạch Đầu, là cô nương, trong phủ Khai Phong còn có một Thạch Đầu nam, Miêu gia gia đừng nhầm lẫn.”

“Miêu… gia gia?” Trong đầu Ân Hậu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một con mèo già có râu, vội lắc đầu, đưa tay nhéo Tiểu Tứ Tử một cái, “Tiểu hài nhi nhà ai đây? Ta và Triển Chiêu giống nhau sao?”

“Con là Tiểu Tứ Tử!” Tiểu Tứ Tử trả lời, “Giống.”

Ân Hậu ngạc nhiên, dáng vẻ Triển Chiêu ôn hòa lương thiện, thuộc loại người gặp người thích, mình thì tà tính hung ác, người thường ai cũng sợ… Cả hai hoàn toàn không có điểm nào giống nhau, tiểu oa này nhìn một cái lại nhận ra mình và Triển Chiêu là thân thích?

“Giống chỗ nào?” Ân Hậu rất hứng thú.

“Đôi mắt!” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn kĩ, “Nhưng mà, bây giờ mắt Miêu Miêu không màu này, trước đây còn giống hơn.”

Ân Hậu hơi híp mắt.

Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “A, dáng vẻ lúc suy tư rất giống Miêu Miêu!”

Hai mắt Ân Hậu lóe lên, Tiểu Tứ Tử vui vẻ, “Khi nãy người vừa vui vẻ có đúng không? Phản ứng rất giống Miêu Miêu!”

Tâm trạng của Ân Hậu đột nhiên tốt lên, liền đi đến ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, nói chuyện với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu oa oa tên Tiểu Tứ Tử?”

“Đúng vậy.”

“Tiểu Tứ Tử rất thân với Triển Chiêu sao?”

“Phải!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Vậy còn Bạch Ngọc Đường thì sao?” Ân Hậu hăng hái hỏi.

“Bạch Bạch và Miêu Miêu đều thân.” Tiểu Tứ Tử để sách lên bàn, bò lên ghế ngồi nói chuyện với Ân Hậu, “Miêu gia gia là thân thích của Miêu Miêu sao?”

“Phải… Không được nói, cứ xem như ta không có liên quan gì tới nó.” Ân Hậu chống cằm nhéo tai Thạch Đầu.

“Tại sao?” Tiểu Tứ Tử không hiểu.

“Sẽ gây phiền phức cho nó, Tiểu Tứ Tử, đừng nói chuyện này với người khác.” Ân Hậu dặn.

“Ha.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Được rồi.”

Ân Hậu nhìn thấy số sách trên bàn, cầm lấy một quyển lật xem vài trang, “Còn nhỏ như vậy đã đọc loại sách này?”

“Cha cần.” Tiểu Tứ Tử lấy cái hầu bao nhỏ cất trong lòng ra, lấy ra mấy viên tùng tử đường, “Mời gia gia ăn kẹo.”

Ân Hậu cười, cầm lấy một viên, Tiểu Tứ Tử cho Thạch Đầu một viên, tự bỏ vào miệng một viên. Miệng ngậm kẹo, một bên má phồng lên, Tiểu Tứ Tử nói tiếp: “Miêu gia gia cũng đến dự lễ như Bạch phụ thân sao?”

“À… Chủ yếu là đến xem Bạch Ngọc Đường thế nào.” Ân Hậu ăn kẹo nói, “Dự lễ thì ta muốn, nhưng còn phải xem tình hình thế nào.”

“Bạch Bạch rất tốt, nhưng mà không biết lần này có thể tiến hành thuận lợi không.” Tiểu Tứ Tử hơi thất vọng, nói, “Từ khi ca ca của Miêu Miêu thất tung, thì có rất nhiều rất nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia, Miêu Miêu và Bạch Bạch đều không có thời gian thân thiết. Lúc trước Cửu Cửu và cha còn phải đánh giặc, mà hai người còn có thời gian hôn hôn.”

“Bắt đầu từ lúc Triển Hạo thất tung?” Ân Hậu nhíu mày, tiện tay lật xem quyển sách Tiểu Tứ Tử mang ra, “Bệnh Phôi Huyết?”

“Phải.” Tiểu Tứ Tử cảm thấy càng nhìn Ân Hậu càng thấy giống Triển Chiêu, rất thân thiện, liền trả lời, “Khi nãy Tiểu Tứ Tử và Miêu Miêu gặp được một người chết vì bệnh Phôi Huyết trên núi.”

Ân Hậu nhíu mày, lật xem vài quyển khác, “Thuyền đi trên biển?”

“Người đi biển lâu ngày sẽ mắc bệnh này.”

Lúc ấy, Tiểu Ngọc bưng mâm hoa quả đi ngang nhìn thấy một già một trẻ ngồi bên bàn đá nói chuyện, liền bưng một đĩa trái cây đến. Trước đó Bao Chửng đã dặn dò, nói Ân Hậu và Bạch Hạ đều là khách, phải chiêu đãi tử tế.

Ân Hậu lột cho Tiểu Tứ Tử quả quýt, hỏi, “Bệnh này trị được không?”

“Ăn nhiều cam bưởi thì sẽ khỏi.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Rất nhiều người đi biển lâu ngày, chẳng hạn như thuyền vận chuyển đồ gốm, tơ lụa đi bán, trên thuyền đều sẽ có rất nhiều giỏ cam, bưởi các loại.”

