Quy Ẩn Hương Dã

Chương 67

Một trận âm thanh đổ vỡ vang lên, Hà Trân đứng trong đống bừa bộn thở phì phò, hai mắt đỏ ngầu vẻ mặt oán giận.
Gần đây y cảm thân thân thể không khỏe, thường xuyên choáng đầu, khiến y nhiều lần thất lễ trước mật địa chủ, đến y quán xem lại không tìm ra bệnh.


Hôm nay cũng thế, y làm đổ chén trà lên người địa chủ, khiến lão phát giận một hồi, làm cho mấy phòng khác vui sướng khi người gặp họa, khiến y tức giận đến nghiến răng.


Còn tiếp tục như vậy, không chờ đến lúc y sinh hài tử thì đã mất đi sủng ái, đến lúc đó chờ y tất nhiên không phải kết quả tốt đẹp gì, có không ít người đang nhìn y chằm chằm đâu.


Hà Trân bình ổn lại hô hấp dồn dập, ngồi xuống ghế, nhìn về phía nha đầu đang núp một góc không dám thở mạnh, nói: “Gần đây bên thôn Cổ Thủy thế nào, ngươi có nghe được chuyện gì hay không?”


Tuy rằng không còn ở trong thôn, nhưng y vẫn để người lưu ý động tĩnh bên đó, dù là nhà Kỳ Việt hay Hà gia, y đều muốn biết bọn họ đang làm cái gì, nếu có tin tức xấu truyền đến, xem như góp vui cho y.


Nha đầu cẩn thận nhìn Hà Trân, nhớ đến tin tức nghe được hai ngày gần đây, nếu để Hà Trân biết chắc chắn y sẽ không vui, nhưng nàng lại không thể không nói, đành phải do dự mở miệng: “Ca nhi gọi Hà Lăng kia hình như đang có thai…”


“Phanh” một tiếng, Hà Trân quăng chén trà vừa cầm lên xuống đất, gương mặt trở nên vặn vẹo, nghiến răng nói: “Đúng là có phúc lớn a!”


Nhìn sắc mặt y khó coi, nha đầu ngậm miệng không dám nói tiếp, cũng không biết y có thù hận gì với ca nhi kia, mỗi lần nhắc đến người nọ, sắc mặt y đều trở nên vô cùng tệ.
“Hà gia thì sao?” Hà Trân một lần nữa rót chén trà cho mình, uống một ngụm bình phục tâm tình.


Lúc này nha đầu mới dám mở miệng: “Mấy hôm trước bọn họ bỏ tiền ra mua một con trâu, chỉ là không hiểu sao lại chết, ngươi khác hỏi bọn họ lại chỉ hàm hồ nói là bệnh chết.”


Bàn tay bưng chén trà của Hà Trân thoáng khựng lại, cái này kỳ quái, một con trâu ít cũng phải mua mất mười lượng bạc, vô duyên vô cứ lăn đùng ra chết, dựa vào tính tình Tiền thị, sao lại không tìm đến người bán trâu náo loạn?


Trừ phi con trâu kia căn bản không có vấn đề gì, là bị người khác hại chết, lại là người bọn họ không thể trêu vào. Trong thôn Cổ Thủy, người mà Hà gia e dè nhất, không phải quá rõ ràng sao!


Hà Trân cười lạnh, Hà gia là gia đình ngang ngược, nhưng mỗi khi đụng tới người khó đối phó lại trở nên vô dụng!
Hà Lăng có thai, Hà gia chết trâu, thật đúng là một nhà vui một nhà sầu!


Hà Trân đặt chén trà xuống, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng lại dộng tác.


Hà Trân cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, mới vẫy vẫy tay với nha hoàn, đợi nàng đi tới, liền bám vào vai nàng nói nhỏ, sau đó nói: “Đi thôi, chuyên này truyền ra càng sớm càng tốt.”
Nha đầu hành lễ, xoay người nhanh chóng ra khỏi cửa.


Hà Trân cầm lên một khối điểm tâm trên bàn, đưa lên miệng cắn, cảm thấy hương vị thơm ngọt vô cùng, tâm tình ác liệt vừa rồi hình như cũng vơi đi không ít.


