Hạ Sính Đình dạo này có phần buồn bực, mẫu thân đại nhân ép cô đi xem mắt quá gắt, gần như mỗi cuối tuần đều thu xếp, cô trốn được thì trốn, không trốn nổi lại phải ăn mặc kì quái, hóa trang kinh khủng, hù cho người ta bỏ chạy rồi tính sau. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn người đang ngồi trước mặt cô đây.
Anh ta bình thản như không, chìa tay ra: “Chào cô, tôi là Lăng Thiên Ý.”
“Hạ Sính Đình.” Cô uể oải nói.
Lăng Thiên Ý cười tươi: “Cách ăn mặc của cô Hạ đây rất có phong cách.”
Hạ Sính Đình lườm anh, người này hoặc là có tật ở mắt, hoặc là nối dối trắng trợn, nhưng vẻ mặt anh ta rất thành thật không nhìn ra chút dối trá nào.
Lăng Thiên Ý có vẻ rất vui, vui cười vừa uống café, chậm rãi nói: “Cô Hạ, chúng ta đã từng gặp nhau.”
Hạ Sính Đình giật mình, năm nào tháng nào giờ nào, sao cô hoàn toàn không có ấn tượng.
“Tôi nhắc một chút nhé.” Lăng Thiên Ý nheo mắt cười: “Bệnh viện.”
Hạ Sính Đình vẫn mơ hồ, sao không nhớ ra nổi.
“Xem ra ngoại hình của tôi quá tầm thường, không để cho cô lại ấn tượng gì.” Lăng Thiên Ý không khỏi tự trào phúng.
Hạ Sính Đình cười khan mấy tiếng.
“Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, bệnh viện RJ, cô đụng vào tôi.” Lăng Thiên Ý nói nhẹ nhàng ngắn gọn, mắt nhìn cô chăm chú.
Anh nói tới đây, Hạ Sính Đình cuối cùng cũng nhớ ra. Hôm đó cô tỏ tình thất bại lần thứ n với Dương Dận, dang đau lòng mà sau còn lưu tâm đến những người khác. Đụng vào người ta hình như đúng là có, cô vỡ lẽ: “Hóa ra người đó là anh.” HÌnh như cũng thấy quen quen.
Lăng Thiên Ý cô ý gục đầu ủ rũ: “Đau lòng quá.”
Hạ Sính Đình như sực nhớ ra, chỉ vào mình: “Thế mà anh cũng nhận ra tôi à?”
Lăng Thiên Ý thành thực đáp: “Người giới thiệu cho tôi xem hình của cô, tôi nhận ra ngay, còn với bộ dạng bây giờ của cô thì thần thành cũng không nhận ra nổi.”
Hạ Sính Đình tức tối: “Thế mà anh còn nói tôi có phong cách.”
“Không nói hôm nay.” Lăng Thiên Ý đáp gọn.
Hạ Sính Đình: “…”
Trong mắt Lăng Thiên Ý hiện lên vẻ thú vị.
Lúc này Hạ Sính Đình nhận được một cuộc điện thoại, cô liếc qua số gọi, là số điện thoại cố định rất lạ, nên nghe máy, lát sau cô nhíu mày: “Sao lại là anh?” Cuộc điện thoại này là do Thành Thành gọi tới, từ lần trước sau khi xem mắt Dư Tịnh, anh ta ngày nào cũng gọi điện hẹn hò không biết mệt mỏi, lần nào cũng bị Hạ Sính Đình viện đủ lí do từ chối, anh ta càng chiến càng bại, càng bại càng chiến, kiên trì không thua, Hạ Sính Đình bị anh ta ép đến cuống cả lên, nhìn thấy số anh ta gọi là bấm tắt ngay, anh ta lại đổi số khác gọi tới, có thể thấy sức hấp dẫn của Dư Tịnh lớn thế nào. Nếu không phải Dư Tịnh đã kết hôn, Hạ Sính Đình chắc chắn sẽ tác thành cho bạn, dù gì bây giờ người si tình lại có nghị lực như vậy cũng hiếm thấy.
Thành Thành bên kia điện thoại nói như cười như không: “Là anh đây.”
“Tôi phục anh thật rồi.” Hạ Sính Đình thở dài.
Thành Thành nói như có ý tứ sâu xa: “Anh có thành ý đến vậy, có phải em nên suy nghĩ sẽ nhận lời anh?”
Hạ Sính Đình lúc này chỉ muốn tặng anh ta một câu: Hận không gặp nhau lúc chưa cưới. Đồng thời lại hối hận vì ban đầu đã bắt Dư Tịnh đi thay mình, như thế không chỉ làm tổn thương Thành Thành, mà có thể tạo ra mâu thuẫn cho gia đình Dư Tịnh. Cô chống cằm, vắt cạn đầu óc ra suy nghĩ, cuối cùng nói: “Xin lỗi, vẫn không được.”
“Tại sao?” Thành Thành truy hỏi, có cảm giác thất bại thảm hại. Sớm biết muốn gặp cô khó khăn như vậy, thì hôm đó đã không nên bỏ đi.
“Tôi có bạn trai rồi.” Hạ Sính Đình lúng túng nhìn Lăng Thiên Ý ngồi đối diện.
Thành Thành sửng sốt: “Em đùa đấy à?”
“Sự thực là thế.”
“Có nhanh vậy không?”
Hạ Sính Đình nói rất thành thật: “Có những người ngay từ lần đầu gặp đã biết đó là người mình cần tìm kiếm cả đời này.” Chẳng hạn Dương Dận, cô nhướng khóe môi, mặt đỏ hồng.
Thành Thành nghẹn lời, đúng là thế. Nhưng anh cũng là lần đầu gặp cô đã đoán chắc như thế, song cô lại chẳng cho anh cơ hội.
Bên kia không có tiếng động, Hạ Sính Đình đoán chắc cú này quá mạnh, anh ta nhất thời không hoàn hồn nổi, nên cúp máy luôn.
Lăng Thiên Ý hỏi vẻ thú vị: “Người theo đuổi?”
Hạ Sính Đình trả lời đúng cũng không được, mà nói không đúng cũng chẳng xong, chỉ có thể ‘ừm’ một tiếng ậm ừ cho qua chuyện.
“Tại sao lại ăn vận trang điểm thế này? Chỉ với tôi hay tất cả đều thế?”
Hạ Sính Đình ngượng ngùng: “Tất cả như nhau.”
Lăng Thiên Ý vỗ vỗ ngực: “Cũng may, chưa tổn thương lòng tự trọng.”
Hạ Sính Đình thản nhiên: “Anh là người duy nhất không sợ hãi bỏ chạy.”
Lăng Thiên Ý cũng thẳng thắn: “Tôi cũng là người duy nhất từng nhìn thấy gương mặt thật của cô.”
Hạ Sính Đình cười vui vẻ hơn nhiều.
“Cô có nhiều người theo đuổi như vậy, xem ra tôi phải cố gắng hơn mới được.”
Hạ Sính Đình sửng sốt: “Anh đang nói đùa à?”
Lăng Thiên Ý nghiêm túc: “Tôi có giống đang đùa không?”
“Chúng ta mới gặp nhau lần đầu thôi mà.”
“Cô quên câu cô vừa nói lúc nãy à?” Lăng Thiên Ý hất cằm, cười vui vẻ: “Có những người ngay từ lần đầu gặp gỡ đã biết đó là người mình cần tìm kiếm cả đời này.”
Ánh nói không sai một từ, Hạ Sính Đình lại hơi đỏ mặt. Cô suy nghĩ một phút rồi trịnh trọng nói: “Hình như tôi cũng sẽ không cho anh cơ hội.”
Lăng Thiên Ý nhún vai: “Thế thì, cứ thử xem sao.”
Không biết vì sao, Hạ Sính Đình có chút hoảng loạn, rồi bình tĩnh lại rất nhanh. Cô đối phó với Thành Thành thế nào, thì đương nhiên cũng có cách khiến Lăng Thiên Ý biết khó mà lui thế đó.
Lăng Thiên Ý thích thú thưởng thức vẻ mặt của cô, nếu đã có duyên gặp lại, anh sẽ không để mình bỏ qua lần nữa.
Vì chuyện của Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên ảnh hưởng rất xấu dến bệnh viện, mà phía bệnh viện không chỉ thông báo phê bình cả hai người, thậm chí còn cách chức cả hai.
Phạm Viên Viên tỏ ra hờ hững nhưng Tiêu Nhân Kiệt thì lại căm phẫn.
