Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 943: Một cánh tay mà thôi (2)

Edit: Sahara

"Được!" Vân Tiêu cất giọng khàn khàn, lại mang theo sự ái muội vô cùng vô tận: "Nếu không, bây giờ hai chúng ta tiếp tục thử lại thêm lần nữa, có được không? Nàng trên, ta dưới?"

"VÂN TIÊU!"

Đáy mắt Vân Lạc Phong chợt xẹt qua một tia sáng, vừa định bác bỏ lời Vân Tiêu, thì đã bị Vân Tiêu dùng tay ấn đầu xuống dưới, mọi lời muốn nói đều bị chặn lại bởi đôi môi mỏng lạnh băng kia.

Căn phòng liền rơi vào yên tĩnh, xuân sắc tràn đầy!

_____

Bên ngoài sảnh đường Huyền Âm Cốc.

Tất cả khách nhân đến dự tiệc đều co rút người, rụt đầu nép sát vào nhau ở một bên, không một ai dám ho he gì cả, tất cả đều dùng ánh mắt khiếp sợ mà nhìn vị tiểu cô nương một thân hồng y đỏ rực như lửa.

Mới vừa rồi thôi, có người tiến lên thừa cơ muốn bắt lấy Hỏa Hỏa, dự định dùng Hỏa Hỏa để uy hiếp Vân Lạc Phong.

Ai ngờ, người kia chỉ mới vừa vọt tới trước mặt Hỏa Hỏa, còn chưa kịp động thủ, thì đã bị một mồi lửa của cô bé thiêu đốt thành tro.

Không sai!

Tiểu cô nương này không hề làm ra một động tác dư thừa nào, trực tiếp hướng tới vị cường giả Tôn Linh Giả kia mà phun ra một ngọn lửa nóng bức, hạ gục ngay vị cường giả kia trong nháy mắt.

Vì thế, đừng nói là các tân khách, ngay cả người cường đại nhất ở đây là Cốc chủ Huyền Âm Cốc cũng không dám có ý tưởng không an phận nào nữa.

"Còn ai nữa?"

Hỏa Hỏa đứng trên ngọn núi giả, một chân đạp lên tảng đá cao hơn ở phía trước, kiêu ngạo hất cằm, từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.

"Trong các ngươi còn có ai muốn bắt ta nữa? Bước ra đây! Bổn cô nương sẽ cho kẻ đó được toàn thây!"

Mọi người sợ đến nỗi run lên bần bật, càng co rút thân mình hơn, tận lực giảm tối đa sự tồn tại của chính mình.

Hỏa Hỏa lại đảo mắt, tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt trắng như tuyết của Hồn Vũ.

Hỏa Hỏa giống như là một con phượng hoàng cao ngạo ngẩng đầu lên, cất bước đi về phía Hồn Vũ.

"Chà chà, thật sự là không ngờ tới ngươi lại thiếu nam nhân đến mức độ như vậy, muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của!"

Gương mặt của Hồn Vũ biến sắc: "Ta không có làm sai chuyện gì cả! Ta và chàng ấy đều tình đầu ý hợp! Là do các ngươi muốn dùng vũ lực, mạnh mẽ chia rẽ hai người chúng ta!"

Hồn Vũ thân là đại tiểu thư Huyền Âm Cốc, từ xưa tới nay đều đứng ở vị trí cao cao tại thượng, làm sao có thể cho phép người khác nhục mạ mình như vậy được.

Cho dù có chết thì cô ta cũng nhất quyết không thừa nhận là bản thân mình nhân lúc nam nhân kia hôn mê mà muốn cưỡng đoạt hắn ta.

Còn về Vân Lạc Phong có thể tìm được nam nhân kia hay không....

Điều này không nằm trong phạm vi suy xét của cô ta....

Cho dù Vân Lạc Phong có tìm được người đi chăng nữa, thì với tình trạng hiện tại của hắn cũng đâu thể mở miệng nói được cái gì!

Đến lúc đó, dư luận của thiên hạ đều sẽ đứng về phía cô ta.

"Tình đầu ý hợp? Ta thật không biết, là ai tình đầu ý hợp cùng với ngươi?"

Đột nhiên, một giọng nói lười biếng mà tà mị từ phía sau bỗng vang lên.

Ngay sau giọng nói tà mị ấy vừa dứt, là một giọng nam trầm thấp khàn khàn mà lãnh khốc vang lên, đi thẳng vào tim người khác, làm người ta như muốn đóng băng.

"Không phải ta!"

Vốn dĩ sau khi nghe thấy giọng nói của Vân Lạc Phong, sắc mặt của Hồn Vũ còn chưa có gì biến hóa, nhưng mà một khắc tiếp theo, Hồn Vũ liền đại kinh thất sắc, máy móc quay đầu lại nhìn hai người đang đón ánh hoàng hôn mà tới.

Ánh nắng chiều tà cuối ngày khuynh sái chiếu xuống, dừng lại ở mỗi một góc của Huyền Âm Cốc.

Dưới khung cảnh ấy, một thân bạch y trắng như tuyết của thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành kia như phát ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Nam nhân đi bên cạnh mang theo một khuôn mặt lãnh khốc mà tháp tùng sát bên, trên người mang theo hàn khí lạnh thấu xương, ánh mắt lãnh lệ tựa như vô số thanh đao nhỏ, dường như có thể giết người trong vô hình.

"Sao... Sao có thể....?"

Hồn Vũ khiếp sợ bịt kín miệng mình, khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm tái nhợt.

Nam nhân kia không phải đang hôn mê hay sao? Sao lại có thể êm đẹp mà xuất hiện ở chỗ này?

"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Nữ nhân này thiếu chút nữa đã trở thành thê tử của chàng rồi, chàng không có cái gì muốn nói hay sao?"

Thê tử?

Vân Tiêu nhíu chặt mày.

Vân Tiêu chỉ biết bản thân mình bị người của Huyền Âm Cốc mang đi, còn những chuyện xảy ra sau đó, hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

Cho nên, hiển nhiên là cũng không biết hành vi thừa cơ cháy nhà mà đi hôi của của đám người Huyền Âm Cốc.