Hôm nay Hứa Hoa đến sông bắt được hai con cá rất mập. Một con giữ lại nấu canh cho Hứa phụ, một con mang đến nhà Hà Lăng.
Mấy hôm nay cha uống thuốc Kỳ Việt kê, khí sắc tốt hơn rất nhiều, ăn được hơn nửa chén cơm, dưới sự giúp đỡ của y còn có thể đi vài vòng trong sân, làm y vui vẻ muốn hỏng.
Nhà bọn họ nghèo, không có gì có thể báo đáp người ta, kiếm được chút đồ tốt liền mang đến, xem như là tâm ý của y.
Đến cổng nhà Hà Lăng, Hứa Hoa nhìn thấy xe ngựa trước nhà, còn có nha đầu và hạ nhân đang ngồi bên trên. Đây rõ ràng không phải xe ngựa nhà Hà Lăng Kỳ Việt.
Chẳng lẽ nhà bọn họ có khách? Hứa Hoa dừng bước, nếu nhà người ta đang chiêu đãi khách nhân, y tìm tới thì có vẻ không tốt lắm.
Hứa Hoa do dự chốc lát, ngay lúc đang định quay người rời đi, cửa nhà Kỳ Việt bị người đẩy ra từ bên trong.
“Hoa ca nhi, sao ngươi lại tới đây?” Người mở cửa là Hà Lăng. Hà Lăng cũng nhìn thấy Hứa Hoa.
Người đã ra tới, tất nhiên Hứa Hoa sẽ đưa đồ luôn. Hứa Hoa giơ cá trong tay, nói: “Sáng sớm đi bắt cá, nên mang đến cho ngươi một con.”
“Cho ta làm cái gì, ta không thiếu ăn, giữ lại cho Hứa thúc bổ thân thể đi!” Nhà y đầy đủ các loại lương thực, Kỳ Việt muốn dưỡng tốt thân thể y, thức ăn tẩm bổ có rất nhiều.
“Cha ta đã có.” Hứa Hoa kiên trì: “Phần này là đưa cho ngươi.”
“Nhưng ta…” Hà Lăng còn muốn khước từ.
“Thu đi, là tâm ý của Hoa ca nhi mà.” Kỳ Việt đang dứng bên cạnh, mở miệng. Với tính tình kia của Hứa Hoa, nếu bọn hắn không nhận, trong lòng Hứa Hoa càng băn khoăn.
Hà Lăng nhìn Kỳ Việt, tựa hồ cũng minh bạch ý tứ của hắn. Lúc trước không phải y cũng làm bánh bao thịt làm lễ tạ sao, tính cách Hoa ca nhi cũng tương tự y. Hà Lăng nhận cá từ tay Hứa Hoa: “Cám ơn ngươi Hoa ca nhi.”
Hứa Hoa lắc đầu: “Người nên cảm ơn là ta mới phải.”
Kỳ Việt tiếp nhận ca, quay ngươi mang xuống nhà bếp.
Hà Lăng giữ chặt tay Hứa Hoa, đưa đến trước mặt huynh muội Trịnh gia vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Trịnh công tử, Trịnh tiểu thư, đây là bằng hữu của ta, Hứa Hoa.”
“Ta gọi Trịnh Nguyệt Ngôn.” Là bằng nữa của Hà Lăng ca ca, thì cũng là bằng hữu của nàng. Tuy rằng đối phương không được xem là mỹ nhân, nhưng nhìn rất thuận mắt.
“Tại hạ Trịnh Việt Phong.” Nếu không mi tâm người này có ấn ca nhi, nhìn qua tưởng dễ nhầm lẫn là tiểu tử mới trưởng thành. Ánh mắt nhìn hai người cũng bình thản, không câu nệ hay nịnh nọt như những người khác, là một người thú vị.
Không quen thuộc lắm với hai người, Hứa Hoa cũng không tiện nói gì, chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Hai vị công tử, tiểu thư này cũng gần gũi, không có thói quen xấu của người nhà giàu.
“Hoa ca nhi, chúng ta đang định lên núi, ngươi đi cùng chúng ta được chứ?” Thấy ba người chào hỏi xong, Hà Lăng níu tay Hứa Hoa hỏi: “Ta nghe Tảo ca nói, lúc trước ngươi thường lên núi săn thú, hái quả, có lẽ rất quen thuộc trên núi.”
