Lạc Hâm kéo Bạch Ngọc Đường chạy đến một khu rừng gần đó, nói: “Bọn chúng sẽ truy sát ta, đây là nơi chúng ta liên lạc.”
“Bọn chúng là ai?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Lạc Hâm đi đến cạnh một thân cây, chỉ lên một vị trí trên đó, bảo Bạch Ngọc Đường nhìn.
Bạch Ngọc Đường nương theo ánh trăng nhìn kĩ, là một hình khắc, nhìn qua rất giống một nhánh cỏ bốn lá.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Đây là gì?”
“Kí hiệu của bọn chúng.” Lạc Hâm tìm một tảng đá ngồi xuống: “Võ công của ta cũng là do bọn chúng dạy.”
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh nàng ta, cảm giác được có người nấp cách đó không xa, nín thở yên lặng không dám đến gần, có lẽ là e sợ sự có mặt của mình.
“Bọn chúng đến rồi.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nhắc.
“Ta biết bọn chúng đến.” Lạc Hâm nhìn nhìn hắn, cười khổ: “Nhưng bọn chúng không dám ra.”
Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Vì sao?”
“Vì có ngươi, ta dẫn theo ngươi đến, là vì muốn để bọn chúng thấy khó mà lui.” Lạc Hâm nói nhỏ: “Bọn chúng rất cẩn thận, ngươi, Triển Chiêu, Triệu Phổ… Những nhân vật như thế, bọn chúng không dám trêu vào. Mặt khác, bọn chúng lại càng sợ Bao đại nhân, ta thật không biết bọn chúng bắt Bao Duyên, không hề giống những gì chúng đã nói trước đây.”
Bạch Ngọc Đường gật nhẹ đầu, hỏi: “Ngươi là Như Nguyệt công chúa năm ấy?”
Lạc Hâm ngẩn người, đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nghiêng đầu nhìn kĩ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy ta rất xấu xa không?”
Bạch Ngọc Đường nghe xong dường như cảm thấy điều này rất lạ, trả lời: “Chưa từng nghĩ đến.”
Lạc Hâm cười cười: “Thì ra đối với người không quan trọng, tốt hay xấu ngươi cũng không quan tâm.”
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, không muốn giải thích gì, muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ, hắn quan tâm điểm chính hơn: “Bọn chúng là ai?”
“Ngươi có thể yêu cầu ta làm hai chuyện.” Lạc Hâm quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Xem như ta trả ơn hai lần ngươi cứu mạng ta, như vậy chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong hơi nhíu mày, sau đó lười biếng thở dài một hơi: “Có lẽ ngươi nên nói với Triển Chiêu, có thể hắn sẽ có kiên nhẫn giải quyết vấn đề của ngươi.”
Lạc Hâm ngẩn người: “Triển Chiêu?”
“Thế này đi.” Bạch Ngọc Đường đứng lên: “Bảo đám người đó ra đây, ta giải quyết bọn chúng, sau đó đưa ngươi về phủ Khai Phong, ngươi giải quyết vấn đề cùng với Bao đại nhân và Triển Chiêu.”
“Nhưng ta không nói đồng ý đến gặp bọn họ.” Lạc Hâm khó xử.
“Ta có thể yêu cầu ngươi làm hai việc, ngươi vừa mới nói.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói.
“Ha.” Lạc Hâm cười khổ: “Quả nhiên tưởng tượng và hiện thực không giống nhau… Ta vốn nghĩ ngươi là một người rất dịu dàng.”
“Dịu dàng kiên nhẫn, chỉ thuộc về Triển Chiêu mà thôi, ta không có thứ đó.” Bạch Ngọc Đường nhìn quanh, đi ra giữa lạnh giọng nói: “Ra cả đi, đừng làm mất thời gian của ta.”
Lạc Hâm ngồi yên một bên: “Dịu dàng chỉ thuộc về Triển Chiêu…” Lời này có thể hiểu theo hai nghĩa… Là không cẩn thận nói ra lời thật lòng, hay là cả bản thân cũng chưa phát hiện ra?
Câu nói của Bạch Ngọc Đường có dùng nội lực, phía xa, Triển Chiêu và bọn Nam Cung Kỷ đều nghe thấy, Nam Cung nhíu mày, ra dấu bảo các ảnh vệ phía sau cẩn thận, tránh để bị nội lực làm chấn thương.
