Bàng Dục và Bao Duyên cầm xẻng, khổ sở nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, như đang hỏi: Bắt chúng ta đào sao?
Triển Chiêu cười híp mắt gật đầu: “Bắt đầu từ mộ của Ngũ Muội!”
“Triển đại ca, không nên đâu…” Bao Duyên cầm xẻng nhìn Triển Chiêu.
“Đúng vậy, đào mộ người ta thật sự rất thất đức!” Bàng Dục cũng gật đầu phụ họa.
“Đào đi.” Triển Chiêu vẫn cứ cười híp mắt: “Không sao đâu.”
Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường đi quanh thôn xem xét rồi, Triển Chiêu thì đứng trước khu mộ, nhìn quanh.
Bàng Dục và Bao Duyên nuốt nước bọt, cầm xẻng run rẩy bò lên khu mộ, bắt đầu đào mộ Ngũ Muội.
Đào được vài cái, Bàng Dục nói nhỏ với Bao Duyên: “Này, Tiểu Màn Thầu!”
Bao Duyên trừng hắn một cái: “Ngươi dám gọi ta là Tiểu Màn Thầu nữa xem!”
“Sao ngươi lại để người của phủ Khai Phong sai bảo như vậy?” Bàng Dục dẫu môi: “Về báo án với cha ngươi! Để hắn đánh mông Triển Chiêu!”
“Phi!” Bao Duyên trừng Bàng Dục một cái: “Ngươi nghĩ cha ta là cha ngươi sao! Nếu ta về tố cáo như thế, người bị đánh là ta!”
“Ô?” Bàng Dục mở to mắt: “Ngươi quả nhiên không phải con thân sinh!”
“Ai da!”
Triển Chiêu đang cúi đầu nhìn mấy tấm biển, đợt phía sau ồn ào lên… Quay đầu lại nhìn, thì thấy Bao Duyên đang giơ xẻng, đuổi theo đánh Bàng Dục.
Lúc ấy, Bạch Ngọc Đường trở lại, lấy thứ gì đó ra cho Triển Chiêu xem: “Rất nhiều nhà xung quanh có thứ này.”
Triển Chiêu nhận lấy xem thử, là một cái móc màu bạc.
Bao Duyên và Bàng Dục đuổi đánh một lúc, cuối cùng lại về đào mộ tiếp, nhưng đào một lúc vẫn không thấy gì.
“Ai da, ta nói bãi tha ma nha, không phải thường dùng vứt xác sao? Có rất nhiều thi thể trực tiếp vứt đó không lấp đất, sao xác này lại chôn sâu như thế?” Vai Bàng Dục đã đau rồi.
Bao Duyên là con mọt sách, lại càng yếu sức: “Đúng vậy, tốt xấu cũng phải đào đến nắp quan tài rồi mới đúng.”
Hai người lại tiếp tục đào một lúc, Bàng Dục vứt xẻng, ngồi phệch xuống, hô lớn với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Không đào nữa, sắp đào hết đất rồi, không có thi thể!”
Lúc này Bao Duyên cũng nhận ra điểm không đúng: “Đúng vậy, thật kì lạ, là một ngôi mộ trống!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi đến, nhìn xuống phần mộ đã bị đào của Ngũ Muội, quả nhiên, không có gì cả.
Sau đó, nhân lúc tối trời, dưới sự chỉ huy của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, Bàng Dục và Bao Duyên đào hết bốn ngôi mộ còn lại lên, nhưng bên trong trống rỗng, quan tài thi thể gì đó, hoàn toàn không có!
“Thật kì dị!” Bàng Dục mệt đến mức nằm rạp trên mặt đất không nhấc tay lên nổi, khó hiểu nhìn mọi người: “Sao lại là năm ngôi mộ trống.”
“Mộ trống thì càng không thể có quỷ.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, nhìn quanh… Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khu rừng mà các nữ quỷ xuất hiện đầu tiên.
Triển Chiêu cũng nhìn sang hướng ấy.
“Này… Hai ngươi muốn làm gì?” Bàng Dục hoảng hồn hỏi: “Không được đâu, tối lửa tắt đèn chẳng may lạc đường thì sao?”
Đang nói, đột nhiên, trong rừng có ánh lửa xanh nhàn nhạt.
“Ma… Ma trơi!” Bàng Dục kêu lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đuổi đến.
“Thấy ma trơi có cần hưng phấn vậy không?!” Bàng Dục hoảng hốt, Bao Duyên cũng vứt xẻng đuổi theo. Bàng Dục đành phải theo cùng, miệng lầm bầm: Thất sách, sớm biết sẽ bị dọa chết ở đây, còn không bằng chết chán trong phủ Khai Phong!
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đuổi theo vào cánh rừng, chợt ánh lửa tiến tới một chút.
