Kỳ Việt mới chuyển tới thôn muốn thú Hà Lăng Hà gia làm phu lang. Tin tức này truyền ra, trong thôn xem như náo nhiệt hẳn lên, ai rảnh rỗi tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm đều nhắc đến chuyện này.
Lúc đầu ai cũng nghĩ, với thanh danh của Hà Lăng, cùng đức hạnh đại bá mẫu nhà y, sợ là y không gả đi được. Nào ngờ đẩo mắt người ta đã định thân, còn là hán tử tốt người khác đốt đèn cũng tìm không ra.
Còn có Hà Trân, trước đó còn khoe khoang Kỳ Việt nhận hầu bao của y, thái độ đối với y có bao nhiêu ôn nhu, bây giờ thì thế nào, người ta quả thật đến nhà cầu thân, đáng tiếc không phải thú y.
Bây giờ Hà gia trở thành trò cười trong thôn Cổ Thủy, không chỉ là chê cười, ngày đó Kỳ Việt dắt Hà Lăng thương tích đầy mặt rời đi, có không ít người nhìn thấy, vô duyên vô cứ đến nhà người ngoài ở làm gì? Trên người còn có thương tích, chuyện này khẳng định khiến người khác phải suy nghĩ.
Mặc kệ trong thôn có phỏng đoán, nghị luận như thế nào, cũng không ảnh hưởng tới Hà Lăng. Hai ngày nay y không bước ra khỏi cửa, vẫn ở trong nhà Lâm Sinh dưỡng thương, có thuốc mỡ của Kỳ Việt, vết thương trên mặt trên cổ đã tan đi.
Kỳ Việt đặt mua y phục mới cho y, còn mua cùng màu với y phục của hắn, hắn thích nhìn Hà Lăng mặc y phục tương tự hắn.
Hôm nay Hà Lăng mặc y phục tơ lụa màu trắng, kiểu dáng ngắn gọn thoải mái, làm khuôn mặt y nổi bật thêm vài phần diễm lệ, càng nhìn càng xinh đẹp.
“Ánh mắt Kỳ tiểu tử thật là tốt, chọn được phu lang đẹp mắt như vậy!” Nhìn Hà Lăng đang bày chén đũa, Phương thị nhịn cả buổi vẫn là không nhịn được, đưa táy nhéo má Hà Lăng. Ở chung với Hà Lăng hai ngày, nàng càng yêu thích hài tử nhu thuận này hơn.
“Còn không phải sao, con cũng nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần đâu.” Ngô Ngọc Lan vừa vặn bưng mâm thức ăn ra tới, rất tán đồng với ý của Phương thị.
Trước đây Hà Lăng suốt ngày mặc y phục vải thô cũ nát, gặp ai cũng cúi đầu vội vàng rời đi, cho dù biết y lớn lên xinh đẹp, cũng không sinh ra nhiều cảm tình. Đến nhà nàng hai ngày, mặc lên y phục đẹp, người cũng nhìn kỹ hơn, quả nhiên là xinh đẹp vô cùng.
Bị hai người khen trước mặt như vậy, Hà Lăng rất ngượng ngùng, xếp chén đũa xong, vội vàng đi xuống bếp bưng thức ăn.
Mẹ chồng nàng dâu đưa mắt nhìn nhau, cùng bật cười.
Lâm Sơn và Lâm Sinh cũng im lặng cười, người trong nhà phải vui vẻ như vậy mới tốt.
“Tiểu Hổ, đừng ngồi ở đó viết nữa, nhanh qua ăn cơm.” Dọn thức ăn xong, Ngô Ngọc Lan liền hô to.
Bởi vì Hà Lăng ở đây, hai ngày nay Kỳ Việt thường xuyên đi qua, thuận tiện dạy Lâm Tiểu Hổ viết tên của nó, hài tử này liền nghiện, suốt ngày cầm nhánh cây ngồi xổm trong sân viết chữ.
Không qua bao lâu, Lâm Tiểu Hổ bạch bạch chạy vào, mở miệng liền nói: “Con muốn ngồi bên cạnh thúc phu lang!”
Nó vừa nói xong, nhiệt độ trên mặt Hà Lăng lại tăng lên, đầu cúi thấp đến mức muốn chôn xuống ngực, nhóm người lớn ở bên cạnh âm thầm nhịn cười.
Ngày thành thân của Kỳ Việt và Hà Lăng đã định ra, do Kỳ Việt sốt ruột, cho nên liền định nửa tháng sau, đến lúc đó mời thôn trưởng làm người chủ hôn, dù sao ông cũng coi như là người thúc đẩy cọc hôn sự này. Kỳ Việt cũng tặng Lâm gia mấy cuộc vải tốt xem như tạ lễ, lúc đầu bọn họ sống chết không nhận, Kỳ Việt lại nói nếu không nhận sau này hắn có việc gì cũng không dám đến làm phiền bọn họ, lúc này người Lâm gia mới nhận lấy. Sau chuyện này của Hà Lăng, quan hệ hai nhà càng thêm thân thiết.