Dư Tịnh gặp đúng hai người ở cửa khi họ đang mang theo đồ dùng cá nhân chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, kẻ thù gặp nhau rất khó chịu, Dư Tịnh dù rộng lượng nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy không thoải mái.
Tiêu Nhân Kiệt cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt Dư Tịnh, Phạm Viên Viên cười lạnh: “Dư Tịnh, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Cô ta định kéo Dư Tịnh ra chỗ khác, Dư Tịnh lạnh lùng nói: “Nói ở đây đi.”
Phạm Viên Viên khoanh tay quan sát cô, hồi lâu mới tức tối nói: “Dựa vào đâu mà chuyện tốt đẹp đều bị cậu chiếm hết hả.”
Dư Tịnh không hiểu, ngước lên nhìn, bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt Phạm Viên Viên là nỗi hận thù tràn ngập. “Tại sao cậu lại hại tôi?” Dư Tịnh hỏi, chuyện đến nước này, cô vẫn không nghĩ ra.
“Phải, là tôi hại cậu, nhưng tôi không hề hối hận.” Phạm Viên Viên đang cười, nhưng đáy mắt thoáng vẻ thê lương.
“Tại sao?”
“Tại sao à?” Phạm Viên Viên bật cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ra: “Chúng ta rõ ràng tốt nghiệp một trường, lại cùng lúc đến bệnh viện thực tập, tại sao cậu ở lại khoa ngoại, còn tôi bị điều đến trung tâm xét nghiệm? Cậu nói cho tôi biết vì sao đi?”
Dư Tịnh cứng giọng đáp: “Đây là sự sắp xếp của bệnh viện, tôi không thể trả lời cậu.”
“Thế hả?” Giọng Phạm Viên Viên càng khàn đi: “Rồi Thiệu Mân Quân vì sao giới thiệu Hứa Gia Trì cho cậu, chứ không phải tôi?”
“Gia Trì?” Dư Tịnh như chưa nghe rõ.
“Đúng, Hứa Gia Trì. Chúng ta rõ ràng là quen anh ấy cùng lúc, tại sao lại là cậu có được.” Phạm Viên Viên nghiến răng nghiến lợi: “Những gì tốt đẹp đều là của cậu, tôi là cái gì chứ.”
Dư Tịnh không thể ngờ rằng, Phạm Viên Viên hận cô lại có chuyện này trong đó. Ban đầu cô và Phạm Viên Viên còn ở khoa ngoại, lúc Thiệu Mân Quân giới thiệu cho Hứa Gia Trì và Dư Tịnh quen nhau, Phạm Viên Viên cũng có ở đó. Nếu tính thời gian cũng có thể coi là cùng lúc. Nhưng đó không có nghĩa là hai chọn một, Hứa Gia Trì cũng ngay từ lần đầu đã bày tỏ tình cảm với Dư Tịnh, hai người mới quen nhau, tiếp đó là yêu nhau rồi kết hôn. Dư Tịnh có phần lạ lùng, chuyện tình cảm xưa nay không phải chuyện của một người, Phạm Viên Viên nghĩ vậy liệu có quá hoang tưởng không. Dư Tịnh chậm rãi nói: “Tôi rất xin lỗi, đừng nói ban đầu tôi không hề biết, cho dù tôi biết cậu thích Gia Trì, tôi cũng sẽ không nhường cho cậu!”
“Cậu!” Phạm Viên Viên không ngờ cô nói thế, giận quá mất khôn: “Nên cậu bị ăn cái tát đó cũng do tự cậu chuốc lấy.”
Dư Tịnh bình thản: “Nên cậu vu khống tôi?”
“Ha ha ha ha.” Phạm Viên Viên cười sằng sặc. “Ai bảo cậu đứng ngay trước mũi súng, tôi hả hê quá.”
Dư Tịnh đợi cô ta nói tiếp.
“Xem như cậu xui xẻo, người mà pch vốn phải đối phó là tôi, nhầm lẫn thế nào mà cậu chịu trận thay tôi, thật sung sướng.” Phạm Viên Viên hôm nay phải trút hết tất cả mới có thể giải tỏa cơn ấm ức mấy năm nay: “Cái tên nhát gan kia”, Phạm Viên Viên hất hất cằm, khinh bỉ chỉ tay về phía Tiêu Nhân Kiệt: “Anh ta thì muốn rửa oan cho cậu, còn tôi thì không đồng ý, nếu không nhân cơ hội này kéo cậu xuống nước thì làm sao tôi giải được nỗi hận này.” Cô ta cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc nhọn như dao khắc lên gương mặt Dư Tịnh.
Dư Tịnh bật cười vì giận: “Chuyện đã ra nông nổi này mà cậu còn không kiềm chế lại, tôi chỉ có thể nói cậu có bệnh thần kinh quá nặng.”
Phạm Viên Viên lại cười to, rồi bỗng tỏ vẻ đau thương: “Cậu lúc nào cũng may mắn, ngay cả ông trời cũng giúp cậu. Tôi giấu kĩ như thế cũng bị phát hiện, ông trời quá bất công với tôi.”
Dư Tịnh bình tĩnh thốt ra: “Nếu không biết, trừ phi người đã chết.”
“Bây giờ tôi đã mất cả, cậu thì cái gì cũng có, nhưng tôi xem cậu có thể đắc ý tới bao giờ.” Phạm Viên Viên ủ rũ nhìn vo, vẻ mặt phức tạp khó đoán.
“Cậu tự lo thân mình đi.” Dư Tịnh không muốn nói nhiều với cô ta nữa, quay người bỏ đi.
Tiêu Nhân Kiệt chặn cô lại, tỏ vẻ hối hận: “Tiểu Dư, xin lỗi.”
Dư Tịnh cười nhạt: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi sẽ không tha thứ cho hai người.” Nói xong ung dung bỏ đi.
Không phải cứ xin lỗi thì sẽ nói ‘không sao đâu’. Có những việc mãi mãi không thể lượng thứ.
Tối nay Dư Tịnh thay Thiệu Mân Quân chăm sóc Đông Đông, Hứa Gia Trì sợ cô mệt, nằng nặc bắt cô về, để anh ở lại. Dư Tịnh không chịu, Hứa Gia Trì cũng không nghe, hai người tranh giành mãi, Thiệu Mân Quân phải lên tiếng: “Cả hai về đi, chị ở lại bệnh viện.”
Dư Tịnh trừng mắt: “Coi kìa, tại anh đó, chị Mân Quân giận rồi.”
Hứa Gia Trì ấm ức, xót vợ không đúng hay sao.
“Ngoan ngày mai anh còn phải đi làm, em trực đêm, ban ngày chị Mân Quân tới thay em là có thể về ngủ, anh thấy ổn không?”
Hứa Gia Trì khẽ làu bàu: “Cái công ty này đi hay không cũng thế.”
Dư Tịnh sợ Thiệu Mân Quân nghe thấy sẽ đau lòng nên vội vàng đẩy Hứa Gia Trì đi.
Thiệu Mân Quân cúi đầu, không biết có nghe thấy không.
Dư Tịnh ra hiệu: “Anh mau về đi.”
Hứa Gia Trì đành nghe lời, ra về.
Thiệu Mân Quân vỗ vỗ mu bàn tay Dư Tịnh: “Yên tâm, chị không sao.”
“Chị Mân Quân mấy hôm nay chị thức tới nỗi quầng mắt thâm đen kìa, mau tranh thủ về ngủ một giấc đi.” Dư Tịnh đuổi chị đi.
Tuy Thiệu Mân Quân biết có về cũng chưa chắc ngủ ngon, nhưng Dư Tịnh tốt bụng như vậy, cô đành khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Lúc xuống nhà thì gặp Liên Siêu, anh vội vội vàng vàng, trông thấy Thiệu Mân Quân thì hơi gật đầu: “Anh đang định tìm em.”
“Chuyện gì thế?”
“Em đang đi đâu vậy?”
Thiệu Mân Quân vuốt tóc: “Về nhà, tối nay Dư Tịnh giúp em chăm Đông Đông.”
“Vậy anh đưa em về, tiện thể nói chút chuyện với em.” Liên Siêu đón lấy túi quần áo bẩn Đông Đông thay ra.
Thiệu Mân Quân đồng ý.
Lái xe được nửa đường, Liên Siêu không lên cầu vượt mà rẽ vào một phố ăn khuya, dừng xe ven đường: “Anh đói rồi, ăn chút gì với anh nhé.”
Thiệu Mân Quân không phản đối. Nhưng khi cô thấy gương mặt tươi cười quen thuộc của ông lão bán hoành thánh, vẻ mặt cô không tự nhiên lắm: “Tại sao lại đến chỗ này?”