Hai người cùng đuổi theo, đi qua rừng cây um tùm, Bàng Dục và Bao Duyên chạy chậm theo, sức lực cả đời đều trút ra hết, không thể để bị bỏ rơi ở đây.
Cuối cùng, ánh lửa biến mất trên vách núi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng trước vách đá, ngẩng đầu nhìn lên, vách đá rất cao, bốn phía giăng đầy dây leo.
Bạch Ngọc Đường lấy hỏa tập ra, muốn nhìn rõ hơn một chút, thế nhưng hỏa tập không đợi hắn thổi đã cháy lên. Hơi nhíu mày, Bạch Ngọc Đường giơ hỏa tập đi tới vài bước, đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu.
Triển Chiêu dùng Cự Khuyết gạt dàn dây leo chằng chịt che lấp vách đá ra, phát hiện, phía sau có một sơn động tối om.
“Cẩn thận chút!” Bàng Dục nói nhỏ: “Coi chừng là hang hổ hay hang gấu gì đó!”
Bao Duyên đứng bên cạnh đảo mắt: “Gấu đi vào rồi còn lấy dây leo che cửa hang lại? Ở đâu có loại gấu thông minh như thế?”
Bàng Dục mắng thầm sao ngươi giống hệt cha ngươi, thấy người họ Bàng thì hung hãn như gặp được kẻ thù lâu năm! Hắn nhích nhích tới trước, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Trong động có gì?”
Nhưng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại đứng yên trước cửa động, nhìn vào trong.
Nương theo ánh lửa, Bàng Dục và Bao Duyên cũng nhìn vào, trong động xương trắng dày đặc.
Không phải loại xương trong hang hổ hang sư tử, mà là được vứt vào! Thi thể bị để ở đây, vì có dây leo chằng chịt che lại, lại thêm lời đồn quỷ ám, cho nên vẫn không có ai dám vào. Mấy năm sau, thì biến thành cảnh xương trắng lớp lớp thế này.
“Ngọn lửa ma trơi muốn dẫn chúng ta đến đây sao?” Bao Duyên ngồi xuống, lấy hỏa tập của mình ra, đưa ra chiếu vào trong động, bên trong toàn là xương người, lớn có nhỏ có, nghĩ là cả tiểu hài tử cũng chết bên trong.
Bạch Ngọc Đường đến nhặt một khúc xương cổ lên xem mặt ngang, nói với Triển Chiêu: “Bị chém đầu!”
“Oa, kẻ nào lại tàn nhẫn như thế!!” Bàng Dục xoa cổ, sau đó chợt nghĩ ra: “A? Cũng có nghĩa là, khi đó thôn dân không phải một đêm biến mất, mà là bị giết rồi vứt xác ở đây?”
Triển Chiêu nhìn nhìn vách động, lắc đầu: “Động này là do người đào! Trong một đêm không thể xong được, cần thời gian rất dài, có lẽ là thôn dân tự đào lấy.”
“Các thôn dân này hẳn có chút lai lịch.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa cầm một đoạn xương đưa cho Triển Chiêu xem.
Triển Chiêu cầm lấy, đoạn xương gầy nhỏ, có lẽ là xương tay, trên mặt xương có thể nhìn ra văn tự, hoặc hình vẽ, không rõ lắm.
“Làm sao khắc lên được?” Bao Duyên không hiểu.
“A!” Bàng Dục lại gật đầu: “Nhất định là hình xăm!”
“Đúng.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Nếu như người gầy, da mỏng cổ tay nhỏ… Khi xăm hình rất có khả năng châm trúng xương cốt, khiến màu khắc lại trên xương, để lại dấu vết thế này.”
“Trên vách động cũng có.” Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh, gom vài cành cây khô dùng dây leo buộc chặt, bên trên nhét một ít cỏ khô, làm thành một bó đuốc, đốt lên đi đến nhìn kĩ.
Trên vách là những khối Giả Thạch tạo thành bích họa.[tranh tường]
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vẫy tay gọi Triển Chiêu, ý bảo hắn đến xem.
Triển Chiêu đi đến, thấy trên bích họa có vẽ rất nhiều hình, chủ đề rất kì lạ, một đàn tiên hạc đang bay, phần đuôi con nào cũng có lông phượng, hình dạng giống hệt Lưu Hạc Linh, đang may lượn giữa tầng mây.
Phía sau, là một đàn chim dữ đang đuổi theo, những con tiên hạc bị đuổi kịp đều bị chim dữ mổ đứt cổ. Đàn chim dữ đó, chính là con chim trên tấm biển treo trước nhà ở trong thôn.
“Vẽ trước khi chết sao?” Bàng Dục hỏi.
