Lam
Vài Ba Chuyện Sinh Hoạt
“Anh Cảnh Mộ, mẹ lại ép em đi xem mắt nữa kìa!”
Nhân viên tiểu Mạc buồn rười rượi nằm sấp lên bàn, cả ngày đăm chiêu ủ dột.
Lý Cảnh Mộ nghe vậy không khỏi bật cười: “Cậu đã gần hai mươi bảy rồi, mẹ cậu nóng nảy cũng phải.”
“Có gì gấp cơ chứ, em mới hai mươi sáu!”
“Người già mà, ai không muốn con mình có một gia đình an ổn và cuộc sống ấm no.”
“Nhưng nếu người anh gặp không phải là người thích hợp thì sao? Các cụ ép em đi xem mắt như thế có ý gì chứ? Hạnh phúc miễn cưỡng không phải là hạnh phúc, hừ.” Tiểu Mạc úp sấp trên bàn càu nhàu than vãn.
Trong âm thanh ai oán của cậu ta, tầm mắt của Lý Cảnh Mộ không khỏi lạc đến chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, khóe miệng bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Thời gian gặp anh yêu anh bên anh đã vượt qua con số bảy năm. Thậm chí thứ gọi là cái mốc bảy năm[1] bọn họ cũng đã cán qua rồi.
Danh tiếng Tiếu Vũ Triết xưa không bằng nay, có thể mời anh làm việc đều là khách hàng lớn nên đương nhiên không còn bận rộn như trước nữa. Vì Lý Cảnh Mộ tâm không chí lớn, chỉ cần tiệm photo nho nhỏ có thể duy trì cuộc sống thì cậu vẫn yên phận trông coi nó, dù nhân viên trong tiệm đến đến đi đi, cậu trước sau vẫn bình thản.
“Anh Cảnh Mộ, nghe nói anh và vị kia nhà anh cũng quen nhau nhờ xem mắt đúng không?”
Bị giọng của Tiểu Mạc lay tỉnh, Lý Cảnh Mộ gật đầu, “Ừ, đúng vậy.”
“Xem mắt đúng là có thể tìm được mối lương duyên tốt thật sao ạ?” Thời gian Tiểu Mạc làm việc ở tiệm khá lâu, cũng biết chút ít về chuyện của Lý Cảnh Mộ.
“Phải xem duyên phận.”
Duyên phận đến, dù là bằng cách gì chăng nữa, cuối cũng vẫn có thể gặp được nhau.
Tiểu Mạc làm mặt cảm khái vì nụ cười dịu dàng của cậu, “Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh kìa, thật hâm mộ.”
“Hạnh phúc thật sự thuộc về cậu rồi cũng sẽ đến thôi.” Lý Cảnh Mộ chúc phúc cho cậu trai trẻ.
“Vậy sau khi hai người đàn ông xem mắt, làm thể nào để quen nhau ạ?” Tiểu Mạc mở to mắt, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
Lý Cảnh Mộ nghiêng đầu suy nghĩ: “Nói ra thì, chẳng khác gì mấy với quy trình xem mắt của những người dị tính. Nhìn vừa mắt thì quen nhau, qua lại thấy hợp thì quyết định mua nhà sống cùng nhau, mặc dù không có pháp luật bảo vệ nhưng nghi thức nên có thì vẫn có.”
Có sự chúc phúc của người thân, còn có nhẫn được chuẩn bị khi đến ngày sinh nhật cậu, cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật bình thản và yên bình.
Đúng vậy, ngoại trừ giới tính giống nhau, những điều còn lại chẳng có gì khác.
Buổi tối đã hẹn Tiếu Vũ Triết đến nhà cậu ăn nên trước giờ tan tầm Tiếu Vũ Triết đã dừng xe cách cửa tiệm không xa, tự mình đi bộ lại đón cậu.
“Đi được chưa em?”
“Đi ngay đây ạ.”
Lý Cảnh Mộ chạy đến góc tiệm xách mấy túi đồ ra đưa cho anh.
“Anh mang những thứ này bỏ lên xe trước đi.”
