Tuy không thể thoát ra khỏi lồng sắt nhưng giăng kết giới quanh nó thì vẫn được. Vương An Cơ an tĩnh ngồi thiền bên trong. Ở ngoài thành đã loạn cào cào. Xe chở phạm nhân được quân lính kéo đi dọc các con phố. Người dân đổ ra đường, hết chỉ chỏ lại phỉ nhổ. Có nhiều người kích động mà chọi rau và trứng thối.
- Đồ yêu nghiệt. Ngươi mau chết đi!
- Lúc trước hại bọn ta chết đói còn chưa đủ, làm sao hoàng đế còn để ngươi sống cho đến bây giờ.
- Tưởng có pháp thuật thì ngon lắm sao?
- Thiêu chết nó đi!
- Thiêu chết nó đi!
- Thiêu chết nó đi!
Dần dần, tiếng hô vang ở phía dưới càng nhiều. Quân lính nhanh chóng vận chuyển phạm nhân về, không dám chậm trễ. Triệu Thuỵ Miên nhăn nhó, tức chẳng thể làm gì. Một bà thím cũng đi theo đoàn người, mân me lại gần cái lồng sắt, chỉ vào mặt Triệu Thuỵ Miên:
- Con quỷ cái, mày mới đi chết đi. Là một pháp sư, mày sao có thể đi theo loại yêu nghiệt đó? - Người đàn bà ném trứng về phía cô. Nháy mắt, Triệu Thuỵ Miên quát lên.
- Bà già thối, ta làm gì mặc xác ta, liên quan gì đến bà. Ở nhà mà lo nuôi dạy chồng con cho tốt đi.
- Đê tiện, còn dám nhắc đến chồng con bà à. - Người đàn bà xắn tay áo, dẩu mỏ lên - Cái thứ hồ ly tinh, chỉ biết đi theo nam nhân. Mày đáng lẽ cũng phải bị thiêu sống như nó mới đúng. Thương nhau lắm mà, vậy thì chết cùng nhau đi.
- Chết thì chết. Sợ cái quái gì. - Triệu Thuỵ Miên chống nạnh nói - Tốt nhất mà nên coi chừng cái mạng già đi, đợi ta ra khỏi đây sẽ tìm bà tính sổ. Bà già thối.
Người đàn bà còn định nói thêm gì đó, đã bị hất bay ra xa, xa gần cả dặm, đến khi không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Dân chúng hoảng hốt, người gì đó vừa định lên tiếng đã im bặt. Vương An Cơ mở mắt, nhìn chằm chằm xuống dưới:
- Còn định nói gì không?
Suốt chặng đường đi về sau đó, đường phố cực kỳ im lặng. Nếu chăng có người liều mạng xông ra thì cũng bị đánh cho tơi bời đến không mở miệng nổi. Người đánh không phải Vương An Cơ. Người đánh là dân chúng, bọn họ sợ lại bị liên luỵ như người đàn bà lúc nãy. Triệu Thuỵ Miên bị ảnh hưởng bởi không khí quái dị cũng khép nép lại.
- Vương An Cơ, huynh định làm gì?
- Muội nói xem.
- Muội... nói thế nào? Muội đâu biết gì. - Triệu Thuỵ Miên lơ là nhìn lên khung sắt trên đầu đang đung đưa lắc lư. Vương An Cơ mở mắt, đôi mắt tối đen sâu hun hút nhìn cô.
- Chẳng phải lúc nãy còn kêu "Chết thì chết. Sợ cái quái gì" kia mà. - Hắn nhướng cao mày, thích thú nhìn biểu hiện lúng túng của cô.
- Ách, cái đó, nói cho mạnh miệng mà thôi. Huynh tin thật à? Đừng tin.
- Ồ? Vậy mà ta cứ mừng thầm. Cuối cùng muội cũng chịu hy sinh chút gì đó vì ta.
