“Áy náy sao? Người bên cạnh bởi vì ngươi mà bị thương!” Nhìn vẻ mặt của y, Hà Trân liền biết trong lòng y nghĩ gì: “Nếu người Lâm gia biết được, sợ rằng sẽ hận ngươi thấu thương đi, hôm nay ngươi lại làm mất hài từ, Kỳ Việt sẽ có biểu tình gì? Sủng ái hắn dành cho người, có bằng cốt nhục của hắn?”
Vừa nghĩ tới Hà Lăng sẽ bị tất cả người bên cạnh chán ghét vứt bỏ, Hà Trân liền vui sướng không thôi. Y muốn Hà Lăng phải nếm thử thống khổ mà y đã từng trải qua.
“Ngươi cho rằng bọn họ đều ghê tởm giống như ngươi sao?” Hà Lăng bỗng nhiên ngồi ngăn ngắn lại, bình tĩnh nhìn Hà Trân, nào có nửa phần đau đớn như vừa rồi.
Hà Trân mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn Hà Lăng: “Ngươi.. Làm sao sẽ…”
“Rất ngạc nhiên?” Hà Lăng cầm chén trà trước mặt, đổ nước trà bên trong ra đất: “Cho dù ta có ngu ngốc, cũng sẽ không để ngươi hạ độc”.
Lúc này y chỉ giả vờ uống, chứ không thật sự uống vào, sau đó giả vờ đau bụng, chẳng qua là muốn thử xem, quả nhiên là bị Hà Trân hạ độc bên trong.
Hà Trân lui về sau, không thể tiếp nhận việc mình bị Hà Lăng xoay vòng vòng: “Sao có thể như vậy? Làm sao có thể?”
“Sống cùng ngươi nhiều năm như vậy, ta hiểu rõ tính tình của ngươi, làm sao ngươi có thể cố ý tìm tới làm hòa với ta, đừng nghĩ rằng rơi vài giọt nước mắt là ta sẽ mềm lòng!” Hà Lăng vung tay đập chén trà xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ nát như báo rằng phần huyết mạch tình thân giữa hai người chính thức kết thúc.
“Ngươi quả nhiên không đơn thuần như vậy, đó bất quá chỉ là biểu hiện giả dối tranh thủ đồng tình của người khác!” Hà Trân bị tiếng rơi vỡ làm bừng tỉnh, nhấc tay chỉ vào Hà Lăng, không còn lý trí.
“Nếu đơn thuần để cho các ngươi ức hϊế͙p͙ mà nói, vậy thì ta không cần”. Hà Lăng đứng dậy tiến lại gần Hà Trân: “Nương ngươi đã từng hại nương ta lúc nàng mang thai ta, bây giờ ngươi lại muốn hại con ta, Hà Trân, giữa chúng ta, ngươi cảm thấy là ai nên hận ai hơn?!”
Đây là lần đầu tiên Hà Trân nghe nói về chuyện này, cũng là lần đầu nhìn thấy ánh mắt hùng hổ dọa người như vậy của Hà Lăng, trong nhất thời không nói nên lời. Nhưng lại không cho phép bản thân tỏ ra yếu kém trước mặt Hà Lăng, vì thế nâng cằm nói: “Đều là do các ngươi tự tìm, là các ngươi…”
“Ba” một tiếng vang giòn, lời còn chưa dứt đã bị Hà Lăng cho một bàn tay chặn lại: “Cái tát này là vì ngươi muốn hại chết con ta!”
Hà Trân bụm mặt, không thể tin: “Ngươi dám..”
“Ba” lại thêm một tiếng, Hà Lăng nói tiếp: “Cái tát này là vì ngươi dám làm tổn thương đến Tiểu Hổ!”
Không đợi Hà Trân ôm mặt, Hà Lăng lại hung hăng quất thêm một cái tát nữa, một chút cũng không nương tay: “Cái tát này, là vì ngươi nhiều lần ức hϊế͙p͙ ta!”
