Buổi sáng thức dậy, Vương An Cơ đã lâu rồi không nghe thấy tiếng chim hót đầu ngày và tiếng suối chảy ngay bên tai, bất giác ngủ ngon hơn nhiều so với trước kia. Hắn đẩy cửa phòng Triệu Thuỵ Miên, nhưng bên trong chẳng có ai cả. Chắc là cô lại đi đâu đó chơi rồi. Nghĩ vậy hắn nhếch môi cười, trẻ con đúng là hay chạy loạn. Mười sáu tuổi ở Chân Nhân thành đã hai tay ôm hai đứa con rồi.
Vương An Cơ đi xuống bếp xem có gì ăn không. Mùi thức ăn thơm lừng phát ra từ nồi há cảo hấp còn nóng hổi. Chắc là vừa nấu xong chưa được bao lâu. Nhưng hắn không ăn vội, lại muốn đi tìm cô trước. Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng la nhỏ. Vương An Cơ thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt cô, doạ Triệu Thuỵ Miên ngây ngốc một hồi, đau đớn thì đều không quan trọng nữa.
- Huynh, huynh từ đâu ra? Rõ ràng huynh còn ở trong nhà kia mà. Sao lại... - Dùng tốc độ gì mà đi ra đây vậy?
- Làm sao bị thương? - Vương An Cơ nâng đầu gối cô lên. Quần bị rách, lộ ra mảng da rướm máu. Chân nữ nhi để lại sẹo sẽ không đẹp.
- À. Ta... tại thác chảy mạnh quá, nước văng lên cầu. - Triệu Thuỵ Miên chỉ về phía cây cầu nhỏ bằng gỗ bắc ngang qua sông - Ta vừa chạy qua liền trượt té. Nếu không xoay người sẽ ngã xuống nước đấy. Chỉ là, hơi quá đà nên không cẩn thận... - Càng về sau, giọng cô càng nhỏ dần.
- Lần sau đừng như vậy nữa. Nàng cũng lớn rồi, hở chút là chạy nhảy lung tung. - Vương An Cơ xé miếng vải trắng trong người chấm lên vết máu.
- Huynh đang mắng ta à? Nếu không chạy nhảy thì ra biết làm gì ở đây cho hết chán đây? Ta lại không thể ra ngoài. - Động tác hắn hơi khựng lại.
- Tại sao không thể ra ngoài?
- Ta không biết. Ta chỉ biết rằng mình sẽ phải ở đây cho đến già. Nếu ra ngoài kia sẽ rất đáng sợ. - Trán cô nhăn lại. Vương An Cơ bắt đầu băng bó vết thương - Huynh còn biết y thuật nữa à?
- Có từng nghiên cứu qua. - Hắn còn không quên, lúc ở nhà Từ An Khê, hắn đã đọc qua sách y chỉ để nghiên cứu bệnh tình của cô.
- Ta bắt đầu hiểu tại sao cha mẹ lại muốn huynh đến bầu bạn với ta rồi. Huynh thật giỏi, pháp thuật cao cường nữa. - Triệu Thuỵ Miên tấm tắt khen ngợi - Nhưng mà huynh ở đây lâu như vậy, cha mẹ huynh không nói gì chứ?
- Ta... cha mẹ ta cũng mất rồi. - Dù sao cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
- Vậy còn nương tử? Nương tử của huynh thì sao?
- Ta còn chưa thành thân. - Vương An Cơ nghiêm nghị thông báo.
- Vậy là huynh khá giống ta rồi, trên đời này chỉ có một mình. - Triệu Thuỵ Miên thở dài, tay vọc nước sông.
- Nàng còn có ta.
- Huynh rồi sẽ có một ngày không thể ở cạnh ta được nữa, sẽ bỏ đi giống như cha mẹ ta vậy.
- Không đâu, ta sẽ ở bên cạnh nàng mãi. - Vương An Cơ đan mười ngón tay với cô - Sẽ không đi nữa đâu.
- Huynh đừng lừa ta đấy nhé. - Triệu Thuỵ Miên cong môi cười.
Bar Big Luck.
- Cả tháng nay em đi đâu thế hả? - Yang đặt mạnh ly cooktail trước mặt Đặng Vân Du - Cô chú bảo anh thỉnh thoảng sang nhà chăm sóc cho em. Kết quả thì sao, cửa cũng không khoá, em đi đâu thế?
- Bọn họ mà cũng có ngày sợ em không có người lo à? - Đặng Vân Du mỉa mai, tay nâng niu ly rượu - Ngạc nhiên đấy. - Cô thấy Yang còn trầm trọng nhìn mình thì ngồi thẳng dậy - Em đi du lịch với bạn thôi, đừng lo.
- Em đấy, trước giờ có bao giờ như vậy đâu. - Yang ảo não - Người làm anh như anh thật là khổ.
