Quy Ẩn Hương Dã

Chương 72

Trong lúc các hương thân đang đắm chìm trong niềm vui mùa màng bội thu, trong thôn lại xảy ra một sự kiện, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có người vớt được một nam nhân cả người đầy máu từ dưới sông lên, lúc mới vừa nhìn thấy, bọn họ đều cho rằng người đã chết, không ngờ người vẫn còn thở.


Trên mặt kẻ bị đều là máu, tóc ướt dính vào mặt, không nhìn thấy rõ dung mạo, thôn dân cũng không dám loạn động đến hắn, cuối cùng vẫn là thôn trưởng nhận được tin vội chạy đến xem, sau đó cho người đi mời Kỳ Việt đến.


Kỳ Việt vừa đến lập tức bị thôn trường bắt lấy cổ tay kéo đến trước mặt kẻ nọ nhìn tình hình, dù sao cũng là một mạng người, không thể mặc kệ không quản được.


Kỳ Việt ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên người kẻ nọ liền nhíu mày, vết thương đều là do đao kiếm tạo ra, nam nhân này rõ ràng là người trong giang hồ, có lẽ lúc bị người đuổi giết vô tình rơi xuống sông.
Kỳ Việt cúi đầu trầm ngâm, hồi lâu không lên tiếng.


Nếu cứu kẻ này, đối với hắn có lẽ là phiền toái, đặc biệt là khi không hiểu rõ nội tình bên trong.
“Kỳ tiểu tử, thương thế của hắn quá nặng không thể chữa trị sao?” Thấy hắn cau mày không lên tiếng, thôn trưởng lo lắng hỏi.


Kỳ Việt bị thanh âm của thôn trưởng gọi hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là trên người hắn quá nhiều máu, nhất thời không thấy rõ được vết thương như thế nào”.


Thôn trưởng nghe vậy, sai nhi tử cầm một tấm khăn vải xuống sông giặt sạch, giúp nam nhân kia lau sơ qua, còn cẩn thận không chạm vào miệng vết thương.


Đợi đến bam nhân lộ ra dung mạo vài người vây quanh đều hít vào một hơi người này lớn lên thật là soái, không thua kém gì Kỳ Việt, đây vẫn là lần đầu bọn họ gặp được người có thể so với Kỳ Việt đó!


Trong lòng Kỳ Việt còn kinh ngạc không kém, người này hắn nhận thức, hắn nên cảm thán thế gian quá nhỏ bé hay không đây?


Kỳ thật hắn cùng người nam nhân này cũng không tính quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ, từng có vài lần duyên phận, lấy thân phận của đối phương mà nằm ở đây, sợ là bị người tính kế, kẻ thù của người này tính ra cũng không ít.


Nếu đã quen biết, cũng không có thù hận gì, Kỳ Việt cũng vui vẻ làm người tốt, dù sao với hắn mà nói chuyện này chỉ là chuyện nhỏ chẳng tốn bao công sức, lại có thể đổi lấy một phần nhân tình của đối phương.


“Cứu chữa ở đây không tiện, chi bằng mọi người giúp đỡ đưa hắn đến nhà ta đi, ta sẽ giúp hắn chữa trị cẩn thận”.
Kỳ Việt nguyện ý an trí người lai lịch không rõ này đến nhà mình, thôn trưởng cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu không, ông thật sự không biết phải an bài như thế nào.


Đám người ba chân bốn cẳng nâng người lên, cho dù có cẩn thận như thế nào thì vẫn sẽ đụng tới vết thương, khiến máu chảy ra, người đã lâm vào hôn mê cũng bị đau đến nhíu mày.


Kỳ Việt nhìn thấy cũng chỉ cong môi không để ý đến, dù sao những vết thương kia nhìn qua thì đáng sợ, chứ thật ra không nặng, ít nhất không làm chết người được.


Tới nhà Kỳ Việt, hắn để hương thân nâng người đến phòng bên cạnh sắp xếp cẩn thận, sau khi tiễn mọi người rời đi, hắn đến dược phòng lấy ra một lọ thuốc bột, đi đến rắc lên vết thương trên người nam nhân.


“Tướng công?” Hà Lăng bị động tĩnh của mọi người đánh thức tìm lại đây, thấy có người xa lạ nằm trên giường, kinh ngạc hỏi: “Đây là ai”?


“Bị đánh thức?” Kỳ Việt tùy tiện ném cái bình đã trống rỗng lên bàn, đi đến ôm lấy Hà Lăng, giúp y xoa thắt lưng theo thói quen: “Có muốn ngủ thêm chốc lát nữa hay không?”


Dạo gần đây Hà Lăng đã bắt đầu trở nên thích ngủ, có đôi khi cả ngày đều hôn trầm không mở nổi mắt, cho nên hiện tại hầu như y đều vượt qua trên giường.
“Đã không còn buồn ngủ”. Hà Lăng lắc đầu lại nhìn về người trên giường, nói: “Người kia làm sao vậy?”


