Tiền thị lề mề cả buổi, mới cầm bạc tới. Nàng nắm chặt túi bạc trong tay, cả mặt đều là không tình nguyện.
Kỳ Việt duỗi tay ra trước mặt nàng, cũng không gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng.
Hà Thiên giựt túi vài trong tay Tiền thị ra, thả vào tay Kỳ Việt, trầm giọng nói: “Thanh toán xong.”
Kỳ Việt mở túi tiền ra nhìn, xác định đúng số lượng, mới gật đầu.
“Bạc đã giao, chuyện này coi như xong, các ngươi đưa người về đi, ngày sau cũng đừng tới gây phiền toái nữa!” Thôn trưởng thấy Kỳ Việt gật đầu, liền nói với người Hà gia.
Hà Thiên gật đầu với thôn trưởng, phân phó Hà Quý cõng người lên, chuẩn bị trở về, đứng ở chỗ này quả thực quá mất mặt.
Hà Quý vừa nắm lấy cánh tay Hà Phú muốn jéo lên lưng, đã thấy hắn động mí mắt, tỉnh lại.
“A Phú!” Tiền thị ngạc nhiên tiến lên, muốn hỏi tay hắn có đau không, còn chưa kịp hỏi đã bị một bàn tay lên mặt, khiến nàng ngây ngẩn tại chỗ.
“Quỷ a!!”
Đánh người xong, Hà Phú lại như bị hoảng sợ, chúi đầu lui về sau. Cánh tay gãy của hắn không thể dùng lực, thân thể nghiêng trái nghiêng phải, không thể bò ra xa.
Tất cả mọi người bị tình cảnh này làm cho không kịp phản ứng.
Bị một hán tử trưởng thành đánh lên mặt, mặt Tiền thị sưng lên, nàng còn chưa kịp phát cáu, chỉ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nhi tử vang lên bên tai.
“Quỷ! Quỷ! Các ngươi đều là quỷ!” Hà Phú lăn lộn trên mặt đất, cả người toàn là đất. Hắn kinh hoàng nhìn mọi người xung quanh, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, cánh tay gãy bị kéo lê trên mặt đất, dường như không hề cảm thấy đau.
“Hà Quý! Còn không mau giữ chặt đại ca ngươi!” Hà Thiên phục hồi tinh thần nhanh nhất, quát lên với Hà Quý còn đang ngây ra.
Hà Quý tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Hà Phú. Lại bị hắn hoảng sợ đá một cước vào bụng, khiến Hà Quý đau đến quặn cả ruột gan.
“Không được qua đây! Đám ma quỷ các ngươi không được qua đây!”
Cánh tay lành lặn của Hà Phú bắt lấy mọi thức trên mặt đất ném về phía người nhà họ Hà. Người nhà họ Hà chỉ phải tránh né không ngừng, Hà Trân còn bị một khúc gỗ quăng trúng bả vai, thật sự rất đau.
“Kỳ tiểu tử, hắn đây là…” Thôn trưởng kinh ngạc nhìn một màn này, người đang yên ổn tự nhiên lại làm sao thế này?
“Cái này, ta cũng không rõ lắm.” Kỳ Việt nhíu mày, có chút không xác định, nói: “Nhìn qua giống như là bị điên?”
Trịnh Việt Phong nghiêng đầu nhìn hắn, lặng lẽ bĩu môi. Nếu nói tình trạng này của người ta không có liên quan đến việc Kỳ Việt cho hắn uống thuốc, đánh chết gã cũng không tin.
Cuối cùng Hà gia cũng bắt được người lại, Hà Quý gắt gao ôm người từ phía sau, không dám nới lỏng tay. Hà Phú còn đang đien cuồng la hét, muốn bọn họ thả hắn ra.
“Kỳ Việt! Ngươi đã làm gì nhi tử ta?!!” Hai mắt Tiền thị đỏ au trừng hắn, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.
