Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 46: Ta chính là Vân nhi

Tần Tuệ Minh ôm chặt cô vào lòng, thỏ thẻ bên tai. Tuy sức khỏe suy nhược nhưng tâm can mạnh mẽ như sắt thép. Đặng Vân Du biết, hắn nói là sẽ làm, hắn đã đợi cô 300 năm, rồi sẽ đợi cô thêm 300 năm nữa, 300 năm nữa. Nhưng cô không muốn hắn cứ phí hoài tuổi đời của mình vì một con người như cô. Cô muốn hắn tìm một nữ thủy quái có thể sống mãi không chết như hắn, cùng sống cùng chết, cùng trẻ cùng già.

Trong cô đang là hai thái cực đấu tranh dữ dội. Đặng Vân Du thích hắn, rất thích hắn. Cuộc đời này chưa từng thích ai ngoài hắn. Nhưng ngoại trừ tất cả, chỉ có hắn cô mới buông bỏ được. Chuyện Vương An Cơ nay mai sẽ nhanh chóng giải quyết, bọn họ sẽ lại tìm cách giết hoàng đế. Hắn đợi, có ích gì?

- Khoan nói đã. Chàng phải ăn cháo, đã mấy ngày chàng chưa ăn gì rồi?

- Nàng cũng ốm vậy. Hay là cùng ăn với ta đi.

Tần Tuệ Minh buông tay, vuốt tóc cô. Tựa như muốn ngắm thật kĩ dung nhan sau bao ngày nhung nhớ. Đặng Vân Du suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hắn kêu cung nữ vào, dọn một bàn thức ăn. Cung nữ vui mừng như trẩy hội, chạy ra ngoài vội vàng chuẩn bị.

Đặng Vân Du ra sảnh đợi hắn. Tốc độ cung nữ quả thật là nhanh. Cô kéo một người hỏi, quận chúa đâu rồi. Họ nói quận chúa đi lên chùa bái phật rồi. Thành tâm như vậy? Không nhìn ra quận chúa là người kính phật.

- Cô nương không biết rồi. Từ khi đại vương bị bệnh đến nay đã gần hai tháng. Ngày nào quận chúa cũng đi cầu nguyện.

Ngày nào cũng đi sao? Hôm đó, Đặng Vân Du đề nghị cắt bỏ miếng thịt, quận chúa tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng luôn hỏi xem cô có đau không, nếu không thì đánh ngất rồi lấy, tỉnh dậy sẽ đỡ đau hơn. Nhưng sự việc cấp bách, Đặng Vân Du đành phải làm liều. Không ngờ, chuyện đó lại mang đến phiền phức lớn cho quận chúa.

Tần Tuệ Minh đã thay quần áo sạch sẽ. Trừ có hơi tiều tụy ra thì cũng giống trước kia. Thấy cô ngồi thẫn thờ suy tư, vẻ mặt ngốc nghếch thì buồn cười:

- Nàng đang nghĩ gì vậy? - Tần Tuệ Minh ngồi cạnh cô, vuốt tóc xoa đầu. Cung nữ lập tức dọn chén đũa, đứng bên cạnh, coi như không thấy gì. Nhưng Đặng Vân Du thì xấu hổ vô cùng, cô né tránh bàn tay của hắn.


- Ở đây nhiều người. Chàng bớt phóng túng lại đi. - Tần Tuệ Minh vậy mà không vui. Nháy mắt, tất cả cung nữ đều không đành lòng lui ra. Tần Tuệ Minh gắp một miếng thịt kho vào chén cô.

- Ăn nhiều một chút. Đầu bếp làm ngon lắm.

- Chàng mới cần phải ăn nhiều thịt. Bây giờ chàng chỉ được phép ăn cháo thôi, ăn cơm mà bụng rỗng sẽ khó tiêu. - Sắc mặt hắn thoáng cứng đờ.

- Ta không ăn thịt.

- Tại sao? Chàng là thủy quái mà. - Hai cái đó thì liên quan gì đến nhau? Tần Tuệ Minh liếc cô rồi nói.

- Ta phát tâm ăn chay. Nàng không cần bận tâm.

