- Tôi trở về sẽ lập tức bắt tay vào việc sửa đổi, sẽ điều một vài cảnh sát đến thị trấn Thanh Sơn.
Cảnh sát Trấn Thanh Sơn tạm thời cho đình chỉ công tác, đợi kết quả điều tra rõ ràng rồi tính tiếp.
Ngô Đồng nhân cơ hội này mà hành động, Túc Nhất Tiêu nói:
- Pha án phải công bằng, hy vọng Bí Thư Ngô có thể hiểu được điều này.
- Tôi hiểu.
Ngô Đồng gặt đầu.
- Bí thư Túc, Lý Mậu Hoa đã làm việc không thỏa đáng như thế, làm bại hoại đạo đức, ngang nhiên có cả nhân tình ngay trong Ủy ban nhân dân thị trấn, anh ta là phần tử bại hoại trong Đảng, làm mất đi hình tượng của Đảng, gây ra ảnh hưởng xấu. Anh ta không còn xứng nhận chức Phó chủ tịch trấn Thanh Sơn, tôi có ý kiến bãi bỏ chức danh của anh ta. Mọi việc do Ủy ban kỷ luật điều tra, nếu như làm chuyện vi phạm pháp luật sẽ giao cho Công an xử lý…
Diệp Phàm nhân cơ hội bỏ cái mũ này, thực hiện được kế hoạch thứ nhất của mình.
- Chủ tịch Diệp, hiện nay tình hình vẫn chưa rõ ràng, nếu chỉ lấy bằng chứng đánh đập một trận mà cách chức, như thế rất qua loa.
Vi Bất Lý nói.
- Đồng chí Lý Mậu Hoa cũng bỏ nhiều công sức làm việc, mỏ đồng trấn Thanh Sơn hàng năm đều hoàn thành phí hợp đồng của huyện, trong đó, công lao của Lý Mậu Hoa không thể không tính đến. Nếu như nói cách chức điều tra cũng còn có chút đạo lý, ngay lập tức cách chức thì vội vàng quá, tôi phản đối.
Thiết Đông thẳng thắn nói, Túc Nhất Tiêu không hé răng, quan sát một lát rồi mới nói.
- Trong thời gian làm việc, suốt ngày uống rượu không được coi là không làm tròn trách nhiệm sao? Trưởng phòng Mai bao nhiêu lần đi rồi lại về tại sao đều không gặp được Lý Mậu Hoa, rốt cuộc là đồng chí Lý Mậu Hoa đi đâu?
- Lần này may mắn, ngang nhiên có cả tình nhân tại Ủy ban, như thế đã biến ủy ban nhân dân Trấn thành cái gì, hơn nữa lại còn là trong thời gian làm việc nữa.
Đối với loại người việc không làm, chỉ nhận lương, những phần tử làm bại hoại hình tượng của Đảng, Ủy ban kỷ luật chúng tôi không thể nương tay.
- Nếu như Ủy ban Huyện không đồng ý điều tra, Ủy ban kỷ luật chúng tôi đành phải phá án độc lập, huống chi Đảng cũng giao cho chúng tôi quyền phá án độc lập.
Phương Viên lớn tiếng nói.
- Không cần phải nói nữa, chỉ cái tội trong thời gian làm việc còn đi chơi gái đã đủ tước bỏ cái chức của hắn rồi, chúng tôi đồng ý biện pháp của Chủ tịch Diệp.
Tôn Minh Ngọc thái độ cương quyết ủng hộ.
- Tuy nói rằng Lý Mậu Hoa có một vài sai phạm, nhưng cũng không thể nói một cái là làm triệt để luôn, đối với các đồng chí, chúng ta cũng có thể cho cơ hội thì sao không thể cho anh ta một cơ hội nữa. Có thể dựa vào hình phạt của Đảng mà xử lý.
Ban chủ nhiệm Huyện ủy Liễu Mi Phương ủng hộ Vi Bất Lý.
- Tôi đồng ý ý kiến của Chủ tịch Diệp, đối với những đồng chí suy thoái đạo đức, tuyệt đối không thể nương tay, nếu không thì quốc pháp ở đâu, chúng ta lấy gì ra để giải thích cho nhân dân đây. Người ta sẽ nhìn nhận gì về chính quyền huyện ủy huyện Ma Xuyên đây, việc này ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh huyện. Hi vọng Bí thư Túc có thể đưa ra quyết định nhanh chóng chính xác trừ được con sâu này.
Phó chủ tịch thường vụ Phương Hồng Quốc nói thêm.
- Phải quyết định ngay thôi. Không thể kéo dài thêm được, Nếu kéo dài, chính là giúp người xấu hành động, Đảng của chúng ta tuyệt đối không cho phép.