Mấy ngày gần đây thôn Cổ Thủy lại nổi lên lời đồn, cũng không biết là do ai truyền ra, nói Hà Lăng hút đi vận khí của Hà gia, Hà Lăng vừa có thai, Hà gia bên kia đã chết trâu.


Mới đầu mọi người nghe được lời đồn này, chỉ cười cười cho qua, nhưng đến khi lời đồn lan rộng, mọi người bất giác đã nổi lên suy nghĩ.


Thực ra suy nghĩ kỹ một chút, không chừng thật sự là như thế, từ khi Hà Lăng gả đi, cuộc sống trôi qua ngày càng tốt, mọi việc đều như ý, thành thân mới nửa năm đã có thai. Còn Hà gia? Từ đó đến nay các loại tai họa to nhỏ liên tiếp ập đến chưa từng đứt đoạn, bọn họ đều thấy được.


Hơn nữa nghe tức phụ nhi bên thôn Trang về thăm người thân nói, gần đây thân thể Hà Trân luôn khó chịu, uống bao nhiêu thuốc đều vô dụng. Trái lại, Hà Lăng lúc trước thân thể luôn không tốt nay lại càng nhàu càng khỏe mạnh, có lẽ phần lớn là do tướng công y làm đại phu, nhưng chuyện này nào ai nói chính xác được.


Lúc trước không phải vẫn nói y là hòi ly tinh mê hoặc người sao, hòi ly tinh không phải thích nhất đoạt đồ của người khác à, phúc khí bây giờ của y, nói không chừng thật sự là do trộm từ chỗ người khác.


Ngay lúc lời đồn lên đến đỉnh điểm, Lâm gia lại xảy ra chuyện, Lâm Tiểu Hổ nhà bọn họ đi học bên thôn Trang đánh nhau với người ta, còn bị đánh vỡ đầu, nhi tử của trưởng thôn bên thôn Trang dùng xe bò đưa nó về nhà.


Người trong thôn nghe được tin càng sợ hãi, người thân cận với Hà Lăng cũng xảy ra chuyện?


Đặc biệt là những người có tuổi luôn tin vào quỷ thần mà nói, tôn tử trong nhà sinh bệnh, hàng xóm cách vách té ngã đều cho rằng là do Hà Lăng làm hại. Dẫn đến cứ có thời gian rảnh là bọn lại chạy đến nhà trưởng thôn, nói xa nói gần ý chính là muốn đuổi Hà Lăng ra khỏi thôn.


Thôn trưởng bị phiền đến não đều đau, chỉ có thể trước ngon ngọt đuổi người về, tạm thời đem chuyện này đè xuống, thôn Cổ Thủy nào phải của riêng ai, người ta bỏ tiền ra mua đất, khế đất nắm trong tay, ngươi nói đuổi là đuổi được sao?


Bọn Hà Lăng không rõ ràng chuyện này lắm, gần đây y luôn ở trong nhà dưỡng sinh không ra ngoài, Kỳ Việt ở bên cạnh bồi y, hoa màu trong ruộng thì thuê người làm, thêm nữa, không ai nói xấu ngươi mà lại chạy đến trước mặt ngươi nói, huống chi tất cả mọi người sợ bị hút mất phúc khí, tránh hai người còn không kịp.


Kỳ Việt xem xét vết thương cho Lâm Tiểu Hổ một lần nữa, thoa thuốc băng bó kỹ, nói với người Lâm gia đang lo lắng: “Tuy rằng vết thương nhìn dọa người, nhưng không có việc gì lớn, mấy ngày tới đừng dính nước, bôi thuốc cẩn thận, rất nhanh sẽ lành”.


Người Lâm gia lúc này mới thở phào một hơi, Ngô Ngọc Lan đang mang thai, rất mẫn cảm, không nhịn được rơi lệ, nhìn Lâm Tiểu Hổ sắc mặt tái nhợt đang nặng nề ngủ, vô cùng đau lòng: “Đều là hài tử, sao lại xuống tay nặng như vậy!”