“Người này điên rồi, nào có… Quan hệ gì tới ta?” Kỳ Việt cười lạnh: “Các ngươi chớ có ngậm máu phun người.”
“Người đang tốt làm sao nói điên là điên? Nhất định là các ngươi trong lúc người hôn mê đã làm gì đó!” Nói đến đây, Tiền thị càng khẳng định: “Là ai? Là ai đã làm?”
Trong lòng Hà Lăng khẽ nảy lên. Sẽ không phải là một gậy kia của y đánh cho người phát điên luôn chứ?
“Đừng sợ”. Kỳ Việt ôm lấy y: “Đánh có một cái làm sao đánh điên được”.
Nghe hắn nói vậy, ắnh mắt Tiền thị chuyển đến trên người Hà Lăng: “Hà Lăng! Thứ tiện nhân ngươi lại dám hạ độc thủ với thân đường ca! Ta phải đánh chết ngươi!”
Tiền thị nhào đến, lại bị Lâm Sinh đưa tay ngăn cản, đẩy ra: “Trước mặt nhiều người như vậy ngươi cũng dám động thủ!”
“Nó đánh nhi tử ta đến điên!” Tiền thị ngồi bệt xuống đất, gào lên: “Các hương thân nhìn xem, bọn họ ỷ thế hϊế͙p͙ người! Bắt chúng ta bồi thường bạc cũng thôi đi, còn đánh A Phú đến điên!”
Thôn trưởng đen mặt, ỷ thế hϊế͙p͙ người? Ỷ thế ai? Còn không phải đang nói thôn trưởng ông đây sao!
“Nhi tử người đều đã dùng dao gác lên cổ Hà Lăng, chẳng lẽ chúng ta còn phải để mặc hắn làm càn!” Hứa Hoa không thể nhịn được nữa. Người nhà này sao có thể mặt dày như vậy!
“A Phú nhà ta bình thường ngay cả con gà cũng không dám giết, làm sao có thế gác dao lên cổ người? Bây giờ nó đã thành như vậy, các người muốn nói sao chả được!” Tiền thị vỗ đùi phản bác, dù sao chuyện đã như vậy, bọn họ cùng đừng mong chiếm lợi.
Hứa Hoa quả thực sắp bị tức chết, bàn lĩnh đổi trắng thay đen này đúng là dùng đến nhuần nhuyễn: “Lúc ấy Hà Phú muốn đánh ta, cứ túm lấy ta không thả, Hà Lăng vì muốn bảo hộ ta, mới đánh hắn ngất xỉu. Nếu nói như ngươi, vết thương trên người chính ta chắc là tự mình làm ra!”
Trịnh Việt Phong thấy người tức giận, vội vàng dùng quạt quạt cho y: “Đầu óc người nhà này có bệnh, ta đã kiến quá, người đứng để mình tức giận đến hỏng.”
Hà Lăng nắm lấy cánh tay không bị thương của Hứa Hoa lắc lắc. Hứa Hoa ra mặt thay y, y biết, nhưng nói trái phải với nhà họ Hà là vô dụng, đừng nên vì chuyện này mà sinh khí.
“Nếu ngươi diễn xướng xong rồi, thì mời rời khỏi nhà ta.” Kỳ Việt lạnh mặt nhìn nàng, chậm rãi mở miệng tiễn khách.
“Ngươi…” Tiền thị còn muốn há miệng khóc, đã bị thôn trưởng đánh gãy.
“Hà Thiên, còn chê nhà các ngươi chưa đủ mất mặt sao?” Mặt thôn trưởng âm trầm, mỗi khi ông cho rằng người nhà họ Hà đã đủ mất mặt, bọn họ lại tạo bất ngờ lớn hơn cho ông, có thể làm ra chuyện càng mất mặt hơn.
Hà Thiên chỉ cảm thấy như bị ai tát vào mặt, hắn lôi Tiền thị từ trên mặt đất lên: “Ngươi muốn ném hết mặt mũi của ta đi sao?!”