Kỳ Việt quay đầu nhìn thoáng qua người không có dấu hiệu bị đánh thức, vừa ôm Hà Lăng ra ngoài vừa nói: “Là người trong thôn cứu, bị thương, tạm thời chúng ta để hắn ở lại mấy ngày, không cần để ý tới”.


“Không cần thay y phục giúp hắn sao?” Tuy rằng y phục của người nọ nhìn qua chất liệu rất tốt, nhưng đã rách, lại ướt sũng, hẳn là không được thoải mái.


“Không sao, đừng động vào hắn”. Kỳ Việt tùy tiện đóng cửa, ngăn lại tầm mắt còn có chút lo lắng của Hà Lăng, hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì, cháo gà có được không?”


Lực chú ý của Hà Lăng nhanh chóng bị dời đi, vứt người trong phòng ra sau đầu, cùng Kỳ Việt thảo luận tối nấu ăn món gì.


Lúc Tiêu Vũ Hành tỉnh lại, nhìn thấy chính là nóc nhà lạ lẫm, hắn nghiêng đầu, trong phòng có một chiếc bàn gỗ, mặt bàn đặt một ngọn nến, ánh lửa lay động, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm.


Ký ức trong đau dừng lại ngay lúc ngã xuống sông, sau đó xảy ra chuyện gì một chút ấn tượng hắn cũng không có. Hắn giật giật thân thể, chống người ngồi dậy, trong mũi ngửi được hương vị nhàn nhạt của thuốc, hẳn là trong lúc hôn mê có người đã thoa thuốc lên miệng vết thương cho hắn.


Nhưng người cứu hắn hiển nhiên không làm đến nơi đến chốn, còn không thèm băng bó đã trực tiếp ném hắn ở đây.
Tiêu Vũ Hành sờ lồng ngực ẩn ẩn đau, ho nhẹ, cũng may kẻ kia công lực không thâm hậu, nếu không chỉ sợ lúc này hắn đã về chầu ông bà.


Đương lúc muốn nhấc chân bước xuống giường, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua, nhìn thấy chính là một ca nhi xinh đẹp bưng thứ gì đó trên tay, Tiêu Vũ Hành liền sửng sốt.


Đột nhiên đối diện với ánh mắt sắc bén như vậy, Hà Lăng lập tức bị dọa, giật mình không dám đến gần.


Kỳ Việt đi tắm, nên y nhân lúc này tìm đến cho đối phương một bộ y phục đặt ở trong phòng, nghĩ đợi đến lúc tỉnh lại người này có thể tự thay được, không ngờ rằng đối phương đã tỉnh lại.


Đang lúc Hà Lăng do dự có nên ra ngoài hay không, nam nhân xa lạ trên giường lại bỗng nhiên nở nụ cười tràn đầy yêu dã, khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng vừa rồi: “Đây là tiên nhân nơi nào, lớn lên xinh đẹp như vậy!”


Hà Lăng nháy mắt liền hối hận việc mình đến đây, y nên ngoan ngoãn nghe lời tướng công chớ có để ý tới người này mới phải.
Tiêu Vũ Hành há miệng còn muốn nói gì đó, lại là dẫn đến một trận ho khan, động đến miệng vết thương trên người, khiến hắn nhăn mày.


“Ngươi…… Không sao chứ?” Hà Lăng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của hắn, vẫn là nhịn không được hỏi ra.


Khó khăn lắm mới bình ổn được không ho khan nữa lại nghe y nói chuyện, hắn ngẩng đầu, tà mị nhướn mày: “Ngực đau đớn vô cùng, mỹ nhân quan tâm ta như vậy thì qua đây giúp ta xoa xoa được chứ?”
“……”


Hà Lăng hít một hơi thật sâu, đặt y phục trong tay lên bàn, nói: “Y phục trên người chắc sẽ khó chịu, đây là sạch sẽ, nếu đã tỉnh thì ngươi thay đi”.
“Không bằng mỹ nhân giúp ta thay?” Tiêu Vũ Hành vừa nói vừa vươn tay tháo đai lưng trả lớn hắn chính là tiếng đóng cửa cái rầm.


Hắn buông tay, thu liễm ý cười trên mặt, lại cẩn thận nhìn một lượt bài trí trong phòng. Đúng là phòng ở nông gia bình thường, ca nhi kia chắc không phải là do người phái tới dụ dỗ hắn đi?


Tiêu Vũ Hành không dám xác định, chỗ này tuy thực bình thường, nhưng y phục của ca nhi kia lại không phải thứ mà ca nhi nông thôn có thể mặc, vô cùng câu người, nếu là không tồn tại tâm tư kia, có lẽ có thể giữ bên người.


Nhưng mặc kệ có phải thật sự có âm mưu hay không, hiện tại hắn cả người thương tích, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nghĩ vậy, Tiêu Vũ Hành bước xuống giường, cầm y phục trên bàn quan sát tỉ mỉ, là y phục vải bố bình thường, cũng không bị người động tay động chân.