Triển Chiêu thì nhướng mày… Xem ra Bạch Ngọc Đường đã mất kiên nhẫn rồi, câu nói này mang tính uy hiếp, ý bảo đối phương đừng lén lén lút lút phía sau, hoặc mau xuất hiện, hoặc cút đi.
Rất lâu sau, có một giọng nói đã khá cao tuổi đáp: “Chúng ta không có thù oán gì với các hạ, nếu giao Lạc Hâm ra, chúng ta đồng ý dùng Bao Duyên trao đổi.”
Lạc Hâm lo lắng ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, chợt nhếch môi cười: “Nói vậy, thật đúng là không thể để các ngươi đi được.”
Vừa nói, vừa nhấc tay lên.
Lạc Hâm ngẩng đầu, thấy một tia sáng lóe ra từ tay áo Bạch Ngọc Đường, phóng lên trời cao, sau một tiếng kêu chói tai thì nổ “phừng” ra, ánh lửa bắn ra tứ phía, giữa màn đêm phủ Khai Phong, cực kì rực rỡ.
Triển Chiêu thấy pháo hiệu, vẫy tay với Nam Cung Kỷ: “Bắt sống, đừng để sót tên nào!”
Nam Cung Kỷ dẫn theo toàn các ảnh vệ đã được huấn luyện, ai cũng võ công cao cường, chuẩn bị nhảy vào rừng bắt sống hắc y nhân.
Bạch Ngọc Đường đứng cạnh Lạc Hâm, hỏi: “Kẻ vừa nói khi nãy có phải tên cầm đầu không? Có đặc điểm gì không?”
“Hắn họ Mục, mọi người đều gọi là Mục Lão Tam, sắp sáu mươi tuổi rồi, phía ngoài mắt phải có vết sẹo, kéo dài từ huyệt thái dương đến má phải.”
“Đủ rõ ràng rồi.” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu cao giọng nói: “Những tên khác mặc kệ, bắt lão nhân mặt có sẹo.”
Vừa dứt lời, Triển Chiêu đã phất tay với Nam Cung Kỷ đang định phóng vào rừng, ý bảo hắn khoan đã, chờ một chút.
Các ảnh vệ đều không hiểu ý Triển Chiêu, nhưng cũng đều dừng lại, liền thấy vài bóng đen lướt qua, tập trung về một hướng.
Lạc Hâm đứng bật dậy, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thật thông minh.”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Ở lâu chung một chỗ với con mèo đó, ai cũng sẽ thông minh lên.”
Bọn Nam Cung Kỷ lập tức hiểu ra, nếu bọn hắc y nhân cứ tản ra, rất khó bắt, nhưng nếu tập trung lại cùng một hướng, lại trở nên dễ dàng. Bạch Ngọc Đường quả thật không phải kẻ tầm thường, nhưng Triển Chiêu lại có thể lập tức hiểu được ý hắn, nên nói hai người này tâm linh tương thông? Hay căn bản bọn họ vốn đã là tuyệt phối. Không cần hỏi, lão nhân mặt có sẹo kia chắc chắn là cầm đầu, các hắc y nhân vốn đã chia ra nay quay lại là để bảo vệ hắn.
.
.
Khi các hắc y nhân hiểu được, thì đã bị dồn lại, Nam Cung Kỷ và Triển Chiêu cùng các ảnh vệ vây quanh.
Mọi người nhìn thoáng qua lập tức đã thấy được lão nhân được vây ở giữa.
Triển Chiêu xoay nhẹ Cự Khuyết trong tay: “Mời các vị đến phủ Khai Phong một chuyến, có rượu ngon chiêu đãi.”
Các hắc y nhân rút binh khí ra, một người chắn cho lão nhân: “Tam gia đi trước.”
Lão nhân nhún người nhảy lên bỏ chạy.
Nam Cung Kỷ và các ảnh vệ đuổi theo, bị các hắc y nhân ngăn lại, hai bên giao chiến.
Triển Chiêu chờ đến lúc hai bên đánh nhau rồi mới nhảy lên đuổi theo, một hắc y nhân định ngăn lại, nhưng Triển Chiêu lướt qua trước mắt hắn một cái rồi biến mất.