- Ăn chay cái gì? Không ăn nhiều đạm sao được. Chàng mau ăn ngay đi. - Đặng Vân Du nghiêm mặt, dẹp hết đồ trên bàn sang một bên, đẩy bát cháo thịt đến trước mặt hắn. Tần Tuệ Minh nhìn rồi nhíu mày, mùi thịt khiến hắn khó chịu.

- Ta không ăn.

- Rốt cuộc chàng bị làm sao? Chàng không nói, em đi hỏi quận chúa. - Tần Tuệ Minh giữ tay cô lại, thở dài, bất lực kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi nói.

- Ta, ngửi thấy mùi thịt thì lại buồn nôn. - Nhìn mặt mày nhăn nhó của cô, hắn nói tiếp - Là vì... chén cháo đó của nàng. Làm ta cứ bị ám ảnh, trong đó chắc chắn là thịt của nàng, ta đang ăn thịt nàng. Cho nên...


- Cho nên chàng mới không ăn thịt? Chàng điên rồi. Em cũng là người mà, thịt đâu cho chàng ăn nhiều như vậy. Chẳng lẽ chàng muốn ăn cả em hả? - Đặng Vân Du vừa nói xong liền phát giác có cái gì đó không đúng. Hắng giọng một cái - Tóm lại em không sao. Chàng đừng nghĩ lung tung.

- Ta vẫn không ăn được. Hay là, nàng đút đi.

- Đút cái gì?

Đặng Vân Du trợn mắt, thấy Tần Tuệ Minh lần đầu có dáng vẻ e thẹn như thiếu nữ, lại có khí bá đạo muốn được voi đòi tiên, cô liền biết trong đầu hắn đang tính toán cái gì. Mặc dù cô là con người hiện đại nhưng chuyện bừa bãi vậy không thể làm.

- Chàng mau ăn hết đi. Còn không hôm nay đừng hòng nói chuyện với em.

Đặng Vân Du nói xong, tự ngồi một bên gắp đồ ăn, thật sự không thèm để ý gì đến hắn nữa. Tần Tuệ Minh làu bàu, đạp đạp mấy cái cũng không ăn thua, bèn nén cơn buồn nôn lại, chỉ xem như ăn cháo trắng thôi, không có vấn đề gì cả.

Thật ra, mấu chốt nằm ở chỗ tâm lý của hắn mà thôi. Tần Tuệ Minh ăn ngon như vậy, ám ảnh chỗ nào chứ? Đặng Vân Du vui vẻ ăn món ngon. Đến khi dọn món tráng miệng lên thì mới nhớ ra nhiệm vụ quan trọng của mình.

- Đúng rồi, còn Vương An Cơ và Thụy Miên nữa.

- Lần nào đi qua nàng cũng dắt theo bọn họ sao?


Tần Tuệ Minh sa sầm hỏi. Phải nói là cả hai bọn họ, hắn đều không có ấn tượng tốt. Một kẻ đáng ghét, kẻ còn lại đáng ghét hơn. Vậy mà ba lần bảy lượt đều là do hắn cứu. Đặng Vân Du dở khóc dở cười:

- Là bọn họ dẫn em theo mới đúng. Bây giờ hoàng đế đang truy nã ba tụi em. Em thì không sao rồi, còn bọn họ...

- Nàng đương nhiên không sao. Có ta ở đây rồi.

Tần Tuệ Minh vươn tay ôm cô vào lòng. Trên người cô bắt đầu phát ra mùi hương quen thuộc, có lẽ đan dược bắt đầu hết tác dụng rồi. Đặng Vân Du ngốc đầu nhìn hắn, tủm tỉm cười:

- Em muốn đi tìm họ. Bọn họ còn chưa giết được hoàng đế.

- Còn dám giết cả hoàng đế à? Chơi cũng được đấy.

- Suýt giết được thôi. Chàng đưa em đi tìm họ nha? - Đặng Vân Du kéo góc áo hắn, đôi mắt sáng long lanh như cún con. Tần Tuệ Minh thấp giọng cười, hôn một cái thật vang. Cô muốn gì, hắn cũng đều chiều hết.

- Được.

Triệu Thụy Miên mở mắt, cánh tay phải nặng đến mức không cử động được. Thì ra là bị tê tạm thời, còn có một cục vải bó, chắc phải cả đống, bó đến nỗi bàn tay cô tím lại vì không được lưu thông. Cô nhìn quanh hang động một hồi. Chỉ có tiếng thác nước bên tai là ngày đêm không ngừng nghỉ, còn Vương An Cơ thì không thấy đâu nữa. Triệu Thụy Miên chống tay ngồi dậy. Bên cạnh là đống tro còn ấm. Chắc là do hắn đốt lên.

