Khuya đêm hôm đó, có người gõ cả Hà gia, Hà Quý là người đi mở cửa, hắn vừa thoát y phục chuẩn bị đi ngủ liền nghe thấy tiếng cửa.
Hôm nay bọn họ tìm khắp tuần bộ thôn cũng không tìm thấy Hà Trân, sau đó có người nói nhìn thấy y đi lên trấn. Cả nhà nóng lòng vô cùng, quyết định hôm nay đi ngủ sớm, ngày mai ngồi xe bò Triệu gia lên trấn tìm người.
Hà Quý kéo cửa ra, người đứng bên ngoài là một ca nhi trung niên mặc áo vải, hắn nghi hoặc hỏi: “Ngươi là?”
“Đây có phải nhà Hà Trân?” Ca nhi trung niên mặt không biểu tình, trực tiếp hỏi.
Nghe đến danh tự kia, trong lòng Hà Quý nảy lên, suy đoán có phải Hà Trân trêu chọc người nào hay không, hắn căng thẳng gật đầu.
Ca nhi trung niên không nói tiếp, nghiêng người nhường lối, Hà Quý nhìn thấy thêm hai ca nhi trẻ tuổi bước từ trên xe ngựa xuống, còn túm theo một người, Hà Quý cả kinh: “Hà Trân?”
Kia hai cái ca nhi lôi người ra khỏi xe, quăng người ngã bên chân Hà Quý, thối lui.
Ca nhi trung niên khinh thường liếc nhìn Hà Trân, ngẩng đầu nói với Hà Quý: “Trông chừng tốt người nhà ngươi, còn dám đến trêu chọc Trịnh gia chúng ta, thì sẽ không đơn giản như thế này.”
Nói xong cũng không đợi Hà Quý hỏi thêm, ngang nhiên dẫn người rời đi.
Hà Quý nhìn theo xe ngựa đến khi biến mất trong màn đêm, trong lòng hắn nghi hoặc không thôi. Hà Quý đen mặt kéo Hà Trân mặt cắt không còn chút máu từ trên mặt đất lên, đưa vào phòng y khóa kỹ cửa, xong rồi mới đến gõ cửa phòng Hà Thiên.
“Muộn như vậy còn chuyện gì? Mới vừa rồi là ai đến?” Hà Thiên khoác áo ngoài mở cửa ra, Tiền thị cũng nghi hoặc theo ra.
Hà Quý bình tĩnh nói: “Vừa rồi có người đưa Hà Trân trở lại.”
“Cái gì?” Tiền thị giật mình, vội hỏi: “Là ai?”
Hà Quý tỉ mỉ lể lại chuyện vừa rồi: “Y chắc chắn là lên trấn tìm thiếu gia Trịnh gia.”
Nghe hắn nói xong, vẻ mặt Hà Thiên trở nên vô cùng khó coi, Hà Trân quả thật là kẻ chuyên môn gây chuyện. Hà Thiên đẩy Hà Quý ra, đen mặt đi về phía phòng Hà Trân.
Trong phòng một mảnh đen như mực, không có đốt đèn, mơ hồ thấy được bóng người ngồi trên giường. Hà Thiên nghiêng đầu nói với Tiền thị: “Đốt đèn lên.”
Tiền thị mò mẫm đi đến bên bàn thắp đèn lên, trong phòng bỗng chốc sáng lên màu vàng của ánh nến.
Hà Trân sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường, không nhìn đến bọn họ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Hà Thiên sải bước đi tới cho y một cái tát, đánh cho thân thể Hà Trân lảo đảo, ngã nhào ra giường.
“Trịnh gia là nhân vật nào, ngươi cũng dám đi trêu chọc! Là muốn liên lụy cả nhà sao!” Hà Thiên tức giận ngập đầu, chỉ hận không thể đánh chết y.
Hà Trân ngẩng đầu nhìn Hà Thiên, tròng mắt đỏ ngầu, căm hận nói: “Người nhà? Các ngươi đều muốn bán ta cho lão già kia, ta còn có gì phải sợ!”
“Làm sao? Không hài lòng hôn sự này?” Hà Thiên tỉnh táo lại chút, hắn lui về sau, ngồi xuống bên bàn: “Dựa vào thanh danh của ngươi bây giờ, ngươi còn muốn gả cho ai?”