Phương thị cũng đau lòng cực kỳ, Hổ Tử là đại tôn tử bảo bối của bà, bình thường chạy nhảy trầy xước da bà còn đau lòng, chứ đừng nói đến vết thương lớn như vậy.


Hai cha con Lâm Sơn cũng yên lòng, Lâm Sinh rầu rĩ vuốt tóc, bởi vì gần đây bận việc thu hoạch, hắn chỉ tranh thủ đưa Hổ Tử đến học đường, lại không hỏi qua tình huống gần đây của nó.


Đứa con này của hắn từ nhỏ đã hiểu chuyện, mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng đứa nhỏ nhà ai mà không nghịch, việc đó rất bình thường. Hai ngày trước nó được nghỉ học một ngày, lại chạy đôn chạy đáo giúp nhà đưa cơm đưa nước, thật sự nghe lời, sao đột nhiên lại xảy ra xung đột với người khác?


Nhìn thấy tâm trạng mọi người đều không tốt, Hà Lăng không biết phải an ủi như thế nào, cuối cùng chỉ im lặng không lên tiếng, lúc này có nói gì cũng vô dụng, vẫn là mong đưa nhỏ Tiểu Hổ này nhanh chóng khỏe lại.


“Được rồi, nếu Hổ Tử đã không có việc gì, thì để tức phụ cùng nương ngươi ở lại chăm sóc, chúng ta ra ruộng đi thôi”. Mấy người Lâm Sơn nhận được tin lập tức vội vàng trở về, bây giờ thấy Hổ Tử không có trở ngại liền yên tâm, việc nên làm vẫn phải làm.


“Ta đi cùng”. Phương thị nghe ông nói vậy, nói theo.
“Ngươi đừng đi, Ngọc Lan có thai không tiện lắm, ngươi ở nhà đi”. Lâm Sơn khoát tay với bà, mang theo Lâm Sinh ra cửa.


“Mọi người không cần quá mức lo lắng, lát nữa trở về ta phối chút thuốc bổ khí huyết, chẳng mấy chốc nó lại nhảy nhót tưng bừng thôi”. Đứa nhỏ Tiểu Hổ này Kì Việt rất ưa thích, tất nhiên sẽ dụng tâm chữa trị.


“Luôn làm phiền các ngươi phải lo lắng theo”. Phương thị cười cười với hai người, vô cùng cảm kích.


“Thẩm thẩm, ngươi đừng nói như vậy, hai ngày trước Tiểu Hổ còn giúp ta báo tin đây, ta còn chưa cảm tạ nó nữa”. Về sau Kỳ Việt có nói qua với Hà Lăng, là Tiểu Hổ chạy ra ruộng báo tin cho hắn, để hắn về nhanh.


Cảm xúc của Ngô Ngọc Lan ổn định hơn lau nước mắt nói: “Tiểu hài tử nhanh chân chạy đi thôi, nói cảm tạ cái gì”.
Không đợi Hà Lăng mở miệng phản bác nàng, người trên giường liền giật giật, chậm rãi mở mắt.


Phương thị ngay lập tức chú ý tới, vội vàng đi tới cúi đầu hỏi: “Tiểu Hổ, ngươi sao rồi? Đầu còn đau không?”
“Nãi nãi…” Lâm Tiểu Hổ gọi bà một tiếng, muốn từ trên giường ngồi dậy, được Phương thị vươn tay đỡ dậy.


“Ngươi có muốn uống nước hay không?” Ngô Ngọc Lan đưa tay sờ mặt nó.
“Nương, con không có đánh nhau, là bọn nó ra tay!” Lâm Tiểu Hổ vừa ngồi vững đã lên tiếng nói với Ngô Ngọc Lan, nó mới không phải hài tử hư hỏng chỉ biết đang nhau với người khác.


“Vậy ngươi nói cho nương, chuyện này là sao vậy?” Con của nàng đương nhiên nàng hiểu rõ, Hổ Tử xác thực không phải hài tử chuyên đi gây phiền toán, bên trong chắc chắn có nguyên nhân.


