Cơm tối, Kỳ Việt như thường lệ đặt một chén dược thiện trước mặt Hà Lăng. Từ sau khi thành thân, mỗi ngày Kỳ Việt đều làm cho y, còn thay đổi đa dạng công thức, hương vị lại ngon, Hà Lăng không cảm thấy ngán chút nào.
“Tướng công, bây giờ ta không còn nơi nào không thoải mái, về sau không cần ăn dược thiện nữa đi?” Mặc dù không biết bên trong bỏ thêm thứ gì, nhưng khẳng định không rẻ, mỗi ngày đều ăn, không khỏi quá mà mức lãng phí.
“Bên ngoài không cảm thấy gì, bên trong lại cần điều dưỡng cho tốt. Ta là đại phu, ngươi có khỏe không ta rõ ràng hơi ngươi, phải ngoan ngoãn nghe lời.” Sinh non lại mệt nhọc quá độ, cơ thể y có rất nhiều mầm bệnh, nếu Kỳ Việt không điều trị thỏa đáng, sao có thể yên tâm ăn y vào bụng.
Hà Lăng đành phải gật đầu, ngoãn ngoãn ăn. Vừa ăn chưa được hai ngụm, Hà Lăng chợt nhớ ra điều gì, y buông muỗng, nói: “Tướng công, có phải y thuật của ngươi rất tốt hay không?”
Động tác gắp thức ăn của Kỳ Việt thoáng dừng, bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn y: “Sao vậy?”
“Ta…” Hà Lăng há miệng nói một từ, lại dừng, ăn thêm vài muỗng dược thiện, mới do dự nói: “Ta có thể cầu ngươi một chuyện nhỏ được không?”
Nghe y nói vậy, Kỳ Việt cười gắp một khối đậu hũ đặt vào trong chén của y: “A Lăng muốn vi phu làm gì vi phu cũng làm, không cần thiết phải thêm chữ ‘cầu’ vào.”
Hà Lăng xấu hổ cười cười, ăn hết khối đậu hũ hắn gắp cho: “Ta muốn tướng công giúp ta chữa bệnh cho một người.”
“Ồ?” Người kia chắc chắn không thể nào là Hà Trân, nhưng những người hắn quen biết hình như không có ai sinh bệnh: “Là ai?”
“Là cha của ca nhi bán gà cho ta hôm nay.” Lúc đầu y không nghĩ đến, mới vừa rồi mới chợt nhớ ra. Tuy rằng Kỳ Việt luôn nói mình y thuật không tinh, chỉ biết một chút. Nhưng Hà Lăng biết y thuật của Kỳ Việt tốt hơn Lý lang trung nhiều lắm, mỗi lần Kỳ Việt xem bệnh cho y, y đều nhanh chóng khỏe lên, thân thể còn thoải mái hơn lúc trước.
“Mới vừa quen hôm nay mà A Lăng đã để bụng như vậy?” Phu lang nhà mình nội liễm bao nhiêu Kỳ Việt rất rõ ràng, bất quá chỉ mua mấy con gà, đã có giao tình?
Hà Lăng lắc đầu, trong mắt mang theo hoài niệm cùng thương cảm: “Từ nhỏ y và cha y đã sống nương tựa vào nhau, tình cảm sâu đậm. Ngày qua ngày nhìn cha dần suy yếu trên giường, loại cảm giác tuyệt vọng đó ta hiểu rõ hơn ai hết.”
Nghe đến đó, Kỳ Việt đã hiểu, hắn nắm lấy tay Hà Lăng, im lặng an ủi.
Hà Lăng ngẩng đầu cười với hắn, vành mắt lại đỏ ửng mang theo nước mắt, chậm rãi nói: “Mỗi ngày ta đều ngồi trướng giường của cha, nhìn hô hấp của cha ngày càng yếu đi, cái gì cũng không thể làm được, những lúc như thế, ta thường nghĩ, nếu có một người có thể giúp ta níu kéo tính mệnh của cha thì tốt biết bao…”
Nước mắt của y rơi xuống, Kỳ Việt ôm y vào lòng, dùng nhiệt độ của cơ thể sưởi ấm cho y.