Ân Hậu thở nhẹ một hơi, hơi suy tư, “Đi từ biển vào sao… Thì ra là vậy.”

“Tiểu Tứ Tử.”

Tiểu Tứ Tử và Ân Hậu đang nói chuyện, chợt Nhạc Dương chạy vào, “Công Tôn tiên sinh bảo ta đến xem đã tìm được sách chưa.”

“Tìm được rồi.” Tiểu Tứ Tử đưa sách cho Nhạc Dương.

Nhạc Dương và Ân Hậu đối diện nhau, Nhạc Dương hành lễ với Ân Hậu, “Tiền bối.”

Ân Hậu nhìn hắn, gật nhẹ đầu.

Nhạc Dương cầm sách đi, Tiểu Tứ Tử đung đưa chân nghiêng đầu nhìn Ân Hậu, Ân Hậu đang nhìn theo bóng lưng Nhạc Dương, như đang ngây người.

“Mặt thế này cũng giống Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử vừa nói vừa nhảy từ ghế xuống, đưa một ngón tay lên, đè lên hai nếp nhăn giữa chân mày Ân Hậu, “Lần nào Bạch Bạch cũng sẽ xoa xoa xoa cho Miêu Miêu, sau đó sẽ giãn ra.”

“Ô?” Ân Hậu cười rất thoải mái, “Cứ xoa như vậy thì sẽ giãn ra sao?”

“Phải!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Bạch Bạch cũng sẽ tự nhíu mày, lúc đó, Miêu Miêu sẽ xoa cho.”

Ân Hậu xoa đầu Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, bình thường ở trong phủ Khai Phong có buồn chán không?”

“Không chán, ngày nào phủ Khai Phong cũng sẽ có án mạng rất bí ẩn.” Tiểu Tứ Tử vỗ đầu Thạch Đầu, “Tiểu Tứ Tử sáng sớm phải học bài, buổi trưa theo Tiểu Lương Tử đi luyện công, trước khi ăn cơm chiều đi xem Tiểu Bao Tử thăng đường, hoặc là theo Tiểu Tiểu Bàn, Tiểu Màn Thầu ra ngoài đi dạo. Ăn cơm chiều xong thì vui hơn, mọi người đều bận xong ngồi trong sân nói chuyện, rất nhiều người rất náo nhiệt.”

“Ô… Sinh hoạt ở phủ Khai Phong là như thế sao.” Ân Hậu gật đầu, sau đó, cùng đi đến đại sảnh phía trước với Tiểu Tứ Tử. Trước cửa phòng ngỗ tác, bọn Triển Chiêu đang tụm lại, Công Tôn lật sách, dường như mọi người đang so sánh gì đó.

Tiểu Tứ Tử chạy đến cạnh Công Tôn.

Công Tôn nhéo bảo bối một cái, “Đi lấy vài quyển sách mà lâu như vậy sao?”

“Con nói chuyện với Miêu gia gia.” Tiểu Tứ Tử nói xong thì Triển Chiêu ngạc nhiên, “Miêu gia gia?”

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại… Thì lại không thấy Ân Hậu vừa nãy còn đi ra cùng đâu cả, “A?”

Triệu Phổ xoa đầu Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, nói mớ giữa ban ngày sao?”

“Không có…” Tiểu Tứ Tử rất muốn nói Miêu gia gia là thân thích của Triển Chiêu, nhưng lại nhớ ra đây là bí mật không được nói, đành phải nuốt lời vào, chạy đi tìm Tiểu Lương Tử.

.

.

Bận rộn một lúc lâu, ngoại trừ biết được những người này đều chết vì bệnh Phôi Huyết vào những thời điểm khác nhau thì không còn thu hoạch được gì.

Triển Chiêu thấy đã về chiều, định đi tìm ngoại công uống trà, nhưng tìm trước tìm sau hết một vòng vẫn không thấy Ân Hậu đâu!

Ra khỏi biệt viện, đụng phải Bạch Ngọc Đường cũng đang đi tìm người.

“Miêu Nhi, có thấy phụ thân ta không?” Bạch Ngọc Đường tìm khắp nơi, phát hiện Bạch Hạ biến mất rồi, cũng hơi lo lắng. Phụ thân mình không như người khác, người khác mất tích còn tốt, phụ thân mình lại còn thích gây thị phi.

“Có khi nào là đi uống trà cùng ngoại công ta rồi không?” Triển Chiêu lo lắng, nếu để người khác thấy phụ thân Bạch Ngọc Đường và Ân Hậu cùng uống rượu nói chuyện, có lẽ sẽ lại thành đề tài cho người khác đồn thổi.

“Có lẽ là lên thuyền rồi.” Bạch Ngọc Đường nhắc, “Chúng ta đi tìm thử.”

Triển Chiêu gật đầu, hai người vội vã chạy đi.

Lúc này, ở chợ sách phía bắc thành Khai Phong.

Buổi chiều Bạch Hạ thấy bọn Bạch Ngọc Đường bận rộn, không muốn quấy rầy, có được tiền tiêu vặt Bạch Ngọc Đường cho, thế là liền hỏi nha dịch của phủ Khai Phong ở đâu có chợ sách, nghe nói thành bắc có rất nhiều nơi bán sách, liền tự chạy đến đó.

