Vân Tô vẫn giữ chặt Hà Lăng không cho y động đậy, nghiêng đầu nghe ngón không muốn bỏ sót tiếng động nào. Trong lòng dù lo lắng cho an nguy của Thẩm Cư Minh nhưng lại không thể để Hà Lăng lại một mình trên xe, nếu lỡ xảy ra việc gì, sư huynh nhất định sẽ lột da y.
Vân Tô cảm giác có người đến gần, theo bản năng đưa chân đạp tới, trúng eo người vừa đến, người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, tạm thời lùi về phía sau.
Hà Lăng bị động tác đột ngột này của Vân Tô dọa đến, nhưng không có kêu ra tiếng.
Nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này, sao lại có người đột nhiên tập kích, chẳng lẽ là cường đạo?
Vân Tô vừa đạp người đi, còn chưa kịp thở phào, lại nhận thấy có hơn hai đạo hơi thở lạ tiến đến, y thầm mắng một tiếng đáng chết, sờ tay vào ngực áo móc ra mấy cây châm độc kẹp trên tay, chỉ chờ đối phương đến gần sẽ lập tức phóng ra.
Kết quả lại không như y dự tính, ba hơi thở lạ đưng cách xe ngựa mấy bước chân, ném cái gì đó xung quanh xe ngựa, Vân Tô động cánh mũi, chỉ ngửi được một mùi khét lẹt.
Vì muốn buộc hai người phải ra ngoài, đối phương vậy mà phóng hỏa đốt xe, Vân Tô cắn răng, mang theo Hà Lăng bước xuống xe, hai chân vừa đứng vững, một thanh kiếm từ bên cạnh đâm tới, y vội vàng che chở Hà Lăng tránh thoát.
Đến tận lúc này đầu óc Hà Lăng vẫn đang mơ hồ, mặc cho Vân Tô kéo đến túm đi, vừa né vừa tránh mấy thanh kiếm liên tục đâm tới, nhiều lần xẹt qua làn da y.
Tình huống bên Thẩm Cư Minh không khả quan hơn hai người là bao, có đến bảy, tám hắc y nhân vây khốn ba người, ba người căn bản không thể chú ý đến nơi khác.
Vân Tô nắm bắt thời cơ, phóng ra độc châm trong tay, bắn trúng mi tâm hắc y nhân, nhưng hắc y nhân lại nhanh chóng nuốt xuống một viên thuốc, độc châm của Vân Tô hoàn toàn mất đi tác dụng.
Vân Tô trầm mặt, độc trên châm của y chỉ có sư huynh đệ trong cốc biết, người ngoài không thể giải, những người này lại mang theo thuốc giải sẵn trong người? Đến cùng là người phương nào?
Một thanh kiếm đâm tới, Vân Tô kéo Hà Lăng né tránh, đồng thời vứt ra một bình thuốc, bình thuốc rơi trên mặt đất vỡ nát, bột trong bình lập tức phiêu tán.
Vân Tô nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng Hà Lăng, kéo người thối lui ra sau, ngẩng đầu nhìn lại lập tức khiến y đen mặt, đám hắc y nhân lại ăn thuốc giải, bình an vô sự!
Trong lòng Vân Tô trở nên nôn nóng, đám bắc y nhân này hiểu rõ y như lòng bàn tay, hoàn toàn không thể đối phó, y nghi ngờ những người này là nội gián trong Kỳ Độc Cốc.
Vân Tô không rõ lai lịch những kẻ này, Thẩm Cư Minh lại rõ ràng, đám ngươi này tất nhiên là do kẻ hại cốc chủ hôn mê phái tới, cũng chỉ có đệ tử tỉnh cốc mới biết rõ hành tung của bọn họ.
Phân thần liếc nhìn thấy hai người Vân Tô đang bị vây nhốt, Thẩm Cư Minh lo lắng không thôi, không biết sư huynh có đang trở về hay chưa, bọn hắn sắp chống đỡ không nổi.
Một chút võ nghệ Hà Lăng cũng không biết, không thể giúp gì, y chỉ có thể cố gắng không để mình phát ra âm thanh quấy nhiễu Vân Tô đối dịch, tận đến khi bị một hắc y nhân túm lấy tay y mới kinh hô ra tiếng.
Vân Tô nghe thấy thanh âm của Hà Lăng lập tức túm người về phía mình, ôm cả người y xoay người tránh đi tay của hắc y nhân, lại không thể né tránh một kiếm đang đâm tới, hông bị vạch ra một đường, máu tươi lập tức nhuộm đỏ ống tay áo.
Hà Lăng cả kinh, giơ tay che miệng vết thương cho Vân Tô, kinh hoảng không biết phải làm sao, những kẻ này không giống như muốn cướp của, mà giống như muốn giết người hơn.
