Quy Ẩn Hương Dã

Chương 29

Trịnh Việt Phong dẫn bọn họ đến tửu lâu có tiếng trên trấn, tên là Yến Nguyệt Lâu. Ngày thành thân, đầu bếp Kỳ Việt mời đến, cũng chính là ở tửu lâu này. Ở trấn món ăn của tửu lâu này đã xem như không tệ.


Bọn họ đi vào, chưởng quầy tự mình ra đón tiếp, dẫn bọn họ lên nhã gian trên lầu hai.
Trịnh Việt Phong hỏi qua khẩu vị của hai người, biết không kiêng ăn gì, liền gọi mấy món thức ăn: “Tửu lâu này là Trịnh gia chúng ta mở, sau này nếu Kỳ công tử tới đây dùng cơm, cứ báo tên ta, sẽ không thu tiền.”


Kỳ Việt mỉm cười, nói: “Vậy đa tạ Trịnh công tử khẳng khái.”
“Không cần nói cảm ơn.” Nhìn Kỳ Việt dáng vẻ bình thản, Trịnh Việt Phong thầm cảm thấy hắn sảng khoái, không làm ra vẻ như một số người, rất không thú vị.


Hà Lăng vẫn là lần đầu được ăn cơm ở tửu lâu lớn như vậy, có chút câu nệ. Dưới bàn, Kỳ Việt khẽ vỗ lên tay y, Hà Lăng quay đầu nhìn thấy ánh mắt động viên của hắn, bớt căng thẳng hơn, nhếch miệng cười với hắn, tỏ vẻ không có việc gì.


Hai tay Trịnh Nguyệt Ngôn chống cằm, nhìn hai người đối diện, thầm than, hình ảnh này quả nhiên là cảnh đẹp ý vui. Dù trong lòng tiếc nuối Kỳ Việt đã thành thân, nhưng nếu phu lang là mỹ nhân như Hà Lăng, nàng cam tâm.


“Mạo muội hỏi thăm, hai vị có phải là người bên ngoài?” Cái trấn này, Trịnh Việt Phong rõ như lòng bàn tay, nếu hai người họ là người ở đây, không có khả năng Trịnh Việt Phong không biết đến.


“Quả thật ta là người bên ngoài, A Lăng thì không phải.” Kỳ Việt thu hồi ánh mắt đang đắt trên người Hà Lăng, nói: “Hiện giờ chúng ta đang sinh sống ở thôn Cổ Thủy.”
“Thôn Cổ Thủy?” Hai người đúng là người nông thôn? Trịnh Việt Phong hết sức bất ngờ: “Hình như là nơi rất xa.”


Trịnh Nguyệt Ngôn không nghĩ tới Hà Lăng lại là ca nhi nông thôn, nhìn y không giống chút nào. Nàng còn nghĩ y là ca nhi nhà giàu nào đó đây.
“Xác thực cách trấn có chút xa.” Nếu không phải bọn họ có xe ngựa, muốn lên trấn cũng không thuận tiện như vậy.


Đến khi thức ăn được mang lên đủ, bốn người đã nói không ít chuyện. Kỳ Việt cũng xem như hiểu được hai huynh muội này. Con nhà giàu, tính tình có chút tùy hứng, nhưng không phải loại xấu xa gì, thậm chí có chút tưng tửng, trái lại rất thú vị. Lúc trước Trịnh Việt Phong vô tình mạo phạm phu lang nhà hắn, cũng chỉ là vì yêu thích cái đẹp, không phải lòng mang ý xấu, cho nên có thể bỏ qua không nhắc lại.


Về phần Trịnh Nguyệt Ngôn có ý với hắn. Kỳ Việt cũng không biết là nên vui hay nên buồn, vì có vẻ như trước mắt, cô nương này càng có hứng thú với phu lang nhà hắn hơn.


Kỳ Việt gắp một miếng sủi cảo tôm, thả vào chén của Hà Lăng: “Hôm thành thân trong người ngươi không thoải mái, không ăn được thứ gì, hôm nay vừa lúc có thể nếm thử.”


Sủi cảo tôm bao vô cùng tinh xảo, chỉ cần một ngụm có thể ăn trọn, cắn rách vỏ ngoài, vị thịt thơm phức liền tràn ngập trong miệng, Hà Lăng nhai nhai, nuốt xuống: “Ăn ngon!”
“Ngươi thích là được, Kỳ Việt lại gắp thêm một cái cho y, thứ hắn thấy không tệ cũng gắp cho y mỗi thứ một chút.


