Quy Ẩn Hương Dã

Chương 86

Lúc Hà Lăng tỉnh dậy bên ngoài đã sáng choang, y giật giật thân thể muốn đứng lên, lại phát hiện đầu nặng vô cùng, cả người nóng hừng hực.


Y giơ tay lên trán sờ thử, thở dài, sợ cái gì thì sẽ gặp phải cái đó, hôm qua giày vò cả đêm, bây giờ y phát sốt rồi, ở cái nơi không có thôn trấn cũng chẳng có hiệu thuốc này thì phải làm sao đây?


Mộc Diễm đạp móng đi tới, cúi đầu cọ mặt vào người Hà Lăng, hơi thở phun ra làm y có chút ngứa, y đưa tay đẩy nó ra, nói: “Không nên nháo, Mộc Diễm”.
Mộc Diễm nghe lời tránh ra, Hà Lăng chống đỡ ngồi xuống xoa cái trán đang choáng váng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Nhà gỗ nhỏ này xem như ấm áp, nhưng không có thức ăn không có nước uống không thể ở lâu, thừa lúc này tuyết còn chưa rơi y nên nhanh chóng chạy đến thành trấn, cho dù y có thể chống đỡ, hài tử trong bụng cũng không thể chịu đựng được.


Hà Lăng lấy bình thuốc an thai ra uống một viên, chịu đựng đứng lên, dắt Mộc Diễm ra khỏi nhà, khí lạnh bên ngoài khiến y rùng mình, cơ thể đang nóng sốt cũng cảm thấy dễ chịu hơn.


Hà Lăng kéo y phục, đội mũ áo choàng lên đầu giống như hôm qua trèo lên lưng Mộc Diễm, không đợi y lên tiếng, Mộc Diễm đã chậm rãi cất bước, chở y đi trên con đường đầy tuyết trắng.


Lần đầu tiên ra ngoài, đường đi như thế nào Hà Lăng cũng chẳng biết, không biết thành trấn nằm hướng nào, hiện tại y cũng chỉ có thể kỳ vọng vào Mộc Diễm, hy vọng nó có thể đưa y tới một nơi an toàn.


Phóng tầm mắt nhìn quanh không một bóng người, cho dù là sinh vật sống cũng rất ít, mỗi khắc đều lộ rõ lúc này thời tiết rét lạnh bao nhiêu. Hà Lăng sờ thân mình Mộc Diễm, trong lòng sầu lo, cũng không biết bọn tướng công thế nào rồi.


Chuyện phát sinh quá mức đột ngột, bọn họ không có chút phòng bị nào, nói đến, từ sau khi thành thân, đây là lần đầu y và tướng công tách ra lâu như vậy, y rất nhớ tướng công.


Hà Lăng chìm trong suy nghĩ, tùy ý Mộc Diễm đưa y đi thật lâu, tận đến khi màn đêm bắt đầu buông xuống, một cái đùi gà từ đêm qua đã sớm không còn tồn tại trong bụng, bụng y đã sớm kêu lên ùng ục không ngừng.


Hà Lăng lắc cái đầu đang dần mất đi ý thức, nheo mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy bóng dáng thành trấn mơ hồ phía trước, y như trút được gánh nặng lộ ra nụ cười, cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra.


Thành này lớn hơn so với nơi lúc trước bọn họ dừng chân, trên đường lui tới đủ loại người, Hà Lăng kéo mũ trùm đầu thấp xuống, che kín dấu ấn ca nhi trên trán.


Cho dù đây là lần đầu đi xa nhà, y cũng biết lòng người hiểm ác, hiện tại y lẻ loi một mình, lại không có võ công, cẩn thận vẫn hơn, y tung người xuống ngựa, dắt Mộc Diễm tiến vào dòng người.


Trên người y chỉ có mười mấy lượng bạc vụn, trong tình huống không biết khi nào mới có thể gặp lại tướng công, y vẫn nên tiết kiệm một chút, vì thế y đến sạp nhỏ bên đường ăn chén mì, lại tìm khách điếm sạch sẽ ở qua đêm.


Hà Lăng đang mang thai, ngoài thuốc an thai ra, ăn dược cái khác nhiều sẽ không tốt cho thai nhi, cho nên y không đến y quán, uống chén nước nóng trong khách điếm xong thì leo lên giường quấn chăn kín mít.


Cho dù trên trán đều đã rịn mồ hôi, thân thể lại từng trận lạnh run, trong căn phòng tối mờ, Hà Lăng nhíu chặt mày, nước mắt lặng lẽ chảy ra, nếu lúc này có tướng công ở bên cạnh thì tốt biết bao.


Thẩm Cư Minh ngồi bên giường, chăm chú nhìn người đang lâm vào hôn mê, những lời lúc sáng sư huynh nói với hắn, hắn thật lâu không thể quên được, Vân Tô vì cứu hắn hiện tại còn nằm đây không tỉnh, dĩ nhiên luôn đặt hắn trong lòng.