“Muốn ăn nên đến.” Liên Siêu cười cười vẻ khó hiểu.
Liên Siêu đi gần bốn năm, không ngờ quán vẫn bán. Trước kia Thiệu Mân Quân thích hoành thánh ở đây nhất, vỏ mỏng thịt nhiều, nước dùng được hầm bằng sườn lợn, đặc biệt là buổi tối màu đông húp một miếng, nóng hôi hổi ấm tận dạ dày. Sau khi chia tay, Thiệu Mân Quân chưa từng tới đây. Liên Siêu cũng thế, nơi này chứa đựng quá nhiều cay đắng ngọt bùi họ từng có với nhau, anh không dám lại gần.
Ông lão vấn nhận ra họ, cười khà khà: “Hai đứa lâu quá không tới, kết hôn rồi nhỉ, chắc con cái cũng lớn cả rồi.”
Thiệu Mân Quân ngượng ngập quay đi, Liên Siêu cũng lúng túng không biết trả lời thế nào. “Hai bát hoành thánh ạ.” Anh giả vờ không để tâm, chuyển chủ đề.
“Đợi một chút, có ngay đây.” Ông lão đặc biệt đổi hai bát to, múc đầy hai bát mang tới, vui vẻ nói: “Thêm lượng không thêm tiền.”
“Nhiều quá ạ.” Thiệu Mân Quân ngớ ra: “Ăn không hết thì phí lắm.”
“Ăn hết mà ăn hết mà, không ăn thì sau không được ăn nữa đâu.”
“Vì sao ạ? Bác định nghỉ hưu sao?” Thiệu Mân Quân hỏi.
Ông lão cười: “Nơi này sắp dỡ bỏ rồi, bác cũng già không làm nổi nữa, con trai con dâu đón bác về quê hưởng phúc.”
“Thế thì tốt quá rồi.” Liên Siêu tiếp chuyện.
Ông lão thở dài: “Bày bán ở đây mười mấy năm rồi, không nỡ.”
“Về quê sống với con cháu, hưởng thụ một cuộc sống khác có lẽ hạnh phúc hơn ạ.” Thiệu Mân Quân thành thật.
“Cô bé nói đúng, bác cũng không thể cứ bán hoành thánh ở đây mãi được, hiếm khi con trai con dâu hiếu thảo được thế.”
Ánh mắt Liên Siêu sáng rỡ: “Để cháu nếm thử mùi vị xem có giống trước kia không nhé.”
Ông lão nhìn anh chăm chú, như một đứa trẻ đang chờ được khen. Liên Siêu xuýt xoa: “Còn ngon hơn trước nữa, bác ơi, tay nghề của bác vẫn tuyệt vời.”
“Thích là tốt, thích là tốt.” Ông lão vui mừng xoa tay.
Ông lão đi tiếp những vị khách khác, Liên Siêu nhìn Thiệu Mân Quân khẽ nói: “Trí nhớ ông lão tốt thật, ngay cả thói quen không ăn hành của em mà cũng nhớ rõ.”
Thiệu Mân Quân không tự nhận thấy, cô khẽ nói: “Có những thói quen đã thay đổi lâu rồi.”
“Thế à?” Liên Siêu lẩm bẩm. Lúc họ còn yêu nhau, Thiệu Mân Quân rất kén ăn, không ăn bất cứ đồ nào có hành tỏi, nếu canh hoặc cháo có dù chỉ một cọng hành, cô cũng bắt Liên Siêu gắp ra. Mà bây giờ….Anh bất giác bị ai, trong lòng thầm nghĩ anh và Mân Quân đúng là càng đi càng xa rồi chăng.
Thiệu Mân Quân không muốn nhớ lại chuyện đã qua, cô khẽ bảo: “anh tìm em có chuyện gì thế?”
“Thế này.” Anh quay lại chủ đề chính: “Báo cáo xét nghiệm máu của em và bố mẹ em đều đã có, mọi người đều không hợp với Đông Đông.”
Dù đây là kết quả đã đoán trước, nhưng tim Thiệu Mân Quân vẫn trĩu nặng.
“Em xem có nên để chồng em va họ hàng thân thích của anh ta tới bệnh viện một chuyến không?” Điều khiến Liên Siêu thấy lạ là, mấy hôm rồi mà chồng Thiệu Mân Quân không hề xuất hiện. Cho dù công việc anh ta bận việc nhưng chuyện lớn liên quan đến sinh mệnh có gì mà quan trọng hơn thế chứ?
Thiệu Mân Quân gục đầu, khẽ nói bằng giọng cực khẽ: “Em biết rồi.” Lữ Thiên Ba liệu có nhận lời hay không, trong lòng cô không dám khẳng định. Cái nỉa trong tay cô vô thức chọc chọc vào miếng hoành thánh, nhưng không có bụng dạ nào ăn.
Liên Siêu thấy thế vội hạ giọng nói: “Đừng phụ lòng tốt của bác ấy.”
Thiệu Mân Quân im lặng, miễng cưỡng ăn mấy miếng.
Liên Siêu khuyên: “Ăn nữa đi.”
“Em thật sự không ăn nổi.” Sắc mặt Thiệu Mân Quân ủ rũ không vui.
“Em không ăn thì lấy đâu ra tinh thần để chăm sóc Đông Đông, cho dù không phải vì Đông Đông thì em cũng phải ăn nhiều hơn một chút.” Liên Siêu tỏ ra bình tĩnh, dặn dò cô.
Thiệu Mân Quân bỗng nhớ đến lúc mình thi nghiên cứu sinh, cũng căng thẳng tới mức không ăn nổi, lại còn buồn bực khó chịu. Liên Siêu nói: “Không no bụng trước thì lấy đâu ra sức mà học,, lỡ ngất xỉu trong phòng thi thì chẳng phải lỡ làng hết hay sao?” Anh lúc nào cũng bình tình, cho cô thêm tự tin và sự cổ vũ. Thiệu Mân Quân cúi đầu, cố nhét từng miếng vào miệng, nước mắt rơi tí tách từng giọt, rơi cả vào trong bát.
Liên Siêu lặng lẽ thở dài, anh hiểu nỗi khổ trong lòng cô, vì bệnh của Đông Đông và còn duyên cớ nào đó mà anh không biết. Anh rất muốn dang tay ra, ôm cô vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô, dỗ dành cô như trước kia, thương yêu cô, nguyện vì cô mà làm bất cứ việc gì, nhưng anh không thể.
Thiệu Mân Quân cuối cùng đã ăn xong hoành thánh, dạ dày đã đầy, trong lòng hình như cũng thư thái hơn. Ánh mắt cô hơi hạ thấp xuống: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh gì chứ?” Liên Siêu rất không vui vì cô khách sáo như vậy với mình, cứ như đang đối xử với một người xa lạ.
Thật ra Thiệu Mân Quân không có ý đó, cô chỉ cảm kích vì Liên Siêu lại lần nữa khuyên nhủ mình, nhưng kiểu giải thích này không cần thiết, cô nói: “Đi thôi.”
Liên Siêu rất ghét bản thân, anh đang nổi cáu gì với Thiệu Mân Quân chứ, tưởng cô chưa đủ muộn phiền hay sao. Giọng anh trầm trầm: “Ừ.”
Thiệu Mân Quân vốn không định mời Liên Siêu lên nhà nhưng đèn cảm ứng trên hành lang đã bị hư, Liên Siêu lại kiên trì đưa cô về tận nhà nên cô đành thỏa hiệp. Ai ngờ, cô mở cửa ra lại bất ngờ nhìn thấy Lữ Thiên Ba ngồi trên sô pha, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt toát lên vẻ bực bội.
Anh ta khí thế đằng đằng chất vấn: “Tại sao không nghe điện thoại?”
Thiệu Mân Quân lấy di động trong túi ra: “Ờ, hết pin rồi.”
Lữ Thiên Ba nhìn chằm chằm Liên Siêu: “Anh ta là ai?”
“Bạn.” Thiệu Mân Quân đáp gọn.
“Bạn kiểu gì?” Lữ Thiên Ba nheo mắt, vẻ mặt rất khó chịu.
Thiệu Mân Quân nén giận: “Miệng mồm anh sạch sẽ một chút đi, đừng có vừa ăn cắp vừa la làng.”
Liên Siêu sợ làm vợ chồng họ mâu thuẫn nên vội nói: “Anh đừng hiều lầm, chúng tôi chỉ là bạn, tôi xin phép cáo từ.”