Một kiếm đâm trúng, hắc y nhân không cho hai người cơ hội thở dốc, tiến công dồn dập, chiêu chiêu đều muốn tách hai người ra.
Vân Tô cảm thấy có kỳ quái, một lần là trùng hợp, ba phen mấy bận thì chính là cố ý, mục tiêu của đám hắc y nhân này chính là Hà Lăng! Hà Lăng từ nhỏ sống trong thôn không thể đắc tội đến ai, vậy nhất định là chúng muốn bắt người để đối phó sư huynh!
Sư huynh làm việc luôn không để xảy ra khe hở, chưa từng lưu lại tai họa, sẽ không để ai sót lại tìm đến trả thù, mà nếu đã không phải đến trả thù thì là gì không cần nói cũng biết.
Điểm đáng ngờ càng nhiều, Vân Tô càng nghĩ không ra, đang lúc trong lòng bực bội, bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô, y phân thần nhìn sang, thấy trên vai Thẩm Cư Minh đỏ một mảng, góc chết bên cạnh hắn còn có kẻ đang tấn công tới.
Con ngươi Vân Tô co rụt, không kịp suy nghĩ đã nhảy đến, dùng thân mình thay hắn cản một kiếm, âm thanh lợi khí xuyên vào da thịt làm Thẩm Cư Minh đang quay lưng về phía y quay đầu nhìn lại.
“Tiểu Tô!” Tròng mắt Thẩm Cư Minh đỏ ngầu, tiếp được Vân Tô đang ngã xuống, nhìn trước ngực y nhuốm đỏ máu, hắn chưa từng kinh hoàng như lúc này bao giờ.
Tình huống xảy ra đột ngột, hai đệ tử Ẩn Ly Cung khó khăn ngăn cản giúp hắn mấy chiêu, thế nhưng người ít địch đông, sợ rằng hai người bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Ngay lúc này, hai bóng người từ xa lao đến, thân ảnh bạch y liên động, không qua bao lâu toàn bộ hắc y nhân đều ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh lét, hiển nhiên là bị trúng độc mà chết.
Người này chính là Kỳ Việt và Lâm Ngọc Tuyết, hai người vừa kiếm chủ trở về, cách thật xa đã nghe tiếng hét của Thẩm Cư Minh, lập tức biết đã có chuyện xảy ra, cho nên nhanh chóng chạy về.
Kỳ Việt nắm chặt tay nhìn quanh, vẻ mặt đáng sợ như sắp nổi phong bạo, hắn trầm giọng hỏi: “A Lăng đâu?”
Thẩm Cư Minh đang run tay đút thuốc cho Vân Tô nghe vậy ngẩng đầu, Hà Lăng mới nãy còn đứng đây giờ đã không còn bóng dáng. Trong lòng Thẩm Cư Minh đánh cái bộp, xong đời, huynh phu lang đã bị bắt đi.
Hà Lăng bị vác trên vai lao đi trong gió tuyết, y rất kinh hoảng, nhưng huyệt đạo trên người đã bị phóng tỏa, không thể động đậy, muốn giãy dụa cũng không được.
Y không biết những kẻ này là ai, có mục đích gì, vì sao muốn bắt y, nếu tướng công phát hiện y bị mang đi, nhất định sẽ rất lo lắng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc thân thể Hà Lăng sắp bị đông cứng, hắc y nhân rốt cục ngừng lại, Hà Lăng bị vứt trên mặt đất, y đau đớn khẽ hừ, mở miệng nói: “Ta đau bụng”.
“Đừng giở trò!” Hắc y nhân khiêng y lạnh lùng liếc nhìn, chuẩn bị quay người rời đi.
“Là thật, ta có thai, bị các ngươi đối xử thô lỗ như vậy, tất nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi!” Hà Lăng cắn nôi, sắc mặt tái nhợt: “Dù sao cũng phải để ta ăn dược”.
Một hắc y nhân trong đám đi tới, dò xét y vài lần nói: “Dược đâu? Ta lấy cho ngươi”.
“Ta là ca nhi, nếu ngươi dám chạm vào ta ta tình nguyện chết đi còn hơn!” Cảm giác như cá nằm trên thớt không thể động đậy rất không thoải mái. “Ta tự lấy ăn”.
Hai hắc y nhân liếc nhìn nhau, một người đi tới bóp mặt Hà Lăng, đưa tay điểm nhẹ trên người y vài cái, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám chạy trốn, chúng ta sẽ không khách khí.”
Sau khi cơ thể có thể động Hà Lăng lập tức rụt về sau, tựa vào vách đá, lấy từ trong ngực áo ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc nuốt xuống. Đây là dược an thai Kỳ Việt phối cho y, y vẫn luôn mang theo bên người.