Thẩm Cư Minh vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt tái nhợt kia, trách không được mỗi lần hắn nhắc tới việc tìm cho y một lang quân như ý, y đều phát giận với hắn.


Bởi vì người y muốn gả từ đầu tới cuối chỉ có hắn, sao hắn lại ngu ngốc không nhận ra tâm tư của y, còn tự cho là đúng muốn làm ca ca của y cả đời.


“Những lúc ta nói những lời kia người nhất định tức chết đi?” Tay Thẩm Cư Minh vuốt ve gương mặt Vân Tô, cảm thụ nhiệt độ dưới bàn tay, cười tự giễu: “Ta chính là đại ngu ngốc!”


Không biết có phải do bị hắn quấy rầy đến hay không, lông mi Vân Tô run rẩy, chậm rãi mở mắt, y mờ mịt nhìn nóc giường, nhất thời chưa hồi hồn lại.


“Tiểu Tô, ngươi thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Thấy y đã tỉnh, Thẩm Cư Minh kích động xích lại gần hơn: “Vết thương có còn đau không?”
Vân Tô nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nguýt hắn một cái, thanh âm lại mềm nhũn không một chút khí thế: “Ồn ào muốn chết!”


Còn có tinh thần ghét bỏ hắn như vậy, chứng tỏ đã không còn trở ngại gì, Thẩm Cư Minh thở phào, cười nói: “Được, là lỗi của ta, ta nói chuyện nhỏ giọng chút”.


Vân Tô nhìn quanh bốn phía, nhận ra là đang ở khách điếm, nhớ đến chuyện bị tập kích, lập tức hỏi: “Ta hôn mê bao lâu? Sau đó thì sao? Đám người kia đâu?”


Y liên tiếp hỏi một loạt vấn đề, Thẩm Cư Minh hơi dừng một chốc, mới nói: “Sau khi sư huynh trở lại, đám người kia đều chết rồi, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Đừng úp úp mở mở nữa!” Vân Tô ghét nhất người nói một nửa liền im, quá khiến người khó chịu!


Thẩm Cư Minh thở dài, áy náy nói: “Huynh phu lang bị bọn chúng bắt đi”.
Đầu óc Vân Tô nháy mắt trống rỗng, nửa ngày không lên tiếng, lúc ấy y luôn bảo hộ huynh phu lang bên người, y vừa rời đi huynh phu lang liền bị bắt, đây là do ai còn cần phải nói sao.
“Là ta…”


“Không phải ngươi!” Thấy sắc mặt của y trở nên khó coi, Thẩm Cư Minh vội vàng ngắt lời: “Không phải lỗi của ngươi, trong chúng ta không ai nghĩ tới, có muốn trách cũng nên trách ta mới đúng!”


“Ta không nên buông tay huynh ấy ra…” Vân Tô hối hận nhắm mắt, y nhìn thấy Thẩm Cư Minh bị thương thì đầu óc không còn nghĩ được gì, là do y để huynh phu lang rơi vào tay đám người kia. “Sư huynh đâu? Hắn nhất định rất tức giận đi?”


Vân Tô thế này làm Thẩm Cư Minh rất đau lòng, nếu hắn cường đại hơn thì sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ: “Sư huynh đã lên đường trước, hy vọng trên đường về cốc có thể phát hiện ra tung tích của đám người kia”.


“Hồi cốc?” Vân Tô mở to mắt nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Sao các ngươi biết bọn chúng đi về hướng đó? Vì sao lại muốn hướng về phía Kỳ Độc Cốc?”
Không cẩn thận nói lỡ miệng, Thẩm Cư Minh ảo não, ánh mắt nhìn quanh né tránh, muốn tìm lý do lấp ɭϊếʍƈ cho qua.


“Có phải các ngươi biết đám người kia là do kẻ nào phái tới?” Hành động này của hắn làm Vân Tô càng thêm nghi ngờ, rõ ràng là có chuyện giấu diếm y: “Rốt cục là có việc gì không thể cho ta biết?”


Hiện tại muốn tiếp tục giấu diếm là không thể được, tính tình Vân Tô Thẩm Cư Minh hiểu rõ, nếu không nói, sẽ chỉ làm y càng thêm nóng nảy. Thẩm Cư Minh do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Lần này sư huynh đồng ý trở về là vì trong cốc đã xảy ra chuyện”.


“Chuyện gì?” Trong lòng Vân Tô dâng lên dự cảm không tốt, có chuyện gì mà gia gia không xử lý được, cần sư huynh phải trở về?
Thẩm Cư Minh nắm chặt tay Vân Tô: “Cốc chủ bị người hãm hại, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh”.


“Ngươi nói cái… Ngô…” Vân Tô muốn ngồi dậy, lại động đến vết thương trên ngực khiến y ngã trở lại.
“Ngươi đừng lộn xộn, còn đang bị thương đâu!” Thẩm Cư Minh vội vàng đè lại, muốn vén chăn lên xem xét vết thương của y.