Đến nơi, đi dọc theo con đường, Bạch Hạ nhìn nhìn chỗ này ngắm ngắm chỗ kia, cuối cùng đến trước một cửa hàng bán ngọc.

Bạch Hạ nghĩ, ít nhất cũng mua cho Triển Chiêu lễ vật gặp mặt, nhân tiện mua cho Bạch Ngọc Đường một phần, xem như đã đính ước.

Cửa hàng ở phủ Khai Phong đương nhiên xa hoa hơn nơi khác rất nhiều, Bạch Hạ đi vào xem thử, phát hiện Băng Ngọc rất khá. Hắn vừa nhìn đã thích hai chiếc lọ ngọc nhỏ. Hai chiếc lọ này dùng đựng thuốc hít thì hơi to một chút, đựng rượu thì lại hơi nhỏ một chút, nhưng dùng để đựng thảo dược thì vừa khéo! Kiểu dáng cũng thanh nhã, nam nhân mang theo bên người không tốn sức. Hơn nữa đây là loại Băng Ngọc khó thấy, tinh xảo trong sáng, bạch ngọc trắng tinh khiết như bông, là loại hàng hảo hạng.

Bạch Hạ chỉ vào cặp lọ ngọc kia, “Mua cặp này!”

Cùng lúc Bạch Hạ chỉ cặp lọ ngọc kia, bên cạnh có một người cũng chỉ, gần như là đồng thanh với hắn, “Ta mua cặp này!”

Bạch Hạ ngẩng đầu, người bên cạnh cũng ngẩng đầu.

Người kia là một nam tử mặc thanh sam tuổi cũng tương đương mình, nhã nhặn tuấn tú, nho nhã lễ độ.

Trong tay người kia cầm một chiếc tay nải, như vừa đi đường dài đến Khai Phong. Bạch Hạ nghĩ thầm người này thật nho nhã, rồi cười cười với hắn.

Người kia rất lễ độ, cũng cười cười lại.

Chưởng quỷ nhìn nhìn, cười nói, “Hai vị, loại lọ ngọc này chỉ còn một cặp, hay là hai vị mỗi người lấy một cái đi?”

“Như vậy…” Bạch Hạ khó xử xoa cằm, “Ta tặng cho một đôi phu thê dùng, phải cả cặp mới được.”

“Trùng hợp vậy sao.” Nam tử thanh sam đối diện cũng nói, “Ta cũng tặng cho người sắp có hỉ sự, nhưng quân tử hữu thành nhân chi mỹ, các hạ mua đi.” [quân tử hữu thành nhân chi mỹ: người quân tử có cái đức lo trọn việc tốt cho người]

“Không được không được.” Bạch Hạ vội xua tay, “Huynh vất vả từ xa đến, chưa nghỉ chân đã mua lễ vật trước, có thể thấy là tặng cho người rất quan trọng, ta có thể chọn thứ khác.”

“Không được không được, quân tử bất đoạn nhân tố hảo.” [quân tử bất đoạt nhân tố hảo: người quân tử chẳng đi cuỡng đoạt cái sở thích của người]

“Không được không được, xem như chút tâm ý của ta.”

Hai người đang đẩy qua đẩy lại, chưởng quỹ nghẹn lời không biết phải làm sao, nghĩ thầm từng thấy người ta tranh giành đòi mua, chưa từng thấy tranh không mua.

“Hai vị, hay là xem thêm thứ khác?” Chưởng quỹ thấy hai người có vẻ rất có tiền, liền giới thiệu: “Vẫn còn những loại Băng Ngọc khác, hai vị xem, có Ngọc Linh Lung, Ngọc Như Ý, giá cả như nhau cả, ngài xem có đẹp không.”

Nam tử thanh sam và Bạch Hạ đồng thành hỏi, “Bao nhiêu tiền?”

“À, một chiếc ba trăm lượng bạc!” Chưởng quỹ cười ha hả nói, “Giá cả ở đây rất phải chăng! Không nói thách!”

“Ba trăm lượng, một cặp thì thành sáu trăm lượng rồi.” Nam tử thanh sam gật đầu, “Đúng là không đắt, nhưng mà, quân tử bất đoạt nhân sở hảo.”

“Phải, không đắt.” Bạch Hạ cũng gật đầu, “Nhưng quân tử hữu thành nhân chi mỹ.”

Thế là, hai người lại bắt đầu quân tử qua quân tử lại nhường cho nhau.

Chưởng quỹ lấy ra một cặp Ngọc Như Ý, một cặp Ngọc Tị Yên, một cặp Ngọc Phiến Trụy, một cặp Ngọc Bích, một cặp ngọc Linh Lung… Nói chung là hết cặp này đến cặp kia, hai người lại cứ chọn cùng một cặp, rồi lại nhường qua nhường lại.

Cuối cùng chưởng quỹ xù lông, “Sở thích của hai người thật sự quá giống nhau! Thế này đi, lọ ngọc, mỗi người một chiếc, Tị Yên, mỗi người một chiếc, Phiến Trụy, mỗi người một chiếc, Ngọc Linh Lung, mỗi người một chiếc…”

Bạch Hạ và nam tử thanh sam nhìn nhau một cái, “Như vậy…”

“Nhưng mà chưởng quỹ…” Nam tử thanh sam nhìn chưởng quỹ, “Một đôi giá sáu trăm lượng, người ta nói có đôi có cặp mới mỹ mãn, nếu chỉ mua một chiếc, thì giá trị không đến ba trăm lượng.”