Tiếu Vũ Triết nhấc đồ lên tay, “Là gì vậy?”
“Mẹ em chỉ muốn chanh ở quê nhà, em phải đặc biệt nhờ người mang từ quê lên, bà muốn lấy về ngâm, sau này pha trà ướp đồ ăn rất ngon.”
Tiếu Vũ Triết mở túi đen to ra nhìn một cái, “Cái này xem ra chua lắm đó, pha trà thật à? Không chua chết người sao?” Xanh hơn nhỏ hơn cả chanh bình thường ngoài chợ, nhìn đã thấy chua.
“Chờ ngâm xong rồi sẽ không chua thế nữa.”
“À.” Tiếu Vũ Triết bán tín bán nghi.
Chừng một tháng họ về nhà một, hai lần, mỗi lần ba mẹ Lý Cảnh Mộ thấy họ đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ ăn thiệt lớn.
“Mẹ.” Tiếu Vũ Triết vừa qua cửa đã xách túi vào để trong phòng khách, “Đây là chanh quê gì đó mà Cảnh Mộ mua, cái này ăn được thật ạ, con thấy vừa xanh lại vừa chua.”
Mẹ Lý đi ra trông thấy mặt mày liền bừng sáng, “Đúng đúng đúng, chính là nó, chỉ có con mẹ mới có cách thôi, mẹ nhớ món này lắm ấy. Ngâm rồi sẽ không chua, ăn rất ngon, sau này ngâm xong sẽ làm trà chanh, còn có món vịt om chanh nữa, chua chua cay cay, ăn rất ngon.
Mắt Tiếu Vũ Triết liếc qua, trông thấy Lý Cảnh Mộ đang bất giác nuốt một ngụm nước bọt bèn bật cười, “Mẹ, con cũng mong quá chừng luôn nè, còn phải ngâm lâu lắm ạ.”
“Cỡ một tháng, phải ngâm chín mới không chua chứ.” Mẹ Lý nói xong liền mang túi chanh vào bếp làm sạch.
Ba Lý cầm chai rượu ngon lần trước Tiếu Vũ Triết mang tới đặt lên bàn cơm, “Đến đây nào, các con đến ăn cơm hết đi, đừng lo cho mẹ con, bà ấy ra liền đó. Vũ Triết, ra uống rượu với lão già này nào, rượu này thật sự là rượu ngon, bình thường ba tiếc lắm không uống, chỉ chờ các con đến thôi đó.”
“Được ạ. Ba chờ con đi rửa tay cái nha.”
“Đi đi.”
Tiếu Vũ Triết vén ống tay áo xoay người vào nhà vệ sinh, lúc này Lý Cảnh Mộ cũng vào bếp giúp mang chén đĩa ra, thấy mẹ cậu còn đang bận bịu liền khuyên nhủ: “Mẹ, cái này không vội mà, ăn cơm trước đã.”
“Sẽ xong ngay thôi, mẹ ngâm vào nước lát nữa rửa mới dễ.”
Quả nhiên không lâu sau cả nhà đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm, Tiếu Vũ Triết tán chuyện kiến thiết thành phố, tán chuyện phát triển xã hội, tán chuyện công ăn việc làm với ba Lý, tán chuyện dạo này có cái chợ gì đó mới xây ở khu gần đây, mấy chuyện linh *** của đồng nghiệp công ty anh với mẹ Lý, tóm lại cái gì cũng có thể tán, làm hai cụ vô cùng vui vẻ.
Lý Cảnh Mộ ít nói, chỉ ngồi một bên cười phụ họa, thỉnh thoảng gắp mấy món anh thích cho cái người chỉ mải nói chuyện quên mất đĩa rau kia.
Sau khi ăn xong, ba Lý mang ghế nhỏ ra ban công ngồi hút thuốc ngắm cảnh thành phố như mọi khi, Tiếu Vũ Triết nhìn trong phòng chẳng còn gì để anh giúp, thấy Lý Cảnh Mộ đang giúp mẹ Lý rửa mấy quả chanh nhỏ khí thế ngất trời nên không vào giúp vui, cuối cùng mang ghế ra ngồi cạnh ba Lý.
