Đặng Vân Du hì hục chạy ra ngoài. Xem như nhiệm vụ của cô đến đây là xong. Đặng Vân Du định trở lại xem tình hình của hoàng đế thì lão đã tự vác xác đến. Lão công công cũng đến. Gương mặt đánh phấn trắng bệt lắp bắp, Dương công công không ngừng kêu người giữ thủy quái lại nhưng Tần Tuệ Minh chỉ cần đẩy mình một cái cũng có thể thoát ra.
Yến tiệc đã giải tán từ lâu, hoàng đế không còn tâm trạng chơi đùa, chỉ lo lắng nhìn đống thị vệ vô dụng bị đánh bặt ra ngoài, vất vả gượng dậy. Toàn biệt viện phút chốc sáng bừng lên. Đuốc lửa xuất hiện khắp nơi.
Bây giờ thì Đặng Vân Du đã khẳng định, lão hoàng đế này chính là lão hoàng đế kia. Bao nhiêu năm mà lão vẫn sống nhăn răng. Không kể đến việc Chân Nhân tộc chỉ sống tối đa 150 năm, lão đã dùng tu vi của yêu quái để duy trì tuổi thọ. Vậy lão có khác gì bọn yêu quái đâu chứ?
Đặng Vân Du căm hận nhìn lão. Tần Tuệ Minh vùng một cái, thân thể thủy quái biến thành một thiếu niên tuấn tú, sáng hơn bất kì ngọn đuốc nào trong đêm. Đám thị vệ phút chốc ngẩng người. Đây chính là thủy quái bị giam cầm trong ngục sao? Sao lại xinh đẹp như vậy?
Đặng Vân Du còn chưa kịp vui mừng vì gặp lại hắn, Dương công công bên cạnh đã chỉ cô quát lên:
- Cô ta là ai? Tại sao lại để người lạ vào trong này?
Đặng Vân Du rụt cổ, nhìn nhìn ra phía sau, nhưng không có ai ở phía sau cả. Cô khẽ rùng mình. Phút chốc nhận ra sự thật tàn khốc, đó là đan được đã hết công dụng rồi. Hoàng đế gay gắt chỉ thẳng vào cô:
- Mau bắt thích khách lại.
Đặng Vân Du hỡi ôi co chân chạy. Phía sau thiên binh vạn mã đuổi theo, cô lại loanh quanh chạy trong biệt viện như một con chuột nhỏ. Số cô không lẽ đến đây đã tận rồi hay sao?
Quân lính đuổi đến tận nơi. Miệng không ngừng hét "Đứng lại". Đặng Vân Du khóc không ra nước mắt. Tay không ngừng lục lọi trong túi xem có thứ gì uống được hay không. Ngặt nỗi là giờ cô đang bận tìm đường tẩu thoát, không có mắt để xem thử đan dược đang cầm là cái loại gì. Phút chốc, cổ tay bị nắm lấy, Đặng Vân Du vội la oai oải:
- Đừng bắt tôi. Đừng bắt tôi. Tôi không biết gì cả, chỉ là lạc đường thôi...
Đặng Vân Du ăn nói loạn xạ. Kỳ lạ là quân lính kia không la lớn cái gì, chỉ túm tay cô kéo về phía hắn. Đặng Vân Du ngửi thấy một mùi nước sông thoang thoảng, bàn tay chạm vào cơ thể mát lạnh. Xúc cảm của lụa áo làm cô tỉnh táo. Đặng Vân Du nhìn lại, hóa ra là thiếu niên hai mắt hẹp dài, tóc xõa tung bay, siết chặt eo cô. Đột phá giữa vòng vây của quân lính, vọt thẳng lên trời.
Đặng Vân Du cảm thấy, thiên ngôn vạn ngữ cũng không miêu tả được cảm xúc lúc nãy. Giống như lúc ở Thiên gia môn, cũng có cái khác. Nhìn Tần Tuệ Minh khỏe mạnh lúc này, thật tốt. Tần Tuệ Minh nhíu mày, thả cô nương trong ngực xuống đất. Vậy mà người nọ vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn. Trên mặt hắn có cái gì kỳ lạ sao?
- Ngươi nhìn cái gì?
Đặng Vân Du giật mình, miệng khép lại. Thức thời nhận ra Tần Tuệ Minh đã nhìn thấy mình, cô che mặt. Không được, sau này bọn họ còn gặp nhau, không thể gặp ngay lúc này.
