Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Trong đại điện, các đại thần đều im lặng cúi đầu. Bọn họ thật sự sợ cuộc chiến giữa hai tòa thái sơn này sẽ liên lụy đến bọn họ.
Bây giờ sắc mặt Mộ Hành Cừu chẳng khác nào ăn phải phân, đã khó coi đến cực điểm. Đôi mắt hung ác của ông nhìn chằm chằm vảo Vân Lạc. Nếu không phải bản thân ông không đánh lại lão già này, nhất định ông đã đánh một quyền lên cái gương mặt già vô sĩ kia rồi.
"Vân Lạc, ngươi có còn biết xấu hổ là gì không? Cả nhà ngươi đều không biết liêm sĩ như vậy hay sao? Cháu gái người bây giờ vẫn còn bình an ở đó, không tổn hại gì. Ngược lại bây giờ cháu trai của ta vẫn còn đang bất tỉnh. Rốt cuộc ai đúng ai sai, ta tin bệ hạ nhất định tự có phán quyết."
Vân Lạc cười nhạo một tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy, đôi mắt ông sắc bén mà khí phách, y như một thanh trường kiếm.
"Cháu gái ta hiện tại bình an vô sự, đó là do hộ vệ Vân gia làm việc đắc lực, nếu không, sợ là ta đã mất đi người thân duy nhất còn lại rồi. Nhưng cho dù cháu gai ta tránh thoát được một kiếp thì cũng vẫn bị hành vi của cháu trai ngươi dọa cho hoảng sợ không nhẹ. Nếu hôm nay ngươi không cho bồn tướng quân một công đạo, nhất định sẽ ta hạ lệnh cho tướng sĩ Vân gia đi san bằng phủ đệ của ngươi."
Mộ Hành Cừu tức giận đến mức cả người phát run. Ông ta hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng xuống, quay mặt về phía hoàng đế Cao Đồ, không thèm nhìn đến lão gia hỏa này nữa, nếu không sợ rằng ông ta sẽ tức chết mất.
Nữ nhi của mình là sủng phi của Hoàng đế, cháu gái Mộ Vô Song cùng thái tử lại tình đầu ý hợp. Nếu không phải Vân Lạc Phong luôn ở giữa ngăn cản thì Vô Song sớm đã là thái tử phi rồi.
Nhưng mà chuyện Vô Song trở thành Thái tử phi chỉ là việc sớm muộn. Loại phế vật như Vân Lạc Phong làm sao đảm đương nổi bốn chữ mẫu nghi thiên hạ chứ!
"Cái này..." Cao Đồ nhíu chặt mày, hắn nhìn hai lão thần tử đang luân phiên chỉ trích nhau ở dưới, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng: "Quả thật việc này là Mộ thân sai. Vân gia cũng chỉ phòng vệ chính đáng. Ngươi để cho Mộ Thân đến Vân gia xin lỗi đi."
Cao Đồ không phải không muốn thiên vị Mộ thừa tướng. Nhưng mà Vân Lạc vì Long Nguyên Quốc xa nha mười năm. Nếu giờ phút này hắn thiên vị Mộ thừa tướng thì nhất định sẽ làm cho lòng người nguội lạnh.
Hơn nữa cho dù là cha mẹ Vân Lạc Phong hay là đệ nhất thiên tài Vân gia Vân Thanh Nhã, đều cũng là do hắn thiên vị Mộ gia mà tạo thành kết cục như vậy. Hiện giờ Vân gia chỉ còn lại một hậu nhân duy nhất là Vân Lạc Phong. Nếu thật sự lại xảy ra sai lầm gì, sợ là lão già này sẽ phát điên lên mất.
"Bệ hạ!"
"Được rồi!" Mắt thấy Mộ Hành Cừu lại muốn nói gì đó. Cao Đồ phất phất tay, ngăn lại lời nói của ông ta. Sau đó quay về phía Vân Lạc, uy nghiêm nói: "Chuyện này dừng lại ở đây, Mộ Thân đùa giỡn Vân Lạc Phong cũng đã chịu báo ứng rồi. Chuyện bồi thường, trẫm nghĩ bỏ qua đi! Rốt cuộc Vân Lạc Phong cũng không bị tổn thương gì. Trẫm không hy vọng có người nhắc lại chuyện này nữa."
Mộ Thân nói rõ là mình muốn cưỡng gian Vân Lạc Phong. Vậy mà đến miệng Cao Đồ lại biến thành đùa giỡn.
Ý nghĩa hai câu này, hoàn toàn là cách xa nhau vạn dậm.
Vân Lạc rũ mắt xuống, che giấu đi sự thất vọng. Lạnh nhạt nói: "Nếu bệ hạ đã có lệnh, lão thần tuân chỉ! Lão thần tuổi tác đã cao, sợ rằng sau này khó mà lãnh binh đánh giặc được, binh phù này xin trả lại cho bệ hạ!"
Dứt lời, ông lấy ra một khối binh phù từ trong tay áo, tiến về trước hai bước, đưa cho thái giám đứng ở một bên.
Thái giám nhận lấy binh phù, đi đến bên người Cao Đồ, cung kính dâng lên trước mặt Cao Đồ.
Cao Đồ còn đang lo lắng không biết làm sao thu hồi binh quyền trong tay Vân Lạc. Không nghĩ lão già này lại chủ động giao ra. Trong lòng hắn ta lập tức mừng như điên.