Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1255: Nhiều người tức giận (10)

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Trác Vân sư tỷ nói không sai. Úc sư huynh đủ ưu tú mà ngươi dám coi thường huynh ấy?" 

“Chỉ huynh ấy mới được coi thường ngươi, ngươi không có tư cách kén cá chọn canh đâu! Quyến rũ hôn phu của người khác là đạo lý gì?" 

Đám nữ nhân sau lưng Trác Vân cứ ngươi một câu ta một lời, bọn họ đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào Vân Lạc Phong.

Rõ ràng trong mắt đám người đó, Vân Lạc Phong tội ác tày trời!

“Trác Vân!”

Úc Tử Triết nghe tin chạy tới, trông thấy Trác Vân đang chắn đường Vân Lạc Phong. Sắc mặt hắn đột ngột biến đổi, hắn mau chóng tiến lên, phẫn nộ nói: "Muội tới đây làm gì? Chuyện này không liên quan đến Vân cô nương, là ta nhìn trúng nàng ấy."  

Trác Vân thấy Úc Tử Triết che chở Vân Lạc Phong, hốc mắt nàng ta đỏ hoe, dòng lệ uất ức trào ra nhanh chóng.

“Nữ nhân này có gì tốt, tại sao huynh lại che chở ả ta?"

“Câm miệng!”

Úc Tử Triết giơ tay tát Trác Vân một cái thật mạnh. 

Lúc nhận lấy cái tát ấy, cả người Trác Vân ngây ra, nàng ta ngửa đầu lên với vẻ không dám tin, ánh mắt dán chặt vào Úc Tử Triết. 

Dường như không ngờ hắn sẽ vì Vân Lạc Phong mà tát mình một cái thật mạnh... 

“Huynh... Huynh đánh muội?" Trác Vân vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng, lệ tuôn rơi từ trong hốc mắt. 

Úc Tử Triết cũng không thèm nhìn nàng ta, hắn quay đầu nhìn sang Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, chuyện này do ta sai! Ta xin lỗi nàng, ta không ngờ Trác Vân lại tìm tới gây sự, xin nàng hãy tin ta, lần sau sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa..." 

Vân Lạc Phong nhếch môi, trong đôi mắt khẽ nheo lại có ánh nhìn nguy hiểm xẹt qua. 

“Lần sau? Ngươi cho rằng còn có lần sau nữa sao?" Vân Lạc Phong nhìn Úc Tử Triết rồi hỏi: "Úc Tử Triết, ta không tin ngươi yêu ta chỉ vì ta đấu với Hồ Ly. Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" 

Sắc mặt Úc Tử Triết cứng đờ, nơi đáy mắt hắn lộ ra vẻ hoảng loạn nhưng đã bị hắn áp xuống rất nhanh. Úc Tử Triết cười nói: "Vân cô nương, nàng đang nói gì thế? Sao ta nghe không rõ nhỉ? Ta thật lòng ái mộ nàng, tuyệt đối không có ý khác. Huống hồ, Vân cô nương - nàng không tiếp nhận ta, về tình có thể tha thứ, nhưng ta tin tưởng mình có thể..."

“Nương”

Ngay lúc Úc Tử Triết định tiếp tục bày tỏ tâm ý của mình thì một giọng nói mềm mại đã truyền đến từ phía sau. 

Vân Lạc Phong nghe thấy giọng nói ấy mà cứng đờ cả người. Nàng ngẩng đầu, dùng cặp mắt đen thẳm thâm sâu nhìn hai người một lớn một nhỏ đang đi từ từ đến, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng dần tan đi.  

Hắc bào khẽ tung bay, lãnh khốc giết người, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân tựa như mặt than, không hề có cảm xúc.  

Chỉ cần đứng trước mặt hắn sẽ bị khí thế cường đại kia làm cho biến thành cặn bã trong giây lát! 

Tuy nhiên...

Khi tầm mắt của mọi người chầm chậm hạ xuống, bọn họ đều tập trung nhìn vào hài tử tựa phấn điêu ngọc mài bên cạnh nam nhân. 

Tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, bé có một đôi mắt to sáng ngời như sao trời, lóe lên tia sáng rạng rỡ. 

Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt bé nở nụ cười rực sáng. Bé dang hai tay ra, nhào vào lòng nàng. 

Lần này, Vân Tiêu không ngăn cản bé, hắn vẫn ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của người thiếu nữ, bóng hình nàng phản chiếu trong mắt hắn... 

Mẫu thân?

Tiểu nam hài vừa gọi Vân Lạc Phong là mẫu thân ư? 

“Nương, người bỏ con và cha ở nhà, con với cha rất cô đơn nên tới tìm người đấy." Ánh mắt Tiểu Mạch lóe lên, cười như không cười, nhìn sang Úc Tử Triết với sắc mặt cứng đờ ở ngay bên cạnh: "Tên này là ai? Lại còn vây xung quanh người như ruồi bọ vậy ạ?"