- Đa tạ đã cứu giúp. - Đặng Vân Du vội xoay người đi. Tần Tuệ Minh kì quái nhìn theo. Bỗng nhiên nhớ ra mình vì sao được cứu thoát.
- Ngươi là người đã cứu ta? - Cô nương này nhìn qua cũng bình thường nhưng lại có năng lực khác thường. Che giấu để đi vào điện, còn cứu thoát được hắn, càng không phải dễ. Đặng Vân Du sững người lại.
- Ngươi... ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chẳng biết cái gì đâu.
Dứt lời, phía xa xa có tiếng cười ha hả vang lên. Đạo trưởng đứng phía bên kia sông cất tiếng cười, vang vọng sang cả bên này. Đặng Vân Du thấy khung cảnh này phút chốc quen thuộc.
- Thủy Dạ Hầu, ngươi tẩu thoát cũng nhanh quá.
- Lão già... - Đặng Vân Du hoảng sợ che miệng lại.
Lão già đại sư? Chính là tên ăn thịt người. Hóa ra nơi này chính là sông Hà, phía dưới là cung điện của Tần Tuệ Minh, bên kia là Thiên gia môn của đại sư ăn thịt người. Hóa ra bọn họ đã quen biết từ lâu. Hơn nữa, bây giờ nhìn lão ta trẻ như cha của Triệu Thụy Miên. Mắt ánh lên tia ngoan độc, lão phất cây gậy trong tay.
- Thông tin của ngươi cũng nhanh quá.
Tần Tuệ Minh nheo mắt. Làm sao lão trong thời gian ngắn lại biết được hắn đã trốn thoát, lại còn biết được hắn sẽ đến nơi này? Tần Tuệ Minh nhìn sang người bên cạnh. Lúc nãy hình như cô vừa kêu lên.
Đặng Vân Du cảm thấy hơi thở của mình bị rút cạn. Tần Tuệ Minh ra sức bóp cổ cô, hai chân cô nhấc lên khỏi mặt đất. Đặng Vân Du tím tái, kêu không lên tiếng. Tên này vừa mới yếu như sắp chết sao giờ lại khỏe mạnh như vậy.
- Là ngươi báo cho lão ta?
Đặng Vân Du khổ sở lắc đầu.
- Không phải... không phải ta...
Tần Tuệ Minh nghiến răng, bóp chặt tay hơn nữa. Đặng Vân Du sắp không xong rồi. Đời này chưa hoàn thành tâm nguyện đã phải chết ở nơi xa lạ, lại còn là trong quá khứ. Đang sắp ngạt thở đến nơi, bỗng bên tai vang lên tiếng chuông lanh lảnh. Đại sư hiển nhiên đã đạp chân bay sang bên này. Càng đến gần hắn, chuông càng kêu to.
- Vô ích thôi. Cho dù bây giờ ngươi giết cô ta rồi, ta cũng có thể biết ngươi đang ở đâu.
Tần Tuệ Minh nhíu mày nhìn cái chuông trong tay lão, mấy ngón tay thả lòng dần. Hắn thô bạo ném Đặng Vân Du ra xa. Lưng cô đụng trúng thân cây đau điếng. Khốn kiếp Tần Tuệ Minh. Ngươi dám đối xử với ân nhân như vậy.
- Vậy để ta khai thông cho ngươi.
Tần Tuệ Minh huơ tay, gió lốc nổi lên. Nước sông dâng cao ngùn ngụt. Đại sư kia cũng không kém cạnh. Sức mạnh của lão có thể so sánh với mấy bậc pháp sư. Cả hai đánh nhau ác liệt. Đặng Vân Du mặt mày sa sầm, chống người đứng dậy. Thắt lưng đau đớn, cô nhìn hai người kia vẫn còn đang đánh nhau.
Phần thắng đương nhiên nghiêng về Tần Tuệ Minh. Đại sư càng ngày càng chống đỡ. Mà Tần Tuệ Minh dần dần cũng chuyển sang thế tấn công. Bỗng cô nhìn thấy thứ gì đó lóe sáng ở dưới mặt sông. Còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì một giọng nói đã vang lên.
- Đại ca, muội giúp huynh.
Thì ra là Long nhi quận chúa, cũng chính là muội muội của Tần Tuệ Minh. Chà, so với mấy năm sau, bây giờ quận chúa trông có vẻ ngây thơ hơn nhiều. Tần Tuệ Minh chưa kịp phản ứng đã thấy quận chúa nhảy vào.