Trưởng ban chỉ huy Quân Sự Tề Quy Vân phát biểu theo.
- Bí thư Túc, theo anh thế nào.
Diệp Phàm nói đến đây rồi dừng lại, liếc qua toàn hội trường rồi nói tiếp:
- Nếu không lập tức điều tra Lý Mậu Hoa, tôi nghĩ kinh tế huyện chúng ta sẽ bị phá hủy.
Diệp Phàm mặt đầy lo âu.
- Chủ tịch Diệp quá lời rồi? Xuất hiện một Lý Mậu Hoa lại có thể tạo ra nguy cơ hủy diệt kinh tế huyện được sao? Anh nói làm người nghe sởn cả tóc gáy, tôi không muốn nói, nhưng anh nói có chút khuếch đại rồi.
Vi Bất Lý cho rằng đã bắt được lỗi Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn mọi người ra vẻ tự đắc, nói:
- Chẳng lẽ chúng ta ngồi đây lại không hơn Lý Mậu Hoa sao, ha ha.
- Chủ tịch Diệp có thể nói rõ ràng, việc này tôi chưa rõ lắm, nếu Lý Mậu Hoa dẫn đến vấn đề lớn như vậy tôi có thể suy xét i.
Túc Nhất Tiêu cũng cho rằng Diệp Phàm đã nói quá sự thật.
Vốn dĩ lúc Phương Viên, Ngô Đồng, Tôn Minh Ngọc, Phương Hồng Quốc, Tề Quy Vân có thái độ kiên quyết với việc Lý Mậu Hoa, Túc Nhất Tiêu đã không trụ được rồi.
Vì có thêm Diệp Phàm đương nhiên đã có 6 phiếu, nếu không đáp ứng Diệp Phàm thì có lẽ Diệp Phàm cũng sẽ giơ tay biểu quyết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu như thế, Túc Nhất Tiêu rõ ràng rơi vào thế bị động. Ai ngờ đâu Diệp Phàm lại thiếu sót mắc lỗi trong lời nói.
Vừa lúc Túc Nhất Tiêu có cái cớ để vịn.
- Ha ha, xã Kim Đào, Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang, nhưng cô ruột của Trưởng phòng Mai là Mai Phán Nhi bỏ vốn ra làm.
- Tối hôm qua, Chủ tịch Mai cùng thượng tá Mai, à, tôi quên giới thiệu Mai thượng tá chính là anh họ của trưởng phòng Mai là Mai Công Lượng, là thượng tá sư đoàn dã chiến số 2 của Đức Bình chúng ta.
- Dẫn mười mấy quân binh, nói đích thân bắt những tên đã đánh Trưởng phòng Mai. Để bảo vệ hình tượng Chính quyền huyện chúng ta, tối hôm qua tôi đã kiên quyết bày tỏ thái độ nói huyện chúng ta sẽ có lời giải thích cho Mai gia.
Nhắc nhở Mai Thượng tá không nên làm càn, khi nói câu này, Bí thư Ngô cũng có mặt tại đó, còn có cả mấy cảnh sát cũng đang trong bệnh viện, có một thiếu tá cũng đã đấm vào mũi tôi. Nếu không có đồng chí Ngô Đông cùng ở đó thì chắc chắn Diệp Phàm tôi cũng đã bị đánh rồi. Cuối cùng, Chủ tịch Mai cũng đã nói, nếu không có giải thích rõ ràng khiến họ vừa lòng thì họ sẽ rút vốn đầu tư.
- Thưa các đồng chí, vốn đầu tư là hơn 40 triệu đồng, nếu dự án Sơn trang truyền hình Bàn Đào không thực hiện được thì sự phục hồi kinh tế của huyện ta không phải là gặp nguy cơ hủy diệt sao?
- Còn nữa, nếu như Mai gia đưa chuyện này lên báo hay lên lãnh đạo quân đội thì chắc chắn huyện Ma Xuyên chúng ta nổi danh rồi.
Chủ tịch Mai Phán Nhi là chủ tập đoàn truyền thông Giang Nam. Tiết lộ cho mọi người một tin, tôi cũng vừa mới nghe thấy, cha của Trưởng phòng Mai chính là đồng chí Mai Trường Phong, là Phó tư lệnh quân khu Lĩnh Nam.
- Tôi nói thế thôi, còn làm thế nào do các đồng chí xử lý.
Diệp Phàm nói ra điều này, Thiết Đông và Vi Bất Lý lập tức kẹt lại, khuôn mặt như sắp mưa vậy.
