Quy Ẩn Hương Dã

Chương 13

rong lúc Phương thị đến Hà gia cầu thân, Kỳ Việt cũng cầm theo hai nghiên mực tốt đi đến nhà thôn trưởng.


Thôn trưởng thôn Cổ Thủy họ Phùng, năm nay đã hơn năm mươi tuổi, có ba khuê nữ một nhi tử, mấy khuê nữ đã gả ra ngoài, chỉ có có nhi tử ở chung với thôn trưởng, đã thành thân, sinh được hai hài tử.


Thời còn trẻ ông có đọc qua sách vở, biết chữ nghĩa, luôn thích làm ra vẻ có học vấn, thường ngày hay lấy nhánh cây viết vời trên mặt đất.


Lúc Kỳ Việt đến, ông đang ngồi xổm trong sân viết chữ, tức phụ thôn trưởng mở cửa cho Kỳ Việt, hắn cung kính hành lễ với bà, thôn trưởng cũng ra tới: “Là Kỳ tiểu tử à, đã nhiều ngày không thấy tới”.


Thôn trưởng thấy hắn thì rất nhiệt tình, đối với người đọc sách như hắn, thôn trưởng rất hiếm lạ, vô cùng nguyện ý cùng hắn lui tới.
“Tại hạ tới làm phiền!” Kỳ Việt đưa nghiên mực trong tay ra.


Thôn trưởng cũng không khách khí với hắn, cười tủm tỉm nhận lấy, loại đồ vật quý giá này, ông muốn lưu lại về sau cho tôn tử dùng.
Thôn trưởng một bên đưa Kỳ Việt vào nhà, một bên để tức phụ kêu nhi tử tới.


Kỳ Việt tính tình tốt lại trải đời, thôn trưởng mong muốn nhi tử qua lại nhiều với hắn, ông tuổi tác đã lớn, về sau vị trí thôn trưởng này cũng là nhi tử ông đảm nhận, nhận thức nhiều người đối với nhi tử có nhiều chỗ lợi.


Hai người mới vừa ngồi xuống không lâu, Phùng Chính đã đi đến, Phùng Chính và Kỳ Việt đã gặp qua, cũng không xa lạ, đối nhau hành lễ rồi cùng ngồi xuống.


Ba người trò chuyện vài câu, Kỳ Việt mới nói ra mục đích đến đây: “Kỳ thật hôm nay, tại hạ có nhờ vả thím Thẩm đến Hà gia cầu thân, nếu việc có thể thành, sợ là phải khiến thôn trưởng hao tâm tổn trí, nói cho cùng tại hạ tới đây chưa lâu, có rất nhiều việc không rõ ràng.”


“Hà gia?” Thôn trưởng khựng lại, mấy hôm nay có vài lời đồn đãi về Kỳ Việt và Hà Trân, ông cũng có nghe qua. Lúc đó còn cảm thấy là lời nói bậy, bây giờ xem ra là sự thật?
“Là Trân ca nhi sao?”
Thế nhưng Kỳ Việt lại lắc đầu: “Không, là Hà Lăng.”


Thôn trưởng và Phùng Chính đều ngạc nhiên, chưa từng nghe nói hai người có qua lại, sao lại đột nhiên muốn thú Hà Lăng, chẳng lẽ là coi trọng gương mặt y?


Phùng Chính đưa mắt nhìn thoáng qua lão cha nhà mình, thử thăm dò: “Kỳ huynh đệ, ngươi mới tới thôn một thời gian ngắn, khả năng còn không rõ ràng, Hà Lăng a, trong thôn có vài lời đồn…”
“Tại hạ biết.” Phùng Chính ngữ khí ngập ngừng, Kỳ Việt tự nhiên minh bạch: “Tại hạ cũng không để ý.”


Ý tứ lời này đó là, Hà Lăng khắc phụ mẫu, khắc thân thích, hay y là hồ ly câu dẫn người, hắn đều đã nghe qua, nhưng không chút nào để ý những lời đó.


Thôn trưởng trao đổi ánh mắt với nhi tử, ông thở dài, nói: “Ta cũng là nhìn Lăng ca nhi lớn lên, là hài tử đáng thương, nếu có thể theo ngươi, đó cũng là phúc khí của y.”


Chuyện của Hà Lăng ông xem ở trong mắt, nhưng dù sao cũng là việc nhà người khác, ông không tiện can thiệp, bây giờ nếu có kết cục tốt, ông cũng rất vui mừng.


“Nếu có thể thú Hà Lăng, đó cũng là phúc khí của ta.” Kỳ Việt cúi đầu, mặt mày nhu hòa, có thể tìm được người làm bạn cả đời, là may mắn của hắn.