Lữ Thiên Ba không có ý định buông tha anh: “Đi đâu? Nói rõ rồi đi.” Anh ta lao đến trước chặn Liên Siêu lại, miệng thở ra mùi rượu nồng nặc.
Thiệu Mân Quân cau mày: “Đừng có say rượu làm càn.”
Liên Siêu cũng không vui nhưng nghĩ cho Thiệu Mân Quân nên quyết định kiềm chế: “Lữ tiên sinh, anh uông say rồi, Mân Quân trong nhà có mật ong không, pha một ly cho chồng em uống.”
Thiệu Mân Quân chưa trả lời thì Lữ Thiên Ba đã tỏ ra không vui, hầm hừ nói: “Anh nghĩ anh là ai mà dám chỉ đạo vợ tôi hả?” Anh ta còn chưa hả giận, nhổ ‘toẹt’ vào mặt Liên Siêu.
“Lữ Thiên Ba anh đừng có quá đáng!”, Thiệu Mân Quân đã nhịn anh từ lâu, thật sự không nhịn được nữa. “Chúng ta đã li hôn rồi, tôi có bạn bè nào, làm gì anh không có quyền quản.” Người lừa chị kí vào đơn li hôn là anh ta, kẻ ngoại tình làm chuyện sai trái cũng là anh ta, bây giờ còn cắn ngược lại, Thiệu Mân Quân khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm xúc, một lòng một dạ lo cho Đông Đông mà anh ta lại cứ kiếm chuyện vô lí.
Liên Siêu nghe mà sững sờ, Thiệu Mân Quân hôm đó mất kiềm chế là vì chuyện này ư? Họ li hôn bao năm rồi, vì chuyện gì, bao câu hỏi cứ ập tới.
“Tốt, tốt, rất tốt.” Lữ Thiên Ba nói liên tục mấy chữ ‘tốt’, ánh mắt anh ta hung dữ: “Chúng ta đã li hôn, tôi không quản cô nữa. Cô giấu Đông Đông đâu rồi, mau đưa nó ra”
“Tôi không giấu, tôi cũng không phải không cho nó gặp anh.” Thiệu Mân Quân bình tĩnh nói: “Tôi đã gọi điện bảo là Đông Đông nhớ anh, hết lần này đến lần khác van xin anh tới thăm nó mà anh trả lời thế nào.”
Sắc mặt Lữ Thiên Ba không tự nhiên, giọng nhỏ hơn nhiều: “Tôi nói có thời gian sẽ về thăm nó, bây giờ chẳng phải tôi đến rồi hay sao, còn cô thì lại giấu nó đi.”
“Nó ở bệnh viện.” Thiệu Mân Quân so vai, ánh mắt ảm đạm: “Ngày mai tôi dẫn anh tới thăm nó, vừa hay anh có thể xét nghiệm máu xem có thích hợp với Đông Đông không?”
“Em nói cái gì?” Lữ Thiên Ba bỗng cao giọng.
Thiệu Mân Quân hít thở thật sâu: “Đông Đông mắc bệnh bạch cầu.”
“Ầm.” Một tiếng, một người to cao như Lữ Thiên Ba ngã sụp đất.
“Thiên Ba, Thiên Ba, Thiên Ba, anh thế nào rồi, có sao không?” Cho dù Lữ Thiên Ba lừa dối cô, phản bội cô nhưng dù sao vợ chồng bao năm, Thiệu Mân Quân vẫn quan tâm anh ta.
Lúc này trong lòng Liên Siêu hết sức phức tạp, không phân biệt rõ là cảm giác gì. Anh cùng Thiệu Mân Quân hợp sức khiêng Lữ Thiên Ba lên sofa, anh ta hai mắt thất thần, vẻ mặt không tin nổi. “Sao lại có thể vậy?”. Phản ứng của anh ta và Thiệu Mân Quân khi nghe tin dữ đó thật giống nhau.
Liên Siêu có thay đổi chút ít ấn tượng về anh ta, cho dù giưa anh ta và Thiệu Mân Quân xảy ra chuyện gì thì chí ít anh ta cũng thật lòng với Đông Đông.
“Tại sao em không nói sớm với anh?” Mãi sau Lữ Thiên Ba cuối cùng cũng hỏi.
“Anh có cho tôi cơ hội nói không?” Thiệu Mân Quân hỏi ngược lại.
Lữ Thiên Ba nghẹn giọng. Anh ta khẽ xoa hàng lông mày, vẻ mặt hoảng hốt, thất thần, Liên Siêu đứng cạnh cứ cảm thấy phản ứng của Lữ Thiên Ba có chút kì quặc, nhưng không thể nói rõ là kì quặc chỗ nào.
“Anh về trước đi, sáng mai tôi đưa anh tới bệnh viện thăm Đông Đông.” Thiệu Mân Quân rất mệt chỉ muốn tắm một cái rồi nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi.
“Anh không đi nữa, đỡ phải ngày mai chạy tới chạy lui phiền phức.” Lữ Thiên Ba nghênh ngang nằm vật ra sofa.
Thiệu Mân Quân phản đối theo bản năng: “Làm sao được?”
“Làm sao không được.” Lữ Thiên Ba hoàn toàn không thấy có gì lạ.
“Lữ Thiên Ba, anh đừng quên chúng ta đã không còn là vợ chồng.” Thiệu Mân Quân không hơi sức đâu tranh luận với anh ta, cũng không muốn cãi nhau nhưng về điều này, cô không thể thỏa hiệp.
Lữ Thiên Ba cười lạnh: “Em đừng quên tuần trước chúng ta còn ngủ cùng một giường.”
“Anh!” Thiệu Mân Quân vừa cuống vừa giận: “Đó là vì tôi bị anh qua mặt.”
Lữ Thiên Ba không hề thấy xấu hổ, anh ta liếc nhìn Liên Siêu: “Em có chắc muốn nói chuyện riệng của chúng ta trước mặt người ngoài không?”
Thiệu Mân Quân bị sự trơ trẽn của anh ta làm cho tức đến thở không nổi, cô chỉ tay vào Lữ Thiên Ba: “Rốt cuộc anh có đi hay không?”
“Giấy tờ nhà này vẫn còn có tên anh, em dựa vào đâu mà đuổi anh đi.” Lữ Thiên Ba mặt dày nói.
Đôi vai gầy mỏng manh của Thiệu Mân Quân run run: “Được, anh không đi thì tôi đi.” Cô mở cửa bỏ đi, Liên Siêu vội theo sau, Lữ Thiên Ba đưa chân đạp cửa: “Cút!”. Anh ta có phần không kiềm chế được cảm xúc của mình, lần đầu tiên nhìn thấy Liên Siêu anh ta đã khó chịu, rõ ràng vào lúc này, tâm tư của anh ta phải đặt hết ở Đông Đông mới đúng.
Thiệu Mân Quân đi quá vội quên lấy túi xách theo, lúc này mà quay về lấy thì thật sự không can tâm, cô ngừng lại lục túi áo không có đồng bạc nào, cũng may điện thoại vẫn còn. Chuyện li hôn cô giấu mẹ không muốn để bà lo, bây giờ thì càng không thể để bà biết. Thư Nhã vốn là bạn thân nhất của cô, họ từng thường xuyên ngủ chung trò chuyện suốt đêm, mà cô ta lại giựt chồng cô. Dư Tịnh ở bệnh viện chăm sóc Đông Đông cô không muốn làm phiền. Nhưng nếu thực sự không còn cách nào cô đành quay lại bệnh viện ở tạm một đêm, đến lúc đó e rằng phải giải thích với Dư Tịnh.
Liên Siêu mải miết theo cô, cô vừa đi vừa suy nghĩ, bất ngờ một chiếc xe rẽ ngang phóng nhanh tới: “Cẩn thận!.” Liên Siêu phản ứng nhanh, kéo cô lại, tài xế cũng nhanh chóng đạp phanh, lúc này mới không có tai nạn xảy ra.
Tài xế ngoác miệng ra mắng: “Muốn chết cũng đừng hại người khác chứ!”
Liên Siêu vội nói: “Xin lỗi.”
Thiệu Mân Quân cũng sợ tới toát mồ hôi lạnh, cô run lập cập, Liên Siêu nắm lấy cánh tay cô: “Không sao rồi, không sao rồi.”
“Cảm ơn.” Cô buồn rầu nói.
Trong mắt Liên Siêu thoáng nụ cười: “Em định đi đâu?”
Thiệu Mân Quân nghẹn lời, mãi sau mới nói: “Em cũng không biết.”