Hai hắc y nhân thấy y ngoan ngoãn không nháo, liền quay người đi đến một khoảng cách xa, đến gần cửa động ngồi xuống, lát sau lại có một hắc y nhân từ bên ngoài đi vào, không biết là vừa đi đâu.
Hà Lăng ôm đầu gối ngồi trong góc, muốn làm cho thân thể rét lạnh ấm áp hơn, trong lòng lại không quá lo sợ, những người này hẳn là không có ý muốn lấy mạng y, nếu không cũng không để ý tới y nhiều như vậy.
Hà Lăng gác cằm lên đầu gối, mí mắt khẽ hạ, lúc này tướng công hẳn là đã về tới, phát hiện không tìm thấy y nhất định sẽ lo lắng, còn có Vân sư đệ, trước lúc bị bắt đi có nhìn thấy Vân sư đệ bị thương, cũng không biết có bị nặng lắm không.
Hà Lăng nhìn thoáng qua hai kẻ đang im lặng ngồi phía xa, cánh tay càng siết chặt, cũng không biết những kẻ này muốn làm gì, y chỉ là ca nhi nông thôn nho nhỏ, bắt y thì được cái gì? Sẽ không phải là muốn uy hϊế͙p͙ tướng công chứ?
Nghĩ vậy, tâm Hà Lăng lập tức chìm xuống, nếu những kẻ này thật sự bắt y để uy hϊế͙p͙ tướng công, muốn hắn làm những chuyện hắn không muốn làm, vậy y nên làm thế nào đây?
Trong lòng Hà Lăng nóng nảy, lại không có biện pháp, y tay trói gà không chặt, bên kia lại là ba nam nhân thân thể khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, làm sao y có thể đào thoát.
Một hắc y nhân nhanh chóng quay lại, ngoài củi khô ra, gã còn mang về một con gà rừng, ba hắc y nhân nhóm lửa, xử lý con gà bỏ lên trên lửa nướng.
Có lửa, nhiệt độ trong hang động cũng tăng lên, không còn quá lạnh như trước, làm Hà Lăng nhẹ nhàng thở ra, không còn run lẩy bẩy nữa.
Gà nướng chín, một hắc y nhân xé một cái đùi đi đến ném cho Hà Lăng, không đợi y lên tiếng đã quay lại vị trí cũ.
Hà Lăng cầm đùi gà nhìn một chút, quả thật hơi đói, dù sao chưa kịp ăn cái gì đã bị bắt đi, nếu đám người này muốn giữ lại tính mạng y thì sẽ không hạ độc vào thức ăn, Hà Lăng yên tâm hạ miệng.
Thịt gà không được thêm gia vị gì, hương vị không quá tốt, nhưng ở nơi hoang vu vắng vẻ như thế này có thức ăn nóng hổi đã là không tệ, nào có thể đòi hỏi nhiều.
Ăn xong, trên tay dính đầy mỡ bóng nhẫy, Hà Lăng lục tìm trong tay áo lôi ra một chiếc khăn lụa, ngón tay vô tình đụng phải một chiếc bình, y sửng sốt, như nhớ ra gì đó, ngước mắt nhìn đám hắc y nhân, bất động thanh sắc móc khăn ra lau sạch tay.
Lau tay xong, y điềm nhiên như không có việc gì ăn xuống một viên thuốc, xoa xoa cánh tay nói với đám hắc y nhân: “Ta lạnh, có thể đến gần đống lửa được không? Ta sẽ không quấy rầy các ngươi”.
Ba hắc y nhân đang ngồi quanh đống lửa nghe vậy đồng thời quay đầu nhìn Hà Lăng, thấy y quả thực lạnh đến run rẩy, trầm ngâm chốc lát liền nói: “Đến đây đi”.
Bất quá chỉ là ca nhi mang thai yếu ớt, cũng không thể ở dưới mí mắt bọn họ làm nên sóng gió gì, nếu chủ nhân đã nói muốn y lông tóc vô thương, bọn họ tự nhiên cũng không làm khó y.
Thấy bọn họ gật đầu, Hà Lăng cẩn thận nhích tới, hai tay luồn trong tay áo, nhìn qua như bị đông lạnh, y không dấu vết dò xét khoảng cách ba hắc y nhân và mình, hơi điều chỉnh vị trí.
Ba hắc y nhân dường như không quen thuộc nhau lắm, chỉ trầm mặc bảo trì tư thế có thể đứng dậy bất cứ lúc nào chứ không nói chuyện, toàn thân đều trần ngập sức mạnh chờ phát động.
Trong lòng Hà Lăng có chút khẩn trương, lén lút nuốt nước miếng, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lấy bình sứ, cơ hội chỉ có một lần, nếu không thành công, y cũng chỉ có thể ngoãn ngoãn để bọn chúng mang đi.