“A, vậy ta tính rẻ cho hai người một chút?” Chưởng quỹ suy nghĩ một lát, “Hai trăm tám mươi lượng?”

“Không được, bớt thêm hai mươi lượng nữa.” Nam tử thanh sam phẩy tay, “Nếu không ta đến nơi khác xem thử.”

“Đừng đừng!” Chưởng quỹ nghĩ thầm chọn lựa một lúc lâu nếu để hai người này đến nơi khác thì chẳng phải mất công vô ích rồi sao, “Hai trăm năm mươi lượng?”

“Ta mua tặng người khác, hai trăm năm mươi rất không may mắn!” Bạch Hạ cười tủm tỉm, “Bớt thêm một chút nữa.” [nhị bách ngũ trong nhị bách ngũ thập lượng: hai trăm năm mươi lượng, có nghĩa tên ngốc, tên đần]

“Hay là hai trăm hai mươi lượng?” Nam tử thanh sam cười tủm tỉm, “Có đôi có cặp!”

“Như vậy…” Chưởng quỹ suy nghĩ, giảm tám mươi lượng, có phải mình bán lỗ vốn rồi không?

“Không lỗ đâu chưởng quỹ.” Bạch Hạ phụ họa, “Chúng ta mua thêm cho ngươi một cặp nữa!”

Chưởng quỹ gãi đầu, nghĩ thế cũng được.

Bạch Hạ ngắm nghía một lúc, chọn hai chiếc hồ lô bằng Băng Ngọc, kiểu dáng cặp hồ lô này rất đặc biệt, loại hồ lô có thể đeo bên người, bên trong đựng được rượu, rất đặc sắc.

Sau khi hai người thanh toán, ăn ý đổi cho nhau.

Bạch Hạ lấy cặp lọ ngọc, nam tử thanh sam thì lấy cặp hồ lô Băng Ngọc, nhìn nhau cười.

Chưởng quỹ gãi tóc, vỗ đầu, không phải bọn họ mua hai cặp đó sao? Hay rồi, mỗi cặp mất một trăm sáu mươi lượng!

.

.

Bạch Hạ đi tới cửa, nam tử thanh sam hỏi hắn, “Làm sao huynh đài biết ta muốn mua cặp hồ lô này?”

Bạch Hạ cười tủm tỉm, “Vừa nhìn đã biết các hạ là người nhanh trí, thấy ta mua lọ Băng Ngọc, cho nên cố ý nói muốn, cuối cùng nhường cho ta. Thế là mua hồ lô Băng Ngọc sẽ thành lựa chọn thứ hai, có thể được giảm giá, có đúng không?”

Nam tử thanh sam cười, phẩy tay, “Ha ha, thật ngại quá thật ngại quá, ta thường buôn bán ngọc, cặp lọ ngọc này, hai trăm lượng là vừa, một chiếc ba trăm lượng thì quá đắt. Nhưng ở đây là Khai Phong, cửa hàng lớn ức hiếp khách mua, người vùng khác như ta không tiện trả giả. May mà có huynh đài hiểu ý ta, đúng là người thông minh.”

“Đâu có đâu có, ta cũng nhân cơ hội để giảm giá, tại hạ Bạch Hạ, các hạ xưng hô thế nào?”

“À, ta tên Triển Thiên Hành.”

“Triển huynh.”

“Bạch huynh.”

“Cùng đi uống một chén?” Bạch Hạ thích kết bằng hữu, nhìn thế nào cũng thấy Triển Thiên Hành vừa mắt, Triển Thiên Hành cũng là người thoải mái, vui vẻ nhận lời cùng đi dùng cơm nhưng phải để mình mời. Bạch Hạ kéo hắn đi đến Thái Bạch Cư, “Được được, hôm nay huynh mời hôm sau ta mời. Ha ha, nhi tử của ta sắp thành thân rồi, vài hôm nữa mời huynh uống rượu.”

“Trùng hợp vậy sao, nhi tử của ta cũng sắp thành thân rồi, đến ngày đó sẽ mời huynh đến uống rượu mừng.”

Hai người cười cười nói nói đi tới, đều có chút tiếc hận sao lại gặp nhau quá muộn. Nhưng vừa rẽ qua đường khác thì có vài người giang hồ xuất hiện phía trước, chặn đường, nói với Bạch Hạ, “Bạch Hạ, trang chủ của chúng ta cho mời.”

Bạch Hạ ngẩn người, “Trang chủ của các ngươi là ai?”

“Đến nơi ngươi sẽ biết.” Đám người kia có vẻ sốt ruột.

Bạch Hạ không hiểu có chuyện gì, “Ta không đi theo người lai lịch không rõ, ta cũng không có bằng hữu nào ở Khai Phong, không đi.”

“Chờ đó, ngươi không thể không đi!” Đám người giang hồ rất ngang ngược.

“Thật ngang ngược!” Triển Thiên Hành lên tiếng ngăn lại, “Người giang hồ các ngươi lại dám làm càn ở Khai Phong, không còn vương pháp nữa sao?”

