Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 715: Sư phụ của Long Phi (2)

Edit: Sahara

Vân Lạc Phong nhướng mày: "nếu như ngươi muốn tạ lỗi, ta nhận, nếu ngươi muốn biết tên của chúng ta, thứ lỗi không thể phụng bồi! Vân Tiêu, chúng ta đi!"

Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong liền xoay người rời đi.

Còn về Vân Tiêu... Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng liếc mắt nhìn lấy nữ nhân kia lấy một lần.

"Tiểu thư!"

Nha hoàn kia tức giận dậm dậm chân: "cứ để cho bọn chúng đi như vậy sao?"

"Nếu không thì sao?" khuôn mặt của Lâm Nhược Hân hơi hơi trầm xuống: "tiểu thạch kia được gọi là nhân duyên thạch, người mà nó nhắm trúng chính là phu quân tương lai của ta. Nhưng mà viên đá kia đã bị hắn làm vỡ nát mất rồi. Dù vậy thì cũng là do nhân duyên thạch nhắm trúng mà tìm tới hắn!"

"Tiểu thư, nô tỳ không hề cảm nhận được bất cứ hơi thở gì từ trên người của tên nam nhân kia cả, có lẽ, hắn không xứng với tiểu thư đâu....."

"Nhân duyên thạch, chắc chắn là đã gặp được người trong vận mệnh của ta mới có phản ứng! Nếu nhân duyên thạch đã lựa chọn hắn ta, thì chắc chắn là có nguyên nhân của nó. Nhưng ta cũng cần phải quan sát một thời gian, xem thử nam nhân kia có đủ tư cách để sánh đôi với ta hay không?"

Lúc Lâm Nhược Hân nói lời này, giữa đôi mày của cô ta chợt xuất hiện một tia ngạo khí.

Lâm Nhược Hân cô thân là nữ nhi của thành chủ Linh Thành, tất nhiên là có tư cách để mà kiêu ngạo. Nam nhân muốn sánh đôi với cô, nhất định phải là nhân trung long phụng.

"Nhưng mà, tiêu thư, em thấy nam nhân kia hình như là đã có thê tử rồi!"

Nha hoàn yếu ớt nói ra một vấn đề mấu chốt.

Hai người vừa rồi thoạt nhìn khá là thân mật, nhất định là có quan hệ phu thê, nếu tiểu thư muốn có được nam nhân kia, e là không dễ dàng...

Lâm Nhược Hân cười lạnh: "chuyện này không nằm trong phạm vi tính toán của ta! Ta chỉ cần quan sát xem nam nhân kia có đủ tư cách đứng bên cạnh ta hay không thôi, những cái khác không quan trọng!"

Lâm Nhược Hân có tự tin, phàm là nam nhân mà cô ta coi trọng đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta.

"Đi thôi! Chúng ta trở về phủ thành chủ trước! Ngoài ra, chuyện này tuyệt đối đừng để cho phụ thân của ta biết!"

"Dạ, tiểu thư!"

Sau khi hai chủ tớ Lâm Nhược Hân đi khỏi đó, từ trong tửu lầu bỗng có hai thân ảnh đi ra.

"Chủ thượng!" nữ tử khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn tiểu nam hài bên cạnh mình: "ta đã làm theo lời ngài căn dặn, tạo quan hệ với Lâm Nhược Hân, hơn nữa còn đem nhân duyên thạch bán cho cô ta!"

Cái gọi là nhân duyên thạch chẳng qua chỉ là một cục đá bình thường bị Cẩm Dục bỏ hơi thở của Vân Tiêu vào đó! Chỉ cần là Vân Tiêu xuất hiện ở gần, cục đá này sẽ tự động tìm tới Vân Tiêu.

Nực cười là Lâm Nhược Hân kia lại thật sự tin vào lời nói dối của Cẩm Dục, cho rằng nhân duyên thạch thật sự có thể tìm được nam nhân được định sẵn trong số mệnh của cô ta.

Số mệnh định sẵn?

Ha ha ha... Trên đời này trước nay làm gì có cái gì gọi là số mệnh định sẵn kia chứ?

Bạch Túc gật đầu: "hiện tại, ta không có cách nào ra tay đối với bọn họ, nhưng ta cũng sẽ không để cho bọn họ được sống những ngày tháng tốt đẹp! Tuy nhiên, nếu Lâm Nhược Hân kia mà không làm được trò trống gì, thì chúng ta cần phải lợi dụng mẫu thân của Vân Tiêu đi đối phó với hai người bọn họ!"

Cho dù mẫu thân của Vân Tiêu có yêu thương đứa con trai này như thế nào đi nữa, thì một đứa con dâu chưa từng tiếp xúc lần nào với bà ta mà nói, nhiều lắm chỉ có thể xem như là người quen, không thể tính là người thân.

Nếu như có thể xuống tay từ trên người nghĩa nữ của mẫu thân Vân Tiêu, có lẽ sẽ thể thành công tách hai người bọn họ ra.

Một đứa con dâu chưa từng gặp mặt với một nghĩa nữ nuôi nấng từ nhỏ, bên nào nặng bên nào nhẹ, sợ là không có ai mà không rõ.

"Dạ, chủ thượng!"

Cẩm Dục cung kính nói.

Đối với mệnh lệnh của Bạch Túc, Cẩm Dục chưa bao giờ kháng lệnh.

Cho dù hắn có hạ lệnh kêu cô ta tự sát, cô ta cũng sẽ không chút do dự nào mà cầm kiếm lên....

Bạch Túc không nói gì nữa, hắn phất nhẹ vạt áo, xoay người nhắm hướng bên ngoài cổng thành mà đi.

_____

Khách điếm.

Vân Lạc Phong nhìn hai thúc điệt Long Phi theo sát sau đuôi, khẽ cau mày hỏi: "làm sao? Các ngươi còn có chuyện gì?"