Khóe môi Liên Siêu nhướng lên thành một đường cong dịu dàng: “Nghĩ thử xem có chỗ nào ở qua đêm được không?”
“Không ngại nếu cho em mượn tiền chứ?” Thiệu Mân Quân bỗng ngước lên.
“Đương nhiên là được.” Liên Siêu móc ví ra lấy hết số tiền trong đó đưa cho cô.
Thiệu Mân Quân đếm lại: “Em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.”
“không vội.” Liên Siêu khẽ thở dài, họ thật sự cứ phải xa lạ thế sao.
“Em ở tạm một đêm trong khách sạn gần đây, những chuyện khác mai hãy nói.”
“Cũng được.” Thực ra Liên Siêu có kiến nghị hay hơn, nhưng anh không thể đề nghị cô đến nhà anh vào lúc này, tuy anh tự thấy bản thân không làm điều gì đáng hổ thẹn, nhưng cũng lo Thiệu Mân Quân hiểu lầm anh nhân lúc cô gặp nạn mà nảy sinh mưu đồ.
“Anh về đi, em ở đằng kia.” Thiệu Mân Quân hất cằm, “không cần tiễn”.
Liên Siêu sực nhớ: “Em có chứng minh thư không?”
“Ưm…” Thiệu Mân Quân mới ý thức được vấn đề này.
“Nếu…” Liên Siêu há miệng, mãi sau mới nói tiếp: “Nếu em không ngại, em có thể ở nhà anh.”
Thiệu Mân Quân nhìn anh lạ lùng, họ bây giờ đang ở trong mối quan hệ kì quặc, chuyện trước kia đã qua, Thiệu Mân Quân có thể buông bỏ hết, nhưng dù sao đã từng yêu nhau sâu đậm, có những dấu vết trong tim không thể xua tan. Cô khẽ cắn môi: “Không thích hợp lắm.”
“Em đừng hiểu lầm, ý anh là em ở nhà anh, anh đến chỗ bạn hoặc bố mẹ.” Liên Siêu vội vàng nói, anh không sợ gì cả, chỉ sợ Thiệu Mân Quân xem thường anh, hiểu lầm anh.
Thiệu Mân Quân khẽ nở nụ cười: “Em không có ý đó, chỉ không muốn làm phiền anh thêm thôi.”
“Không có phiền, em đã từng đến đó, bài trí vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi…” Liên Siêu bỗng im lặng.
Thiệu Mân Quân đã cúi đầu, sao có thể không thay đổi, giữa hai người ít nhất đã cách nhau bốn năm và một Lữ Thiên Ba rồi.
Liên Siêu chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, nắm lấy tay cô: “Mân Quân, anh chưa bao giờ thay đổi.”
“Nhưng em đã thay đổi.” Thiệu Mân Quân thê lương: “Em không còn là Thiệu Mân Quân của ngày xưa nữa.’ Cô đã kết hôn với Lữ Thiên Ba, từng mang thai và sẩy thai, lại li hôn, làm sao cô còn xứng với Liên Siêu. Cho dù Liên Siêu không để tâm, cô cũng chẳng thể vượt qua cửa ải đó.
“Trong lòng anh, em mãi mãi vẫn như xưa.” Lời Liên Siêu nói là thật lòng, cho dù là thiếu nữa trẻ trung thời xưa, hay là người phụ nữ đã nhuốm màu mệt mỏi của thời gian bây giờ, trong mắt anh chỉ thấy một mình cô.
Nói không cảm động là giả, Thiệu Mân Quân hơi cúi xuống, đôi mắt phủ một làn sương mờ. Sắc mặt cô ảm đạm, nghẹn ngào: “Chúng ta đứng nói chuyện này nữa, được không?”
Liên Siêu cũng không dám bức ép cô, nếu Thiệu Mân Quân đã trở về cuộc sống độc thân, thế thì việc anh theo đuổi cô lần nữa cũng không có gì là bất thường cả, không cần phải nóng vội. Anh cười khẽ: “Được. Không nói nữa. Nhưng em phải nhận lời đến chỗ anh ở.”
Thiệu Mân Quân suy nghĩ kĩ, rồi trịnh trọng gật đầu.
Đặt chân vào tiểu khu quen thuộc, vẫn là bảo vệ trước kia, vườn hoa cũ, ngay cả hình manga bọn trẻ con nghịch ngợm dán trên hành lang vẫn còn đó, điều duy nhất không giống chính là nỗi lòng của hai con người đang đi một trước một sau này.
Hồi ức ồ ạt ập tới, trong mắt Thiệu Mân Quân như có nỗi đau nào đó. Cô không nên nhận lời, cô thực sự đánh giá cao bản thân.
Liên Siêu có một chút hoang mang, như thể quay lại mấy năm trước, lần đầu anh đưa Thiệu Mân Quân ề nhà làm khách, anh còn nhớ Thiệu Mân Quân rất hứng thú tham quan nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng đọc sách và cả phòng ngủ, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, xuýt xoa: “Thật không ngờ nhà của người đàn ông độc thân lại sạch sẽ ngăn nắp như thế này.”
“Vậy em tưởng là thế nào?” Liên Siêu buồn cười, hỏi.
Thiệu Mân Quân chớp mắt: “Chẳng lẽ không phải là trong bồn rửa nhà bếp chấp đầy bát đũa chưa rửa, lúc không còn quần áo mặc mới lấy từ máy giặt ra một bộ tương đối sạch để tiếp tục mặc, trên bàn trà chỗ nào cũng thấy gói mì ăn liền hay sao?”
Liên Siêu cười, bịt miệng cô bằng một nụ hôn đến khi cô đờ đẫn, thở hổn hển, mới buông ra: “Ai bảo em thế?”
“Trong tiểu thuyết đều viết vậy mà.” Ánh mắt Thiệu Mân Quân long lanh, đầu mày khóe mắt lấp lánh sáng, đẹp đến ngây người.
Liên Siêu lòng thoáng rung động, lại cúi xuống hôn cô đắm đuối.
Thiệu Mân Quân mơ mơ màng màng, gò má đỏ rực tựa như quả táo chín, có trời mới biết Liên Siêu đã phải tự kiềm chết bao nhiêu mới kiểm soát bản thân không ngừng nghĩ tới việc tiếp tục nếm thử mùi vị ngọt ngào của cô. Anh yêu cô, tôn trọng cô, kiên trì giữ lại khoảnh khắc quí giá nhất ấy cho đêm tân hôn. Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải anh cứ cố chấp giữ hình tượng quân ử, anh và Mân Quân liệu có bỏ lỡ nhau như bây giơ không.
“Thôi em không lên nữa.” Thiệu Mân Quân chạy trốn tại trận, tâm lí của cô còn lâu mới mạnh mẽ như cô tưởng.
Liên Siêu làm sao cho phép cô rút lui, anh nắm tay cô bước từng bước lên nhà.
Tim cô đập thình thịch, có thứ gì đó ở sâu trong trái tim đang dần trỗi dậy.
Trong tích tắc cửa mở, Thiệu Mân Quân có phần đờ đẫn.
Trên bức tường đối diện cửa, treo một tấm hình màu cực lớn của Thiệu Mân Quân, đó là hình họ chụp lúc đi chơi tiết Thanh minh ở ngoại ô, kỉ niệm hai năm yêu nhau. Thiệu Mân Quân với dáng vẻ tươi trẻ non nớt, đội mũ che nắng, nụ cười tươi tắn, phóng khoáng vui vẻ.
Lúc đó cô nói sẽ chọn một tấm đẹp nhất để bày ở vị trí nổi bật nhất, về sau công việc bận rộn nên quên mất, rồi sau nữa hai người chia tay, thời gian trôi qua, cô không ngờ vẫn còn nhìn thấy.
Cô mím môi không nói, ánh mắt hơi lóe sáng, cảm xúc cuộn trào.
Liên Siêu quay lại hỏi: “Sao không vào?”
Thiệu Mân Quân thất thần hồi lâu, mới thay giày vào nhà.
Quả nhiên như Liên Siêu đã nói, chẳng có gì thay đổi. Trong khung hình nhỏ trên bàn trà, Thiệu Mân Quân và Liên Siêu dựa vào nhau thân mật, hai cái gội tựa trên sofa, là Thiệu Mân Quân đã mua tặng cho Liên Siêu, cả rèm cửa phòng khách cũng là màu hồng và xanh da trời mà Thiệu Mân Quân yêu thích.
“Anh còn giữ lại hết…” Thiệu Mân Quân khẽ nói.