Hà Trân che hai bên má sưng đỏ, tức giận đến đỏ cả tròng mắt: “Hà Lăng, ngươi lại dám đánh ta!”
Ba cái tát liên tiếp, hai má không ngừng truyền đến cảm giác đau rát, càng đau hơn chính là tự tôn của y, cho dù là Hà Thiên cũng chưa từng đánh y như thế, một kẻ y chưa từng để vào mắt dựa vài cái gì lại dám động thủ với y!
“Vì sao ta không dám?” Cho dù vóc người Hà Trân cao hơn, Hà Lăng cũng sẽ không sợ hãi như lúc trước: “Từ nhỏ đến lớn, số lần ngươi đánh ta nhiều lắm, ta bất quá mới chỉ trả lại ngươi ba cái tát mà thôi!”
Hà Trân cắn răng nhìn Hà Lăng chằm chằm, lửa giận tăng vọt, chính như Hà Lăng nói, từ nhỏ đến lớn người ra tay đều là mình, mà không phải người trước mặt này. Hà Trân giơ tay muốn đánh trả, lại bị Hà Lăng bắt lấy.
Hà Lăng nắm chặt cổ tay Hà Trân, nhìn thẳng vào mắt y: “Ta tự nhận đã nhiều lần tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi thủy chung không biết hối cải, động đến ta thì thôi đi, nhưng ngươi không nên động vào người thân của ta!”
Cổ tay bị nắm đau, Hà Trân dùng lực muốn rút ra, nhưng một trận choáng váng ập đến, thân thể y khẽ lung lay, dường như muốn khụy xuống.
Thấy Hà Trân dường như có vẻ không thoải mái, cũng không biết là thật hay giả vờ, Hà Lăng dùng sức hất tay Hà Trân ra, ai ngờ đối phương lảo đảo một cái, té ngã ra đất.
“Ta mặc kệ có phải ngươi khó chịu thật hay không, mời đi khỏi nhà ta!” Nói xong, Hà Lăng xoa bóp thắt lưng có chút bủn rủn, dù sao y đang mang thai, hao tâm tốn trí nửa ngày cũng đã thấm mệt.
“A Lăng thế nhưng mệt rồi?”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm, Hà Trân kinh ngạc quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Kỳ Việt rảo bước đi vào, lúc bước qua ngươi y không hề dừng lại, trực tiếp đi đến bên cạnh Hà Lăng, đặt tay lên thắt lưng Hà Lăng, giúp y xoa bóp.
“Ngươi, sao ngươi lại ở đây?!” Hà Trân mở to mắt nhìn hắn, không phải hắn đang ở Lâm gia sao?
Kỳ Việt nghiêng đầu, đối mặt với tình ảnh thảm hại của Hà Trân lúc này, hắn không có một tia đồng cảm: “Đây là nhà ta, ta không ở đây thì còn có thể ở đâu?”
Lúc này Hà Trân sao còn không hiểu, thì ra từ đầu đến cuối, người ngu xuẩn chính là y. Đối phương căn bản là đang đùa giỡn y, nhìn y như tôm tép đã ngu xuẩn còn dương dương đắc ý.
Nhìn Hà Trân vẻ mặt vặn vẹo, Kỳ Việt cong môi. Lúc ngoài cửa vang kên tiếng ngựa hí, trong lòng hắn đã cảm thấy lạ. Hôm qua Trịnh Việt Phong nói hôm nay gã có việc trên trấn nên không đến được, vậy xe ngựa kia còn có thể là ai đến?
Đáp án cũng chỉ có một, hắn còn chưa đi tìm người tính sổ, người đã tự tìm đến cửa. Chuyến này đối phương đến chắc chắn không có ý tốt, nhưng hắn muốn xem xem đối phương muốn làm gì, cho nên mới tạm thời tránh đi, để A Lăng tiếp đón người.