Hà Lăng bị hắn ôm chặt, cảm giác ấm áp dị thường. Y chôn đầu vào ngực Kỳ Việt, khóe miệng cong lên: “Nhưng ta cũng hiểu, vì quá nhớ thương nương mà cha luôn chờ đến ngày rời đi, cho nên dù cha đi rồi, ta vẫn vui mừng thay cho ông ấy.”
Nói đến đây, Hà Lăng ngửa mặt, đôi mắt bình lặng như mặt hồ lặng sóng nhìn Kỳ Việt: “Bây giờ ta càng hiểu cảm giác này hơn.”
Hai mắt ngập nước hơi đỏ ửng của y càng làm cho khuôn mặt trở nên diễm lệ mị hoặc, y lại dùng đôi mắt kia nhìn chăm chăm hắn, Kỳ Việt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn y.
Hà Lăng cong mắt cười, cũng hôn lên cằm hắn một cái, nói tiếp: “Thế nhưng Hoa ca nhi không giống ta, trong lòng cha y, y chính là người quan trọng nhất, cho nên ta mới muốn ngươi giúp đỡ chữa trị, mặc kệ có tốt lên hay không, ta đều an tâm.”
“Được” Kỳ Việt sờ tóc y: “Ngày mai chúng ta lập tức đi.”
“Ừm!” Hà Lăng một lần nữa chôn mặt vào ngực Kỳ Việt, trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kỳ Việt hôn đỉnh đầu y, ánh mắt ôn nhu. A Lăng muốn cho ngươi sống, dù cho một chân đã bước vào cửa âm phủ, hắn cũng nhất định kéo về lại nhân gian.
Hai năm nay sức khỏe Hứa phụ càng lúc càng tệ. Mấy ngày gần đây liên tục ho khan không dứt, cả người gầy đi trông thấy.
Hôm qua Hứa Hoa bán gà con được hai mươi bốn văn, cộng với chút tiền còn dư lại, đủ bốc cho cha y mấy thang thuốc, nếu còn không tốt lên, y lại phải nghĩ cách kiếm tiền mua thuốc cho cha.
“Cha, nên uống thuốc.” Hứa Hoa đặt chén thuốc trong tay lên bàn nhỏ bên giường, nâng Hứa phụ dậy, lót gối đằng sau lưng, để ông tựa lưng vào đầu giường, mới cầm chén thuốc lên.
Hứa phụ ho nhẹ hai tiếng, đau lòng nhìn ca nhi gầy gò nhà mình: “Tiểu Hoa, thân thể cha không chịu được lâu, đừng lãng phí tiền mua thuốc nữa, con tự mua cho mình ít thức ăn ngon đi.”
“Cha chớ nói lung tung, người chắc chắn sẽ tốt lên.” Hứa Hoa múc một muỗng, thổi nguội, đưa đến bên miệng Hứa phụ: “Cha cứ uống thuốc cho tốt, đừng nhọc lòng những chuyện khác.”
Hứa phụ há miệng uống thuốc xuống, không nhịn được thở dài: “Ngươi đã mười bảy rồi, cũng do cha liên lụy ngươi, cho nên đến bây giờ ngươi vẫn không gả đi được.”
Mặc dù dáng vẻ Hứa Hoa tuân tú, có chút giống hán tử, nhưng cũng không thiếu nhà tới cửa cầu thân, y lại hết lần này đến lần khác muốn mang theo cha gả đi. Nhà ai lại nguyện ý vô duyên vô cớ nuôi thêm một người, lại là cái ấm sắc thuốc, cuối cùng đều tan rã trong không vui, lâu dần cũng không còn ai đến cửa.