“Con cũng không biết chuyện ra sao!” Lâm Tiểu Hổ lắc đầu: “Con chưa từng nói chuyện với bọn nó lần nào, tự bọn nó đi đến, nói con là quỷ nghèo không xứng đọc sách cùng bọn nó, còn làm hư bao đựng sách thúc phu lang thêu cho con!”


Nói xong lời cuối cùng nét mặt của nó trở nên rầu rĩ, nó xem bao đựng sách kia như bảo bối, bình thường sử dụng đều cẩn thận từng li từng tý, lúc bị đám người kia xô đẩy bị kéo rách.


Lúc đó nó rất tức giận, muốn đánh bọn nó, thế nhưng tiên sinh có nói qua, đánh người là chuyện chỉ có mãng phu mới làm, người có học vấn như bọn họ không thể làm, nghĩ vậy nên nó nhịn xuống, ai ngờ bị đẩy ngã ra đất, còn đụng vỡ cả đầu.


Hà Lăng thấy Hổ Tử buồn như vậy, vươn tay sờ đầu nó, nói: “Đừng buồn, để ta làm lại cái mới cho ngươi”.
Ngô Ngọc Lan len lén lau nước mắt lại chảy ra, đều do nhà bọn họ nghèo không có tiền, mới khiến con nàng bị người khác xem thường, là người làm cha mẹ như bọn họ vô dụng.


“Tiểu Hổ, sau này nếu bọn chúng còn ức hϊế͙p͙ ngươi, ngươi cứ ra tay chớ có khách khí với bọn chúng!” Kỳ Việt vỗ nhẹ đầu nó, cong khóe môi.


“A?” Lâm Tiểu Hổ mở to mắt, biểu tình rối rắm: “Thế nhưng tiên sinh từng nói, người đọc sách lấy lý phục người, không thể làm ra chuyện thô lỗ như đánh nhau”.


“Chớ nghe hắn nói bậy!” Kỳ Viềt bề ngoài ôn hòa nho nhã, lời nói ra miệng lại trái ngược hoàn toàn: “Gặp phải kẻ dám can đảm trêu chọc ngươi, ngươi phải đánh cho đến khi chúng sợ, để chúng không dám tiếp tục khi dễ ngươi, cái này cùng chuyện đọc sách không có xung đột gì”.


Lâm Tiểu Hổ cái hiểu cái không gật đầu, mặc dù Kỳ thúc thúc nói không giống tiên sinh, nhưng Kỳ thúc thúc là người nó sùng bái nhất, nghe Kỳ thúc thúc hẳn là không sai.


Ngô Ngọc Lan và Phương thị trơ mắt nhìn hài tử nhà mình bị làm hư, cũng không biết có nên mở miệng ngăn cản hay không. Càng chung đụng lâu với Kỳ Việt, càng hiểu được hắn hoàn toàn không ôn hòa như vẻ bề ngoài. Thực ra như vậy cũng rất tốt, đem Hà gia thu phục hoàn toàn.


Kia đã như vậy, lời hắn nói với Lâm Tiểu Hổ cũng có mấy phần đạo lý, ít nhất ức hϊế͙p͙ người khác so với bị người khác ức hϊế͙p͙ tốt hơn nhiều không phải sao?
Nghĩ thông suốt, hai người liền trầm mặc, không mở miệng phản bác lời Kỳ Việt.


Hà Lăng nhìn tướng công y dạy hài tử đi đánh nhau, có chút buồn cười, thân là trưởng bối, không khuyên can thì thôi đi, còn xúi dục, cố tình Hổ Tử lại nghe theo hắn.


Bản thân Kỳ Việt không cảm thấy mình làm hư Lâm Tiểu Hổ, người hiền bị bắt nạt, ngựa thiện bị người cưỡi, đôi khi cần dùng vài thủ đoạn cứng rắn, mới có thể bảo vệ mình cùng người mình quan tâm. Một người chỉ biết nhẫn nhịn sẽ chỉ làm người khác được đà lấn tới, đâu phải ai cũng biết nghe đạo lý, đôi khi nắm đấm sẽ có tác dụng hơn.