Liên Siêu đáp :”Ừ.”
Mắt cô long lanh lệ: “Anh không sợ bạn gái không vui hay sao?”
“Anh không có bạn gái.” Liên Siêu ngập ngừng: “Anh không muốn quan tâm tới cảm giác của người khác, trừ em.:
Thiệu Mân Quân trong phút lơ đãng đã làm chủ đề quay lại, chỉ có thể im lặng để che giấu cơn sóng trào dâng trong lòng.
Sắc mặt Liên Siêu hơi sa sầm: “Anh đi xả nước tắm cho em.”
Thiệu Mân Quân vội nói: “Để em làm.”
Tay Liên Siêu khựng lại: “Vậy anh tìm cho em mấy bộ quần áo để thay”, anh chạy vào phòng, lục tìm một cái áo pull hai tấm khăn lông, mang ra đưa cho Thiệu Mân Quân, đồng thời giải thích: “Mới đấy.”
Thiệu Mân Quân gật đầu: “Vâng.”
Liên Siêu cầm áo khoác lên: “Vậy em tắm rửa nghỉ ngơi sớm, sáng mai anh đến đón em tới bệnh viện.”
“Anh đi đâu?”
“Qua nhà bạn.” Giọng anh rất dịu dàng.
Thiệu Mân Quân khẽ cắn môi: “Em lại mang phiền phức cho anh rồi.”
“Không có chuyện đó đâu, em yên tâm ở lại đi.” Liên Siêu mở cửa đi.
Thiệu Mân Quân chống cằm, đờ đẫn.
Rốt cuộc là vì sao cô lại nhận lời theo Liên Siêu về nhà, lẽ nào trong lòng cô cũng thoáng một nỗi mong chờ? Cô không phủ nhận sự xuất hiện trở lại của Liên Siêu khến mặt hồ phẳng lặng trong tim cô dậy sóng, nhưng cô biết rõ tình yêu đã qua làm sao quay đầu trở lại. Ban đầu khi chia tay, nỗi nhớ cứ từ từ gặm nhấm trái tim cô, rồi về sau dần dần tê liệt, tình đầu của cô cũng chôn vùi theo tuổi thanh xuân.
Một cơn gió lạnh thốc vào, như bị gió thổi đau mắt, cô dụi dụi hai mắt, lẩm bẩm: “Có gió rồi.” Cô đến cửa sổ đóng lại, vài ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời tối đen, sáng rỡ lấp lánh, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời.”
Lưng cô bỗng cứng lại, chiếc xe màu xám bạc của Liên Siêu vẫn đậu bên dưới, cửa sổ xe có một đốm sáng lấp lóe lên không theo quy tắc nào. Cô suy tư một lúc rồi gọi vào di động của Liên Siêu.
Anh nhanh chóng nghe máy: “Có đồ gì không tìm thấy à?”
Thiệu Mân Quân không đáp mà hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Ở nhà bạn, sắp đi ngủ rồi.”
“Anh nói dối.” Thiệu Mân Quân vạch trần anh ngay.
Liên Siêu không biết đã sơ hở ở đâu, vẫn cứng miệng: “Anh đâu có.”
Thiệu Mân Quân lặng im không nói.
Mấy giây im lặng đó khiến không khí rơi vào sự chết chóc, Liên Siêu không chịu được nữa: “Anh không lừa em, nếu em không tin, anh có thể để bạn anh nghe máy.”
“Được, anh bảo anh ta nghe máy.” Thiệu Mân Quân bình tĩnh nói.
Liên Siêu nghẹn lời, lộ rồi, bây giờ đi đâu tìm bạn bây giờ.
“Câu nào của anh là thật là giả, mà em cũng không biết sao?” Thiệu Mân Quân nói, Liên Siêu chỉ cần nói dối là giọng nói chắc chắn sẽ nhỏ, cô hiểu anh còn hơn bản thân.
“Đừng lo cho anh, em sợ anh sẽ ngủ ngoài đường à?” Liên Siêu cười.
Thiệu Mân Quân chậm rãi nói: “Nên anh định ngủ trong xe hả?”
Liên Siêu hơi cuống: “Sao em biết?” Anh quay kính xe xuống thò đầu ra, nhìn Thiệu Mân Quân từ xa. Bốn mắt nhìn nhau, Liên Siêu thở ra, vẫn bị cô nhìn thấu rồi. Cô quá thông minh, vẫn như trước đây, dù làm chuyện gì cũng không giấu nổi cô. Trước kia anh tốn bao công sức chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, cứ ngỡ sẽ cho cô một bất ngờ thú vị, nhưng Thiệu Mân Quân lúc nào cũng đoán được là quà gì trước khi hộp được mở ra, khiến anh vô cùng buồn bực.
“Lên đi.” Thiệu Mân Quân nói trong điện thoại, sau đó cúp máy.
Liên Siêu chần chừ hồi lâu rồi ngoan ngoãn lên nhà.
Thiệu Mân Quân đã lấy một bộ gối ra: “Em ngủ sofa là được.”
Liên Siêu làm sao nhẫn tâm: “Để anh ngủ sofa cho, em ngủ giường sẽ thoải mái hơn.”
Thiệu Mân Quân khẽ lắc đầu: “Lí nào khách lại giành địa bàn của chủ nhân.”
Liên Siêu không nghĩ gì nói ngay: “Em có thể là nữ chủ nhân.”
Thiệu Mân Quân day day huyệt thái dương, quay mặt đi.
Liên Siêu hối hận tới độ muốn đánh mình một trận, lại nói nhảm nhí làm cô giận rồi. Một lát sau anh dè dặt hỏi: “Em tắm chưa?”
“vẫn chưa.” Thiệu Mân Quân trả lời cộc lốc.
“Ồ…” Liên Siêu nhíu mày: “Mân Quân, xin lỗi, anh….”
“Được rồi.” Thiệu Mân Quân cắt ngang: “Không cần nói nữa”, rồi vào phòng tắm. Lát sau vẳng tiếng nước chảy.
Liên Siêu rón rén vào nhà bếp hâm nóng sữa, anh nhớ Thiệu Mân Quân ngủ không ngon, quen uống một ly sữa trước khi ngủ. Vừa đặt ly sữa vào lò vi sóng, thì nghe cô gọi tên anh.
Giọng cô lúng túng rụt rè: “Liên Siêu, anh có đó không?”
“Có, có.” Anh bước đến trước cửa nhà tắm.
“Có thể làm phiền anh…” Thiệu Mân Quân ấp a ấp úng, khó mở lời.
Liên Siêu cảm thấy kì lạ: “Em nói đi, anh nghe đây.”
“Cái đó của em…giúp em đến cửa hàng tiện lợi mua…thực sự rất xin lỗi…” Thiệu Mân Quân đỏ mặt như sắp chín, sớm không tới muộn không tới, mà đúng lúc này thì họ hàng lại đến thăm.
Cô nói năng rời rạc, nhưng Liên Siêu vẫn hiểu đại khái. Đôi mắt anh thoáng nở nụ cười: “Ừ, đợi anh một lát.”
Anh lại lao xuống dưới, không hiểu sao lại nhớ đến ngày nào đó của bốn năm trước.
Lần đó trên xe bus, Thiệu Mân Quân cũng gặp đúng ‘ngày tốt’, váy trắng ướt đỏ một khoảng, cô khóc lóc cầu cứu Liên Siêu: “Mau giúp em với.”
Ý cô là để Liên Siêu cởi áo khoác ra che phía sau cho cô, nhưng Liên Siêu không hề nghĩ tới chiêu đó, mà bắt Thiệu Mân Quân ngồi lên đùi anh. Thiệu Mân Quân giãy giụa nhưng anh không chịu thua. Những hành khách khác xì xào bàn tán, có người nói họ sến, có người nói đó gọi là tình cảm lãng mạn, hại Thiệu Mân Quân xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Kết quả xuống xe rồi, Liên Siêu buồn bực phát hiện đùi anh cũng bị dính vết đỏ, lại còn khá bắt mắt, Thiệu Mân Quân đã cười chọc anh suốt cả tuần.
Nhân viên bán hàng tìm tiền lẻ trả lại, anh mới thoát ra khỏi mảng kí ức đó.
Trong nụ cười của anh có một nỗi cay đắng, chớp mắt mà đã bốn năm. Mân Quân của anh luôn luống cuống trong những việc nhỏ, mãi mãi không nhớ nổi kì sinh lí của mình. Bốn năm trước đã thế, bốn năm sau vẫn vậy.