Ba người liền nói về chuyện này một hồi, biết được Kỳ Việt xuất ra năm mươi lượng bạc sính lễ, phụ tử thôn trưởng âm thầm nghẹn họng, này ra tay đủ rộng rãi a!
Đang lúc trò chuyện vui vẻ, tức phụ thôn trưởng dẫn Phương thị đi vào.


Vừa nhìn thấy sắc mặt của nàng, Kỳ Việt liền biết sự tình không thành, trong lòng hắn cười lạnh, thầm nghĩ Hà gia đúng là không biết thức thời.
Phương thị vừa vào cửa, liền lộ ra vẻ mặt uể oải: “Kỳ tiểu tử, thím cô phụ phó thác của ngươi, không hoàn thành việc người nhờ vả”


“Sao? Hà gia không đồng ý?” Người hỏi ra miệng là thôn trưởng, Hà gia khó đối phó ông đã biết, nhưng bừa rồi Kỳ Việt có nói hắn xuất ra năm mươi lượng bạc cầu thân Hà Lăng, ông không nghĩ việc có thể không thành. Lúc trước Hà gia có nói, chỉ cần có người xuất ra ba mươi lượng, liền gả Hà Lăng cho người đó.


“Còn không phải sao!” Phương thị thở dài thật sâu: “Dựa vào điều kiện của Kỳ tiểu tử, bọn họ lại không đồng ý, cũng không biết suy nghĩ cái gì, năm nay Lăng ca nhi cũng đã mười tám, nếu cứ kéo dài, chỉ có thể gả qua cho người ta làm thϊế͙p͙.”


Sắc mặt thôn trưởng đổi rồi lại đổi, Hà gia không yêu thích Hà Lăng ông hiểu được, ngày thường tiểu đánh tiểu nháo cũng đành thôi, nếu thật sự tồn tâm tư muốn đẩy người vào hố lửa, ông cũng không thể là bộ như không biết.


Phương thị nhìn vẻ mặt của thôn trưởng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Chẳng lẽ là do Hà Trân có tâm tư với Kỳ tiểu tử, cho nên mới… Nha, vậy Kỳ tiểu tử xin thú Lăng ca nhi, nhà bọn họ sẽ không động thủ đi?”


Người biến sắc lúc này đổi thành Kỳ Việt, hắn chắp tay, cúi người thật sâu với thôn trưởng: “Vạn mong thôn trưởng giúp đỡ lần này.”


Hắn đều như vậy, việc này thôn trưởng tự nhiên không thể mặc kệ, huống hồ, mấy năm nay mấy người Hà gia cũng nháo đến lợi hại, cũng nên làm bọn họ thu liễn tính tình.
Cẩu Tử


Sau khi Tiền thị đỡ Hà Trân vào nhà, Hà Trân liền hất tay Tiền thị ra, đi thẳng về phía hậu viện. Hà Lăng đang trồng rau phía sau, Hà Trân đi qua, một bạt tai rơi xuống: “Đồ tiện nhân này!”
Một bàn tay này đánh cực kỳ tàn nhẫn, trực tiếp đánh đến nứt môi Hà Lăng, gương mặt cũng sưng đỏ.


Cái này còn chưa hết, Hà Trân túm lấy tóc Hà Lăng, lại hạ một bạt tai xuống má bên kia của y, tàn nhẫn không chút lưu tình.


Tiền thị lúc này mới đuổi đến, vội vàng giữ lấy Hà Trân còn muốn tiếp tục đánh người, trấn an: “Trân Nhi a, ngươi tức giận cũng không nên đánh trên mặt nó, để người khác thấy thấy sẽ không tốt, ngươi chọn chỗ khác xuống tay đi!”


“Con chính là muốn phá nạt mặt nó! Xem nó làm thế nào tiếp tục câu dẫn người!” Hà Trân bị Tiền thị giữ chặt tay, đành phải dùng chân đá vào cẳng chân Hà Lăng, làm y lảo đảo ngã nhào xuống đất.


Bên này động tĩnh lớn như vậy, người một nhà rất nhanh đều chạy đến. Hà Thiên nhìn thấy tình cảnh này, cả giận nói: “Đây là đang làm cái gì?!”
Hà Phú Hà Quý cũng kinh ngạc, Hà Trân không ít lần khi dễ Hà Lăng, nhưng nổi điên như thế này thì vẫn là lần đầu.


Trịnh thị ôm nữ nhi vừa tròn một tuổi trên tay, có chút đồng tình nhìn gương mặt sưng đỏ của Hà Lăng, nói đến y cũng đủ xui xẻo, có thân thích như vậy, bất quá chuyện này không quan hệ tới nàng, dù sao ngược bị đánh cũng không phải là nàng.


