Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 16: Tinh quang (ánh sao)

Cái “cho nước trước” của Triển Chiêu dẫn đến việc sau khi Bạch thiếu gia đổ nước vào nồi thì vứt hết cả mì cả rau vào.

“Phải nấu nước lên đã!” Triển Chiêu hoảng hồn, vội lấy đũa vớt mì lên.

“Làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường nắm vai hắn lại.

“Không thể để nó trong đó!”

“Ngươi nói cho nước trước mì.” Mặt Bạch Ngọc Đường như viết đầy chữ Triển Chiêu là tên dở người.

“Nước phải nấu lên, sau đó mới cho mì vào, ngươi hiểu không vậy!” Triển Chiêu vớt mì ra khỏi nước lạnh, nhưng nào còn giống mì, rã ra hết cả, chỉ còn một cục mì dính nhẹp, nước cũng đục màu bột.

Triển Chiêu dùng vẻ mặt bội phục nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Như vậy thì không gọi là nấu mì nữa, là nhào mì bằng nước nóng.” Bạch Ngọc Đường cãi bướng.

Triển Chiêu giận đến bật cười: “Ta nói Bạch đại hiệp, ngài thật sự là mười ngón tay không dính dương xuân thủy.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn lâu thật lâu: “Dương xuân thủy là nước gì?”

Triển Chiêu hít sâu một hơi: “Nước mùa xuân tháng ba!”

Bạch Ngọc Đường bình tĩnh đưa tay, chọc chọc vào vại nước: “Dính cho ngươi xem đây.”

Triển Chiêu nổi giận: “Ngươi lớn đến như thế, chưa từng giặt đồ nấu cơm?”

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Sao ta phải giành việc của Bạch Phúc?”

“Tứ chi bất cần ngũ cốc bất phân!” [Tay chân không siêng năng không phân biệt được ngũ cốc.]

“Ngũ cốc là những loại nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại Triển Chiêu.

“Ơ… Cái này…” Triển Chiêu sờ cằm, bản thân cũng không biết, hắn biết nấu cơm, nhưng chưa từng trồng trọt.

Bạch Ngọc Đường nhướng đôi mày đẹp, như đang nói: Xem đi, ngươi cũng không biết! Chúng ta tám lạng nửa cân.

Triển Chiêu hít sâu một hơi, đang định cãi lại vài câu, chợt bên ngoài có người nói: “Hai tên không biết nhóm lửa, ồn ào đến sáng mai cũng không ăn được mì.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, xoay mặt nhìn ra cửa trù phòng, trù phòng đại nương đang đứng chống hông ở đó, trừng hai người.

Bạch Ngọc Đường lập tức nghi ngờ nhìn Triển Chiêu, như nói: Quả nhiên ngươi cũng không biết!

“Ta có biết!” Triển Chiêu khóc không ra nước mắt: “Chỉ vì bị ngươi chọc giận choáng váng rồi!”

“Ra ngoài chờ.” Trù phòng đại nương lắc đầu đi vào, đuổi hai người ra ngoài: “Quân tử xa nhà bếp, hai kẻ làm chuyện lớn các ngươi, đến trù phòng làm gì, đói bụng không biết gọi sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt gật đầu, thương lượng: “Muốn ăn mì xào!”

“Được rồi, các ngươi muốn ăn gì mà đại nương không làm cho?” Đại nương vui vẻ mặc tạp dề, tay chân nhanh gọn bắt đầu làm mì xào.

Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa nhìn.

Triển Chiêu chọt chọt hắn: “Gì vậy? Học lóm sao?”

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Cái gì ta cũng có thể học được.”

“Cái đó cũng chưa hẳn.” Triển Chiêu cười lắc đầu: “Có một chuyện ngươi học thế nào cũng không được!”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hắn: “Cái gì?”

“Sinh hài tử!”

Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chăm Triển Chiêu một lúc lâu: “Chuyện đó sau này hoàn toàn phải nhờ vào ngươi rồi…”

Vừa dứt lời, chân của Triển Chiêu đã tung đến, Bạch Ngọc Đường vội tránh. Thế là, trù phòng đại nương làm thức ăn bên trong, hai người ở bên ngoài luyện quyền.

Đánh một lúc, Triển Chiêu nhảy lên mái nhà thả mông ngồi xuống, vẫy tay với Bạch Ngọc Đường: “Không đánh nữa, không đánh nổi nữa, đói chết rồi.”