Lạc Hâm thấy Bạch Ngọc Đường nhàn hạ đứng yên tại chỗ, liền hỏi: “Không đi giúp sao? Hắn rất xảo quyệt.”
Bạch Ngọc Đường bình thản lắc đầu: “Triển Chiêu giải quyết được, nếu không, ta đi cũng không giúp được.”
Lạc Hâm thở nhẹ một hơi dài, ngưỡng mộ nhìn hắn: “Hai ngươi là thanh mai trúc mã sao? Cảm giác rất hiểu nhau.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt: “Quả thật ta quen biết hắn đã lâu, ba bốn năm rồi.”
“Ha.” Lạc Hâm bật cười, thì ra mới ba bốn năm, tình cảm, quả thật là thứ kì diệu, không dễ gì nhìn thấu được.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Lạc Hâm, thật không hiểu vì sao chuyện gì trong mắt nàng ta cũng rất phức tạp: “Tình cảm có gì cần phải suy xét sao, tự ngươi không cảm nhận được sao?”
Lạc Hâm ngẩn người.
“Ngươi hoàn toàn không hiểu rõ chuyện trước đây, bất quá ngươi có quyền hận cha Triệu Trinh.” Bạch Ngọc Đường sầm mặt nói: “Nhưng ngươi không có quyền hận Triệu Trinh, càng không có tư cách bắt bọn họ đền mạng cho mẫu thân ngươi.” [ảnh gọi tiên hoàng là "cha Triệu Trinh" :| ]
“Nhưng ta hận…”
“Ngươi hận thì thế nào?” Bạch Ngọc Đường ngắt lời nàng ta: “Ngươi hận chỉ biểu thị ngươi bất hạnh, không có nghĩa ngươi được hại người vô tội.”
Lạc Hâm nghe đến đây, đột nhiên ngực phập phồng, mắt đỏ lên.
Bạch Ngọc Đường thấy nàng ta sắp khóc, lập tức cảm thấy phiền phức, quả nhiên nữ không biết nói lý, nói thật một câu thì có gì phải khóc? Kết giao với con mèo đó tốt hơn nhiều.
.
.
Bọn Nam Cung Kỷ chế ngự điểm huyệt tất cả hắc y nhân, đang định quay đến giúp Triển Chiêu, chợt thấy có bóng người trong không trung…
“Thịch” một cái, một lão nhân mặt có sẹo đã bị điểm huyệt bị quăng xuống cạnh bọn họ.
Triển Chiêu đáp xuống bên cạnh, cười mỉm mỉm, ngồi xuống vỗ vỗ mặt hắn: “Này, lão đầu, ngươi có hai con đường.”
Mục Lão Tam cau mày nhìn Triển Chiêu, ngàn vạn lần không ngờ sẽ trúng mai phục, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quả nhiên lợi hại.
Triển Chiêu giơ hai ngón tay lên, “Một, để các ảnh vệ dùng hình phạt tàn khốc nhất cho ngươi, chơi xong rồi ngươi cũng chưa chết được đâu, tóm lại sẽ dùng đủ mọi cách khiến ngươi nói ra Bao Duyên và Bàng Dục đang ở đâu. Hai, cột các ngươi trước cửa phủ Khai Phong, bảo người của ngươi mang Bao Duyên và Bàng Dục đến đổi.”
“Ha ha.” Lão đầu bật cười: “Nam Hiệp Triển Chiêu, hòan toàn không quang minh chính đại như trong lời đồn.”
Triển Chiêu cười rực rỡ: “Hiện tại là giữa đêm, tối lửa tắt đèn, ngươi tìm quang minh chính đại cho ta xem thử xem.” [quang minh chính đại nghĩa đen là ánh sáng rực rỡ, chói lòa]
Nam Cung Kỷ và các ảnh vệ đều buồn cười, Triển Chiêu quả thật rất lanh mồm lanh miệng.
Đứng thẳng lên, thấy Bạch Ngọc Đường dẫn Lạc Hâm đến, Triển Chiêu vội đưa mắt ra hiệu với Nam Cung Kỷ, ý bảo chạy mau, còn chưa hỏi ra.
Nhưng Bạch Ngọc Đường lại phẩy tay: “Ngươi hỏi gì nàng ta sẽ nói đó, dẫn nàng ta về gặp Bao đại nhân đi.”