Hai hôm nay sức khỏe Hứa phụ đã tốt hơn, không còn thường xuyên ho khan, cũng không cần y luôn bồi bên người. Hứa Hoa gật đầu: “Được.”
Đoàn người lên núi, huynh muội Trịnh thị nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Lúc xắn tay áo ngồi xổm nhổ rau dại, nào còn tư thái của công tử, tiểu thư gì nữa.
Giỏ thuốc sau lưng Kỳ Việt thì biến thành giỏ rau dại. Hà Lăng nhìn đường đi: “Ta còn tưởng rằng bọn họ lên núi sẽ ngại bẩn cơ, bây giờ lại cảm thấy đáng tiếc cho y phục.”
Hứa Hoa cũng nhếch khóe miệng, hai huynh muội này quả thật có ý tứ. Ánh mắt Hứa Hoa quét qua, nhìn thấy trên cây đại thụ hình như có ổ chim. Hứa Hoa quay đầu hỏi Hà Lăng: “Ngươi thích ăn trứng chim không?”
“A?” Bị Hứa Hoa hỏi bất thình lình, Hà Lăng sửng sốt, đợi khi phản ứng lại, mới chậm rãi gật đầu: “Coi như thích đi.”
Hứa Hoa nghe xong, trực tiếp đi đến dưới gốc cây kia, dùng cả tay chân, không lâu sau đã bò lên tới ngọn.
“Lợi hại như vậy?” Trịnh Việt Phong vừa đào xong khỏa rau dại, chuẩn bị khoe khoang thành quả, vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh này, há hốc mồm, sợ hãi thán phục.
Hứa Hoa lấy trứng chim trong tổ bỏ vào ngực, còn để lại hai trứng trong ổ không lấy đi. Sau đó leo xuống, hai chân vững vàng, còn cười với bọn Hà Lăng, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
Không biết có phải bị nụ ceời kia ảnh hưởng hay không, nhịp tim Trịnh Việt Phong đập hụt một nhịp, gã nghi hoặc sờ ngực.
Hứa Hoa đến bên cạnh Hà Lăng, lấy trứng chim trong ngực đặt vào tay y, trứng nào cũng tròn mập: “Về nhà có thể nấu ăn.”
Hà Lăng nâng trứng chim cười vui vẻ: “Hoa ca nhi ngươi thật lợi hại a!”
Hứa Hoa cười cười không nói. Khi còn nhỏ, vì muốn cho cha ăn ngon chút, khi đó Hứa Hoa không bắt được thỏ rừng, gà rừng, chỉ có thể trèo cây tìm trứng chim. Lúc đó leo cây bị té ngã không ít lần, trên người xanh tím đủ chỗ mới học được cách trèo cây, chứ đâu có lợi hại như Hà Lăng nói vậy.
Nhìn tiểu phu lang nhà mình vui vẻ, Kỳ Việt nhìn Hứa Hoa càng cảm thấy thuận mắt. Vậy thì để tâm bệnh tình của Hứa phụ hơn vậy.
Kỳ Việt lấy khăn từ trong ngực áo ra, giúp Hà Lăng bọc trứng chọn lại, đặt vào giỏ rau dại, cũng không lo sẽ bị bể mất.
Đường đi trong núi không phải chỗ nào cũng dễ đi. Có chỗ dốc cao, leo lên tốn không ít sức lực.
Từ nhỏ Hà Lăng đã lên núi chặt củi, đào đồ ăn, không thấy có gì khó khăn, huống chi cả đường Kỳ Việt đểu kéo tay y đi lên, tất nhiên là không có vấn đề gì.
Hứa Hoa lại càng không cần phải nói, y còn có thể đuổi theo thỏ rừng cả đường đây.
Người thảm chính là huynh muội Trịnh gia, một người là đại thiếu gia, một người là tiểu thư kiều quý, đi xa chút đều ngồi trên xe ngựa, làm sao đủ thể lực leo trèo dốc núi như vậy.
“Ta không được!” Trước mặt lại là một cái dốc cao, Trịnh Việt Phong chống tay lên thân cây bên cạnh thở dốc, Trịnh Nguyệt Ngôn đi sau lưng gã cũng dừng lại, dùng tay quạt quạt.
“Chuyện nhỏ như vậy mà Trịnh đại thiếu gia đã không được?” Kỳ Việt nắm tay Hà Lăng đèn trên sườn núi, dáng vẻ nhàn nhã khiến người ta tức điên.