Bạch Ngọc Đường cũng không đánh nữa, thu chiêu ngồi xuống…

Hai người cứ như vậy ngồi cạnh nhau trên mái nhà, nhìn bầu trời trên cao.

Triển Chiêu cảm thấy gió đêm thổi viu viu rất dễ chịu, hai tay chống ra sau, ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao.

Bạch Ngọc Đường tùy ý nằm xuống, gối lên cánh tay, cũng ngắm sao.

“Ánh sao của phủ Khai Phong và Hãm Không Đảo rất khác nhau.” Bạch Ngọc Đường tự nói: “Miêu Nhi, từng đến Thái Sơn chưa?”

“Rồi!” Triển Chiêu cũng nằm xuống, “Đưa tay có thể hái được sao, thật muốn đến lần nữa.”

“Rảnh rỗi cùng nhau đi?” Bạch Ngọc Đường xoay mặt sang, nhìn hắn.

Triển Chiêu cũng xoay sang: “Được.”

Hai người quay vào nhau, mới phát hiện vốn cách nhau rất gần… Đây đó nhìn nhau, có thể nhìn thấy được ánh sao đang lấp lánh trong mắt đối phương.

“Mì xong rồi!”

Tiếng nói vang vọng của trù phòng đại nương kịp thời cắt đứt khung cảnh nhìn nhau.

“Khụ…”

Hai người ngồi bật dậy, Bạch Ngọc Đường sờ trán, Triển Chiêu sờ đầu.

“Đi đâu rồi?” Trù phòng đại nương bưng hai bát mì xào đi tìm, chợt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đáp xuống, nhận lấy hai bát mì.

Đại nương rửa tay trở về, miệng lẩm bẩm: “Ai, trẻ tuổi thật là tốt! Giữa mùa đông ngồi trên mái nhà hứng gió lạnh mặt vẫn hồng hào như vậy.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại càng xấu hổ, hai người ôm bát mì nhìn nhau một cái, ngồi xuống bàn đá bắt đầu ăn.

.

.

Triển Chiêu ăn được vài đũa, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh hắn ăn mì rất vui, nhịn không được cười ra tiếng.

“Cười cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

“Hửm?” Triển Chiêu lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ vỗ hắn: “Miêu Nhi.”

“Chuyện gì?”

“Chiên cái trứng đi.” Bạch Ngọc Đường cười lấy khuỷu tay đụng đụng Triển Chiêu, “Chín một mặt.”

“Bản thân không biết, yêu cầu lại còn cao.” Triển Chiêu miệng oán thán, nhưng vẫn đứng lên đi chiên trứng cho hắn, mở tủ ra xem thử, không có trứng gà, nhớ ra trong phủ có nuôi mấy con gà mái, liền chạy ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu chạy đến chuồng gà bên cạnh, không bao lâu, có tiếng gà la quang quác bên trong.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, Triển Chiêu xông ra từ chuồng gà, phía sau là mấy con gà mái đang vỗ cánh kêu liên tục.

“… Mấy con gà mái đó sao lại dữ quá.” Triển Chiêu phủi phủi lông gà trên người.

Bạch Ngọc Đường đi đến phía sau hắn: “Trên đầu vẫn còn.”

Triển Chiêu đưa tay sờ tìm một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường đưa tay lấy xuống, lông màu trắng, cũng khá đẹp.

“Trộm được hai trứng.” Triển Chiêu cười tủm tỉm khoe hai trái trứng gà với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu vào trù phòng, nhìn hắn chiên trứng…

“Ngươi làm được không?”

“Ta nhớ trước đây từng làm cơm cho ngươi ăn!”

“Có sao?”

Triển Chiêu nhìn kì thị: “Ăn rồi quên sao?”

Bạch Ngọc Đường khoanh tay nhún vai: “Nói miệng không bằng chứng, ngày mai nấu lại lần nữa! Ta giám định lại.”

Triển Chiêu híp mắt lườm một cái.

.

.

Ngoài cửa viện…

Triệu Phổ và Công Tôn trở về từ sớm đang dựa bên cửa, ngáp một cái.

Công Tôn hỏi Triệu Phổ: “Ngươi đoán xem đến lúc nào bọn họ mới phát hiện ra chúng ta đang đứng đây nhìn?”

Triệu Phổ lắc đầu: “Cái này gọi là gì nhỉ? A! Là trong mắt ta chỉ có ngươi, những thứ khác hoàn toàn không thấy.”