“Không liên quan tới ngươi!” Đám người giang hồ cảnh cáo Triển Thiên Hành, “Đừng lo chuyện bao đồng!”

“Người trong thiên hạ quản chuyện trong thiên hạ, ta có thể báo quan bắt các ngươi!” Triển Thiên Hành vừa nói vừa chỉ ra phía sau, “Kìa, quan binh đến rồi!”

Đám người giang hồ quay đầu, Triển Thiên Hành và Bạch Hạ rất ăn ý, xoay người chạy, hai người chạy nhanh ra đường lớn, đã có thể thấy được cổng phủ Khai Phong phía xa.

Đám người giang hồ kia đuổi theo sát phía sau. Chạy chưa được bao lâu, đã có thêm một toán người xông đến từ phía trước chặn bọn họ lại.

Bạch Hạ thấy bị bao vây, hỏi Triển Thiên Hành, “Làm sao đây?”

Triển Thiên Hành thấy tình hình như thế, liền vứt tay nải xuống đất, “Hết cách rồi! Chỉ còn một chiêu cuối cùng.”

“Chiêu gì?” Bạch Hạ hiếu kì nhìn hắn.

Triển Thiên Hành vén tay áo lên, đám người giang hồ kia nghĩ là hắn sắp động thủ, bày trận sẵn sàng đón địch. Không ngờ Triển Thiên Hành đột nhiên đưa hai tay lên đặt bên miệng, hô lớn ra xa: “Cứu mạng! Có cướp!”

Bạch Hạ nhìn trời, chiêu cuối cùng ấy thì ra là hô cứu mạng… Nhưng lại rất thực tế, thế là cùng hô cứu mạng với hắn.

Đừng coi thường, dù sao thì đây cũng là đường lớn ở Khai Phong, hai người hô cứu mạn vẫn có chút tác dụng.

Người đi đường nhao nhao đứng lại xem, nghĩ thầm giữa ban ngày lại dám chặn cướp trong Khai Phong? Những người giang hồ kia cũng nhíu mày, muốn kéo người đi. Đừng coi thường, võ công của hai người này không cao, nhưng không phải là không biết, tránh đông tránh tây một lúc vẫn chưa bị bắt.

.

.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đến bến thuyền tìm, nhưng lại không thấy cả Ân Hậu lẫn Bạch Hạ, thế là cả hai đi đến Thái Bạch Cư, nghĩ có khi nào hai người kia đến đây uống rượu không.

Vừa đến gần thì nghe tiếng người hô cứu mạng.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, giọng nói này, quen tai!

“Phụ thân?” Bạch Ngọc Đường vừa thấy Bạch Hạ và một bóng người áo xanh bị vây giữa một đám người giang hồ liền lập tức xông tới.

Triển Chiêu cũng đuổi theo.

Bạch Hạ đang bị một người giang hồ nắm tay áo định kéo đi, thấy Bạch Ngọc Đường đến, vội hô lớn, “Ngọc Đường!”

Bạch Ngọc Đường chạy đến đá bay những kẻ kia ra, kéo Bạch Hạ, “Phụ thân, không sao chứ?”

“Không sao.” Bạch Hạ lắc đầu, chỉ vào những người giang hồ kia, “Đám người này gọi đích danh muốn bắt phụ thân, chắc chắn không tốt lành gì.”

Triển Thiên Hành phía sau đột nhiên xoa cằm, “Ngọc Đường? Nếu là họ Bạch…”

Lúc ấy, Triển Chiêu cũng chạy đến, điểm huyệt đá ngã những kẻ định chạy, ngẩng đầu lên thấy Triển Thiên Hành đứng cạnh Bạch Hạ, giật mình, “Phụ thân?”

Bạch Ngọc Đường và Bạch Hạ đều giật mình, cùng nhìn về phía Triển Thiên Hành và Triển Chiêu.

“Chiêu!” Triển Thiên Hành thấy nhi tử, nhặt tay nải lên chạy đến, “Không phải con nói trong Khai Phong trị an rất tốt sao? Sao lại có người chặn đường cướp giật?”

“Mấy ngày gần đây tương đối hỗn loạn.” Triển Chiêu đáp lấy lệ một câu, “Sao người lại đến đây?”

“À, phụ thân nghe người ta nói con sắp thành thân, nên muốn đến Khai Phong xem thử, nhưng mà mẫu thân con không cho đi, thế là phụ thân lén chạy đến.” Triển Thiên Hành nói xong, cười hỏi: “Con dâu tương lai của phụ thân đâu?”

Triển Chiêu nhấc tay chỉ Bạch Ngọc Đường.

Triển Thiên Hành nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, cười híp mắt nói, “Ai da, thật là cao…”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường kêu thịch một tiếng, con dâu?

Triển Thiên Hành ngắm Bạch Ngọc Đường một lúc, hạ giọng hỏi Triển Chiêu, “Mắt phụ thân không tốt, sao con dâu nhìn giống nam nhân?”

Triển Chiêu nhìn trời, thì ra phụ thân mình còn chưa biết Bạch Ngọc Đường là nam hay nữ đã hưng phấn chạy đến rồi.

“Khụ.” Triển Chiêu nói nhỏ, “Hắn vốn là nam.”

=0= Triển Thiên Hành lập tức há hốc mồm, ngây người.