Trịnh Việt Phong khó chịu nhìn hắn, người này bề ngoài, tư thái rõ ràng càng giống đại thiếu gia hơn gã, vậy mà đi trong núi lại tự tại như đi dại trong hoa viên nhà mình.
“Thiếu gia nhà có tiền chính là yếu ớt như vậy.” Ở chung nửa ngày, biết rõ tính tình hai người, Hứa Hoa đã dám mở miệng trêu chọc. Y đi xuống, giơ tay ra trước mặt Trịnh Viêt Phong.
Trịnh Việt Phong sửng sốt nhìn bàn tay trước mặt, không kịp phản ứng.
Hứa Hoa lắc lắc bàn tay, thúc giục: “Nhanh lên, ta kéo ngươi a.”
Hiểu được ý của y, Trịnh Việt Phong nhụt chí vươn tay nắm lấy, gã thật đúng là không bằng một ca nhi.
Hứa Hoa nắm chặt tay của gã, dùng sức kéo lên, nhất thời không nắm giữ lực đạo, dùng sức hơi lớn, Trịnh Việt Phong đột nhiên bị kéo mạnh lên, xém chút hai người đã vồ lấy nhau.
Mặt hai người cách nhau rất gần, còn cảm nhận được cả hơi thở của đối phương. Tình huống quá bất ngờ, khiến cả hai đều sững sờ.
Trịnh Việt Phong ngơ ngác nhìn Hứa Hoa bởi vì ngạc nhiên mà mở to mắt. Đôi mắt y rất xinh đẹp, mở to mắt càng trở nên đáng yêu hơn.
Hứa Hoa chỉ sửng sốt trong nháy mắt, lập tức lúng túng lui về sau, mặt đỏ lên lên: “Xin lỗi, dùng lực hơi lớn.”
“Không có chuyện…” Trịnh Việt Phong ngơ ngác trả lời, không biết là đang nghĩ gì trong đầu.
Hứa Hoa ho khan một tiếng, vòng qua gã đi kéo Trịnh Nguyệt Ngôn phía dưới.
Trịnh Việt Phong che ngực đang đập bùm bùm, hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu đã đối diện với tầm mắt của Kỳ Việt.
Gã có chút ngượng ngùng, vội vàng thả tay xuống, quay đầu đi làm bộ thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Kỳ Việt thu hồi ánh mắt khiến gã không tự nhiên, mở miệng nói: “Mùa xuân đến rồi.”
Trịnh Việt Phong cứng người, cũng không dám nhìn về phía Hứa Hoa. Lại tự buồn bực trong lòng, gã chột dạ cái gì chứ? Có cái gì ghê gớm đâu?
Hà Lăng kỳ quái nhìn tướng công nhà mình, khó hiểu nói: “Tướng công, qua mùa xuân rồi.”
“Không có việc gì, ta chỉ cảm khái thế thôi.” Kỳ Việt vỗ vỗ thắt lưng Hà Lăng, cười đến ý vị thâm trường.
Xét thấy thể lực của hai huynh muội này quả thật có chút không xong, sau đó bọn họ không leo lên trên nữa, mà đi xuống chuẩn bị về nhà.
Lúc xuống đến chân núi, Hứa Hoa từ biệt bọn họ: “Ta đi từ bên này về nhà luôn.”
“Ngươi không ăn cơm với chúng ta?” Trịnh Việt Phong vô thức mở miệng, nói xong lại hối hận, gã giữ người ta lại làm gì? Đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt của Kỳ Việt, gã càng thêm hối hận..
Hứa Hoa không để trong lòng, nói thẳng: “Không được.”
Mặc dù Trịnh Việt nói xong hối hận, nhưng bị từ chối trực tiếp như vậy, trong lòng vẫn cảm tháy mất mát.
Tình huống nhà y Hà Lăng rõ ràng, Hứa phụ cần người chiếu cố, Hứa Hoa đã đi cùng bọn họ lâu như vậy, đương nhiên phải trở về lo cơm nước cho cha. Hà Lăng không giữ y lại, chỉ nói: “Nếu có chuyện gì nhất định phải tìm chúng ta.”
“Ta biết!” Hứa Hoa gật đầu, cười với bọn họ, xoay ngươi rời đi.
Bốn người trở về nhà, Hà Lăng liền vào nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, Kỳ Việt ở bên cạnh giúp đỡ, Trịnh Nguyệt Ngôn rửa mặt xong tinh thần tỉnh táo, mang theo nha đầu tiến vào bếp, nói muốn phụ một tay.