Vân Tô bắt lấy tay hắn, cắn răng đỏ vành mắt, tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Chuyện lớn như vậy vì sao bây giờ ngươi mới nói cho ta? Ngươi và sư huynh đã thương lượng cùng nhau đúng không?”


“Ta chính là sợ ngươi sẽ đau lòng như lúc này cho nên mới không nói!” Thấy y kích động như vậy, Thẩm Cư Minh chỉ sợ y lại động đến vết thương: “Bây giờ ngươi cần phải dưỡng thương cho tốt, chuyện cốc chủ cứ giao cho chúng ta!”


Hà Lăng bị người bắt đi, gia gia hôn mê bất tỉnh, sư huynh đơn thương độc mã về cốc, y làm sao có thể an tâm ở lại đây dưỡng thương? Vân Tô chống tay xuống giường muốn đứng lên: “Không được, chúng ta cũng phải mau chóng trở về cốc”.


“Tiểu Tô, ngươi đừng lộn xộn!” Thẩm Cư Minh gấp đến mức đổi sắc, vết thương của y rất sâu, nếu cứ loạn động như thế, vết thương sẽ vỡ ra.
Vân Tô làm sao nghe lời hắn, đứng lên vén chăn xuống giường, trước ngực đã nhiễm máu.


“Tiểu Tô!!” Thẩm Cư Minh ôm y vào ngực, giữ chặt không cho y động đậy: “Ngươi đừng để ta lo lắng có được hay không?!!”
Vân Tô cứng người, thật lâu sau mới phát ra thanh âm mang theo nức nở: “Thế nhưng gia gia… Gia gia…”


Y hơn bốn tuổi đã mất đi song thân, là một tay gia gia nuôi y lớn, được gia gia phủng trong lòng bàn tay yêu thương che chở, đó là thân nhất duy nhất của y, là người y yêu nhất trên thế gian.


“Ta biết, ta đều biết!” Thẩm Cư Minh ấn đầu y tựa lên ngực mình, ôn nhu vuốt ve tóc y: “Chúng ta cũng rất lo lắng, nhưng kẻ hại người con chưa đạt được mục đích, sẽ không hạ độc thủ với cốc chủ, ngươi phải tin tưởng sư huynh, hắn rất thông minh rất lợi hại, nhất định sẽ không để cốc chủ có việc, cũng nhất định sẽ đem huynh phu lang trở về!”


Dưới lời động viên của hắn, Vân Tô xem như tỉnh táo hơn, tình huống bây giờ còn chưa đến mức bết bát, bọn họ không thể tự mình rối loạn trước, Thẩm Cư Minh nói không sai, y phải nhanh chóng dưỡng khỏi vết thương mới có thể trở về.


Vân Tô lau nước mắt, nhận ra bản thân còn đang bị ôm chặt, đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Thẩm Cư Minh nhìn gương mặt y nhiễm một tầng ửng đỏ mà càng trở nên xung đẹp, há miệng muốn nói gì đó cửa phòng lại bị đẩy ra.


“Kỳ công tử đi rồi?” Lâm Ngọc Tuyết nhanh chân bước vào, không mảy may quan tâm đến việc có làm phiền người khác hay không. Vừa rồi nàng đi tìm Kỳ Việt lại phát hiện hắn đã rời đi không lời từ biệt.


Vì cửa phòng bị mở ra gió lạnh thổi vào đến Vân Tô chỉ mặc trung y lập tức bị lạnh run, Thẩm Cư Minh vội cầm chăn mền phủ lên cho y, nghiêng đầu cau mày nói: “Lâm cô nương, cấp bậc lễ nghĩa của Ẩn Ly Cung là như thế này sao?”


Bị nói thẳng vào mặt như thế, Lâm Ngọc Tuyết ngẩn người, sau đó liếc nhìn đến sắc mặt Vân Tô rất khó coi, nhận ra bản thân quả thật có chút thất lễ, vội nói: “Thật có lỗi là ta nôn nóng”


Thẩm Cư Minh đỡ Vân Tô nằm lại trên gường, cẩn thận đắp chăn cho y xong mới đứng thẳng người nói với nàng: “Sáng sớm nay sư huynh đã lên đường trở về cốc, còn chúng ta ở lại đây thêm chút thời gian, lộ trình sau đó, xin Lâm cô nương tự mình tiếp tục”.


Nghe hắn xác nhận Kỳ Việt đã rời đi thật, mặt Lâm Ngọc Tuyết trở nên vặn vẹo, rời đi gấp như vậy khẳng định là vì Hà Lăng kia, nàng nghiến răng phất tay áo đi ra khỏi phòng.


“Thế gian nam nhi tốt nhiều như vậy, vì sao cư bám riết sư huynh không tha, tự làm mình mất mặt!” Vân Tô hừ lạnh, chướng mắt nàng lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau nam tử đã thành gia, đúng là không cần mặt mũi.