Lâm Tiểu Hổ từ sau khi biết Hà Lăng sẽ gả cho Kỳ Việt, liền há miệng ngậm miệng đều là thúc phu lang, kêu đến mức làm Hà Lăng mặt đỏ tai hồng.
“Con nít con nôi, còn biết chọn người đẹp thân cận.” Ngô Ngọc Lan cười dùng ngón tay chọt vào trán Lâm Tiểu Hổ.
“Hừ, tất nhiên, về sau con cũng muốn thú người đẹp mắt như thúc phu lang về làm tức phụ.” Lâm Tiểu Hổ hếch mặt, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.
“Tiểu tử thúi, mới bao lớn mà đã nghĩ đến chuyện thú tức phụ.” Lâm Sinh thò tay xoa loạn đầu tóc của nó.
“Con đã sáu tuổi, là đại nhân!” Lâm Tiểu Hổ không phục phản bác.
Cả nhà bị dáng vẻ tức giận của nó chọc cười ha ha.
Hà Lăng nhìn bọn họ, khóe miệng cũng cong lên, cảm thấy như vậy thật tốt đẹp.
Cẩu Tử
Bọn họ vừa ăn cơm trưa xong không bao lâu, Kỳ Việt liền qua tới, Lâm Tiểu Hổ đặc biệt vui vẻ, kéo tay hắn đến mảnh sân chằng chịt chữ trên đất.
Kỳ Việt vỗ đầu nó khen nó viết chữ đẹp, tiểu gia hỏa lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt.
Kỳ Việt đến đứng bên cạnh Lâm Sinh, nói: “Tiểu Hổ thích viết chữ như thế, các ngươi có nghĩ tới cho nó đến học đường hay không?”
“Nghĩ tới, bây giờ tuổi nó vừa vặn, ta với cha có tính qua, hai ngày nữa đến thôn bên cạnh nhìn xem, nếu được liền đưa Hổ Tử qua bên đó học chữ.” Trong thôn Cố Thủy không có học đường, thôn Thượng Trang bên cạnh thì có một cái, hài tử trong thôn đều sang bên đó học.
Nông gia rất ít nhà đưa hài tử đến học đường, trước không nói đến học phí một năm một lượng bạc, riêng bạc mua bút mực các loại đã tốn không ít tiền.
Gia đình bình thường cho rằng biết vài chữ cũng không thể làm cơm ăn, trái lại còn phí tiền bạc, cho nên không nguyện ý cho con đi học. Nhưng cũng có người cảm thấy học chữ có tiền đồ, vạn nhất học tốt, thi được công danh, này chính là làm rạng rỡ tổ tông a!
Nhà Lâm Sinh cũng không hy vọng Lâm Tiểu Hổ có thể thi đậu công danh, chỉ nghĩ để nó đọc thêm ít sách, có thêm kiến thức, không giống bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn làm đám thôn dân quê mùa.
Đặc biệt là từ sau khi quen biết Kỳ Việt, bọn họ cảm thấy nếu Tiểu Hổ có thể học được một phần tư thái của hắn cũng tốt lắm.
Biết Lâm Sinh đã nghĩ xong, Kỳ Việt liền gật đầu, không bàn luận thêm. Bắt đầu không nhịn được đưa mắt tìm kiếm trong nhà.
Lâm Sinh nhìn thấy hắn như vậy, cũng biết hắn đang tìm cái gì, nhếch miệng cười: “Lăng ca nhi đang cùng tức phụ ta tưới rau sau hậu viện.”
Từ lúc nhận thức Kỳ Việt đến nay, hắn luôn là một bộ nhẹ nhàng như mây gió, nhìn như kiểu tính tình tốt không so đo chuyện gì, nhưng thực ra hắn chính là không quan tâm đến thứ gì, hai ngày này thì không còn như vậy, cũng rất thú vị.
Bị Lâm Sinh nhìn thấu, Kỳ Việt cũng không cảm thấy xấu hổ, bình tĩnh nói cảm ơn: “Vậy ta đi tìm y.”
Lâm Sinh nhìn theo bóng lưng của hắn, lắc đầu cười, ngày ngày chạy sang đây, còn sợ người ta chạy mất hay gì!
Kỳ Việt đi ra phía sau, nhìn thấy Hà Lăng đang cầm mộc bầu, múc nước trong thùng tạt vào vườn rau, y mặc y phục hắn mua cho, khí sắc vô cùng tốt.
Ngô Ngọc Lan vừa đem thức ăn đã trộn bỏ vào trong chuồng gà, mới đứng dậy đã nhìn thấy Kỳ Việt đứng ở đó, ánh mắt nhìn Hà Lăng ôn nhu như nước, nàng mím môi cười: “Ta nói Kỳ đệ này, ngươi đến lúc nào sao không lên tiếng?”