“Hút một điếu không?”
Ba Lý nâng tay phải đang kẹp thuốc lên hỏi, Tiếu Vũ Triết gật đầu, nhận thuốc và bật lửa ông đưa sang, châm lửa hút.
Anh không nghiện thuốc lá, chỉ khi nào vẽ phác thảo thỉnh thoảng sẽ hút vài điếu.
“Nhà thành phố này càng ngày càng cao nhỉ.” Ba Lý hút thuốc, nhìn lớp lớp nhà cao tầng ngoi từ mặt đất lên cảm khái.
“Thật sự là càng lúc càng cao ạ.” Chín năm trước thành phố này chỉ mới hoàn thành có một đường cao tốc, hiện tại đã thông cả hai ba cái rồi.
“Phát triển nhanh thật.”
Các đốm lửa trên đầu lọc tỏa sáng trong đêm, vừa vụt lên đã tắt ngúm.
Tiếu Vũ Triết hít một hơi, thở ra khói, “Ba, nghe Cảnh Mộ nói lúc trước chính vì ba mẹ thích thành phố thích hợp cho những gia đình nhỏ này nên mới quyết định tới đây đúng không ạ?”
Ba Lý gật đầu, “Không sai. Chẳng qua sống ở đây lâu rồi, dù nó có thay đổi hoàn toàn đi chăng nữa thì vẫn muốn sống ở đây, vì đã lỡ có tình cảm với nó rồi.”
Nhưng có tình cảm thật sự vẫn là nơi chôn nhau cắt rốn kia đúng không?
Nhớ lúc trước họ bị ép buộc bất đắc dĩ phải rời xa quê hương, Tiếu Vũ Triết lòng đau khó nén.
Đến gần chín giờ hai người mới từ biệt các cụ ngồi lên xe. Ở trên xe, Lý Cảnh Mộ hỏi anh: “Lúc tối anh và ba thì thầm gì ở ban công vậy, rầm rì cả đêm.”
“Không có gì.” Tiếu Vũ Triết vừa lái xe vừa cười khẽ, “Tán chuyện biến hóa phát triển của thành phố này thôi mà.”
Lý Cảnh Mộ lộ vẻ kinh ngạc, “Hai người tán trên bàn cơm còn chưa đủ à?”
Tiếu Vũ Triết nghiêng mặt liếc cậu một cái, “Đây không phải là không có gì để nói phải tìm lời để nói à, không lẽ anh với ba phải mắt to trừng mắt nhỏ không nói được lời nào sao?”
Lý Cảnh Mộ bật cười, “Thấy anh tán gẫu với ba me vui như vậy cơ mà, không nhìn ra được chút xíu nào bộ dạng không có chuyện phải tìm chuyện mà nói đó.”
“Đó là kỹ năng của gia đây, biết chửa.” Mặt Tiếu Vũ Triết thiệt hả hê.
Lý Cảnh Mộ mặc kệ anh, quay đầu nhìn cảnh phố phường ngoài cửa kính, nghĩ đến lời anh vừa nói không khỏi im lặng.
“Sao vậy?”
“À.” Tay Lý Cảnh Mộ gõ nhẹ lên kính xe một cái, “Chúng ta đừng về nhà được không?”
“Em muốn đi đâu?”
Lý Cảnh Mộ cười, “Đi tới công viên ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã dẫn em đến ấy.”
Tiếng nói vừa dứt, Tiếu Vũ Triết đã cười với cậu, xoay vô lăng quay đầu xe.
Vẫn là công viên ngày ấy, chẳng qua nó đã trở thành nơi hẹn hò nổi tiếng nhất thành phố mất rồi. Hơi người khắp nơi, dù đã trễ nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được mấy đôi tình nhân, chẳng còn nhìn thấy được sự tĩnh mịch khi vừa xây dựng xong.
Đi ngang qua chiếc ghế dài ngày xưa họ ngồi tâm sự, chiếc ghế đã bị một đôi tình nhân khác chiếm cứ, Lý Cảnh Mộ và Tiếu Vũ Triết đành phải đến nơi khác.