Kết quả như hắn suy nghĩ, đối phương quả nhiên muốn ra tay với A Lăng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
“Ngươi đi nghỉ ngươi một lát trước đi, còn lại để ta giải quyết”. Kỳ Việt vỗ nhẹ thắt lưng Hà Lăng, nói: “Người không cần lại hao tâm tổn sức”.
Náo loạn cùng Hà Trân lâu như vậy, Hà Lăng đúng là muốn nằm nghỉ chút, liền không từ chối, nhìn thoáng qua vẻ mặt khó coi của Hà Trân, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Thu xếp cho tiểu phu lang xong, Kỳ Việt thản nhiên ngồi bên bàn, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi gõ xuống mặt bàn, không chút vội vàng giống như đang nghĩ xem phải thu thập người trước mắt như thế nào.
Hắn không vội mở miệng, Hà Trân lại bị bầu không khí trầm mặc này đè nén đến không thở nổi: “Bây giờ ta đã như thế này, ngươi còn muốn thế nào?”
“Muốn thế nào?” Kỳ Việt ngừng tay, dường như vừa nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, hắn cười chế giễu: “Ta cũng không tính làm cái gì, hay nói đúng hơn là ta không cần phải làm gì”.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Hà Trân không tin sau việc này, Kỳ Việt sẽ bỏ qua cho y.
“Gần đây có phải ngươi thường cảm thấy khó chịu?” Kỳ Việt không trả lời câu hỏi của Hà Trân mà hỏi ngược lại.
Hà Trân sững sờ, lúc này đầu của y còn đang choáng váng từng đợt, khiến y không thể đứng dậy: “Làm sao ngươi biết?”
“Không biết ta đã từng nói với ngươi hay chưa…” Kỳ Việt chống tay lên đầu gối, hơi khom lưng nhìn Hà Trân: “Ta chính là đông gia của Thánh Đức y quán”.
“Ngươi…” Cánh tay chống đỡ thân thể của Hà Trân mềm đi, xém chút ngã quỵ, y hơi hòa hoãn, nói: “Nói như cậy, tức là quái bệnh của ta ngươi có thể chữa, đúng không?”
“Tất nhiên.” Kỳ Việt đứng thẳng dậy, cười đến ý vị thâm trường: “Đơn thuốc của ngươi là do ta kê”.
“Đã như vậy…” Hà Trân oán giận đến đỏ mắt: “Khi đó vì sao ngươi không chịu giúp ta? Nếu như ngươi chịu giúp ta, ta cũng sẽ không bị trong nhà gả cho một lão già!”
Kỳ Việt thu lại ý cười trên mặt, trong mắt lấp lóe hàn ý: “Ngươi quên ngươi đã làm gì với A Lăng sao? Ngươi có tư cách gì đến cầu ta giúp ngươi!”
“Nhưng không phải y không có chuyện gì sao? Không phải hiện tại y rất tốt sao? Thậm chí còn mang thai con của ngươi!” Hà Trân không cam tâm. Dựa vào cái gì chỉ có y gặp xui xẻo bất hạnh, còn Hà Lăng và Hứa Hoa đều rất tốt, dựa vào đâu mà bọn họ luôn có được hết thảy!
“Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn như trước không nhìn lại bản thân mình”. Kỳ Việt đi đến ngồi xuống trước mặt Hà Trân: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta chẳng những am hiểu dùng thuốc mà còn am hiểu dùng độc”.
Hà Trân hoảng hốt, trong lòng nảy ra suy đoán không tốt: “Ngươi…”
“Xem ra ngươi đã đoán được!” Trên mặt Kỳ Việt mang theo tươi cười tàn ác thú vị: “Cảm giác toàn thân thối rứa thế nào?”
Hà Trân che ngực thở dốc, ánh mắt trợn to không thể tin, y không muốn chấp nhận sự thật, quái bệnh mang đến hết thảy bất hạnh của y lại là tác phẩm của người nam nhân y từng khuynh mộ này.