Nghe nàng nói vậy, Hà Lăng quay đầu nhìn, lập tức đối diện với tầm mắt Kỳ Việt, y vội vàng cúi đầu, sợi tóc bay loạn che khuất lỗ tai phiếm hồng.
Kỳ Việt cười chuyển mắt về phía Ngô Ngọc Lan: “Chào tẩu tử.”
“Ai!” Ngô Ngọc Lan cười híp mắt nhìn hắn, lại nhìn về phía người đang không dám ngẩng đầu, phất tay nói: “Các ngươi trò chuyện đi, ta không ở chỗ này làm chướng mắt.”
Sau khi Ngô Ngọc Lan đi rồi, Kỳ Việt đi về phía Hà Lăng, thấy y cúi đầu nắm chặt bầu nước trong tay, liền biết trong lòng y căng thẳng, hắn đi qua cầm bầu nước nhét vào thùng gỗ, sau đó nắm lấy tay y.
Tay Hà Lăng run lên, nhưng không tránh né, tùy ý hắn nắm lấy. Hai hôm nay, mỗi lần nói chuyện với nhau, Kỳ Việt luôn nắm lấy tay y, Hà Lăng cũng không còn phản ứng quá lớn.
Hà Lăng dần trở nên quen thuộc với hắn, Kỳ Việt rất hài lòng: “Hôm nay ta đến chỗ Tôn thợ mộc, đặt trước tất cả vật đụng trong nhà, ngươi có muốn làm thứ gì hay không, lát nữa ta nói với hắn?”
Đỉnh đầu đang cúi thấp khẽ lay động.
Kỳ Việt nói tiếp: “Hỉ phục ta dự tính lên trấn đặt làm, ngươi có yêu thích thứ gì, đều có thể nói với ta.”
Đỉnh đầu kia lại lần nữa lắc lắc.
“Hà Lăng, nhìn ta.” Thanh âm Kỳ Việt vẫn ôn nhu như cũ, Hà Lăng hơi khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu, hai má y đỏ rực, dễ nhìn vô cùng. Kỳ Việt vươn tay đặt lên gò má Hà Lăng, nhìn vào hai mắt y: “Ta muốn cần thận hỏi lại ngươi một lần nữa… Ngươi, có nguyện ý gả cho ta?”
Hà Lăng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn, cảm giác trong lòng rất phức tạp, y luôn cho rằng mình không xứng với Kỳ Việt, người như hắn không nên thú ca nhi nông thôn, hắn có nhiều lựa chọn tốt hơn. Thế nhưng, đối diện với đôi mắt này, đối diện với câu hỏi chân thành này, làm sao y có thể mở miệng từ chối?
Kỳ Việt lẳng lặng nhìn y, chờ y suy nghĩ, hắn hy vọng nhận được đáp án khẳng định, cho dù không phải, hắn cũng không buông tay, bắt lấy y, đến một ngày nào đó, đáo án của y sẽ biến thành khẳng định.
Không hề biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì, Hà Lăng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Y muốn ích kỷ một lần, muốn lựa chọn theo nội tâm chính mình một lần.
Cuối cùng đối phương cũng cho mình đáp án như ý, Kỳ Việt vô cùng vui vẻ, hắn không thể kìm chế nội tâm vui sướng của bản thân, cúi đầu hôn lên mi tâm Hà Lăng.
Cả người Hà Lăng trở nên cứng ngắc, một cử động ngỏ cũng không dám, chỉ cảm thấy nơi bị đôi môi mềm mại kia chạm đến như muốn bốc cháy.
Kỳ Việt hôn thật lâu mới lui ra, nhìn thấy y còn đang ngây ngốc, ôn nhu nói: “Hà Lăng, A Lăng, ta chưa từng thích qua người nào, không biết như thế nào mới là đối xử tốt với một người, nhưng ta nhất định sẽ không để bất kỳ kẻ nào khi dễ ngươi, ta sẽ đem ngươi bảo hộ dưới cánh chim của mình, yêu thương ngươi cả đời.”
Hà Lăng ngơ ngác nhìn vào cặp mắt đen kia, nghe hắn nói ra lời thề tốt đẹp. Nước mắt y dâng lên, theo khóe mắt rơi xuống.
Kỳ Việt nhìn thấy y rơi nước mắt, nội tâm hắn trở nên mềm mại, hắn vươn tay, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, ôm y vào lòng, một tay đặt trên đầu y, để gò má y dán chặt vào ngực hắn.
Hà Lăng nghe tiếng tim đạp bình ổn bên tai, không kìm nén nước mắt, để nước mắt tùy ý rơi xuống. Y vươn tay, ôm thặt chặt lấy bờ vai của người nam nhân này.
Cảm nhận được trước ngực trở nên ẩm ướt, Kỳ Việt nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu y. Chờ y khóc hết toàn bộ ủy khuất trong lòng, hắn sẽ làm cho gương mặt y chỉ còn lại nụ cười.