Phía sau, Tiểu Tứ Tử sợ Triệu Phổ và Công Tôn đi vào quấy rấy, nắm vạt áo hai người, kéo ra ngoài

Triệu Phổ đói bụng, cũng muốn ăn mì Công Tôn nấu, nhưng trù phòng đã bị Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chiếm đóng rồi, tính tình hai người này cực kì bất thường, khó khăn lắm mới cơ hội thân mật một chút, đi vào quấy rối sẽ bị Thiên Lôi đánh, thế là đành phải chịu đói đi ngủ.

.



.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn mì no rồi lại không thấy buồn ngủ, hai người về phòng, ngồi trong sân.

Thời điểm này, hoa đào vừa tàn, gió đêm thổi qua, cánh hoa lại lãng đãng rơi xuống.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngâm trà, ngồi trong sân thưởng hoa.

Triển Chiêu còn đến thư phòng của Bao đại nhân cầm cây đàn cổ đến, bảo Bạch Ngọc Đường đàn một bản.

Nếu như là người khác, Bạch Ngọc Đường đương nhiên sẽ chẳng thèm để tâm, nhưng Triển Chiêu mang đến rất tự nhiên, Bạch Ngọc Đường cũng nhận lấy rất tự nhiên, đàn một bản nhạc Triển Chiêu chưa từng nghe, nhưng lại rất hợp với một đêm thế này.

Bọn Bao Chửng đều đã về, vừa nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng đàn du dương hờ hững, lắng nghe, âm thầm gật đầu. Tiếng đàn này không hề thua kém cầm cơ khi nãy, so với khí chất mê hoặc của nàng ta, tiếng đàn này thanh tao trang nhã, rất thích hợp để dẫn vào giấc ngủ.

Bao Duyên nhân lúc trước khi đi ngủ nghiên cứu thêm một chút về Ngũ mang phong thủy, đang đau đầu vì mấy thứ tà thuật, nghe thấy tiếng đàn thấp thoáng, tâm trí cũng yên tĩnh lại.

Bao Phúc mở cửa sổ ra, để tiếng đàn cùng gió đêm mang theo cánh đào cùng thổi vào.

“Ai~” Bạch Phúc gật đầu, “Thật hay!”

“Đàn rất hay.” Bao Duyên tán thưởng: “Đàn hay có thể khiến người ta hoàn toàn quên đi cầm kỹ, chỉ một lòng thưởng thức, quan trọng là người đàn phải hoàn toàn tĩnh tâm yên lòng, sự thanh thản sẽ truyền ra từ tiếng đàn. Tiếng đàn thế này, nhất định là đàn cho người trong lòng nghe, nếu không sẽ không có cảm giác vui sướng nhàn nhạt bên trong.”

Đóng sách, vươn vai một cái nằm xuống: “Ngủ thôi!”

Bao Phúc cũng bò lên giường nhỏ, chống cằm dựa trên cửa sổ nghe.

Cùng một động tác đó, còn có Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương trong phòng Công Tôn.

Bàng Dục cũng đi đến mở cửa sổ: “Cha, là ai đang đàn? Công Tôn tiên sinh?”

“Có lẽ không phải.” Bàng thái sự vuốt râu, chăm chú thưởng thức, lắc đầu cười: “Ai, tuổi trẻ thật là tốt.”

“Sao?” Bàng Dục không hiểu.

Bàng Cát vỗ vỗ vai hắn: “Trong phủ Khai Phong này ngoại trừ tên Bao Hắc Tử đáng ghét, những người trẻ tuổi khác đều là nhân tài, con phải học theo bọn họ, có biết không?”

Bàng Dục sờ đầu: “Con đâu có được khí chất chính nghĩa như người ta, cũng không phải đại hiệp công phu đầy mình hay học thức đầy bụng, bây giờ mới học có phải hơi trễ rồi không?”

“Ai bảo học mấy thứ đó!” Bàng Cát phẩy tay: “Làm người, xuất sắc là được rồi, không nhất định phải có tài năng xuất sắc.” Nói xong, cười hắc hắc đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Trong tiếng đàn thoang thoảng của Bạch Ngọc Đường, cả phủ Khai Phong dần yên tĩnh… Mọi người đều mang theo giấc mộng đẹp, ngủ say.

.



.

Không biết có phải do tác dụng của tiếng đàn đêm qua, hay vì ngày xuân hoa nở, mà sáng sớm ngày hôm sau, mọi người thức dậy đều vui vẻ sảng khoái vô cùng.