- Mà Sami đâu rồi? - Đặng Vân Du bây giờ đã biết sử dụng kính áp tròng, không phải đeo một cặp kính dày trên mặt nữa, ngũ quan xinh xắn cũng lộ ra.
- Về quê rồi, nghe nói nhà có việc. - Yang xoa mi tâm - Bình thường em chỉ có biết học thôi mà, từ khi nào thay đổi thế? Yêu rồi phải không?
- Anh xem, em yêu đương không được bao lâu nữa đâu. - Đặng Vân Du cười nhạt, thấp thoáng thê lương.
- Yêu mà còn biết lúc nào chia tay nữa à? - Lần đầu tiên anh thấy có kiểu yêu đương thế này đấy.
Từ An Khê, một lần nữa náo loạn Chân Nhân điện. Vườn thượng uyển người ta dùng để trồng hoa tản bộ, cô lại bắt nhổ bỏ tất cả, xới đất trồng rau, còn thả thêm mấy con gà nữa, làm tất cả cung nữ thái giám đều không dám đến gần. Nhũ ma ma, là người từ trước tới nay đều quản chuyện trong hậu điện, cũng tức đến mức hộc máu cũng không làm gì được cô.
Mục đích Từ An Khê nổi loạn là gì? Chắc ai ai cũng hiểu rõ. Nhưng hoàng đế chẳng mảy may để tâm đến cô. Thậm chí trong lúc lên triều, có một số vị quan có ý kiến với vị cô nương không rõ lai lịch này lại ở trong điện làm mưa làm gió với Chân Nhân Chiêu Minh. Hắn chỉ cười nhạt, bảo là "Cứ mặc kệ nàng đi". Như vậy được sao? Như vậy được sao?
Từ An Khê trả lời một chữ "Không!". Không biết lần thứ bao nhiêu, cô xách đao lên điện tìm gặp Chân Nhân Chiêu Minh cãi lí. Ba tháng, cô đã nhốt trong cái nơi quái quỷ này một mùa xuân rồi. Dẫu biết Liên Hương bà bà đã có cuộc sống sung túc hạnh phúc nhưng còn cô? Cô cũng muốn được sống như vậy a.
Thế nhưng, Chân Nhân Chiêu Minh không có trong điện. Công công nói hắn đã ra ngoài từ sáng rồi. Hoàng đế tự ý rời khỏi điện mà cũng không ai cản lại là sao? Công công kiểu gì thế? Từ An Khê thoáng nhăn mày, lại nhận ra đây là cơ hội tốt để bỏ trốn. Cô liền không suy nghĩ, đồ đạc cũng không thu dọn là bao, dùng khinh công bay ra ngoài.
Thật tốt, không khí thật trong lành, không có mùi của quy tắc. Từ An Khê lắc hông hai cái, vươn vai thong dong bước đi. Đi được vài bước lại nghĩ, liệu cô rời đi như vậy có gọi là tuyệt tâm tuyệt tình hay không? Chân Nhân Chiêu Minh cũng coi như bằng hữu, hắn lại còn là hoàng đế của Chân Nhân tộc, không chào từ biết hình như là hơi thất lễ rồi.
Buồn cười, cô đâu biết hắn hiện giờ đang ở đâu? Làm sao đi tìm? Cái ý nghĩ vừa mới nhen nhóm đó lập tức bị cô bóp nát. Không muốn nghĩ tới, nó lại càng quấn lấy. Từ An Khê ôm đầu nhăn trán, cái gì đó đang khiến cô níu kéo vậy?
Chân Nhân Chiêu Minh quỳ một chân bên hai ngôi mộ trong rừng, bên dưới có hoa cúc trắng, bánh và trái cây. Là hắn cất công kêu nhà bếp chuẩn bị từ sớm. Đã lâu lắm rồi cha mẹ hắn không có một bữa ăn ngon. Phải nói là từ trước đến giờ. Nay hắn đã có thể danh chính ngôn thuận khắc tên bọn họ lên bia.
Cuối cùng cha mẹ hắn đã có thể nhắm mắt nơi chín suối rồi. Chân Nhân Chiêu Minh kéo khóe môi, bàn tay vuốt ve nấm mộ bằng đá lạnh ngắt qua năm tháng. Nơi mà thậm chí hắn còn không dám thường xuyên đến thăm, ngay cả ngày giỗ của bọn họ, chỉ sợ hoàng đế phát hiện ra hành tung.
Hắn vẻ vang kể với cha mẹ về chiến công của mình lúc tiêu diệt tiên đế, còn có, hắn đã tìm được Tiểu Vân cô cô rồi. Thì ra, chính là Đặng Vân Du. Ngoài ra, hắn còn tìm thấy một người khác nữa. Nghĩ đến đó, Chân Nhân Chiêu Minh khẽ cười, phủi sa y đứng dậy.