Huynh muội Trịnh gia đột nhiên cảm thấy như mình là người dư thừa, đành phải vùi đầu ăn cơm, có gắng hết sức không quấy rầy đến hai con người kia.
Chỗ ngồi của Hà Lăng bên cạnh cửa sổ, y hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bên dưới đường hai thân ảnh quen thuộc.
“Tướng công.”


“Sao thế?” Kỳ Việt đang cúi đầu gắp thức ăn cho y, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay y chỉ.


“Là người quen sao?” Trịnh Việt Phong thấy hai người nhìn, cũng rướn người nhìn xuống, chỉ là người trên đường đông đúc, gã không biết ai là người quen của hai người: “Nếu là người quen, không ngại mời họ lên ngồi một lát?”


Kỳ Việt kéo lên một nụ cười lạnh lùng, nói: “Không cần để ý tới.”
Nói vậy, hẳn là người có giao hình không tốt, Trịnh Việt Phong liền không nói nữa.


“Đại bá mẫu trông thấy ta!” Tiền thị vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Hà Lăng bên cửa sổ, y nhìn thấy nàng kéo Hà Trân nói gì đó.


Thấy hai người hướng bên này đi tới, Kỳ Việt chỉ Hà Trân, nói với Trịnh Việt Phong: “Trịnh công tử, người này mang bệnh trong người, chớ để y nhiễm bệnh cho khách nhân trong tửu lâu.”


Trịnh Việt Phong nhìn thoáng qua hướng hắn chỉ, thấy dáng vẻ người kia đúng là hơi kỳ lạ. Đương nhiên gã cũng hiểu được là Kỳ Việt không muốn nhìn thấy hai người này, gã cũng vui vẻ giúp một tay. Kỳ Việt Phong vẫy tay gọi tiểu nhị, chỉ cho tiểu nhị xem người kia, nói: “Người này có bệnh, đừng cho vào.”


Lời nói của đông thiếu gia, tiểu nhị đương nhiên nghe theo, hắn nhìn qua người kia, chạy xuống lầu.
“Không biết hai người này là…” Nhìn cách ăn mặc rất giống nông dân.
Kỳ Việt để Hà Lăng tiếp tục ăn cơm, một bên trả lời: “Là thân thích của phu lang ta.”


“Thân thích” hai chữ nói đến là vi diệu. Trịnh Việt Phong lập tức hiểu ra, nhà nào chả có vài thân thích không được chào đón. Cái khác gã cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng là việc nhà người ta, điểm nhãn lực ấy gã vẫn phải có.


Tiền thị và Hà Trân đợi ở y quán hồi lâu cũng không thấy Kỳ Việt quay lại, mắt thấy đã đến trưa, hai người đều đã đói bụng, đành phải ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.


Nào nghĩ đến vừa đi đến con đường này, vô tình ngẩng đầu liền nhìn thấy bạch nhãn lang Hà Lăng đang ngồi ở lầu hai tửu lâu ăn cơm, việc này làm nàng tức muốn chết. Hai mẹ con nàng đang rất đói bụng, cái đồ bất hiếu này lại ngồi đây ăn uống hăng say.


“Trân Nhi, Hà Lăng đang ở đây!” Tiền thị kéo Hà Trân, chỉ cho y nhìn.


Hà Trân ngẩng đầu, liền thấy Hà Lăng đang ngồi cùng Kỳ Việt cũng đang nhìn xuống mẹ con y, còn chỉ chỉ về phía y, sau đó có một vị công tử trẻ tuổi quay đầu nhìn xuống. Vị công tử kia tướng mạo tuấn lãng, quần áo sang quý, vừa nhìn đã biết là thiếu gia con nhà giàu.


Vị công tử kia là bằng hữu của Kỳ Việt sao? Nhìn rất có tiền a!” Tiền thị cũng nhìn thấy công tử trẻ tuổi kia, nổi lên suy nghĩ, nếu Trân Nhi nhà nàng có thể gả cho vị công tử kia, cũng rất không tồi, nhìn qua còn muốn giàu có hơn Kỳ Việt.


Hà Trân không đáp lời, y nhìn đám người trên lầu quay đầu đi, giống như không nhìn thấy hai mẹ con y. Vị công tử kia còn nói cười với Hà Lăng, Hà Trân nắm chặt gói thuốc trong tay, thầm hận, tiểu tiện nhân Hà Lăng này có tài có đức gì, có được Kỳ Việt còn chưa đủ, còn có thể kết giao với vị công tử như vậy.