Đại sư quỷ quyệt phút chốc nảy sinh ý đồ, tìm ra được cái phao cứu sinh. Lão suýt chút nữa phải chết trong tay Tần Tuệ Minh, may mà có quận chúa. Tuy mang danh quận chúa nhưng pháp lực cũng chẳng đến đâu. Vì vậy mà quận chúa không những không giúp được, mà còn bị biến thành con tin. Đặng Vân Du há hốc mồm.
- Đại ca, cứu muội với.
Đặng Vân Du không ngờ quận chúa hung hăng cũng có ngày khóc nhè trong tay người khác. Tần Tuệ Minh siết chặt tay, không dám ra đòn thêm.
- Thả Long nhi ra.
- Ta sẽ thả cô ta. Nếu như ngươi hứa sẽ không đuổi theo.
- Được thôi. Ta hứa.
Đại sư không ngờ sẽ dễ dàng như vậy. Nhưng nhìn quyết định dứt khoát của Tần Tuệ Minh, càng cho thấy quận chúa có địa vị quan trọng trong lòng hắn. Lão cũng không dám coi thường lời hứa của hắn.
Đại sư biết vết thương của mình không thể chậm trễ nữa, buông quận chúa ra, quay đầu biến mất. Quận chúa ngả vào lòng Tần Tuệ Minh khóc nức nở. Đặng Vân Du thấy không có phận sự gì nữa thì mon men rời đi. Triệu Thụy Miên chắc đang lo lắm.
- Đứng lại!
Đặng Vân Du giật thót. Tên này sao lại đáng sợ như vậy?
- Trước khi ta hiểu rõ ý đồ của ngươi thì không được rời khỏi đây nửa bước.
- Ý đồ gì chứ? Ta chẳng có ý đồ gì cả.
- Ta kêu ngươi ở lại thì ở lại.
Đặng Vân Du run rẩy, nhìn người trước mắt dìu em gái đi xuống nước. Phía dưới mở ra một con đường đi xuống thủy cung. Cũng không phải lần đầu tiên. Tần Tuệ Minh thấy cô vẫn còn đứng sững một chỗ thì tưởng cô sợ.
- Đứng đó làm gì?
- Cái đó... huynh không cho ta ăn dược. Sao ta thở nổi?
- Làm sao ngươi biết chỗ ta có loại dược đó? - Tần Tuệ Minh suýt chút nữa quên mất, nhưng càng làm hắn nghi ngờ hơn là, Đặng Vân Du biết quá nhiều. Thậm chí có một số chuyện chỉ có cô biết.
- À ta... ta nghe có người kể lại. Nói là nếu muốn đi xuống nước phải ăn một loại dược.
Đặng Vân Du túng quẫn giải thích, thầm mong là hắn không nghi ngờ điều gì. Tần Tuệ Minh một tay dìu quận chúa, một tay thúc một cái. Đặng Vân Du thấy mình khó thở, há miệng ra, thức thì thứ gì đó chui tọt vào họng cô.
Đặng Vân Du gần như mắc cổ. Thấy Tần Tuệ Minh hừ một tiếng rồi đi mất. Tóm lại, cô vẫn thích Tần Tuệ Minh sau này hơn, ôn nhu nho nhã. Tuy rằng vô tình nhưng không tuyệt tình giống như bây giờ. Đặng Vân Du lẽo đẽo theo sau. Thủy cung nguy nga tráng lệ hơn nhiều.
Có lẽ thời gian sau này, Tần Tuệ Minh bị Triệu Thụy Miên nhốt lại nên nhà không có chủ, trở nên buồn tẻ hơn. Trái lại, nơi đây giống như của bậc đế vương. Tần Tuệ Minh trở về giống như đấng cứu thế, cung nữ và thị vệ nghênh đón nồng hậu. Quận chúa được dìu vào nghỉ ngơi.
Thị vệ thấy cô đi theo sau Tần Tuệ Minh thì không dám ngăn lại, để mặc cho cô vào trong. Tần Tuệ Minh ngồi chễm chệ trên ghế, vác hai tay hai bên, cung nữ lập tức châm trà, quạt mát, xoa bóp. Hưởng thụ giống như vua chúa.
Đặng Vân Du lúng túng dời tầm mắt. Tuy là hắn được đãi ngộ cao như vậy nhưng vẻ mặt không có gì là sung sướng, trái lại nhìn cô đánh giá. Đặng Vân Du liên tục nghĩ đến tổng tài trong ngôn tình. Không phải sẽ đem cô làm đồ chơi tình ái chứ? Chắc Tần Tuệ Minh cũng không có sở thích nhàm chán như vậy đâu.