“Gả cho ai cũng tốt hơn lão già sáu mươi tuổi!” Hà Trân la hét xong, lại dịu giọng noi: “Cha, lão so với cha còn lớn tuổi hơn, ngươi sao có thể gả ta cho lão?”
“Hừ, ít nhất cũng là gả cho địa chủ, ngươi có thể không lo ăn không lo mặc, ngươi cho rằng tiền thuốc của ngươi nhà bình thường có thể gánh vác?” Hà Thiên lại hỏi: “Hôm nay ngươi cũng tìm qua Kỳ Việt và công tử họ Trịnh kia, có ai nguyện ý thú ngươi sao?”
Hà Trân mím môi nói không ra lời, tay y bấu chặt vào chăn đệm. Hai ngươi kia không chỉ không muốn thú y, quả thực xem y như ôn thần mà đuổi đi.
Thấy y không còn phản bác được, Hà Thiên hừ lạnh: “Nếu đã hiểu được, đừng tự rước lấy nhục.”
“Bọn họ không được, còn có người khác, cha, ngươi cho ta chút thời gian, ta nhất định có thể tìm được người tốt hơn!” Hà Lăng sống tốt như vậy, làm sao y có thể thua!
“Thời gian? Hà Trân, tiền trong nhà đều đã mang đi bồi thường, chờ ngươi uống xong phần thuốc kia, ngươi cho rằng trong nhà còn tiền cho ngươi mua thuốc sao? Đến lúc đó ngươi mang bản mặt nát kia, đừng nói người trong sạch, đến tên ăn mày ngoài đường cũng chả thèm ngươi đâu!” Thấy y còn chấp mê bất ngộ, Hà Thiên tức giận đập bàn.
Hà Trân cúi thấp đầu không rên một tiếng, mặc dù không cam lòng, nhưng lời Hà Thiên từng chữ đều như đâm vào trong lòng y. Y chỉ hận ông trời bất công, để mang trong mình quái bệnh, mới khiến y thê thảm như thế này.
“Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!” Đêm hôm khuya khoắt, Hà Thiên cũng không vui lòng vẫn luôn chỗ này cùng y hao tổn tâm trí, dù sao hôn sự này như đinh đã đống cột, y không nguyện ý cũng phải gả.
Hà Thiên đứng dậy đi ra cửa, nói với Hà Quý: “Mấy ngày tới khóa cửa phòng nó lại, để tức phụ ngươi đưa cơm tới cho nó.”
Hà Quý gật đầu đáp ứng: “Biết, cha, sẽ không để y chạy nữa.”
“Đi lên trấn?” Hứa Hoa nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hà Lăng đang giúp y may vá y phục.
Vết thương trên tay đã tốt lên, chỉ là có một số việc vẫn chưa làm được. Hôm nay vừa lúc Hà Lăng tới, nhìn thấy Hứa Hoa đang may y phục tay chân khó khăn, cho nên làm giúp y.
“Đúng a, không phải lần trước đã đáp ứng Trịnh tiểu thư đi tìm nàng sao?” Công việc đã làm rất nhiều lần động tác của Hà Lăng rất nhanh nhẹn: “Tướng công nói hai ngày nữa trên trấn có họp chợ, vừa lúc chúng ta có thể đi tham gia náo nhiệt.”
“Đáp ứng thì đáp ứng…” Nhưng y không nghĩ nhanh như vậy đã xuất phát, còn nghĩ về sau lại nói đâu.
“Coi như là theo bồi ta đi.” Hà Lăng cúi đầu cắn chỉ, nhìn y phục không có vấn đề gì, mới nhét vào tay Hứa Hoa: “Hơn nữa không phải trong tay ngươi có chút bạc sao, mua hai thớt vải làm y phục mới cho ngươi và Hứa thúc cũng tốt lắm.”
Ba mươi lượng bạc kia Hứa Hoa chưa có động tới, vẫn đang cất kỹ. Y nghĩ đến y phục của cha đã cũ rách, thấy Hà Lăng nói rất có lý, y thì không sao, nhưng xác thực cần làm cho cha vài kiện y phục mới: “Vậy được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.”
Lúc này Hà Lăng mới cười: ‘Chính là muốn mọi người cùng nhau tham gia náo nhiệt a.”