Triển Chiêu nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng có hơi bực bội, không biết Bạch Ngọc Đường đã làm gì, sao Lạc Hâm lại nghe lời như thế?
Lạc Hâm phu nhân cúi đầu, nhìn Mục Lão Tam nằm trên đất, lạnh giọng hỏi: “Sao lại vứt bỏ ta?”
“Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng.” Mục Lão Tam lạnh lùng nhìn nàng ta: “Nếu không phải ngươi chần chừ không quyết đoán, thì đâu đến mức bại lộ hành tung.”
Lạc Hâm cắn răng, gật đầu: “Bây giờ ta hiểu rồi, nam nhân có quyền thế, đều không có tim.”
“Mẹ nó không…” Mục Lão Tam vừa mở miệng, Triển Chiêu đã phất tay áo tát hắn một cái: “Mắng người không được mắng mẫu thân, đạo lý cơ bản cũng không biết sao, đáng ghét.”
Trong lòng Lạc Hâm lại có cảm giác chua xót, nói không ra lời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, thật sự rất khó nắm bắt.
.
.
Nam Cung Kỷ giải người về phủ Khai Phong, Lạc Hâm cũng theo sau.
Triển Chiêu chạy đến nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Này, ngươi dùng cách gì bắt nàng ta phối hợp?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Chẳng làm gì, nàng ta tự chịu nói.”
Triển Chiêu híp mắt, nghĩa là hoàn toàn không tin!
Bạch Ngọc Đường nhún vai bất lực, nghĩa là, thật đó!
“Không hy sinh gì chứ?” Triển Chiêu vỗ vai Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chỉ có lúc đi cùng với ngươi ta mới phải chịu thiệt.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói.
Triển Chiêu xấu hổ: “Đừng nói như ta chuyên ức hiếp ngươi, cũng có lúc ta chịu thiệt.”
“Lúc nào?” Bạch Ngọc Đường cười thật là đẹp.
“Ừm…” Triển Chiêu ngửa mặt, nghiêm mặt nghĩ xem lần gần nhất bị Bạch Ngọc Đường ức hiếp là khi nào?
Lạc Hâm đi phía trước, cúi đầu nghe hai người nói chuyện, đột nhiên thấy buồn cười, Bạch Ngọc Đường nói không sai chút nào, dịu dàng, kiên nhẫn… Những thứ này, chỉ thuộc về Triển Chiêu.
.
…
.
Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ hai ngọn nến trong góc tường.
Bàng Dục và Bao Duyên bị trói xoay lưng vào nhau, ngồi giữa căn phòng đá trống không.
“Ư.” Bàng Dục lại ngọ nguậy.
Bao Duyên thở dài: “Ngươi đừng nhúc nhích nữa, trói chặt lắm.”
“Chậc.” Bàng Dục nói nhỏ: “Trên cổ tay ta có một cây dao nhỏ, bên trong ngọc trụy, ta không lấy được, ngươi lấy đi!”
Bao Duyên không hiểu, hỏi: “Sao ngươi lại đem thứ này theo bên người?”
Bàng Dục nhe răng: “Còn không phải tại của phủ Khai Phong các ngươi, ta phát hiện từ khi bắt đầu kết giao với các ngươi rất thường bị bắt cóc, còn phải làm những chuyện rất nguy hiểm, cái này là phòng trước khỏi họa!”
Bao Duyên nhìn trời, đưa tay chọt cổ tay Bàng Dục.
“Ai da.”
“Hư!” Bao Duyên bất đắc dĩ quay đầu nhìn Bàng Dục mới giật mình: “Ngươi lại sao vậy!”
“Ngươi đừng có chọc nhẹ như vậy có được không? Nhột!”
“Lắm chuyện thật.” Bao Duyên lại sờ sờ một lúc, cuối cùng cũng tìm được lưỡi dao, thì ra là một mảnh ngọc mỏng, dùng ngón tay bẻ nhẹ, vỏ vỡ ra, bên trong là một miếng ngọc sắc.
“Đúng là thứ tốt.” Bao Duyên dễ dàng cắt dây trói.
Bàng Dục giãy ra, cởi dây trói trên người hắn xuống, lại sờ tìm một chút, rút một nhuyễn kiếm từ hông ra.