Tiền thị thấy hắn nổi giận, cúi đầu không dám la hét nữa.
Hà Thiên giúp đỡ Hà Quý chế trụ Hà Phú, liền mang theo người xám xịt rời đi. Hương thân vây quanh thấy bọn họ đi rồi, ngơ ngác nhìn nhau, thấy thôn trưởng đảo mắt nhìn qua, cũng nhanh chóng giải tán.
“Lần này lại gây thêm phiền cho thôn trưởng.” Kỳ Việt trở lại, chắp tay cúi đầu với thôn trưởng.
Thôn trưởng mỏi mệt khoát khoát tay: “Lần này Hà gia nháo ra việc lớn như vầy, hẳn là có thể thành thật một thời gian.”
Hai người trò chuyện vài câu, thôn trưởng liền mang theo nhi tử Phùng Chính rời đi. Ông lớn tuổi rồi, ầm ĩ một trận như vậy, quả thực mệt mỏi phát hoảng.
“Lâm đại ca, ngươi cũng nhanh về nhà đi thôi, tẩu tử còn bệnh đâu.” Kỳ Việt vỗ bả vai Lâm Sinh. Chuyện dột ngột phát sinh, làm Lâm Sinh không thể bồi bên cạnh Ngô Ngọc Lan được.
“Được, vậy ta không ở thêm.” Lâm Sinh không khách khí với hắn, trong lòng cũng lo lắng cho tức phụ, gật đầu chào mọi người xong, cũng đi về.
Kỳ Việt trực tiếp ném túi tiền vào trong ngực Hứa Hoa: “Tiền bồi thường thuốc men, Hoa ca nhi cầm đi.”
Hứa Hoa vô thức tiếp lấy đồ vật bị ném đến, chỉ cảm thấy túi tiền nóng đến phỏng tay, đây chính là nư mươi lượng lận đó!
“Ta không thể nhận!”
“Có cái gì không thể nhận! Ngươi bị thương, bọn họ đúng là phải bồi thường cho ngươi!” Trịnh Việt Phong vội vàng khuyến nhủ. Nhà Kỳ Việt không thiếu tiền, sinh hoạt nhà Hứa Hoa lại không phải rất tốt, tiền bồi thường này đương nhiền là đưa cho y.
“Ta, ta thật không thể nhận!” Hứa Hoa cầm túi tiền không biết làm sao cho phải. Làm sao có thể vô duyên vô cớ nhận nhiều bạc như vậy. Có thể giúp Lăng ca nhi y đã rất vui vẻ.
Hà Lăng nhìn Hứa Hoa bất an, ngẫm nghĩ một lát, lấy hai mươi lượng từ trong túi tiền ra: “Đây là tiền bồi thường cho chúng ta, ta bị thương nhẹ, lấy hai mươi lượng, ta đã nhận rồi, ngươi cũng không thể không thu.”
Hứa Hoa nhìn Hà Lăng cầm hai mươi lượng còn lắc lắc về phái y, cười đến mặt mày cong cong. Hứa Hoa cũng cười, ôm túi tiền vào ngực: “Được, ta cũng nhận.”
Kỳ Việt sờ sờ đầu phu lang nhà hắn, A Lăng của hắn càng lúc càng sáng sủa, hắn rất vui mừng.
Sắc trời lúc này không còn sớm, Hứa phụ ở nhà một mình, Hứa Hoa đi lâu như vậy cũng có chút bận tâm, liền cáo từ.
Kỳ Việt nhìn Trịnh Việt Phong đang muốn nói lại thôi: “Ta phải ở lại chăm sóc A Lăng, đành làm phiền Trịnh công tử giúp đỡ đưa Hoa ca nhi về nhà.”
Hai mắt Trịnh Việt Phong sáng lên, lập tức gật đầu: “Không có vấn đề, không phiền!”