“Quá tinh xảo, không giống!” Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ thử: “Hoặc có lẽ, đây là lời dự đoán hoặc số mệnh, người trong thôn sớm biết sẽ bị truy sát, cho nên trốn ở đây. Nhưng những kẻ truy sát bọn họ vẫn đến. Bọn họ trốn vào sơn động, nhưng cuối cùng vẫn bị tìm thấy, kết quả là bị đồ sát.”
“Ý ngươi là, Lưu Hạc Linh là thôn dân Sơn Âm Thôn, còn đàn chim dữ kia, là những kẻ truy sát bọn họ?” Triển Chiêu nhíu mày: “Nó là cổ vật thời Đường, có thể liên quan đến chuyện gì đó từ tiền triều? Vậy chẳng phải đã hơn trăm năm!”
Bạch Ngọc Đường đứng lên, gật nhẹ đầu, bảo Bao Duyên vẽ lại bức bích họa.
Bao Duyên nói: “Vẽ thì ta biết, nhưng không mang giấy bút theo.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, vẫy tay với Bàng Dục.
Bàng Dục biết chắc không phải chuyện tốt, chậm chạp đi đến cạnh hai người.
Triển Chiêu hất vạt áo Bàng Dục lên, lật lại, để hắn tự cầm.
Bạch Ngọc Đường nhặt một cây gỗ lên, đốt một chút, lửa tắt rồi còn một đoạn than cháy, đưa cho Bao Duyên, bảo hắn vẽ.
Bao Duyên hớn hở cầm lấy, bắt đầu vẽ lên vạt áo lụa trắng của Bàng Dục.
Bàng Dục khóc không ra nước mắt, là lụa Vân Cẩm thượng hạng! Một lượng bạc một xích đó.
.
.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tiếp tục ngồi xổm nhìn số xương cốt.
Bàng Dục thấy Bao Duyên vẽ rất chăm chú, liền hỏi nhỏ: “Này, sau này ngươi làm quan, cũng muốn như cha ngươi, nghiên cứu người chết cả ngày sao?”
Bao Duyên lườm, “Cha ta là Bao Thanh Thiên vì nước vì dân, ta không so được! Nhưng mà, phá án cũng rất thú vị, chỉ tiếc đầu không tốt.”
Bàng Dục cười cười: “Ta cũng cảm thấy phá án rất vui.” Vừa nói vừa nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nghiên cứu một khúc xương bên cạnh.
“Ai, hai người này cứ hay xem người khác như không tồn tại.” Bàng Dục bất mãn cau mũi: “Mặc kệ đang có bao nhiêu người , Bạch Ngọc Đường nói chuyện chỉ nhìn Triển Chiêu, không nhìn ai khác!”
Bao Duyên trề môi: “Hắn nhìn ngươi ngươi chịu được không? Nhưng lần đầu tiên ta thấy hắn, cũng không nghĩ hắn có thể làm bằng hữu với Triển đại ca, tà khí đầy mình!”
Bàng Dục gật đầu, đột nhiên Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nói với Bàng Dục đang xoay lưng ra cửa động: “Sau lưng ngươi có người.”
Bao Duyên ngẩn người, tim nhảy thót lên cuống họng, cả người toát mồ hôi lạnh, cuối cùng mới nghĩ ra, có lẽ Bạch Ngọc Đường nghe mình nói xấu hắn mới hù dọa mình. Hắn vừa định ưỡn ngực nói Bạch Ngọc Đường thất đức, chưa kịp mở miệng, đột nhiên vai bị vỗ mạnh một cái.
“Nương a!”
Bàng Dục la “Ngáo” một tiếng, chợt nghe thấy giọng nói quen tai: “Này, la cái gì? Không phải đã nói là có người rồi sao.”
Bàng Dục ngẩn người, giọng này rất quen, còn có tiếng chít chít.
Một lúc lâu mới hoàn hồn lại, quay đầu lại nhìn, là Giả Ảnh và Tử Ảnh, còn dẫn theo Tiễn Tử.
Giả Ảnh cầm đèn lồng đứng phía sau, Tử Ảnh đang đeo trên lưng hắn như gấu ôm cây, chào hỏi mọi người, Tiễn Tử ngáp một cái, ngồi trước cửa động liếm lông.
“Tìm các ngươi đã lâu rồi.” Giả Ảnh bất lực nói.
“Sao các ngươi lại đến đây?” Triển Chiêu hỏi.
“À, nguyên soái thấy trời đã tối mà các ngươi còn chưa về, sợ có chuyện, cho nên bảo chúng ta đến tìm! May mà có Tiễn Tử biết đánh hơi, nếu không đã tìm không ra.” Giả Ảnh trả lời, rồi nói với Tử Ảnh trên lưng: “Này, thả lỏng một chút, người ở đây cả rồi.”
Tử Ảnh hơi buông lỏng một chút, hỏi: “Này, khi nãy ta thấy mấy ngôi mộ đều bị đào lên hết, ai lại thất đức vậy, coi chừng bị Thiên Lôi đánh!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đưa tay chỉ Bàng Dục và Bao Duyên: “Hai bọn họ.”