Trịnh Việt Phong thì bắc ghế nằm ngoài sân, hai tai nghe tiếng nói chuyện dưới bếp, suy nghĩ bay xa.
Khang Nguyên đứng bên cạnh hầu hạ nhìn thiếu gia nhà mình, đầu tóc rối bời, y phục dính bùn, ánh mắt tan rã, nào còn dáng vẻ phong lưu công tử lúc trước, cái này là lúc vào núi bị lão hổ đuổi theo à?
Nó nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Thiếu gia, người không xử lý bản thân một chút sao?”
Trịnh Việt Phong bị thanh âm của nó làm cho tỉnh táo lại, phất tay nói: “Mang một chậu nước đến.”
Khang Nguyên được phân phó, cung kính khom ngươi ra hậu viện lấy nước cho thiếu gia nhà mình.
Trịnh Việt Phong ngồi ngay ngắn, ánh mắt lại có chút ngốc, gã nghĩ không ra, gã luôn yêu thích mỹ nhân, xinh đẹp động lòng người giống như Hà Lăng vậy. Nhưng hôm nay, Hứa Hoa ca nhi kia cứ xuất hiện trong đầu, muốn quẳng đi cũng quẳng không được. Ca nhi kia như hán tử, leo núi trèo cây, không có một chút ôn nhu nào, hoàn toàn không hợp khẩu vị của gã.
Trịnh Việt Phong ôm đầu dùng sức lắc, không muốn suy nghĩ tiếp. Tất cả là ảo giác, đều là ảo giác!
Khang Nguyên bưng chậu nước tới, Trịnh Việt Phong dùng tay hất nước lên mặt, làm cho bản thân tỉnh táo hơn.
Chờ khí gã rửa mặt sạch sẽ, sửa soạn toàn thân một lần, bọn Hà Lăng cũng đã nấu cơm xong. Cá và trứng chim của Hứa Hoa cho, còn có rau dại bọn họ hái về, đều đã nấu lên.
Trịnh Nguyệt Ngôn món nào cũng nếm thử, luôn miệng khen ngon. Thức ăn tự tay mình tìm đến quả nhiên ngon hơn bình thường.
Hà Lăng cười gắp cgi nàng khối thịt cá, để nàng ăn nhiều hơn. Bình thường trong nhà chỉ có hai người ăn cơm, hôm nay náo nhiệt như vậy khiến y rất vui.
“Ở nhà thì chọn cái này chê cái kia, hôm nay khẩu vị lại rất tốt.” Trịnh Việt Phong vừa nói vừa kẹp khối trứng bỏ vào miệng, nhanh nhai nhai, chậm rãi nuốt xuống. Trứng này là do người kia trèo lên cây lấy xuống đâu.
Trịnh Nguyệt Ngôn không nhìn ra sự khác thường của gã, lườm: “Thứ dùng tiền mua và thứ tự tay mình đào có thể giống nhau sao.”
Trịnh Việt Phong không đón lời nàng, lại gắp một khối cá ăn.
Kỳ Việt nhìn gã, gắp cho Hà Lăng ít gà xé phay, nói: “Đáng tiếc Hoa ca nhi không thể lưu lại dùng cơm.”
“Cũng không còn cách nào.” Hà Lăng ăn gà xe phay: “Sức khỏe Hứa thúc còn chưa khôi phục, nhà bọn họ chỉ có Hoa ca nhi là có thể chăm sóc, tất nhiên không thể dùng cơm với chúng ta.”
Nghe hai người nói chuyện, động tác gắp thức ăn của Trịnh Việt Phong chậm lại.
Phản ứng của gã Kỳ Việt nhìn trong mắt, xấu xa gật nhẹ đầu, không nói tiếp.
Không nghe được đoạn tiếp theo, Trịnh Việt Phong phiền muộn, cầm đũa chọt cơm trong chén, chọt vài cái lại cảm thấy bản thân ngu xuẩn, đổi thành liên tục và cơm vào miệng.
Kỳ Việt nhíu mày, thầm mắng gã ngu ngốc. Gặp được người mình thích, còn do dự làm cái gì? Phải nhanh chóng xuất thủ như hắn, mới bắt người vào tay, biến thành của mình được.
Mãi đến lúc ăn cơm xong, ngồi trên xe ngựa, Trịnh Việt Phong đều không nghe được càng nhiều về Hứa Hoa, tâm tình có bao nhiêu phiền muộn, cũng chỉ có mình gã biết.