Hứa Hoa cũng cười theo, hiện tại thân thể cha mỗi lúc một tốt lên, tảng đá lớn trong lòng y cuối cùng cũng buống xuống, ngược lại có thể làm chút việc ca nhi yêu thích, dù sao y cũng mới chỉ mười bảy tuổi.
Hà Lăng cẩn thận nhìn ý cười trên mặt Hứa Hoa, cảm thấy rất dễ nhìn, nhìn lâu lại càng khiến người ta không dời nổi mắt, kiểu xinh đẹp kia cũng không phải là nhu mỹ, so với vẻ đẹp ôn nhu mà hán tử thường yêu thích ở ca nhi, Hứa Hoa lại giống như thiếu niên lang, càng thiên về vẻ đẹp anh tuấn, không thể nghi ngờ càng hấp dẫn ánh nhìn, ít nhất nhìn qua đã cảm thấy y rất đẹp.
Hứa Hoa chuyển mắt, thấy Hà Lăng nhìn mình không chớp mắt, Hứa Hoa vô thức sờ mặt, nghi hoặc hỏi: ‘Làm gì nhìn ta chằm chằm như vậy?”
Hà Lăng học theo Kỳ Việt thường bóp mặt mình, đưa tay nhéo mặt Hứa Hoa, cảm thấy cảm xúc rất tốt: “Ta đang nghĩ sao Hoa ca nhi lại nhìn đẹp mắt như vậy!”
Hứa Hoa che nơi bị Hà Lăng nhéo, hai má hiện lên màu hồng: “Nói gì vậy? Dung mạo ngươi mới đẹp mắt.”
“Ta lại cảm thấy Hoa ca nhi càng đẹp mắt!” Trịnh Việt Phong thích Hứa Hoa không phải là không có lý do, nghĩ vậy, Hà Lăng đảo tròng mắt, hỏi: “Hoa ca nhi, ngươi cảm thấy… Trịnh công tử là người thế nào?”
“Trịnh công tử?” Dù không biết vì sao Hà Lăng lại hỏi như vậy, nhưng Hứa Hoa vẫn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới trả lời: “Tuy là thiếu gia nhà cố tiền, nhưng không phải loại người mắt cao hơn đầu, là người tốt, chỉ là cách làm việc đôi khi khiến người ta khó hiểu, kỳ kỳ quái quái.”
“Làm sao lại kỳ quái?” Hà Lăng tò mò hỏi, y cảm thấy rất bình thường mà.
“Ừm…” Hứa Hoa cẩn thận nhớ lại: “Thái độ của gã nhiệt tình một cách khó hiểu, có đôi khi lại bối rối, nói năng lộn xộn, không biết là đang nói cái gì.”
Hà Lăng nghe xong liền muốn cười, chỗ nào kỳ quái, rõ ràng là do yêu thích. Bất quá Hà Lăng cũng không giễu cợt Hứa Hoa, lúc trước chẳng phải bản thân cũng không nhìn ra sao, thật sự là ngu ngốc muốn chết: “Vậy ngươi sẽ thích hán tử như vậy sao?”
“Thích?” Hứa Hoa bị hỏi đến sửng sốt, lập tức cười nói: “Ngươi nói đùa gì thế, ta nào xứng với người ta!”
“Có cái gì không xứng!” Hà Lăng cảm thấy y rất tốt, đành đổi phương thức hỏi: “Vậy nếu gã không phải đại thiếu gia, mà là một hán tử bình thường, với tính tình như vậy, ngươi sẽ thích gã sao?”
Hứa Hoa chớp mắt ngẫm nghĩ, nếu đối phương chỉ là hán tử nông thôn bình thường, với tính tình kia hẳn sẽ là một người không tệ, đối xử với bằng hữu rất tốt, yêu thương muội muội, cũng không có thói quen gì xấu. Hứa Hoa cong môi cười: “Có lẽ sẽ đi.”
Vậy Trịnh Việt Phong không phải hoàn toàn không có cơ hội đi? Hà Lăng thầm nghĩ, nếu hai người này có thể thành, coi như đoạn nhân duyên tốt. Bây giờ phải chờ Trịnh đại thiếu gia có đủ kiên trì hay không mà thôi.