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, đến hiện tại hôn sự của hắn và Triển Chiêu chưa bị ai phản đối, nhưng phụ thân của Triển Chiêu, có vẻ rất chính trực, có khi nào sẽ rất cố chấp?

Vừa nghĩ đến đó, Triển Thiên Hành đã kéo Triển Chiêu qua một bên, hỏi lại lần nữa, “Là nam?”

Triển Chiêu gật đầu, “Phải, là nam!”

Triển Thiên Hành lập tức biến sắc, hất mặt nhìn Triển Chiêu, “Chiêu, con như vậy là không đúng rồi!”

Bạch Hạ hơi nhíu mày, chọt chọt Triển Thiên Hành, “Này, Triển huynh, hôn sự có vấn đề gì sao?”

“Đương nhiên có vấn đề!” Triển Thiên Hành kéo tay Triển Chiêu, “Hài tử này đúng là không biết nặng nhẹ, may mà ta chưa viết thiệp mời, nếu không sẽ phải sửa mấy trăm tấm!”

Bạch Ngọc Đường và Bạch Hạ đều ngây người, thiệp mời?

Triển Chiêu vốn cũng nghĩ là sắp bị mắng rồi, nhưng nghe câu này, dường như phụ thân mình không phản đối?

Bạch Hạ vỗ vỗ Triển Thiên Hành, “Sửa thiệp mời?”

“Không phải sao, nhà ta thân thích bằng hữu nhiều, huynh nghĩ xem, ta viết một hơi mấy trăm tấm thiệp mời là “Nữ, Bạch Ngọc Đường”. Sửa thành “Nam, Bạch Ngọc Đường”, phải mất bao nhiêu công sức? Thiệp mời đều là do ta tự mình viết.”, Triển Thiên Hành vỗ Triển Chiêu một cái, “Hài tử này trước nay vẫn không biết đâu là việc quan trọng!”

Khóe miệng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật giật, việc quan trọng đó… Rốt cuộc là gì?!

“Cũng đúng, ta không nghĩ đến chuyện thiệp mời.” Bạch Hạ chắp tay với Triển Thiên Hành, “Triển huynh hẳn là người buôn bán? Thật sự rất thông minh tài giỏi.”

“Không dám không dám, tại hạ chỉ buôn bán nhỏ ở phủ Thường Châu.” Triển Thiên Hành cười nói với Bạch Hạ, “Còn gọi Triển huynh gì chứ, gọi là thông gia!”

“Thông gia!” Bạch Hạ đương nhiên là hớn hở gọi.

Cách đó không xa là Thái Bạch Cư, hai vị phụ thân lên lầu thương lượng chuyện hôn sự.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng thở phào một hơi.

Triển Chiêu khoanh tay, “Hiện tại chỉ còn ải của mẫu thân ta.”

Bạch Ngọc Đường đập tay với hắn, “Ta bên này cũng vậy.”

Hai người lôi hết đám người giang hồ kia vào Thái Bạch Cư, vứt bên cạnh bàn, hỏi ai bảo bọn họ đến bắt Bạch Hạ.

Người giang hồ bị Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường dọa một trận, đều nói là một hắc y nhân trả bạc bảo bọn họ bắt Bạch Hạ, cũng không biết là ai.

Triển Chiêu gọi nha dịch đến giải đám người kia về, nhờ các ảnh vệ thẩm vấn, sau đó vẽ lại hình nghi phạm để tróc nã.

Triển Thiên Hành uống vài chén rượu, đi tới cạnh Bạch Ngọc Đường, lặng lẽ kéo kéo tay áo hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, không biết phải gọi thế nào.

Triển Thiên Hành đưa cặp hồ lô Băng Ngọc cho hắn, nói, “Cầm đi, lễ vật gặp mặt.”

Bạch Ngọc Đường hơi xấu hổ, nhận lấy, hé môi nhưng lại không biết phải gọi thế nào.

Triển Thiên Hành thích thú, chạy về nói với Triển Chiêu, “Chiêu, thê tử của con, không phải, ái nhân của con là một hài tử rất thật thà!”

Triển Chiêu nhịn cười, một lúc sau, Bạch Hạ đến nhét vào tay hắn cặp lọ Băng Ngọc, nói là lễ vật gặp mặt, đùa Triển Chiêu bảo gọi tiếng phụ thân nghe thử, Triển Chiêu cũng xấu hổ không gọi được.

Cuối cùng Bạch Hạ và Triển Thiên Hành mỗi người kéo một đứa, lải nhải nhi tử, sao lại thẹn thùng như thế?!

Dùng xong bữa trưa, đưa hai vị phụ thân về phủ Khai Phong, để hai người cùng uống trà bàn chuyện, bớt ra ngoài gây chuyện thị phi.

Tính cách hai người này hợp nhau, sở thích cũng tương tự, thân thiết rất nhanh. Triển Thiên Hành là một trong những thương nhân nổi danh nhất phủ Thường Châu, rất thông thạo chuyện kinh doanh kiếm lời, Bạch Hạ học được không ít từ hắn. Hai người càng lúc càng hăng hái, cuối cùng nói đến thê tử nhà mình, vừa nghe tên thê tử của đối phương đều hưng phấn chờ xem chuyện hay.

.