Nói xong lời này, đột nhiên Vương An Cơ thật sự thấy vui vẻ trong lòng, không hiểu nổi tại sao. Vốn chỉ muốn chọc ghẹo Triệu Thuỵ Miên một chút, lại thành ra vạch trần thật. Triệu Thuỵ Miên mất tự nhiên, lại lí nhí:
- Đâu có.
Vương An Cơ chỉ cười, không nói gì thêm nữa. Lồng sắt đã nhanh chóng được đưa vào điện, nhưng là để ở bên ngoài. Hoàng đế vì muốn đích thân kiểm chứng, đã đứng đội nắng biết bao lâu.
Hoàng đế chỉ cười ha ha một tiếng, tựa như một lão già tâm thần. Triệu Thụy Miên mở mắt nhìn lão, thấy hơi nhảm nhí. Không ngờ có một ngày lại bị lão bắt được, tự nhủ rằng sau này phải trau dồi thêm pháp thuật mới được. Vương An Cơ tĩnh tâm bên cạnh, không để ý là bao.
Hoàng đế ra lệnh nhốt bọn họ vào ngục, không được để trốn thoát. Giờ ngọ ngày mai, xử trảm. Chỉ là chém đầu thôi mà, dù sao cô sống cũng đã lâu rồi. Còn Vương An Cơ, hắn thừa sức hồi sinh lại được. Bị tống vào ngục tối, mà thực ra vẫn bị giam trong cái lồng sắt đó, bọn họ chỉ được chuyển đến một địa điểm mới thôi.
- Vương An Cơ, muội muốn hỏi huynh một việc, trả lời đi. - Triệu Thụy Miên cầm cọng rơm dưới chân ngoe nguẩy. Hắn rốt cuộc cũng chuyển tầm mắt sang cô - Người đó... là người yêu cũ của huynh à?
- Muội nói Tiểu Tuyết? - Cô gật đầu, lấm lét không dám nhìn thẳng. Vương An Cơ không hề lúng túng hay buồn bã, điềm đạm trả lời - Nàng ấy là người quan trọng nhất đối với ta.
- Tiểu Tuyết... - Triệu Thụy Miên có chút thất vọng trong mắt. Dẫu tưởng rằng nàng đã bỏ đi, hắn sẽ nguôi ngoai trong lòng. Cô lại quên mất một điều, Vương An Cơ rất chung tình.
- Nhưng nàng ấy đã lựa chọn thiên hạ, cũng không chọn ta. - Nhắc lại Tiểu Tuyết, cho dù qua thêm 300 năm nữa hắn cũng không quên được nét mặt xinh đẹp như tuyết của nàng - Ta đã nói, ta sẽ thành toàn cho nàng.
- Ồ...
Triệu Thụy Miên không hỏi thêm nữa, mà cũng chẳng biết phải hỏi gì. Bởi vì cái gì cô cũng biết rồi. Lại còn biết hắn vẫn còn nhớ nhung nàng rất nhiều. Như vậy còn chưa đủ hay sao? Trước khi chết, biết được chuyện này cũng chẳng mấy vui vẻ.
- Vậy còn muội?
- Muội?
- Tên đó... cũng rất quan trọng với muội kia mà. - Vương An Cơ không thường có thói quen hỏi chuyện của người khác. Nhưng cô đã gợi chuyện, làm hắn cũng tò mò.
Triệu Thụy Miên lập tức hiểu được hắn đang ám chỉ ai. Không giống Vương An Cơ, Triệu Thụy Miên sững sờ, ánh mắt đượm buồn, còn có đau lòng. Hắn không quen nhìn thấy cô như thế này, nhưng đã lỡ hỏi ra miệng rồi.
- Tô Thiển... là nuối tiếc lớn nhất của muội.
Chỉ một câu nói, đã bộc lộ hết cả tâm tình của Triệu Thụy Miên. Cả hai rơi vào trầm mặc. Bất cứ ai cũng có quá khứ của mình. Vương An Cơ có Dạ Như Tuyết, Triệu Thụy Miên lại có Tô Thiển. Chẳng ai muốn nhắc lại. Nếu không nhờ có xà tinh, Triệu Thụy Miên cũng không biết Vương An Cơ đã có một mối tình sống chết như vậy.