Triệu Phổ nhận lại rất nhiều việc chuẩn bị cho Thức Ngọc đại hội từ Bao Chửng, để Bao Chửng tập trung chuẩn bị cho kì thi Hương, đương nhiên, tuyển chọn nhân tài cho quốc gia mới là chuyện quan trọng nhất.

Công Tôn đã lâu không chẩn bệnh, đến Tế Thế Đường của Khai Phong chẩn bệnh miễn phí một ngày, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương vẫn như cũ, vào cung phụ trách ẩm thực của Bàng phi và Hương Hương.

Bàng thái sư cũng tiếp tục xử lý công sự của hắn, trong phủ Khai Phong lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại là hai người rảnh rỗi nhất.

Vừa thấy hai người rảnh rỗi, Bao Duyên liền chạy đến, nói muốn tới Sơn Âm Thôn một chuyến, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên gật đầu đồng ý đi cùng.

Bao Phúc còn nhỏ, hơn nữa rất sợ quỷ, Bao Duyên sợ nó bị dọa thành bệnh, liền để nó lại chăm sóc La Diên, mình và Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng đi.

Vừa đến cửa đã bị Bàng Dục chặn lại, mấy ngày nay An Lạc Hầu nhàn đến mức sắp mọc nấm rồi, nghĩ chuyện cổ vịt đến sắp điên, lại không được đi dạo phố, không bằng theo ba người này đến Sơn Âm Thôn một chuyến.

Thế là, bốn người cưỡi ngựa lên đường.

Sáng sớm ra khỏi thành, đi theo bản đồ được các lão nhân am hiểu địa thế quanh Khai Phong vẽ cho, mọi người cùng tìm kiếm Sơn Âm Thôn đã hoang phế trong truyền thuyết.

Triển Chiêu cưỡi Tảo Đa Đa, Bạch Ngọc Đường cưỡi Bạch Vân Phàm, Bàng Dục cưỡi một con hoàng phiếu mã béo, vui nhất là Bao Duyên, vì từ nhỏ Bao phu nhân không cho hắn cưỡi ngựa,nên chỉ có thể mượn cưỡi con lừa nhỏ.

Ba con ngựa cao lớn kẹp một con lừa ở giữa, không cần hỏi Bao Duyên buồn bực bao nhiêu, Bàng Dục cười đến nỗi run rẩy trên lưng ngựa.

Muốn đến Sơn Âm Thôn, nhất định phải đi qua một vùng núi thấp ngoài Khai Phong, hai bên sơn đạo còn có không ít sơn thôn nhỏ rải rác.

Trưa, mọi người đến thôn trang cuối cùng trước Sơn Âm Thôn, Tiết Gia Bảo. Sau nó đã là núi cao, qua khỏi núi là sẽ đến Sơn Âm. Nếu truyền thuyết không sai, trên Sơn Âm, có một ngôi làng nhỏ.

Nói Tiết Gia Bảo là một thôn làng, không bằng nói là một môn phái nhỏ.

Tuy không quy mô như các môn phái trên giang hồ, nhưng gần như người nào trong thôn này cũng luyện võ, các thanh niên nam nữ khỏe mạnh trong thôn dựa theo các loại hình khác nhau mà tổ chức thành các các gánh mãi võ, tổng cộng có ba gánh như thế, mỗi năm ra ngoài đi một vòng các châu thành phủ huyện, làm kế sinh nhai. Ngày thường trong Tiết Gia Bảo chỉ có người yếu và người già.

Bọn Triển Chiêu muốn dò hỏi tình hình Sơn Âm Thôn trước, thế là xuống uống trà trong quán trà của người trong Tiết Gia Bảo mở bên đường.

“Ô, các vị đại gia sao lại đến nơi hoang vắng này? Có phải đến mua hương liệu không?” Hỏa kế hẳn đã ba mươi có lẻ, tính cách niềm nở, chạy đến rót trà cho mọi người.

Triển Chiêu cười cười: “Đúng vậy, nghe nói ở đây có hương liệu, muốn mua một ít.”

“Ngài đã đến đúng chỗ rồi!” Hỏa thuần thục giới thiệu cho mọi người: “Muốn mua hương liệu gì?”

Trước khi đến, Bao Duyên đã nghiên cứu tỉ mỉ ghi chép về nơi này, quả vậy, vì quanh đây rừng rất rậm, cho nên nhiều hương liệu, mà thứ nổi danh nhất của Sơn Âm Thôn, là xạ hương! Liền trả lời hỏa kế: “Muốn mua xạ hương.”