Tiền thị thấy Hà Lăng làm như thể không nhìn thấy nàng, vốn tiêu tốn nhiều bạc trong lòng đã không thoải mái, lần này thực sự bị chọc giận: “Trân Nhi, chúng ta lên tìm bọn họ, có đồ tốt cũng không thể để nó độc hưởng a!”
Hà Trân không phản đối, đi theo nàng tiến về phía tửu lâu.


“Xin lỗi hai vị khách quan, bên trong tửu lâu đã đầy khách, mời hai vị lần sau lại đến.” Chân của hai mẹ con Tiền thị còn chưa đập lên bậc thang, đã bị tiểu nhị tửu lâu cản lại.


“Chúng ta tìm người, người ngồi trên lầu bên bàn kia là người đi cùng với chúng ta!” Tiền thị chỉ lên lầu hai, muốn nhấc chân đi vào bên trong.


“Ai ai ai, vị khách quan này, ngài cũng đừng đùa, bàn bên đó là đông thiếu gia nhà chúng ta đang chiêu đãi khách nhân.” Tiểu nhị vẫn ngăn cản không cho mẹ con nàng đi vào.


“Thiếu đông gia?” Là thiếu gia của tửu lâu lớn như thế này, hẳn phải có rất nhiều tiền, hai mắt Tiền thị lóe sáng, so với Kỳ Việt còn giống rùa vàng hơn.
“Khách nhân của thiếu đông gia nhà ngươi quen biết chúng ta, hắn là chất tế của ta.”


“Thực xin lỗi khách quan, thật sự ta không thể để ngài đi vào.” Tiểu nhị gắt gao cản đường, một bước cũng không nhường, hắn cũng không muốn mất đi bát cơm.
“Ai, ngươi người này…”


Tiền thị vừa muốn dạy dỗ, đã bị Hà Trân kéo đến một bên: “Nương, có phải là Hà Lăng nói xấu chúng ta với công tử không?”


Tiền thị cảm thấy lời này rất có lý, bởi vì việc trước lúc thành thân, trong lòng Hà Lăng nhất định ghi hận bọn họ, không chừng trước mặt người kia nói xấu các nàng. Tiền thị càng nghĩ càng buồn bực, hướng về phía lầu hai cao giọng ồn ào: “Hà Lăng, ngươi xuống đây cho ta, đại bá mẫu và đường đệ ngươi đang phải chịu đói chịu khát, ngươi lại ngồi trên đó ăn đến thoải mái a!”


Nàng lớn tiếng như vậy, người xung quanh đều ngừng bước xem trò vui.
Hà Trân không ngăn cản được nàng, nhìn người xung quanh đang nhìn y với ánh mắt chế giễu, cảm thấy vô cùng mặt, y níu cánh tay Tiền thị: “Nương, nơi này nhiều người như vậy đâu!”


Tiền thị hất tay y ra: “Ta chính là muốn để mọi người biết, bạch nhãn lãng Hà Lăng vong ân phụ nghĩa có dáng vẻ ra sao!”


Mắt thấy người càng vây càng nhiều, Hà Trân ngăn không nổi Tiền thị, đành phải làm ra vẻ đáng thương, rụt vai khóc thút thít: “Nương, đường ca đã ghét bỏ chúng ta, chúng ta cũng đừng làm phiền huynh ấy nữa.”


Người trên lầu hai ăn mặc sang quý so với Hà Trân lúc này, đương nhiên người đi đường sẽ thấy Hà Trân đáng thương, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ lầu hai.
Hà Lăng buông đũa, không còn hứng thú ăn cơm.
Kỳ Việt ôm y vào ngực, ánh mắt băng lãnh nhìn xuống dưới lầu, làm người ta sợ hãi.


Trịnh Nguyệt Ngôn bỗng cầm chén trà đứng lên, đi đến bên cửa sổ, dội thẳng xuống, dưới lầu lập tức vàng lên tiếng kêu sợ hãi.
Hà Lăng kinh ngạc nhìn nàng, quên cả khó chịu.


Trịnh Nguyệt Ngôn chống tay lên bệ cửa sổ, không nhanh không chậm nói: “Vị đại thẩm này, thân thể ta yếu đuối, nhất thời không cầm chắc, có dội trúng người hay không?”


Bị dội cả chén nước trà lên đầu, Tiền thị tức muốn phát điên, nàng dùng tay áo lau khô mặt, chỉ lên lầu mắng: “Xú nha đầu nhà ngươi, dám dội nước lên người ta!!”