Bao Duyên kinh ngạc: “Ai da, lợi hại quá! Cái này chắc là không rẻ đâu? Có cơ hội ta cũng làm một cái.”
Bàng Dục bĩu môi: “Lão tử có tiền mà!”
Bao Duyên trừng hắn: “Tham quan!”
Bàng Dục nhìn trời, “Đã là lúc nào rồi, ngươi chính trực như thế sao không bảo thần tiên đến cứu ngươi đi!”
Bao Duyên trề môi, Bàng Dục kéo hắn lên: “Một lát nữa nếu chẳng may gặp phải ai đó, ta đánh với hắn, ngươi chạy trước có biết không? Quay về nói với bọn Triển đại ca, bảo bọn họ đến cứu ta.”
Bao Duyên nhíu mày, đeo dính vào cánh tay hắn: “Sao ta lại làm chuyện bội bạc đó được, ta ngăn lại ngươi chạy trước!”
“Ngươi nghĩ ta không muốn sao?” Bàng Dục nhìn trời: “Ngươi ngăn được ai? Công Tôn tiên sinh? Hay là Tiểu Tứ Tử?” [tưởng nó nghĩa khí lắm cơ =)))) ]
Bao Duyên cúi đầu: “Bàng Dục, ta nói cho ngươi biết, ta thà chết không chịu nhục.”
“Hư!” Bàng Dục trừng một cái: “Ngươi nói ít một chút không được sao, sao lại giống phụ thân ngươi đến vậy! Thấy người họ Bàng thì như gặp nợ máu.”
Bao Duyên vểnh môi, mắng một câu không ra tiếng: “Sau này tính sổ với ngươi.”
.
.
Đấu võ mồm xong rồi, hai người cẩn thận đi dựa vào tường ra khỏi phòng, bên ngoài là một con đường dài tối đen.
Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau một cái, thì ra bọn họ bị giam dưới đường dẫn nước. Hai người tiếp tục đi tới, không biết làm sao, ở đây không có Tiễn Tử và Thạch Đầu, làm sao tìm được miệng giếng đây?
Nghĩ đến đây, Bàng Dục đột nhiên vén vạt áo lên kéo khố xuống, tiểu vào góc tường.
“Ngươi…” Bao Duyên tức giận: “Là cẩu tinh sao!”
“Phi!” Bàng Dục nhăn mặt: “Ta đang gia cố mùi! Ngươi nghĩ cha chúng ta ngốc thật sao? Chắc chắn sẽ phái người tìm, cả phủ Khai Phong, kẻ có thể tìm được chúng ta không quá hai!”
Bao Duyên hăng hái: “Triển đại ca và Bạch đại ca?!”
“Sai!” Bàng Dục khinh miệt lườm một cái: “Tiễn Tử và Thạch Đầu!”
Bao Duyên tiếp tục vểnh môi.
Hai người lại đi tiếp vài bước, đột nhiên phía trước có tiếng người vọng đến, dường như có ai đang nói chuyện.
Hai người giật mình, nép vào tường nín thở.
Nghe kĩ, dường như có rất nhiều người đang nói, rất đều, như đang tuyên thệ gì đó.
Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau một cái, Bao Duyên ra sức làm dấu.
Bàng Dục nhìn trời, chồm đến, chỉ chỉ vào tai.
Bao Duyên rướn đến nói, bản năng đưa tay bám vào cổ hắn, Bàng Dục hoảng loạn ôm cổ, há mồm: “Đừng động tay động chân!”
Bao Duyên vặn tai hắn, Bàng Dục phải bịt miệng mới không kêu ra tiếng, sau đó Bao Duyên nói vào tai hắn: “Đây là tiếng quan trong cung!”
Bàng Dục dốt văn nát võ, đương nhiên không biết tiếng quan gì gì đó, khó hiểu nhìn Bao Duyên.
Bao Duyên nói nhỏ: “Mỗi một triều đại, trong cung đều có một tiếng nói riêng, còn có cả chữ viết, dùng để ghi chép những chuyện quan trọng, dân chúng bình thường nghe không hiểu. Như vậy cũng tiện để nói và ghi chép các bí mật!”
Bàng Dục hiểu ra, liền hỏi: “Vậy bọn họ nói gì?”
Bao Duyên nói nhỏ: “Là tiếng từ thời Đường, ta từng học từ cha ta!”