“A…” Hỏa kế ngẩn người, sau đó mặt biến sắc, cười nói: “Cái đó, ở đây không có xạ hương.”

“Sao lại thế?!” Bàng Dục trề môi nhìn hắn: “Ai, đại gia có tiền, muốn mua xạ hương thượng hạng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, giọng điệu của Bàng Dục rất giống một thương nhân vào nam ra bắc. Bao Duyên vừa nhìn đã biết là mọt sách, dễ khiến người khác nghi ngờ.

“Hắc hắc.” Hỏa kế cười bồi mấy tiếng: “Tiết Gia Bảo chúng ta mạnh về hoàng đàn, Lưu Gia Thôn đối diện là thanh diệp, Trầm Thôn bên kia mạnh hương diệp, a, Trần Gia Thôn xa hơn một chút có chút ít xạ hương, hay là các vị đến đó xem thử?”

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng hai người thầm hiểu, hỏa kế này đang muốn dẫn bọn họ ra xa khỏi đây, xa khỏi hướng Sơn Âm Thôn.

“Nhưng mà.” Bao Duyên nói: “Ta nghe bằng hữu nói có một Sơn Âm Thôn có xạ hương cực tốt.”

Bao Duyên vừa dứt lời, không ít khách nhân đang uống trà gần đó trượt tay, “loảng xoảng” mấy tiếng, ai nấy đều xấu hổ nhặt chén lên, trả tiền rồi vội vàng rời đi.

Hỏa kế cũng lắp bắp lắc đầu: “Không có, quanh đây không có Sơn Âm Thôn.”

Bàng Dục thấy hắn không thành thật, vỗ bàn một cái: “Thật sự không có?!”

“Không có…” Hỏa kế toát mồ hôi.

“Tiểu tử thối!” Bàng Dục nổi giận, hùng hùng hổ hổ: “Tiểu tử đó nói năng lung tung, ta còn tưởng người của phủ Khai Phong không nói dối, chúng ta quay lại tìm hắn tính sổ!”

Triển Chiêu lanh lợi như thế, đương nhiên biết kế của hắn, liền gật đầu: “Được!”

“Phủ… Phủ Khai Phong?” Mặt hỏa kế trắng bệch, hỏi Bàng Dục: “Có… Có liên quan gì đến phủ Khai Phong?”

“À, ta có bằng hữu giữ một chức nhỏ trong phủ Khai Phong.” Triển Chiêu nói: “Chúng ta hỏi hắn ở Khai Phong xạ hương ở đâu tốt nhất, hắn nói có thể lên Sơn Âm Thôn mua, hắn từng nghe cha hắn nói qua.”

“Lừa người như thế không thể chấp nhận được, lão tử tốn bao nhiêu công sức chạy đến đây, còn làm ngã chết một con ngựa.” Vừa nói, Bàng Dục vừa chỉ con lừa Bao Duyên cưỡi: “Nhìn thấy không, con lừa đổi giữa đường! Ta không đến chỗ Bao đại nhân tố cáo hắn không được!”

“A…” Hỏa kế vừa nghe thấy đến tìm Bao đại nhân tố cáo đã vội nói: “Không chừng… Không chừng hắn nhớ nhầm rồi.”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên Bạch Ngọc Đường hỏi: “Hỏa kế, có khi nào là ngươi nói dối không?”

Hỏa kế ngẩn người, hít sâu một hơi đứng sững tại chỗ.

Bàng Dục cũng nhìn hắn: “Đúng vậy, có khi nào thật sự có Sơn Âm Thôn, ngươi cố ý không nói cho chúng ta, vậy tổn thất sẽ tính cho ngươi!”

“Chuyện này!” Hỏa kế thật không biết làm sao, gãi đầu gãi tai một lúc, cuối cùng thở dài, nói: “Các vị, quả thật có một Sơn Âm Thôn, nhưng hiện tại không còn tên là Sơn Âm Thôn.”

“Vậy tên là gì?” Bao Duyên hỏi.

“Là… Ngũ Phần Thôn.” Hỏa kế thần bí nói xong thì xua tay liên tục: “Không thể đi được! Ngàn vạn lần không được! Ta không để các vị đi là vì tốt cho các vị! Đó không phải nơi người sống nên đến.”

“Vì sao?” Bọn Triển Chiêu vờ không hiểu.

Hỏa kế nuốt nước bọt, nhìn quanh, hạ giọng nói: “Bởi vì, nơi đó là thôn quỷ!”

.