Liên Siêu gõ cửa: “Mân Quân, anh mua về rồi đây.”
Thiệu Mân Quân hé mở cửa, thò một tay ra. Trên tay là gói Sophie ban đêm, lòng cô thoáng sững sờ, anh vẫn nhớ nhãn hiệu cô thường dùng. Thực ra ngay lúc nãy cô cũng nhớ về chuyện cũ. Tự cô không biết, hóa ra trong hồi ức lại chứ đựng quá nhiều thứ như vậy/ Nếu não người cũng có thể giống máy tính, lúc không cần sẽ cho vào thùng rác, sau đó xóa sạch thế thì có phãi sẽ không có nhiều phiền não hay không.
Cô mặc áo pull rộng rãi đi ra, chuyện ban nãy xảy ra khiến cô thấy thiếu tự nhiên, cô không ngừng dùng tay kéo vạt áo xuống. Liên Siêu bất giác mỉm cười, đưa ly sữa cho cô: “Uống rồi sẽ ngủ ngon hơn.”
Thiệu Mân Quân bỗng muốn khóc, anh có thể đừng dịu dàng như vậy được không, cô sẽ có thể thoải mái rời đi. Anh có thẻ đừng đối xử tốt với cô được không, như thế cô có thể quên hẳn anh. Cô ngước lên, một vầng trăng non treo trên bầu trời. Có lẽ tối nay ánh trăng quá đẹp, mới khiến con người chìm đắm vào hồi ức vô tận như vậy.
Liên Siêu đã chuẩn bị giường xong xuôi, anh nói: “Anh không phải không cho em ngủ sofa, nếu em nhất quyết thì anh sẽ nằm dưới đất.”
Thiệu Mân Quân hoàn toàn bất lực: “Được thôi.”
Hạ Sính Đình mới sáng sớm đã gọi điện cho Dư Tịnh.
Dư Tịnh liếc nhìn Đông Đông vẫn đang ngủ say, chạy ra ngoài nghe máy, cô bất mãn nói: “Sớm vậy.”
“Chim dậy sớm thì có sâu ăn.” Hạ Sính Đình cười.
Dư Tịnh vuốt trán: “Đại tiểu thư cậu uống lộn thuốc hả?”
“Tớ tỉnh dậy bỗng nhớ ra có việc chưa báo cáo với cậu, sợ bây giờ không nói thì sẽ quên mất.”
Dư Tịnh xì một tiếng: “Nói đi.”
“Rốt cuộc cậu cho anh chàng Thành Thành kia uống mê dược gì mà cứ vài ba ngày anh ta lại gọi điện thoại cho tớ, tớ thấy là không cưới cho được cậu thì chắc sẽ không chịu thua đâu.” Hạ Sính Đình vô cùng khâm phục đối với công lực đeo bám dai dẳng của Thành Thành.
“Thành Thành là ai?” Dư Tịnh thường không nhớ nổi những người không quan trọng.
“Nếu anh ta mà biết ngay cả tên anh ta mà cậu cũng không nhớ thì chắc chắn sẽ ói máu chết ngay quá.” Hạ Sính Đình tức tối nói.
Dư Tịnh không mấy hứng thú: “Tóm lại là ai, cậu nói nhanh đi, lát nữa Đông Đông tỉnh dậy là tớ không rảnh tám với cậu đâu.”
Hạ Sính Đình chịu thua: “Là đối tượng xem mắt, tớ nói này Dư Tịnh, cậu mắc chừng Alzheimer hả?”
“Ồ, là anh ta hả?” Dư Tịnh thật sự không lưu tâm.
Tình yêu ơi, vận đào hoa của cậu gần đây nở rộ ghê nhỉ.” Hạ Sính Đình hiếm khi có cơ hội đùa bạn, làm sao bỏ qua dễ dàng.
Dư Tịnh uể oải nói: “Hoa đào dành cho cậu đấy.”
Hạ Sính Đình đằng hắng: “Người mà người ta thích là cậu.”
“Thế rồi sao?”
Phải rồi, thế thì sao. Đây là chủ ý của Hạ Sính Đình, Dư Tịnh chỉ giúp bạn, dù kết cuộc thảm thế nào thì cô nàng bắt buộc phải tự thu dọn. Hạ Sính Đình lè lưỡi, đảo đảo mắt: “Tới biết là tớ gây ra, phải là tớ giải quyết. Quan trọng là người ta không quen tớ, anh ta chỉ nhớ cậu. Tớ nói gì anh ta cũng không tin.”
“Thì cậu kể hết nguyên nhân là được chứ gì.” Dư Tịnh không hiểu, giải quyết chuyện này có khó khăn gì sao.
“không được, lỡ anh ta nói chuyện này với người giới thiệu, rồi người ta lại mách với mẹ tới, thì tớ toi ngay.” Hạ Sính Đình nghĩ đến khả năng đó chỉ muốn nhảy lầu cho rồi.
Dư Tịnh bại trận: “Thế cậu bảo phải làm sao đây.”
“Cậu giúp tớ đi, tớ hẹn anh ta ra, cậu đích thân nói là cậu không có cảm giác với anh ta, hoặc cậu nói đã có người yêu rồi, để anh ta bỏ cuộc đi, sau này không làm phiền tớ nữa, tớ cũng không quấy rầy cậu, thì chẳng phải mừng quá hay sao.” Hạ Sính Đình chớp mắt, gương mặt hiện lên nụ cười được phóng to cực đại.
“Hạ Sính Đình tớ thấy cậu ngủ chưa tỉnh hả, chuyện này đừng hòng.” Dư Tịnh sống chết không đồng ý, gần đây cô đã có quá nhiều chuyện phiền muộn rồi, không muốn dính thêm chuyện gì nữa.
Hạ Sính Đình bĩu môi, nhướng mày: “Chuyện này bắt buộc cậu phải xuất chiêu, tớ không lo nổi.”
“Bận không rảnh quan tâm.” Dư Tịnh cúp máy.
Hạ Sính Đình tức tối gọi lại.
Dư Tịnh nghe máy: “Xin lỗi, thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quí khách vui lòng liên lạc sau. Sorry, you…”
“Sao không nói tiếp.” Hạ Sính Đình lườm trắng cả mắt không chút hình tượng.
Dư Tịnh hậm hực: “Đống tiếng Anh phía sau không biết đọc.”
Hạ Sính Đình phì cười.
Dư Tịnh ung dung: “Tớ thật sự không rảnh để lo chuyện của cậu, tớ phải về xem Đông Đông dậy chưa.”
“Dư Tịnh!” Hạ Sính Đình cuống lên, không thuyết phục được Dư Tịnh thì cô phải chịu đựng Thành Thành rồi.
Dư Tịnh lần này cúp máy xong thì tắt máy luôn.
Thiệu Mân Quân đêm qua ngủ rất ngon, từ sau khi biết bệnh tình của Đông Đông thì đây là lần đầu cô ngủ ngon như vậy. Cô còn mơ thấy một giấc mộng rất đẹp, trong mơ có Liên Siêu, hai người họ đã kết hôn bao năm, Đông Đông là con ruột của họ. Thế giới của cô chưa từng xuất hiện Lữ Thiên Ba, không có Thư Nhã, Đông Đông ngày càng trưởng thành một cách mạnh khỏe, vui vẻ. Tiếc rằng tỉnh dậy mới biết, chuyện tốt đẹp chẳng qua chỉ tồn tại trong mơ.
Liên Siêu nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “Mân Quân, em dậy chưa?”
“Dậy rồi.” Thiệu Mân Quân khoác thêm áo, mở cửa.
Liên Siêu đã chuẩn bị xong bữa sáng: “Mau đi rửa mặt đi.”
Thiệu Mân Quân vâng dạ.
Bữa sáng rất phong phú, có bánh bao, quẩy cháo và sữa đậu.
Thiệu Mân Quân cắn miếng bánh bao thịt, vui mừng: “Là của nhà ông Thái.”
“Em vẫn tham ăn như xưa.” Liên Siêu cười nói.
Thiệu Mân Quân tinh nghịch lè lưỡi, cô đã rất lâu không có động tác trẻ con này rồi. trước kia cô thích nhất là bánh bao thịt của nhà ông Thái, nhưng về sau vì dỡ bỏ phải chuyển đi, cô không tìm thấy, dần đà cũng quên luôn. Ai ngờ hôm nay còn nếm được mùi vị này. Nghe nói nhà ông Thái dọn đến chỗ khá hẻo lánh, Liên Siêu đi đi về về phải mất bao lâu? Cô mím môi: “Dậy quá sớm để đi mua bánh bao, có đáng không?”