.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm suốt một ngày vẫn không thấy Ân Hậu đâu, mọi người trong Thiên Ma Cung thì lại bảo bọn họ đừng lo, có thể Ân Hậu đã phát hiện ra thứ gì cho nên đi điều tra rồi, trước nay hắn vốn thần bí như thế.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lo lắng, liền an ủi, “Miêu Nhi, đừng lo, với võ công của ngoại công ngươi, không ai làm hại được.”

Triển Chiêu gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm được.

Trên đường về, gặp được Mạc Càn Khôn dường như đang vội vã đến tìm.

“Mạc huynh?” Triển Chiêu thấy sắc mặt của Mạc Càn Khôn rất nghiêm trọng, nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.

Mạc Càn Khôn nhìn quanh, vẫy tay gọi hai người, nấp vào một ngõ nhỏ, nói nhỏ: “Hai người, cẩn thận một chút.”

“Đã có chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chuyện bốn vị cao tăng Thiếu Lâm bị giết và Huyết Ma Đảm dường như đã lớn hơn, hiện võ lâm toàn thiên hạ đều đang rục rịch.” Mạc Càn Khôn nói với hai người, “Dù sao thì Khai Phong cũng là hoàng thành không tiện ra tay, cho nên bọn họ chuyển ra ngoại thành rồi, còn mở đại hội võ lâm ở Thiên Nhai Cốc, lần này người tham gia không phải chỉ là tứ đại phái mới xuất hiện nữa, chưởng môn các môn phái lớn đều có mặt, sau đó tôn sư thánh giả hắc bạch đều sẽ tham dự.”

“Bọn họ định làm gì?” Triển Chiêu không hiểu, “Vụ án còn chưa phá được.”

Mạc Càn Khôn nhíu mày lắc đầu. “Lão tiểu tử Tiết Thiên Ưng và bọn Tạ Bách Hoa nói nắm trong tay bí mật kinh thiên động địa của võ lâm. Còn nói có chứng cứ chứng minh Thiên Ma Cung thật sự có ý định tái xuất giang hồ làm hại võ lâm, muốn các nhân sĩ võ lâm chính phái cùng diệt trừ Thiên Ma Cung. Ngoài ra, giang hồ chính phái và các bang phái tà đạo bị ảnh hưởng từ cái chết của các cao tăng Thiếu Lâm và Thiên Ma Cung, hiện tại dường như đã khôi phục trạng thái chính tà đối lập như trước đây.”

“Vậy là bọn chúng muốn tạo ra thêm một lần chính tà đại chiến, rồi đề cử ra một minh chủ võ lâm sao?” Bạch Ngọc Đường lạnh giọng hỏi.

“Nghe nói lần này bọn họ muốn làm ba chuyện.” Mạc Càn Khôn nhún vai, “Thứ nhất, muốn vạch rõ giới hạn giữa người võ lâm và quan binh triều đình!”

“Giới hạn?” Triển Chiêu nhíu mày.

“Đây tuyệt đối là nhắm vào các ngươi!” Mạc Càn Khôn lắc đầu, “Nói cách khác, các ngươi đã gia nhập triều đình thì không thể tham dự chuyện giang hồ, người giang hồ không được quan hệ thân thiết với quan viên trong triều.”

“Hắn quản được sao?” Bạch Ngọc Đường không vui.

Mạc Càn Khôn bảo hai người đừng nóng vội chờ mình nói hết, “Thứ hai là, bọn họ nghĩ chính tà không thể cùng tồn tại, Thiên Ma Cung đại diện cho tà phái, chính phái thì phải mời Thiên Tôn tái xuất, tranh thắng bại.”

“Đều là người hơn trăm tuổi rồi, còn dằn vặt bọn họ làm gì?” Triển Chiêu buồn cười.

“Thứ ba, huyết ma đã tái hiện, phải mau giết chết huyết ma.” Ánh mắt Mạc Càn Khôn lạnh đi, “Cho nên công bố giang hồ liệp sát lệnh, ai giết được huyết ma, người đó là võ lâm minh chủ tiếp theo!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, xảy ra thật rồi sao?!

Mạc Càn Khôn lo lắng, “Gần đây có rất nhiều nhân vật lợi hại đến Khai Phong. Chuyện hai ngươi giúp Thiên Ma Cung trước đây bị người có mưu đồ đồn đãi thành rất khó nghe. Có thể đã khiến một số người tức giận, sẽ đến gây phiền phức cho các ngươi, phải cẩn thận một chút!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Mạc Càn Khôn nhắc nhở hai người xong thì đi.

“Thấy thế nào?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay về.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhếch môi, bật cười.

“Ngươi còn vui vẻ?”

Bạch Ngọc Đường khoác vai Triển Chiêu, “Sao lại không vui, thiên hạ quần hùng đều có mặt, mở tiệc rượu náo nhiệt.”

Triển Chiêu cũng vui, “Vậy sẽ rất tốn kém?”

“Cũng đúng, ta không mời bọn họ uống rượu mừng.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cười nhưng vẫn đượm tâm sự, liền áp sát tới hỏi, “Phụ thân chúng ta đều nói ta quá ngại ngùng.”

Triển Chiêu nghe tới mấy chữ “phụ thân chúng ta”, mi mắt giật giật, “Ngươi gọi xuôi miệng thật.”