“Hơi tiếc.”
Hít sâu một hơi là có thể ngửi được hương thơm của cây cối hoa cỏ trong công viên, cả người thư thái.
“Không có gì đáng tiếc cả.” Mặt Lý Cảnh Mộ lộ vẻ bình yên, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, “Có anh ở đây là tốt rồi.”
Tiếu Vũ Triết trở tay nắm lấy tay cậu, dùng sức niết nó, mỉm cười.
oOo
Ngày hôm sau khi Lý Cảnh Mộ vào trong tiệm sửa máy tính thì nhận được điện thoại của Tiếu Vũ Triết.
“Quên tài liệu à? Được, em cũng không có việc gì, em đưa sang cho anh nhé? Đưa đến công ty anh sao? Hiểu rồi, ừ, ừ, được mà.”
Cầm khóa xe lên, dặn dò tiểu Mạc mấy câu, Lý Cảnh Mộ chạy đến bãi đậu lái xe về nhà trước.
Xe là quà hồi trước Tiếu Vũ Triết tặng cậu nhân dịp sinh nhật, không mắc lại rất thực dụng, Lý Cảnh Mộ lần này không thể mượn cớ từ chối, đã là người một nhà cả rồi, không thể phân chia rõ ràng được nữa.
Còn vụ nhà cửa, trên giấy chứng nhận bất động sản ngày đó viết tên cả hai người bọn họ. Vốn Tiếu Vũ Triết nói chỉ cần tên Lý Cảnh Mộ là được, Lý Cảnh Mộ lại kiên quyết muốn cả hai, nói có phiền phức chút cũng chẳng hề gì. Sau này cậu mới giải thích dụng ý thực sự khi làm như vậy, cậu nói trong lòng cậu, tên hai người viết trên giấy chứng nhận bất động sản có ý nghĩa giống như tên hai người viết trên giấy chứng nhận kết hôn vậy.
Thế nên tiền nhà vẫn kiên trì như cũ.
Một ngôi nhà, là công sức nỗ lực của cả hai người.
Về đến phòng làm việc cầm đúng tài liệu Tiếu Vũ Triết cần, Lý Cảnh Mộ lái xe thẳng đến công ty anh.
Công ty anh trước kia chỉ là một văn phòng làm việc, mỗi nhân viên đều là người có tế bào nghệ thuật, từ nơi công tác đến chỗ làm việc luôn đặc biệt xem trọng.
Tòa nhà không cao, hơn chừng bốn tầng, xung quanh có nước chảy vòng quanh lại gần núi, môi trường vô cùng thoải mái, hơn nữa bọn họ đều là nhà thiết kế, vừa vào cổng công ty đã thấy đây thật sự là nơi bồng lai tiên cảnh.
Số lần Lý Cảnh Mộ đến đây không nhiều, ấy vậy mà mỗi lần đến đều cảm thấy vui vẻ, nơi làm việc thế này thật sự làm người khác thấy hâm mộ mà.
Vào cổng chính định gọi điện thoại cho Tiếu Vũ Triết để anh xuống lấy đồ, bất chợt nghe thấy tiếng người phía sau gọi cậu: “Cảnh Mộ?”
Lý Cảnh Mộ xoay người, đợi đến lúc nhìn thấy rõ người đến liền sửng sốt.
“Là em thật sao?” Người kia đến gần, “Lâu lắm rồi không gặp, anh không dám xác định, em —– em thay đổi —–“
Lý Cảnh Mộ ngơ ngác một hồi, khi khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của người kia sắp xuất hiện vết nứt cậu rốt cuộc cũng cười đáp lại.
Bình tĩnh, hơn nữa còn ung dung.
“Là anh à, Lạc Bắc.”
Giống như đang thăm hỏi tình hình của một người bạn bình thường đã lâu không gặp, không gần không xa, vừa phải thỏa đáng.
Thấy cậu như thế, Lạc Bắc vốn hơi khẩn trương thở ra một hơi, cũng hỏi thăm giống như bạn bè: “Gần đây… có khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe.” Lý Cảnh Mộ cười gật đầu, “Còn anh?”