Hứa Hoa lắc đầu từ chối: “Ta tự về được, không ai người đưa”.
Bả vai Trịnh Việt Phong sụp xuống, uể oải vô cùng.
Kỳ Việt trộm cười, lần trước người này dây dưa với phu lang nhà hắn thì tự nhiên như thế, bây giờ thì một chút tác dụng cũng không có. Hắn nói: “Ngươi bị thương, tự đi về A Lăng sẽ không yên tâm, vẫn là để Trịnh công tử tiên ngươi đi.”
“Hoa ca nhi, để Trịnh công tử đưa ngươi về đi!” A Lăng cũng không suy nghĩ nhiều, thật sự là không tê lòng.
Bọn họ đều đã nói vậy, Hứa Hoa cũng không tiện để mọi người băn khoăn, gật đầu đáp ứng.
Kỳ Việt đưa cho Hứa Hoa một bình thuốc bột, dặn dò vết thương không được để dính nước, phải thay thuốc thường xuyên.
Hứa Hoa cám ơn, cùng Trịnh Việt Phong rời đi.
Hà Lăng thở phào một hơi, chỉ cảm thấy hôm nay trải qua quá mức kinh tâm động phách, mệt mỏi vô cùng.
Kỳ Việt ôm ngang y lên, hôn xuống trán y: “Chắc là A Lăng mệt mỏi rồi đi?”
Hà Lăng vòng tay ôm lấy cổ hắn, lắc đầu: “Cũng không phải mệt mỏi, chẳng qua chỉ là quá hoảng hốt, cảm giác giống như nằm mơ, ta lại còn đánh người.”
Kỳ Việt ôm y đi vào nhà: “Đánh rất hay, gặp người như vậy phải hung hăng đánh.”
“Lúc ấy ta cũng là bị dọa sợ.” Nhìn thấy Hoa ca nhi và Hà Phú đánh nhau, đầu óc y đều trống rỗng. Hà Lăng lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ tới nữa: “Hôm nay ngươi đi đâu vậy?”
“Đi đến nhà Lâm đại ca.” Kỳ Việt thả y ngồi lên ghế, rót cho y chén trà: “Ngọc Lân tẩu tử động thai khí, bọn họ đều bị dọa”.
Hà Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, quên cả tiếp nhận chén trà Kỳ Việt đưa tới, vội la lên: “Vậy tẩu tử có sao không?”
“Không có việc gì.” Kỳ Việt thả chén trà vào tay y, để y yên tâm: “Ta thi châm cho nàng, dùng mấy ngày thuốc là không sao rồi.”
“Vậy là tốt rồi!” Hà Lăng nhẹ nhàng thở ra, uống một ngụm trà để bình tĩnh lại: “Ngày mai ta đi thăm nàng, chắc là nàng cũng bị dọa sợ rồi.”
Kỳ Việt gật đầu ứng, hắn đoán chừng trong này còn có chuyện gì đây, biểu tình lúc đó của Lâm Sinh rất lạ.
Hà Lăng uống trà xong, tầm mắt nhìn đến chiếc giỏ trên đất, như nhớ ra cái gì, đứng dậy đi tới: “Con thỏ!”
Ba con thỏ nhỏ lông xù núp bên trong giỏ, dựa vào nhau ngủ say. Trong lúc chờ thôn trưởng đến, Hứa Hoa đã cầm bọn chúng đi vào, lúc đó ai cũng đang lo lắng, không có tâm trạng nhìn xem.
Hà Lăng vươn tay cẩn thận sờ lỗ tai mềm nhũn của chúng: “Thật đáng yêu.”
Kỳ Việt ngồi xuống cạnh y, hôn lên mặt y một cái: “Lất nữa chúng ta làm cho bọn chúng cái ổ ở hậu viện.”
Hà Lăng gật gật đầu, cũng hôn lên mặt Kỳ Việt một cái, vui vẻ cười.