Bàng Dục Bao Duyên há hốc mồm, trúng kế rồi!
Tử Ảnh ghét bỏ trốn ra sau lưng Giả Ảnh, xua tay với hai người: “Đừng có tới gần ta đó, về lấy lá bưởi tắm rửa sạch sẽ, vào chùa ngồi ba ngày rồi hẵng ra. Đúng rồi! Tốt nhất là đến tìm Huyền Bi phương trượng tịnh thân cho các ngươi đi!”
“Khụ khụ.” Giả Ảnh dở khóc dở cười nhìn Tử Ảnh: “Tịnh thân phải tìm Trần Ban Ban, Huyền Bi phương trượng không làm mấy việc đó.”
Bàng Dục và Bao Duyên xanh mặt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục thất đức cười người ta. Bàng Dục nhíu mày trừng Bao Duyên: Sao người trong phủ Khai Phong các ngươi đều thế này!
Bao Duyên cũng bất lực: Sao Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại lấy lớn hiếp nhỏ?
Lúc ấy, ánh lửa đuốc trên tay Bạch Ngọc Đường lay động.
Mọi người nhìn ra sau, dường như từ trong động, có gió thổi ra.
Bạch Ngọc Đường cầm đuốc đi vào, mọi người theo sau.
Bạch Ngọc Đường đi phía trước, hang động rất sâu, Tiễn Tử chít chít chạy tới dẫn đường, nó thích nhất là chui vào hang động các loại.
.
.
Càng vào sâu hang động càng rộng, cuối cùng thông tới một địa đạo tương đối quen, có đàn chuột chạy qua chạy lại, còn có một dòng nước, mùi không được dễ ngửi lắm.
“Đây là đường dẫn nước dưới mặt đất!” Giả Ảnh nhíu mày: “Loại đường dẫn này có rải rác dưới Khai Phong, đại đa số được xây dựng từ thời Đường, chủ yếu là để tránh ngập nước.”
Mọi người cứ đi tới, không biết qua bao lâu, chợt Tiễn Tử bám trên một bậc thang, ngửi ngửi bên trên, dường như phát hiện thấy gì đó.
Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh nó ngẩng mặt, liền thấy được ánh sao bên trên… Thì ra là lối ra.
Búng người nhảy lên, vẫn là một miệng giếng khô. Nhà ở bốn phía rất quen, đã vào nội thành Khai Phong rồi.
“Không thể nào!” Triển Chiêu cũng theo ra, vừa thấy đã hô lớn không thể nào, “Chúng ta cưỡi ngựa từ Khai Phong đến thôn mất gần một canh giờ, không thể đi trở lại nhanh như vậy!”
“Cũng có thể!” Giả Ảnh và Tử Ảnh cũng cõng Bao Duyên và Bàng Dục lên: “Ra khỏi thành Khai Phong, vòng qua một ngọn núi mới đến được thôn, động này có thể là trực tiếp xuyên thẳng qua núi !”
“Chít chít!”
Lúc ấy, bên dưới có tiếng Tiễn Tử gọi sốt ruột, thì ra là nó béo quá, không ra được, hoảng loạn suýt chút nữa là đào hố!
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sợ nó làm hỏng miệng giếng, hơn nữa ngựa vẫn còn ở trong thôn, liền trở vào giếng.
Mọi người đi theo đường cũ về khu mộ, ra rồi, thì thấy trăng sáng sao thưa, ba con ngựa và con lừa đang ăn cỏ ngoài rừng cây, thấy chủ nhân về, vẫy đuôi thở phì phì.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Tiếp theo chuẩn bị làm thế nào?”
Triển Chiêu nhíu mày, lên ngựa: “Trước tiên về báo với Bao đại nhân, rồi xem xem bước tiếp theo làm gì!”
Mọi người đều đồng ý, chạy trong đêm, trở về phủ Khai Phong.
.
.
Khi mọi người đều đi rồi, trong khu rừng âm u, vài người xuất hiện, nhìn theo hướng quan đạo.
“Chính là hắn sao, tỷ tỷ?”
“Phải! Là hắn.”
“Đẹp thật.”
“Đúng vậy.”
“Hắn còn nhớ tỷ không?”
“Không nhớ nữa… Nhưng hắn vẫn không hề thay đổi.”
“Trên đời này vẫn còn người tốt vậy sao?”
“Có lẽ vẫn còn một hai người.”
“Hắc hắc, nếu hắn phát hiện rồi thì chúng ta làm sao báo thù được?”
“Không cần lo, cứ làm theo kế hoạch! Triệu Trinh đã vào lồng rồi.”
“Từng người của hoàng tộc Triệu gia, đều phải lấy máu đền máu!”
“Đúng vậy!”
“Đúng!”