“À.” Trên mặt Lạc Bắc hiện lên chút ảm đạm, sau đó bị che đậy rất nhanh, “Vẫn như cũ.”
“Ừm.” Lý Cảnh Mộ không hỏi cặn kẽ.
Lạc Bắc dường như không muốn kết thúc câu chuyện tại đây, anh ta lại nói: “Em làm ở đây sao?”
“Sao có thể chứ.” Lý Cảnh Mộ chẳng tự mạo nhận đến mức ấy, cậu giơ thứ trong tay lên giải thích, “Tôi chỉ tới đưa đồ cho người ta thôi.”
“Là vậy sao.” Lạc Bắc có hơi thất vọng.
“Sao thế?”
“Kỳ thật anh…” Do dự một hồi anh ta vẫn nói, “Thực ra anh muốn mời một nhà thiết kế ở đây làm một ít thiết kế vườn cây cho cao ốc công ty anh mới xây, vị chuyên gia thiết kế này rất có tiếng, vườn cây ở cao ốc được anh ta thiết kế đều được mọi người ưu chuộng.”
Lý Cảnh Mộ nhịn không được nhướng mi lên.
Không phải anh ta nói —–
“Nhưng công ty mời được anh ít hơn cả ít, cao ốc của công ty bọn anh mặc dù chuẩn nhưng chỉ là cao ốc nhỏ, hơn nữa không có tiếng tăm, gửi thư mời anh ta nhưng không nhận được phúc đáp. Ông chủ bọn anh rất coi trọng chất lượng cao ốc lần này, muốn tất cả mọi thứ phải thập toàn thập mỹ, cho nên mới khẩn thiết mời anh ta giúp đỡ.” Lạc Bắc nói đến đây thấy hơi khó xử, “Chỉ là về mặt này bọn anh không có quan hệ gì, hiện tại gặp mặt thôi anh cũng bị từ chối, ôi.”
“Vị chuyện gia thiết kế ấy là ai?”
“À, anh ta họ Tiếu, Tiếu Vũ Triết, anh nghĩ hẳn là em cũng đã nghe nói đến anh ta?”
—– cảm giác vui sướng âm thầm này.
Lý Cảnh Mộ cúi đầu ho nhẹ một tiếng để che giấu, cậu nghĩ khi tâm trạng người ta đang khổ sở mà cười thì không thể chấp nhận được, thật sự không thể chấp nhận được.
“Khụ, anh bận thì cứ đi đi, tôi mang đồ lên cho người ta trước, nếu không anh ấy lại chờ sốt ruột.”
Nói xong Lý Cảnh Mộ định đi, Lạc Bắc lại vươn tay giữ lại, “Cảnh Mộ, đợi chút.”
“Có chuyện gì?” Lý Cảnh Mộ nghiêng người nhìn anh ta.
“Lát nữa em có rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Mặt Lý Cảnh Mộ rất bình tĩnh, “Tôi thấy chúng ta chẳng còn gì để nói cả.”
Phản ứng của cậu nằm trong dự đoán của Lạc Bắc, thế nên anh ta vẫn kiên trì nói: “Không, Cảnh Mộ, anh còn nợ em một lời xin lỗi.”
Lý Cảnh Mộ không khỏi lặng đi, một lúc sau, cậu gạt tay anh ta ra và nói: “Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.” Đã qua rất lâu, lâu đến độ câu xin lỗi đến trễ này đã chẳng còn bất cứ ảnh hưởng gì đến cậu.
Khuôn mặt Lạc Bắc u ám, Lý Cảnh Mộ vốn muốn đi nhưng suy nghĩ một hồi bèn ở lại, “Mặc dù chẳng có ý gì khác, nhưng tôi cho rằng anh vẫn nên giải thích một thứ, ngày xưa vì sao từ đầu đến cuối anh không lộ diện, dù không còn yêu nữa nhưng anh thật sự tuyệt tình đến nỗi để cho vị hôn thê của mình làm ra những hành động quá đáng với tôi như vậy sao?”