Kỳ Việt một lần nữa ngồi trở lại ghế, cầm một chén trà lên thưởng thức: “Dùng độc trước mặt ta, ngươi quá mức ngây thơ, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có thể thêm độc vào trà sao?”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi thả cái gì?! ” Trên người không cảm thấy có gì bất ổn, nhưng Hà Trân biết Kỳ Việt không nói chơi.
“Ngươi đã muốn hại con ta…” Kỳ Việt nhẹ nhàng buông tay, chén trà rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành: “Vậy thì ngươi sẽ chẳng thể có con của chính mình!”
“Không có khả năng, không có khả năng!” Hà Trân gào thét điên cuồng, sao y có thể không có hài tử?! Nếu không thể có con, vậy thì cuộc sống phú quý của y có thể kéo dài được bao lâu?
“Ngươi không nên quá khó chịu, dù sao ngươi cũng sống không được mấy năm nữa.” Kỳ Việt nhìn Hà Trân, phảng phất như đang nhìn một trò cười: “Mà cũng không đúng, ngươi vẫn còn có lựa chọn khác”.
“Ngươi còn làm cái gì?!” Hà Trân cảm thấy bản thân như muốn sụp đổ, phương pháp trừng trị người của kẻ trước mắt đường như vô tận, trong thân thể y còn có bao nhiêu tai họa ngầm mà y không biết?
“Hà Trân, ngươi cho rằng ta sẽ thật sự hảo tâm cho ngươi đơn thuốc chữa bệnh sao?” Đối với người từng tổn thưởng Hà Lăng vô số lần, hắn làm sao có thể nhân từ nương tay: “Dược vật từng chút từng chút ăn mòi thân thể ngươi, mỗi một lần dùng nó, thì ngươi cách cái chết càng gần thêm một bước”.
Thuốc mà y luôn dùng, lại là độc trí mạng?! Hà Trân ôm lấy người co rúm trên đất, không thể tin được những gì vừa nghe được. Mỗi ngày y phải chịu đau đớn thống khổ nuốt xuống, lại không phải là thứ cứu mạng y.
Kỳ Việt ngồi đó, như một công tử khí chất trác tuyệt, hắn nhìn người trước mắt như nhìn loài sâu kiến: “Ngươi có hai lựa chọn, một là tiếp tục dùng thuốc duy trì diện mạo, hai là ngừng uống thuốc, để mình có thể sống lâu hơn vài năm, ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây?”
Làm sao chọn? Bất kể là kết quả nào y đều không muốn! Đây là lần đầu tiên Hà Trân cảm thấy hối hận, lúc trước vì sao y lại muốn trêu chọc vào ngươi này? Nếu lúc đó y có thể thành thật hơn, có phải bây giờ y có thể gả cho một hán tử không tồi, trải qua cuộc sống hạnh phúc? Ít nhất cũng không phải như bây giờ, mang theo một thân bệnh tật khóc ròng.
“Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, từ nay về sau, đừng có xuất hiện trước mặt A Lăng nhà ta, nếu không ta có trăm ngàn phương pháp khiến ngươi sống không bằng chết. Tin ta đi, ngươi sẽ không muốn trải nghiệm đâu!” Nói xong, Kỳ Việt không thèm nhìn đến Hà Trân trên mặt đất, đứng dậy rời khỏi.
Hắn đã tiêu phí quá nhiều thời gian ở chỗ này, hắn còn phải đi bồi tiểu phu lang nhà hắn.
Đến tận lúc Kỳ Việt rời khỏi, cả người Hà Trân vẫn không ngừng run rẩy, y phát hiện từ trước đây giờ y hoàn toàn không biết rõ con người Kỳ Việt, con người từng khiến y luyến mộ điên cuồng, hóa ra chỉ là lớp ngụy trang. Con người chân chính của hắn không phải là công tử văn nhã cười lên như gió xuân ấm áp, mà là đáng sợ như ma quỷ!