Nghe Hứa phụ nói lời này, Hứa Hoa nhíu mày: “Sao cha có thể liên lụy con, nếu cha còn nói như vậy, con sẽ tức giận.”
“Tốt tốt tốt, không nói không… Khụ khụ khụ…” Hứa phụ vội vàng nói, lại bắt đầu che ngực ho khan.
Hứa Hoa vội đặt chén thuốc trong tay xuống, đứng lên vuốt lưng cho ông.
“Hoa ca nhi có nhà không?”
Hứa phụ vừa đỡ ho, bên ngoài vang lên tiếng gọi. Hứa Hoa sửa lại gối để Hứa phụ thoải mái hơn, xong rồi mới xoay người ra cửa: “Có ở!”
Hàng rào thấp lè tè căn bản không che được bên ngoài, Hứa Hoa vừa ra đã nhìn thấy Lăng ca nhi mua gà hôm qua, bên cạnh còn có một nam nhân anh tuấn. Nam nhân vẫn luôn mỉm cười, khí chất lỗi lạc, đứng chung với Hà Lăng xinh đẹp, vô cùng xứng đôi.
Trong lòng Hứa Hoa kinh ngạc, thầm đoán vị này chính là vị tướng công khiến Hà Lăng bị thôn dân mỉa mai. Vì sao hai người lại đến tìm y, chẳng lẽ gà con xảy ra vấn đề gì?
“Mau vào!” Hứa Hoa mở cửa hàng rào, mời hai người đi vào: “Là gà con có vấn đề gì sao Lăng ca nhi?”
“Không phải, bọn nó đều rất tốt!”
“Vậy…” Hứa Hoa nghi hoặc nhìn hai người.
Hà Lăng há miệng, không biết phải giải thích làm sao. Bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần hôm qua, tùy tiện đến nhà muốn xem bệnh cho cha người ta, cũng quá mức kỳ quái, cuối cùng Hà Lăng phải giương mắt cầu cứu Kỳ Việt.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của phu lang, Kỳ Việt cong khóe môi, gật đầu với y, nói: “Tại hạ Kỳ Việt.”
Hứa Hoa sửng sốt, vội vàng gật đầu lại với hắn: “Ta là Hứa Hoa.”
Báo danh tính xong, có thể nói đến chính sự. Kỳ Việt nhấc hòm thuốc trong tay lên, nói: “Tại hạ là đại phu, hôm qua sau khi A Lăng về nhà, luôn không yên lòng Hứa thúc đang sinh bệnh, cho nên hôm nay tại hạ tới để xem bênh cho Hứa thúc.”
Hứa Hoa nhất thời ngây người, hai người này cố ý từ thôn bên cạnh tới, là để xem bệnh cho cha y?
Thấy Hứa Hoa không nói gì, Hà Lăng chỉ sợ y hiểu lầm, trúc trắc mở miệng: “Cái kia, ta, ta không có ý gì khác, chính là, chính là…
Thanh âm của Hà Lăng giúp Hứa Hoa phục hôi tinh thần, mắt y đỏ lên, cũng không biết phải nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, nói: “Ta biết, ngươi không cần gấp.”
Y biết Hà Lăng không có ý xem thường y, chỉ là trong phạm vi khả năng, muốn giúp y một chút.
Hà Lăng nhẹ nhàng thở ra, y không am hiểu giao tiếp với người khác, Hứa Hoa không hiểu lầm là tốt rồi.
Hứa Hoa đẫn hai người vào nhà, đi đệ cạnh giường giải thích rõ ràng với Hứa phụ.
Kỳ Việt nhìn hoàn cảnh trong nhà, phòng rất nhỏ, đồ dùng trong nhà cũ nát, vì nhà có người bệnh, cửa sổ đóng rất kín.