- Sao nàng tới được đây?
Từ An Khê đảo tròng mắt, hai tay chắp sau lưng, do dự đi tới:
- Thật xui xẻo, ta vốn định cược, nếu đến đây gặp ngươi thì sẽ từ biệt một tiếng, còn không thì thôi.
- Từ biệt? Nàng bỏ trốn à? - Hắn rõ ràng nhìn ra được. Dựa vào năng lực của cô, đã sớm có thể thoát ra ngoài. Hắn chỉ là sử dụng cấm vệ miễn cưỡng giữ chân cô lại thôi - Nàng còn chưa trả lời trẫm, sao nàng biết chỗ này?
- Ta làm sao biết ngươi ở đây. - Từ An Khê trợn mắt - Đoán bừa mà thôi. - Rồi cô nhìn đến hai nấm mộ đã khắc chữ bên trên, lòng như có sợi chỉ cứa nhẹ qua - Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ ngươi à?
- Ừ. - Hắn cũng không hỏi tại sao cô biết bọn họ là cha mẹ của hắn - Nàng có biết tại sao trẫm muốn giữ nàng lại không?
Từ An Khê tròn mắt nhìn hắn. Lần đầu tiên Chân Nhân Chiêu Minh nghiêm túc tiết lộ lý do hắn giam giữ cô ba tháng. Chân Nhân Chiêu Minh hít sâu một hơi, cười trào phúng:
- Ít nhất có nàng náo nhiệt trong điện, trẫm sẽ không thấy lạc lõng. Làm hoàng đế của một bộ tộc, có bao nhiêu cô độc nàng có biết không?
Từ An Khê rụt rè nhìn hắn. Nàng không phải không nhìn ra, một pháp sư tiêu diêu tự tại lại chọn đi làm kẻ hầu trong điện hết nửa đời, nửa đời sau, phải dành ra để ngồi trong điện, thay thế kẻ trước đây mình đã hầu hạ. Chỉ nghe đến thôi đã cảm thấy khó chịu rồi.
Chân Nhân Chiêu Minh không muốn bộc lộ vẻ yếu đuối của mình, hắn cũng chưa từng làm vậy. Nhưng bây giờ, đối mặt với cô, hắn lại không muốn nói dối. Từ An Khê tuy điềm tĩnh ít nói nhưng mấy ngày nay nhìn thấy cô nổi loạn cũng rất thú vị. Trái ngược hoàn toàn với người nguyên tắc như hắn, cô là kẻ tùy tiện không ai sánh bằng.
Từ An Khê chính là sợ vẻ mặt đau khổ này của hắn, trái tim vừa căng lên của cô thoáng chốc mềm nhũn. Không phải là dùng chiêu này chứ? Chân Nhân Chiêu Minh rũ mi:
- Đây là lần đầu tiên trẫm viếng thăm đàng hoàng cha mẹ. Lúc ở nhà nàng, nàng nhìn thấy ra nhớ nhung họ. Nhưng những lần trước, nàng không thấy được...
Chân Nhân Chiêu Minh run hai vai. Nếu không có thanh kiếm chống đỡ, có lẽ hắn đã ngã khuỵu xuống đất rồi. Từ An Khê rốt cuộc thu lại biểu tình ngạc nhiên. Đôi mắt tùy ý lướt qua dưới đất, nơi giọt nước gì đó vừa rơi xuống. Nam nhi đại tướng quân mà lại như vậy sao?
Từ An Khê thở dài, bước tới choàng tay ôm hắn, vỗ vỗ lưng an ủi:
- Không phải vậy đâu. Lần trước, ta cũng có gặp huynh. - Chân Nhân Chiêu Minh ngẩng đầu, nhìn về hướng cô chỉ vào phía trong rừng, một hướng vô định nào đó - Ta đã đứng đó. Nhìn huynh mặc áo choàng quỳ trên bia mộ, trò chuyện cùng họ.
- Nàng đang lừa trẫm có phải không? - Hắn chớp mắt hỏi.
- Không đâu. Ta nói thật, ta đã ở đó mà. - Từ An Khê tròn mắt thề thốt.
Đương nhiên là hắn tin. Chỉ là hắn không ngờ thật sự có người nhớ ra hắn. Mặc kệ là cô qua đường hay cố tình nán lại. Cô đã gặp hắn, cũng nhớ hắn. Chân Nhân Chiêu Minh ôm chầm lấy cô. Chính ngay lúc đó, Từ An Khê cho đến suốt đời cũng không quên được lời hắn đã nói "Ta thích nàng".
Rất lâu sau này, Từ An Khê yêu cầu hắn nói lại một lần nữa, hắn đều không nói. Còn ở tương lai gần, thật ra, Từ An Khê vẫn chịu đựng ở lại Chân Nhân điện.