Ánh mắt Liên Siêu có vẻ không vui: “Em thích ăn là được.”
Thiệu Mân Quân bỗng thấy nhói lòng. CÔ vội vàng ăn sáng xong, cụp mắt xuống: “Đi thôi.”
“Có cần về nhà trước không?” Liên Siêu hỏi.
Thiệu Mân Quân gật đầu: “Hôm qua đã hứa đưa Lữ Thiên Ba tới bệnh viện thăm Đông Đông, em không thể nuốt lời.”
Liên Siêu đương nhiên không phản đối.
Lữ Thiên Ba thấy hai người xuất hiện cùng lúc thì câu đầu tiên lại là: “Ha ha, tối qua đi đâu vui vẻ thế?”
Thiệu Mân Quân nổi giận: “Lữ Thiên Ba, mồm miệng anh sạch sẽ chút đi!”
Lữ Thiên Ba cười lạnh lẽo.
Liên Siêu cảm thấy bất bình thay Thiệu Mân Quân, người hiền lành thục nữ như cô sao lại lấy một kẻ thế này.
“Lữ Thiên Ba rốt cuộc anh có muốn đi thăm Đông Đông không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy phiền anh nói năng đàng hoàng.” Thiệu Mân Quân tức muốn điên, cô đã không tính toán chuyện trước kia, mà anh ta lại khiêu khích giới hạn của cô.
Lữ Thiên Ba không nói gì nữa.
Dư Tịnh thấy cả ba cùng ‘hiện thân’ thì rất sửng sốt. Cô lặng lẽ kéo tay áo Thiệu Mân Quân: “Chị Mân Quân, không sao chứ?”
“Không sao.” Thiệu Mân Quân cười rất khẽ.
Lữ Thiên Ba tỏ ra rất kích động, anh ta bước tới ôm chầm Đông Đông: “Con trai ngoan, bố nhớ con chết đi được.”
Thiệu Mân Quân bất giác nhíu mày, trước kia Lữ Thiên Ba tuy yêu thương Đông Đông nhưng hiếm khi có cử chỉ như vậy, anh ta luôn tỏ ra nghiêm khắc, còn nói ‘con hư tại mẹ’, e rằng lâu ngay không gặp nên tình cảm hơi quá, Thiệu Mân Quân không nghĩ đến phương diện khác.
Liên Siêu từng trải, anh vẫn có linh cảm kì lạ, nhưng cụ thể thì không nói được.
Dư Tịnh tuy ghét Lữ Thiên Ba nhưng thấy anh ta quan tâm Đông Đông, vẻ lo lắng cũng không phải giả tạo, nên cơn tức giận cũng giảm đi hơn nửa.
Đông Đông thấy Lữ Thiên Ba đương nhiên là rất vui, trẻ con không hiểu được những rắc rối của người lớn, nó chỉ muốn có tình yêu của bố mẹ. Thiệu Mân Quân tuy dốc hết tình thương cho nó, nhưng dù sao cuộc đời mà thiếu vắng tình yêu của cha thì vẫn không hoàn chỉnh.
Hai cha con đùa giỡn một lúc, Thiệu Mân Quân mới tách họ ra, nói gọn: “Đông Đông không được mệt quá.”
Lữ Thiên Ba gật đầu: “Anh muốn nói chuyện với bác sĩ điều trị của Đông Đông.”
“Tôi đưa anh đi.” Liên Siêu đứng cạnh khẽ nói.
“Cũng được.” Giọng nói của Thiệu Mân Quân bình thản trong trẻo như làn nước ấm: “Tiểu Tịnh, em về nghỉ đi.”
Dư Tịnh thực sự cũng buồn ngủ quá rồi, không khách sáo nữa: “Vậy em đi trước nhé.”
Lữ Thiên Ba ngồi trong văn phòng bác sĩ Thẩm rất lâu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, Liên Siêu lặng lẽ quan sát, càng cảm thấy khả nghi. Thiệu Mân Quân cũng đau lòng, không chấp nhận được, nhưng không giống Lữ Thiên Ba, sắc mặt nặng nề chết chóc, giống như bị hủy diệt hi vọng vậy. Lữ Thiên Ba ra khỏi văn phòng gọi điện thoại, Liên Siêu đứng khá xa nên chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ, hình nhưu anh ta gọi ai tới bệnh viện gấp. Trực giác mách bảo anh, sẽ có chuyện lớn xảy ra nhưng hôm nay anh phải đi khám bệnh, không thể ở lại.
Thiệu Mân Quân gọt táo cho Đông Đông, cắt thành từng miếng nhỏ đút cho nó ăn.
Lữ Thiên Ba lòng đầy tâm sự bước vào, Thiệu Mân Quân liếc nhìn anh ta, hỏi: “Anh xét nghiệm máu chưa?”
“Chưa.”
“Anh tranh thủ thời gian đi.” Cho dù hi vọng mong manh, Thiệu Mân Quân vẫn muốn thử.
Lữ Thiên Ba bực dọc nói: “Anh biết, anh còn lo hơn em.”
Nói kiểu gì thế? Thiệu Mân Quân im lặng, cũng không phản bác, cô không muốn cãi nhau với anh ta trước mặt Đông Đông.
Khoảng nửa tiếng sau, Lữ Thiên Ba nghe một cú điện thoại, anh ta nghe máy rồi báo số giường bệnh của Đông Đông.
Thiệu Mân Quân cau mày, giọng điệu không được thoải mái cho lắm: “Bệnh của Đông Đông cần đươc yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Lữ Thiên Ba giả vờ không nghe thấy.
Rất nhanh cửa được đẩy ra, Thiệu Mân Quân nheo mắt, cô không thể ngờ người tới là Thư Nhã. “Cậu đến làm gì?” Cô vẫn chưa rộng lượng đến độ tha thứ cho kẻ cướp chồng mình, huống hồ cô còn đã từng rút ruột rút gan ra để đối xử tốt với kẻ đó, thế nhưng đổi lại chỉ là phản bội và lừa dối.
Thư Nhã cúi đầu: “MÌnh đến thăm Đông Đông.”
“KHông cần, cậu đi đi.” Thiệu Mân Quân ngăn lại.
Thư Nhã ngượng ngập xoa tay.
Đông Đông thấy Thư Nhã cũng khá vui, người dì này trước kia thường mua thức ăn vặt và đồ chơi đến cho cậu, nhưng thấy sắc mặt nặng nề của Thiệu Mân Quân, đôi mắt tóe lửa, nó không dám chào.
Lữ Thiên Ba không chịu được, cau mày: “Mân Quân, em làm gì vậy?”
Thiệu Mân Quân bây giờ cực kì mất bình tĩnh, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố, cô chẳng thể bình thản đối diện với Thư Nhã được.
“Là anh gọi Thư Nhã tới, em không có tư cách đuổi cô ấy đi.” Lời của Lữ Thiên Ba càng như đổ thêm dầu.
Thiệu Mân Quân gần như trừng mắt giận dữ: “Tôi không có tư cách? Tôi là mẹ của Đông Đông.”
Lữ Thiên Ba cười lạnh mấy tiếng, há miệng đính đốp chát thì Thư Nhã đã kịp ngăn anh ta lại, lắc đầu. Lữ Thiên Ba nhẫn nhịn, những lời sắp nói cố nuốt hết vào. Anh ta không thèm nhìn Thiệu Mân Quân: “Tiểu Nhã, chúng ta đi xét nghiệm máu trước, lát nữa về sẽ thăm Đông Đông.” Nói xong, anh ta kéo Thư Nhã bỏ đi.
Cơn giận trong lòng Thiệu Mân Quân không thể phát tiết, cô đấm mạnh vào lưng ghế.
Đông Đông sợ sệt: “Mẹ ơi, mẹ đừng giận, Đông Đông sẽ ngoan mà.”
Thiệu Mân Quân vội ôm lấy nó: “Xin lỗi Đông Đông, là mẹ không tốt.”
Đông Đông ôm lấy cô: “Mẹ, mẹ đừng giận bố nữa được không?”
“Được.” Thiệu Mân Quân đáp ngay, cô không muốn Đông Đông đau lòng.
Đông Đông lúc này mới yên tâm, nở nụ cười, làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn ăn dâu.”
“Ừ lát nữa đợi bố về, mẹ đi mua cho con nhé.”
“Dạ.” Đông Đông cười hài lòng.
Thiệu Mân Quân vuốt tóc con trai, cảm xúc lẫn lộn.