Lạc Bắc cười khổ, “Lúc ấy anh không biết gì cả.”
“Không biết?” Một câu trả lời làm người khác bất ngờ.
“Không biết cô ấy lại dùng cách quá khích như vậy. Lúc đó cô ấy nói sẽ làm em chủ động rời đi, anh đã tin, nhưng không ngờ cô ấy lại làm quá đáng như thế.”
“Chủ động rời đi?” Lý Cảnh Mộ cười lạnh, “Anh nói thẳng anh không còn yêu tôi, muốn tôi đi, chẳng lẽ tôi không chủ động rời đi hay sao? Anh nghĩ tôi sẽ sống chết quấn chặt lấy anh như một thằng hèn không biết xấu hổ sao?”
“Anh…” Lạc Bắc xấu hổ, “Anh…”
Lý Cảnh Mộ liếc mắt nhìn, cười càng ngày càng lạnh, “Anh thật sự là một kẻ nhu nhược, dám yêu nhưng không dám nói lời tạm biệt.”
“Cảnh Mộ…”
“Cảm ơn anh đã giải thích thắc mắc ngày ấy của tôi, tạm biệt.” Lý Cảnh Mộ dứt khoát xoay người đi.
Lạc Bắc nhìn cậu bỏ đi, cả người thấy mệt mỏi.
Khi còn trẻ thì kích động, khi bên nhau thấy ấm áp, vì áp lực bị người nhà ba lần bảy lượt bức bách mà cuối cùng vẫn thỏa hiệp, tìm một cô gái sống chung coi như không tệ, vậy mà đối phương lại không muốn phải nơi nơi lo lắng tình nhân của anh ta, dưới tình huống hai bên đều khó xử lại cứ trốn tránh để người khác đi giải quyết dùm.
Đích thật là một kẻ nhu nhược.
Đi đến một hành lang vắng, vừa cầm điện thoại ra định gọi thì tay đã bị ai đó kéo vào góc, ôm thật chặt.
Lý Cảnh Mộ cười chọc chọc eo anh.
“Nhìn lén bao lâu rồi?”
“Từ đầu đến cuối.”
“Phim hay không?”
“Hay đến mức muốn đánh người.”
“Anh mà đánh thật thì không dứt với anh ta được đâu đó.”
“Hừ, nên anh đã nhịn lại đó.”
Lý Cảnh Mộ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông vẫn còn đang tức giận của mình, nhịn không được vươn tay vuốt thật nhẹ nhàng.
“Có lý trí là chuyện tốt, tiếp tục duy trì.”
“Hừ.”
Tiếu Vũ Triết dùng sức kéo tay cậu xuống, bỏ vào miệng cắn khẽ một cái.
“Anh ta nói muốn tìm anh thiết kế vườn cây cho cao ốc của công ty anh ta đó.”
“Để hắn đi chết đi.”
“Này, anh là người văn minh đó nha.”
“Được rồi, anh sẽ dịu dàng nói cho hắn ta biết, anh rất vui lòng thiết kế một ngôi mộ sang trọng thư thái mê hoặc lòng người cho hắn ta.”
“Anh đó.” Lý Cảnh Mộ thở dài nhưng trên mặt lại mang theo nét cười, cầm thứ gì đó giơ lên nhét thẳng vào ***g ngực anh, “Mau cầm lấy đi, không phải đang bận họp sao.”
Đúng là rất gấp. Vậy mà cầm đồ xong chân Tiếu Vũ Triết lại đứng yên bất động giống như mọc rễ.
Anh đè Lý Cảnh Mộ lên tường, khẽ hôn lên môi cậu.
“Vào phòng làm việc chờ anh tan ca đi, chúng ta về cùng nhé?”
Lý Cảnh Mộ chủ động hôn anh.
“Được.”
Cái gì cũng được.
Chỉ cần có anh ở đây.
Hết hoàn toàn.
________________________________________
[1] Người Trung Quốc quan niệm nếu hai người yêu nhau có thể vượt qua con số 7 năm thì sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.