“Ta dội ngươi thì làm sao? Ta còn dám đánh ngươi đó ngươi tin không?” Trịnh Nguyệt Ngôn ném chén trà trong tay xuống, chuẩn xác rơi bên chân Tiền thị, làm Tiền thị sợ đến la lên, vội lui về sau mấy bước.
“Ngươi… Ngươi…” Tay Tiền thị run run, nhất thời không nói ra lời.


“Ta cho ngươi biết, lão thái bà, ở cái trấn này, còn chưa có kẻ nào dám chỉ vào tiểu thư Trịnh gia ta mắng xú nha đầu, ngươi là người đầu tiên, bản tiểu thư nhớ mặt ngươi!” Trịnh Nguyệt Ngôn chống nạnh, bày ra dang vẻ ngang ngược càn rỡ mười phần.


Không ít người xem náo nhiệt nghe được danh hào của nàng, liền đổi sắc mặt, cúi đầu vội vã rời đi. Chuyện có quan hệ với Trịnh gia, bọn họ không quản nổi nha.


Lúc này Tiền thị mới ý thức được, cô nương này ngồi chung với vị thiếu đông gia kia, nhất định không phải là nhân vật đơn giản, phản ứng của người xung quanh cũng chứng thực điểm này. Nhất thời Tiền thị bị dọa đến mặt trắng bệch.


Hà Trân lúc này đã hối hận đến xanh cả ruột, mới rồi y nên ngăn nương lại mới đúng, bây giờ thì hay rồi, vô duyên vô cớ đắc tội người ta.
“Các ngươi ảnh hưởng tâm tình dùng cơm của ta, nhanh cút cho ta!” Trịnh Nguyệt Ngôn cực kỳ khinh thường phất tay như đuổi ruồi bọ.


Hà Trân đỡ Tiền thị đang vô lực rời đi. Trước khi đi còn quay đầu, oán độc nhìn Hà Lăng trên lầu. Khuất nhục hôm nay phải nhận, y nhất định sẽ trả lại gấp vạn lần trên người Hà Lăng.


Trịnh Nguyệt Ngôn mắng đuổi người đi rồi, đắc ý xoay người, nhìn thấy Hà Lăng đang trợn mắt há mồm nhìn nàng. Trịnh Nguyệt Ngôn đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Hà Lăng lần đầu gặp qua cách làm việc như vậy, quả thực nhìn mà câm nín.


“Đây là lần đầu tiên vi huynh cảm thấy, ương ngạnh cũng là ưu điểm của ngươi!” Trịnh Việt Phong phe phẩy quạt, khen quá mức giả tạo.


“Hừ, đối phó với loại người này, là phải ngang ngược!” Trịnh Nguyệt Ngôn nhận chén trà nha hoàn đưa đến, nhấp một ngụm. Lớn tiếng mắng chửi như vậy, cổ họng đều đau.
Trịnh Việt Phong chắp tay với hai người đối diện: “Mong hai vị đừng trách lệnh muội xen vào việc của người khác.”


“Nào dám, nàng giúp chúng ta giải quyết phiền phức, nên cảm kích mới phải.” Kỳ Việt mỉm cười với gã, ánh mắt khẽ nhìn về phía tay phải của mình, lạnh lùng nghĩ, xem như bọn họ may mắn.


Bốn ngươi ăn cơm xong, Kỳ Việt tính toán mang Hà Lăng đi mua vài thứ nữa rồi sẽ quay về thôn, đành từ biệt huynh muội Trịnh gia tại đây.
“Hà Lăng ca ca, ngày sau rảnh rỗi, ta có thể đến thôn Cổ Thủy tìm ngươi sao?” Mắt thấy người ta muốn đi, Trịnh Nguyệt Ngôn vươn tay lôi kéo ống tay áo của Hà Lăng.


Bị nàng níu lại, Hà Lăng có chút bất ngờ, hiếm có cô nương, ca nhi nào có thiện ý với y. Không hiểu vì sao bọn họ luôn không thích y. Đây là lần đầu có người muốn tìm y chơi, Hà Lăng vô thức nhìn Kỳ Việt.


Kỳ Việt nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của y, gật đầu. Phu lang có thể kết giao vài bằng hữu, tính tình sẽ thoáng hơn. Tiểu thư Trịnh gia tuy rằng ngang ngược, nhưng không phải người xấu, có thể kết giao.


Nhận được sự đồng ý, Hà Lăng cười, nói: “Chỉ cần ngươi không ngại đường xa, lúc nào cũng có thể tìm tới.”
Thấy y đáp ứng, Trịnh Nguyệt Ngôn mới buông tay: “Một lời đã định!”