Vừa nghĩ đến đó, Vương An Cơ đã trở về. Thấy cô tỉnh lại, hắn thoáng nét vui mừng. Đặt hết củi trong tay xuống, Vương An Cơ vắn áo bắt mạch cho cô. Triệu Thụy Miên còn không biết hắn có tài nghệ này.

- Mạch ổn, nhưng hơi yếu. Mấy ngày nay không thể kiếm ra thứ gì cho cô ăn. Ta đưa cô ra ngoài, chúng ta bắt thú ăn bồi bổ cho cô.

- Ừm.


Triệu Thụy Miên phát hiện cổ họng mình như bị teo lại, chỉ phát ra được tiếng ậm ừ yếu ớt. Mà cô cũng lười nói thêm điều gì. Vương An Cơ cõng cô trên lưng, phi ra ngoài thác nước. Nước không làm ướt nổi người cô, vì hắn đã làm phép che chắn rồi.

Vương An Cơ không tốn chút sức nào đã đứng vững trên mặt đất. Đã không biết bao nhiêu ngày trôi qua, bọn họ không ra ngoài. Triệu Thụy Miên cựa quậy:

- Cho ta xuống.

- Ngồi yên đi, cô chưa đủ sức đâu. Cứ để ta cõng.

Triệu Thụy MIên cũng không ý kiến nữa. Cô sợ hắn mệt, cũng ngại để hắn cõng đi thế này. Trái lại, Vương An Cơ không có gì khác lạ. Chung quy lại, là cô đã cứu hắn, chút báo đáp này thì có là gì.

Vương An Cơ đã cõng cô đi rất lâu cũng chưa tìm được con thú nào có thể làm thịt. Chắc chỗ này là rừng hoang rồi. Bọn họ thật xui xẻo. Triệu Thụy Miên gật gà gật gù trên lưng hắn, nhưng vẫn giữ cho mình tỉnh táo.

Đi thêm một lát, trời bắt đầu lạnh. Cơ thể nhạy cảm nhanh chóng rùng mình. Cô nép sát vào lưng hắn, vòng tay siết chặt cổ hắn hơn. Vương An Cơ hiểu ý, cơ thể liền tỏa ra một luồng ấm khí. Rất thoải mái.

Triệu Thụy Miên có rất nhiều điều muốn hỏi hắn. Tại sao tối đó hắn không nhanh tay giết hoàng đế? Cô nhớ rõ hắn đã một phút chần chừ để hoàng đế có thể ra tay. Điều gì làm hắn lơ đãng? Điều gì có thể thu hút hắn đến thế? Nhưng không tiện. Cô cảm nhận được hắn có lí do riêng của mình. Quá khứ ngàn năm sâu hun hút của hắn, tựa như chẳng ai xâm nhập được. Cả người hắn phát ra mùi vị sạch sẽ, nghiêng đầu hỏi cô:

- Chúng ta nghỉ một lát nhé. - Vương An Cơ đặt cô ngồi dựa trên một thân cây lớn. Huơ một cái đã mang đống củi lúc nãy tìm được, đốt lửa. Ấm áp làm cô khá hơn nhiều. Vương An Cơ thấy cô càng ngày càng yếu thì muốn đi tìm thức ăn - Cô ở đây, ta đi tìm thức ăn một lát sẽ về.

Cô không có ý kiến. Triệu Thụy Miên nhắm mắt. Cô lại rơi vào trạng thái miên man. Tựa như đã thiếp đi rất lâu rồi nhưng kì thực chỉ mới có nửa tiếng trôi qua. Cô nghe thấy tiếng động lớn phát ra phía bên kia. Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Vương An Cơ rất nhanh liền đứng chắn trước mặt cô. Nhanh đến nỗi, lá cây vừa rụng còn chưa kịp chạm mặt đất. Nhưng sinh vật kia còn nhanh hơn nhiều. Nó kì thực là một con xà khổng lồ. Xem ra loài xà rất thích Vương An Cơ. Ngay cả Thất tinh vương còn muốn ăn thịt hắn kia mà.