Những lời Hà Lăng hỏi, Hứa Hoa hoàn toàn không để trong lòng. Trịnh Việt Phong lại không phải hán tử bông thôn, gã nhất định là yêu thích cô nương, ca nhi xinh đẹp có giáo dưỡng, giữa hai người cũng chỉ có mối liên hệ mỏng manh như bây giờ, bình bình đạm đạm.
Cái gọi là họp chợ ở trấn, chính là vài thương buôn bên ngoài định kỳ mang đồ vào trấn bán, đồng thời cũng mua chút đặc sản nơi đây, bình thường đều kéo dài hai, ba ngày, đặc biệt náo nhiệt.
Lúc đám người Kỳ Việt đến nơi, chỗ trong coi xe ngựa đều đã chật kín, có thể đoán thôn làng xung quanh đến đây tham gia báo nhiệt có bao nhiêu đông.
“Trấn lớn có khác, thật náo nhiệt.” Hứa Hoa đỡ Hứa phụ đi trên đường phố, cảm thấy hai mắt không đủ dùng.
“Cho dù ngày thường có náo nhiệt, cũng không có nhiều người như hôm nay.” Hà Lăng được Kỳ Việt bảo hộ bên cạnh, tránh bị người lui tới đụng trúng. Nhìn về phía xa xa, toàn là đầu người đen sì.
“Ngươi cẩn thận chút, đừng để bị đụng trúng.” Kỳ Việt nắm vai Hà Lăng kéo sát lại bên mình, đồng thời quay đầu dặn dò Hứa Hoa: “Ngươi cùng Hứa thúc cũng chú ý chút, đừng để bị chen lạc mất chúng ta.”
Hứa Hoa gật đầu, đi lại gần sát hai người. Y không quen thuộc nơi đây, nếu bị tách ra khỏi hai người thì sẽ rất phiền phức.
Kỳ Việt đưa bọn họ đến y quán nhà mình, ngồi xe ngựa hơn một canh giờ, sợ Hứa thúc mệt mỏi, trước đi qua đây uống chén trà, nghỉ ngơi một hồi rồi đi dạo tiếp cũng không muộn.
Hắn để hai người ngồi xuống trước, bản thân thì đi tìm dược đồng trong quán dặn dò vài câu, mới đi vào nội thất tìm ba người.
“Kỳ đại phu thật sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã có cửa hàng trên trấn!” Hứa phụ nhìn hắn ngồi xuống, mở miệng tán thưởng.
“Hứa thúc quá khen, bất quá chỉ là chút làm ăn nhỏ.” Kỳ Việt bưng chén lên nhấp một ngụm trà, cũng không biết vô tình hay cố, mà nói: “So ra vẫn kém Trịnh công tử, một nửa số cửa hàng ở trấn này là thuộc sản nghiệp Trịnh gia.”
Hứa phụ sững sờ, tâm tình phức tạp, nhà như vậy làm sao nhà ông dám trẻo cao.
Hứa Hoa cũng hơi kinh ngạc, y chỉ biết nhà Trịnh Việt Phong có tiền, không ngờ là có tiền đến loại trình độ này.
Dưới bàn, Hà Lăng vỗ nhẹ lên chân Kỳ Việt, lại bị hắn nắm lấy tay. Hà Lăng không hài lòng nhìn hắn, mở miệng nói: “Gia thế như vậy, khó có được Trịnh công tử lại bình dị gần gũi.”
Kỳ Việt nắm lấy bàn tay mềm mại của phu lang nhà mình, cong môi cười, xem ra A Lăng của hắn rất muốn hai người này thành đôi: “Đúng vậy a, ngoại trừ đôi lúc có chút khó hiểu, còn lại thì ở chung tốt lắm.”
Hứa phụ biết lời này của hai người là cố ý nói cho ông nghe, dụng tâm của hai người ông hiểu được, cũng không phải ông không thích đứa nhỏ kia, chỉ sợ con đường Hoa ca nhi phải đi quá gian nan.
Chuyện tốt quá hóa dở, đến điểm thì nên ngừng, nói nhiều trái lại sẽ làm đối phương suy nghĩ không tốt. Kỳ Việt chuyển đề tài, cùng mọi người thương lượng xem chút nữa nên đi đâu.