Lưu thị vẻ mặt đứng xem trò vui, nhi tử mới ba tuổi của nàng ôm lấy chân nàng, đôi mắt chớp chớp, không chút sợ hãi, trái lại còn cảm thấy gương mặt của Hà Lăng rất thú vị, nhếch môi cười đến vui vẻ.


“Cha, tiểu tiện nhân Hà Lăng này câu dẫn Kỳ đại ca!” Đánh y vài cái, lửa giận trong lòng Hà Trân tiêu tan không ít.
Tiền thị cũng hung hăng nhéo Hà Lăng một cái: “Vừa rồi nhà Lâm Sơn đến thay Kỳ Việt cầu thân đồ lẳng lơ này.”


Một nhà Hà gia sửng sốt, sau đó hiểu ra, khó trách Hà Trân phát giận lớn như vậy, cũng không biết Hà Lăng thời điểm nào thông đồng với người ta.
Hà Lăng ngồi trên đất mở to hai mắt, người kia thế nhưng thật sự tới cầu thân? Hắn là nghiêm túc sao?


“Ta đã nói tên tiểu bạch kiểm đó không đáng tin, đúng là loại người thấy sắc nổi lòng tham.” Hà Phú bĩu môi, trước đó hắn đã không yên lòng chuyện này.


Nói đến đây, Hà Trân không kìm được sự ghen ghét trong lòng, quay người túm lấy tóc Hà Lăng kéo ra sau, bắt y ngửa đầu lên nhìn mình: “Ngươi tiện nhân này rốt cuộc như câu dẫn Kỳ đại ca như thế nào? Hắn thế mà lại nguyện ý xuất ra năm mươi lượng thú ngươi!”


Năm mươi lượng?! Đám người Hà Thiên đều giật mình, nếu hắn thật sự xuất ra năm mươi lượng thú Hà Lăng, vậy bọn họ không lỗ.
Hà Lăng bị túm tóc, hai mắt có chút chua xót, y căn bản không đáng cho người kia phí nhiều bạc như vậy, một chút cũng không đáng.


Nhìn Hà Lăng không mở miệng rên một tiếng, đố kỵ trong lòng Hà Trân càng tăng lên. Y buông tóc Hà Lăng ra, trực tiếp bóp cổ Hà Lăng: ‘Ta bóp chết ngươi! Xem ngươi như thế nào câu dẫn người!”


Hà Thiên đang có tính toán trong lòng, nhìn thấy hành động của Hà Trân, chạy nhanh về phía Tiền thị, quát: “Nhanh kéo nó ra, đừng nháo đến mạng người!”
Lúc này Tiền thị mới nhìn thấy, vội ôm eo Hà Trân kéo ra.


Hai tay Hà Trân vừa buông ra, Hà Lăng liền ôm cổ há miệng thở dốc, trong nháy mắt vừa rồi, y thật sự cho rằng mình sẽ chết trong tay Hà Trân. Thế nhưng y lại không có cảm giác sợ hãi, mếu cứ như vậy chết đi, với y mà nói cũng là một loại giải thoát.


“Ngươi nháo thành như vậy có khó coi không? Trên đời chỉ có một cái nam nhân như vậy sao?” Trong lòng Hà Thiên buồn bực, nhìn đến bộ dạng lúc này của Hà Trân, ngữ khí lại nhẹ nhàng hơn: “Kỳ thật gả Hà Lăng cho hắn cũng không có gì không tốt, có được năm mươi lượng, về sau có thể cho ngươi thêm vài món hồi môn, tìm nhà chồng càng tốt hơn.”


“Cha!!” Hà Trân không thể tin nhìn cha mình, cha thế nhưng muốn đáp ứng cọc hôn nhân này!
“Cha nó, ngươi đừng hồ đồ!” Tiền thị vội mở miệng: “Kỳ Việt có thể tùy tiện lấy ra năm mươi lượng, chắc chắn trong tay còn nhiều, nếu Trân Nhi nhà ta gả qua, có được không phải chỉ năm mươi lượng!”


Nàng vừa nói như vậy, Hà Thiên cũng động tâm, lời nói xác thật có đạo lý, nhưng mấu chốt là họ Kỳ thật sự sẽ thú Hà Trân sao?
Những người khác cũng cảm thấy lời này có lý, nếu Hà Trân có thể gả qua, bạc kia chính là dùng không hết a.


Ngay lúc bọn họ đang có tính toán, cổng nhà bị người gõ vang, người một nhà đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tiền thị đi ra mở cửa.