Bàng Dục nhướng mày, quả nhiên trạng nguyên sinh con cũng là trạng nguyên, cha mình lại sinh ra cái bao cỏ! Nghĩ xong, hạ giọng hỏi: “Ngươi nghe hiểu? Nói gì vậy?”
Bao Duyên chăm chú nghe một lúc, mở to mắt nhìn Bàng Dục: “Chỉ lặp đi lặp lại một câu “Thề diệt Triệu Tống, phục hưng Đại Đường!”
Bàng Dục há hốc mồm: “Phản tặc!”
Bao Duyên gật gật, ra hiệu bỏ chạy với hắn, ý là: mau chạy đi.
Bàng Dục gật đầu.
Đúng vào lúc hai người định nhân dịp chúng nhân kích động len lén bỏ trốn, đột nhiên… Bao Duyên cảm thấy có thứ gì lông lá cọ cọ chân mình. Cúi đầu nhìn, liền thấy một con chuột nhỏ xám béo núc đang vắt trên chân mình, giương đôi mắt nhỏ xảo quyệt lên nhìn mình…
“Con chuột!”
Bàng Dục vừa bước tới một bước, đang tự khen mình bước quá nhẹ nhàng tuyệt đối không thể bị phát hiện thì nghe thấy tiếng kếu thảm thiết của Bao Duyên.
Bàng Dục cảm giác tai và não cùng kêu ong ong, liều mạng kiềm cảm giác muốn tung một chưởng đánh chết Bao Duyên xuống.
Mà nơi này lại có tiếng vọng, Bao Duyên thét một tiếng, đừng nói là căn phòng đá bên cạnh, có lẽ cả người trên mặt đất cũng nghe thấy.
Mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu lại nhìn, Bàng Dục xấu hổ đứng trước cửa, Bao Duyên bám trên người hắn, đang liều mạng vẫy chân, muốn vẫy rớt con chuột béo đang bám cứng trên chân mình không chịu buông xuống.
Hai bên nhìn nhau im lặng vài khắc, Bàng Dục túm lấy Bao Duyên, hét lớn: “Chạy mau!”
Thế là, hai người điên cuồng chạy, Bao Duyên bị chuột hù, chạy nhanh bất ngờ.
Người trong phòng cũng hoàn hồn lại, lập tức đuổi theo.
.
.
Trên mặt đất, Triệu Phổ và Công Tôn theo Tiễn Tử và Thạch Đầu đuổi đến nơi dừng chân lại, vừa lúc thấy Tử Ảnh và Giả Ảnh đang nằm rạp xuống đất nghe ngóng nhảy bật dậy, xoa tai cùng gọi: “Nguyên soái!”
Triệu Phổ gật đầu, Công Tôn bên cạnh bịt tai: “Ta cũng nghe thấy, tiếng Bao Duyên thét “con chuột” và “chạy mau” của Bàng Dục đều rất hoạt bát, trước mắt hẳn là vẫn còn trong trạng thái tràn trề sức sống!”
“Nhưng không biết lối vào ở đâu.” Giả Ảnh tìm khắp nơi vẫn không thấy miệng giếng.
“Không cần tìm nữa, ở đây có rồi.” Triệu Phổ đưa tay, vẫy tay với Thanh Ảnh trên mái nhà đối diện, Thanh Ảnh cởi Tân Đình Hầu đeo trên lưng xuống quăng tới.
Triệu Phổ chụp đao xoay một vòng trong không trung, ánh đao lóe lên giữa trời, Triệu Phổ dồn nội lực vào đao chém mạnh xuống mặt đất, “Ầm” một tiếng, mặt đất nứt ra một khe lớn.
Triệu Phổ dẫn Tử Ảnh và Giả Ảnh nhảy vào, Công Tôn đứng bên trên nhìn xuống, sau đó nhìn Thạch Đầu và Tiễn Tử bên cạnh, bĩu môi: “Tỏ vẻ cái gì, hai đứa cũng đào hang được, đúng không!”
Tiễn Tử vẫy vẫy cái đuôi ngắn, Thạch Đầu chạy đến vùi đầu vào lưng Tiễn Tử, cau mũi dụi qua dụi lại, có mùi khai! Tiểu lưu manh Bàng Dục, thật đáng xấu hổ quá.