“Cực khổ Lăng ca nhi nhớ tới.” Hứa phụ nghe Hứa Hoa giải thích xong, suy yếu cười với Hà Lăng, lại nhìn về phía Kỳ Việt nói: “Làm phiền Kỳ đại phu.”
Kỳ Việt hơi hạ thấp người, nói: “Thúc khách khí.”
Hứa Hoa cầm chế đặt cạnh giường để Kỳ Việt ngồi. Kỳ Việt đặt hòm thuốc bên chân, vươn tay nắm lấy cổ tay Hứa phụ.
Trong phòng an tĩnh dị thường, không có ai mở miệng nói chuyện. Đừng nói Hứa Hoa, đến cả Hà Lăng cũng căng thẳng.
Thật lâu sau, Kỳ Việt mới chậm rãi thu tay về, sắc mặt hắn không thay đổi, làm người khác không nhìn ra được gì.
“Kỳ đại phu, cha ta thế nào?” Thấy hắn bắt mạch xong, Hứa Hoa vội hỏi. Nhìn hắn xem bệnh xong, Hứa Hoa vội vàng mở miệng hỏi thăm, Lý lang trung xem bệnh vẫn luôn nói phổi không tốt, uống thuốc có khá hơn, nhưng chưa từng khỏe hẳn.
Kỳ Việt mỉm cười; “Cũng không phải bệnh gì nặng, đại phu trên trấn đều có thể nhìn ra.”
Hứa Hoa nhẹ nhàng thở ra, không phải bệnh nặng liền tốt. Nếu không phải không có tiền, y đã sớm mang cha lên trấn, cũng kéo dài đến hôm nay.
“Hứa phụ từng bị vật nặng nện tổn thương, trong ngực tụ huyết chưa tan, cho nên mới thường cảm thấy tức ngực đau đớn, phổi cũng có vấn đề, mới thường hay ho khan. Trên người còn có vài bệnh vặt khác, mấy căn bệnh kéo đến một lần, tất nhiên là không dễ chịu rồi.” Nói trắng ra là không có bệnh gì nặng, nhưng vì lao động nặng quanh năm mà gây ra không ít thứ bệnh vặt.
“Có cách chữa trị không?” Hứa Hoa vội hỏi.
“Tất nhiên là có.” Kỳ Việt mở hòm thuốc, lấy ra ba bình sứ nhỏ: “Một bình khử ứ, một bình nhuận phổi, một bình tẩm bổ, mỗi ngày một viên, không thể gián đoạn. Lúc nào uống hết nhớ tìm a lấy thêm, thuốc này phải uống một tháng mới có thể khỏi hẳn.”
Hứa Hoa cầm ba bình thuốc trong tay, không biết phải nói gì. Hôm qua mới gặp nhau một lần, Hà Lăng lại luôn để trong lòng, sáng sớm đã vội dẫn phu quân tới xem bệnh cho cha y, còn dặn dò kỹ như vậy.
Hà Lăng nhìn Hứa Hoa luôn kiên cường đã đỏ mắt, biết trong lòng y nghĩ ngợi. Hà Lăng tiến đến, nhẹ nhàng đặt tay lên tay y, ôn nhu nói: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, lúc nhìn thấy ngươi, ta giống như đang nhìn thấy chính ta. Cha ta đã không còn, ta hy vọng Hứa thúc có thể khỏe mạnh tiếp tục cùng ngươi, xem như hoàn thành mong ước của ta.”
Nghe y nói vậy, Hứa Hoa mới nhớ ra, Hà Lăng cũng từng sống nương tựa với lão cha bệnh nặng, cho nên mới cảm thấy thân thuộc với y. Y so ra còn may mắn hơn Hà Lăng, ít ra cha y đang còn bên cạnh y. Hứa Hoa nhìn vào mắt Hà Lăng, nói: “Cảm ơn ngươi.”
Hà Lăng nhếch miệng cười, y cảm thấy y lại kết giao thêm được một người bằng hữu nữa.