“Chuyện đó đương nhiên.” Bạch Ngọc Đường nói nhỏ bên tai hắn, “Miêu Nhi, ngày thành thân, nhất định phải để người của Thiên Ma Cung đường đường chính chính ngồi dự tiệc.”

Triển Chiêu mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Ân Hậu phải ngồi trên ghế thân quyến, uống rượu dâng trưởng bối.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu thì biết quả nhiên con mèo này đang lo chuyện này, chọt chọt vào ngực hắn, “Thành thân đương nhiên là phải viên mãn, sao có thể để lại tiếc nuối về sau chứ?”

Triển Chiêu cong môi, cười gật đầu, “Đúng vậy!”

Tâm trạng hai người cực tốt, Triển Chiêu cũng đã quét sạch được sầu lo trong lòng, sải bước về phủ Khai Phong.

Lệnh truy sát huyết ma vừa công bố, có thể nói là phát động cả giang hồ. Người trong các môn phái đều chen chúc kéo đến Thiên Nhai Cốc. Cả Triệu Trinh cũng bị kinh động, phái một nhóm ảnh vệ lớn giám sát nhất cử nhất động của các môn phái giang hồ, trước mắt, đại hội võ lâm đã sắp bắt đầu.

.

.

Trên đỉnh Thiên Sơn cách Khai Phong hơn nghìn dặm, Ân Hậu ngồi trên một cành cây, nhìn nam tử bạch y bên dưới, “Ngươi gọi ta ngàn dặm xa xôi đến đây để xem nó đào hầm?”

Nam tử bạch y ngẩng mặt, khuôn mặt vẫn trẻ trung tuấn mỹ như trước, chỉ là đầu tóc đã bạc trắng, nhẹ nhàng lay động trong gió núi, “Ngươi nói xem, lễ vật gặp mặt cho ngoại tôn ngươi, tặng thứ gì thì được?”

“Ngươi đưa Vạn Lăng Đao cho nó là được rồi.”

“Vậy ngươi đưa Sơn Hải Kiếm cho Bạch Ngọc Đường?” Nam tử bạch y cười cười, nhìn một cái hố lớn sâu không thấy đáy bên cạnh, hỏi: “Tìm thấy không?”

Một lúc sau, Triệt Địa Thử Hàn Chương mặt đầy bụi đất bò lên, cầm theo thứ gì đó, “Thiên Tôn, người xem có phải không?”

Nam tử cầm lấy, đặt lên tay xem thử, là một chiếc hộp đen, phủi đất đi mở nắp lấy một cuộn da dê bên trong ra.

“Thứ gì vậy?” Ân Hậu tò mò, nhảy từ trên cây xuống.

“Trước khi chết Lâm Thiện Tử bảo ta dùng nội lực chôn xuống đất, bảo ta sáu mươi năm sau đào lên xem.” Thiên Tôn đưa tấm da dê cho Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn lướt qua, nhíu mày, “Cái rắm.”

“Cái gọi là thiên ý đó, rốt cuộc là gì?” Thiên Tôn chắp tay sau lưng hỏi Ân Hậu.

“Làm sao ta biết được, ngươi mới là thần tiên ta là ma đầu.” Ân Hậu trả tấm da dê cho hắn, Hàn Chương hiếu kì liếc nhìn một cái, trên tấm da dê chỉ có một câu, huyết ma tái hiện, đại nạn giáng xuống, máu nhuộm giang hồ, không ai thoát khỏi.

Hàn Chương thầm nhíu mày, có ý nghĩa?

“Lão ma đầu, ngươi đến Khai Phong?” Thiên Tôn vứt tấm da dê đi, nhảy xuống núi, “Ta cũng đi.”

“Không phải thiên ý bất khả vi sao? Còn chưa chui vào hang trốn sao?” Ân Hậu đùa hắn. [thiên ý bất khả vi: ý trời không thể trái]

“Ha ha. Khi Lâm Thiện Tử chết, chúng nó còn chưa ra đời.” Thiên Tôn ung dung cười, “Khi đó và bây giờ, thượng thiên không giống nhau, đương nhiên cũng có thiên ý không giống nhau.”

“Thú vị thú vị.” Ân Hậu vui vẻ gật đầu, “Câu này ta thích nghe.”

Hàn Chương cầm tấm da dê, thấy hai người biến mất như cơn gió, rất bất đắc dĩ.

“Này, nhị ca!” Từ Khánh cầm cuốc bò lên, “Đã xong chưa?”

Hàn Chương thở dài, nhìn xuống chân núi, “Đệ nghĩ chúng ta có thể xuống núi kịp trước khi trời tối không?”

Từ Khánh đưa tay túm lấy da dê trên tay hắn qua lau mồ hôi, “Hai lão nhân này, bắt chúng ta đến làm khổ sai, dùng xong thì không mời đến một chén rượu đã đi, nhỏ mọn.”

Hắn lau mồ hôi xong thì vứt mảnh da dê xuống, gió thổi đến, tấm da dê lật ra…

“A?” Hàn Chương nhìn kĩ, cực kì vui mừng, túm lấy Từ Khánh ra sức lắc, “Tam đệ! May mà có đệ.”

“Sao?” Từ Khánh không hiểu gì, không để ý thấy, trên tấm da dê bên cạnh, chỗ vừa dính ướt mồ hôi hiện ra vài chữ, thiên ý khả vi. [ý trời có thể trái]