Y phục ướt làm hắn vô cùng khó chịu, hắn cởi ra, mặc bố sam vào.
Vừa mặc chỉnh tề, cửa phòng liền “Phanh” một tiếng bị người đá văng, hắn theo bản năng bày ra tư thế phòng bị, người xuất hiện lại khiến hắn cả kinh: “Kỳ Việt?”


Tiêu Vũ Hành tuyệt đối không ngờ tới ở nơi này lại nhìn thấy người này. Hơn nửa năm trước Kỳ Việt đã mai danh ẩn tích, không ai biết hắn đi đâu.
“Là ngươi cứu ta?” Nếu là Kỳ Việt cứu hắn, vậy hắn có thể yên tâm, tuy không quen thuộc lắm, nhưng ít nhất giữa hai người không có thù hận.


Kỳ Việt trầm mặt ném ra một vật, Tiêu Vũ Hành không phòng bị trực tiếp vị đập trúng ngực. Hắn lui về sau hai bước, tiếp được đồ vật kia, là một bình sứ trắng, hẳn là thuốc chữa thương.


“Phương thức tặng thuốc của Kỳ công tử cũng thực đặc biệt!” Tiêu Vũ Hành cười khụ khụ, mở nắp đổ thuốc vào trong miệng, một chút cũng không lo lắng là thuốc độc. Nếu Kỳ Việt muốn giết hắn, cũng không cần phiền toái như thế.


“Là đang cảnh cáo ngươi!” Kỳ Việt phất tay áo ngồi xuống bên bàn: “Nếu còn không đứng đắn với phu lang của ta, liền phế ngươi!”


Hắn vừa tắm xong trở về phòng, đã bị A Lăng ôm lấy, tức giận nói người hắn cứu về đầu óc có bệnh. Hỏi xong mới biết xảy ra chuyện gì, người này đúng là trước sau như một thiếu đánh!


Tiêu Vũ Hành xém chút nghẹn viên thuốc ở cổ họng, thật vất vả mới nuốt xuống được, hắn khϊế͙p͙ sợ hỏi lại: “Ngươi mới nói cái gì?!”
Kỳ Việt liếc xéo hắn, nói: “Đừng để ta phải nhắc lại”.


“Ngươi thành thân rồi?” Tiêu Vũ Hành hoài nghi mình bị thương nặng đến mức lỗ tai cũng nghe không rõ: “Mỹ nhân hồi nãy là phu lang của ngươi?”
“Đừng dùng xưng hô như vậy gọi y!” Kỳ Việt trừng mắt, ngữ khí không vui: “Muốn bị đánh?”


“Ha ha ha……” Tiêu Vũ Hành ôm bụng cười ha ha, cười đến mức vết thương trên người cũng đau theo, hắn mới dừng lại: “Nếu để những kẻ ái mộ ngươi nghe được tin tức này, sợ là phải đau lòng muốn chết đi”.


Kỳ Việt giơ chân đá tới, lại bị Tiêu Vũ Hành linh hoạt tránh thoát: “Xem ra thương thế của ngươi đã không còn gì đáng ngại đã vậy ngày mau liền cút!”


“Sợ là không được, vết thương của ta cần khôi phục”. Tiêu Vũ Hành đi lại ngồi xuống đối diện: “Nếu ngươi đã cứu ta, cũng nên cứu cho trót a”.


Vốn dĩ cũng không thật sự đuổi người đi, Kỳ Việt không tiếp tục tranh luận chỉ nói: “Ở lại cũng được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trước mặt phu lang ta không được nói quen biết ta, cũng không được nói chuyện của ta với y”.


“A? Y không biết thân phận của ngươi?” Tiêu Vũ Hành càng thêm hứng thú, người này từ trước đến nay đều là vân đạm phong khinh, đối với bất luận việc gì đều không để ý, hiện giờ lại có người trong lòng, làm sao hắn có thể không tò mò.


“Ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần nhớ kỹ lời ta là được”. Việc của A Lăng và hắn, tất nhiên hắn cũng sẽ không nói cho Tiêu Vũ Hành, cũng chỉ là kẻ làm khách tạm thời, về sau vết thương lành lại sẽ phải rời đi.


“Được được được, không nói thì không nói”. Vị mỹ nhân kia là ca nhi bình thường không hiểu việc giang hồ những chuyện đánh đánh giết giết quả thật không thích hợp để y biết. Xem ra Kỳ Việt rất để ý đối phương, hoặc là… Hắn sợ hãi? Sợ đối phương biết con người thật của hắn, sẽ rời bỏ hắn?


Kỳ Việt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt ảm đạm, tiểu phu lang của hắn chỉ cần biết hắn là tướng công của y là tốt rồi, những thân phận khác đều không quan trọng, cũng không cần để y biết đến.