Thì ra, hắn cũng biết yêu một người. Chỉ là bây giờ người đó không có ở đây mà thôi. Cô muốn hỏi hắn, nếu như bây giờ Dạ Như Tuyết muốn quay trở lại, hắn có bằng lòng tha thứ cho nàng hay không? Nhưng thâm tâm lại không muốn nghe đáp án.
Ngày mai có xảy ra hiện tượng nhật thực. Bất kì pháp sư nào cũng biết điều đó. Giờ ngọ. Mặt trời kéo qua đỉnh sào. Lồng sắc nục nịch được đẩy ra ngoài pháp trường. Dân chúng đã kéo đến đông đúc. Vẻ mặt ai nấy cũng hớn hở thấy rõ.
Triệu Thụy Miên bởi vì tối qua mất ngủ mà hai mắt lờ đờ. Bỗng nghe Vương An Cơ bên cạnh thốt lên một tiếng "Tiểu Tuyết!", cô ngẩng mặt. Không rõ rằng hắn đang lẩm bẩm thật hay đang mơ màng. Vương An Cơ mờ mịt nhìn về phía hoàng đế Chân Nhân đang ngồi trên ghế bào.
Thật. Là thật. Hắn thấy Tiểu Tuyết. Người đó chắc chắn là Tiểu Tuyết. Thế nhưng, tại sao nàng lại là Tần quý phi chứ? Triệu Thụy Miên mở lớn mắt, người nọ giống hệt trong trí nhớ của Vương An Cơ, Dạ Như Tuyết.
Tần quý phi nhìn thấy Vương An Cơ thì thoáng giật mình, sững sờ nhìn hắn thật lâu. Ánh mắt vui mừng, dịu dàng, cũng bất đắc dĩ. Sau đó hoàng đế đi bên cạnh nhắc nàng, nàng mới lúng túng dời tầm mắt. Nàng nhận ra hắn. Khóe môi Vương An Cơ khẽ nhếch lên, Triệu Thụy Miên thấy rõ điều đó. Điều thắc mắc tối qua của cô cuối cùng cũng được giải đáp rồi.
Ông trời thật trớ trêu. Một yêu hồ lại đường đường leo lên vị trí quý phi, không biết đã nỗ lực như thế nào. Tần quý phi yêu kiều đút trái cây cho hoàng đế. Vương An Cơ chứng kiến toàn bộ. Trái tim lạnh lẽo. Hắn không ngờ lại là Tần quý phi được sủng ái bên cạnh hoàng đế. Nàng tình nguyện bỏ hắn để đến với một lão già. Càng nghĩ, hắn càng không khỏi chua xót trong lòng.
Tới đúng giờ, mặt trời dần bị che khuất sau bóng tròn. Dân chúng phấn khích "Ồ" lên một tiếng. Còn đối với Triệu Thụy Miên, cho dù có tối đêm cũng nhìn rõ mồn một ánh mắt Vương An Cơ trao cho Dạ Như Tuyết, đang đóng vai Tần quý phi ngồi trên kia.
Hoàng đế hạ lệnh tới giờ. Thị vệ bên cạnh đốt đuốc lửa, lửa nóng hừng hực hong khô cả hốc mắt của cô. Hoàng đế ngồi trên cao, cười thỏa mãn. Cuối cùng lão đã thành công rồi, bắt được Vương An Cơ, cũng giả vờ thiêu đốt hắn. Đợi khi thành công, lão sẽ chế biến hắn thành món ăn ngon nhất trần đời.
Vút... Bỗng một mũi tên sượt qua. Khi bóng đen che lấp hoàn toàn mặt trời, trên cổ hoàng đế rướm máu. Tần quý phi thét lên một tiếng. Thị vệ được báo động lập tức xách gươm giáo bảo vệ hoàng đế.
- Có thích khách. - Hắc Tiêu là thị vệ gần nhất, rút đao đứng chắn trước hoàng đế.