- Hừ, đối với loại người làm ảnh hưởng đến đại cục kinh tế toàn huyện, trong thời gian làm việc còn gái gú, lập tức điều tra ngay. Trước tiên cách chức, sau khai trừ công chức, giao cho Ủy ban lỷ luật huyện và Công an huyện điều tra nghiêm túc, bất luận đề cập đến vấn đề gì, cũng phải điều tra đến cùng.
Túc Nhất Tiêu đập chén trà thật mạnh, đau đớn đưa ra quyết định, hôm nay không đưa ra quyết định không được.
Phòng họp không có ai có ý kiến phản đối, coi như đã được thông qua.
- Bí thư Túc, Chủ tịch Diệp, mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn là huyết mạch phát triển kinh tế của huyện chúng ta, việc quản lý kinh doanh không thể không có người đứng đầu, chúng ta cũng nên phái một người xuống quản lý công việc của mỏ đồng Thanh Sơn.
Tôn Minh Ngọc đưa ra ý kiến.
- Đúng, việc này phải tiến hành làm ngay. Thứ nhất là phải loại bỏ ngay những dư luận không tốt, thứ hai để đảm bảo phát triển kinh tế toàn huyện chuyện này không thể chậm trễ. Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Tôn Minh Ngọc.
Phương Viên lập tức nói thêm.
- Nếu tất cả mọi người đều có ý kiến như vậy, mỏ đồng thực sự rất quan trọng, không thể một ngày không có người quản lý. Phó bí thư Vi, anh làm công tác quản lý tổ chức, anh thấy ai có thể phù hợp thay thế vị trí của Lý Mậu Hoa
- Thực ra Túc Nhất Tiêu sớm đã có chuẩn bị rồi, vì thế đã không hỏi Trưởng ban tổ chức Tôn Minh Ngọc trước mà lại hỏi Vi Bất Lý, ông ta sớm đã có tính toán trong đầu.
- Người thích hợp tôi thấy có mấy người, nhưng phù hợp nhất mà tôi thấy là đồng chí Phan Hoành Lễ trong phòng Giáo dục.
Đồng chí Phan Hoành Lễ là Đảng viên lão thành, tuy ngày trước có một vài sai phạm nhỏ, nhưng cũng đã bị xử phạt.
Nhưng giai đoạn này đồng chí Phan Hoành Lễ đã rút được nhiều kinh nghiệm, tự mình đến các nơi đòi tiền đòi của, vì sự nghiệp giáo dục của huyện đã bỏ ra chút tâm tư.
Mọi người đều biết những trường tiểu học gần núi là do Chủ tịch Diệp kiến nghị trùng tu xây dựng lại, đồng chí Hoành Lễ cũng vì trường học mà mang về hai trăm nghìn …
Vi Bất Lý nói.
Nghe anh ta nói như vậy, các Ủy viên khác trong lòng quả muốn bật cười, nói thế không phải là giáng đòn vào Diệp Phàm hay sao?
Lúc đầu Phan Hoành Lễ nhận chức Bí thư Đảng ủy xã Kim Đào, dựa vào Phó chuyên viên khu là thân thích mà ngông cuồng tự cao tự đại. Sau khi gặp Diệp Phàm, không ngờ bị đánh, lại còn bị Diệp Phàm cho vào trại tạm giam huyện ăn cơm tù vài ngày.
Cuối cùng đám người ở Chu Phú Đức cúng giải hòa, Phan Hoành Lễ coi như đen đủi, không những bị Diệp Phàm hạ thủ mà cấp bậc lại bị hạ xuống Phó phòng, rồi còn bị đẩy vàophòng giáo dục làm phó phòng.
Vi Bất Lý không biết làm cái gì, biết rõ là Diệp Phàm nhất định không đồng ý trọng dụng Phan Hoành mà còn cố ý đưa ra ý kiến này, không phải khiến người ta ghét bỏ Diệp Phàm thì là gì?
Nhưng Diệp Phàm cảm thấy Túc Nhất Tiêu sai khiến Vi Bất Lý đề xuất Phan mặt rỗ có gì đó kỳ lạ, đương nhiên không phải là chán ghét mình, có thể là còn có mục đích khác.
Chẳng nhẽ đề xuất chỉ là việc dương đông kích tây, nhưng nếu Phó chủ tịch Địa khu có ý kiến gì với Túc Nhất Tiêu thì sao, thời gian trước khi Túc Nhất Tiêu mới tới Ma Xuyên không phải muốn sửa công việc của Phó chủ tịch Lôi Lượng Minh sao…
- Phan Hoành Lễ, tôi thấy không thích hợp. Ngày trước xã Kim Đào bị hắn làm cho loạn hết cả lên, làm sao có thể quản lý được mỏ đồng lớn Thanh Sơn đây? Đến lúc đó lại làm cho phiền phức.
Phương Hồng Quốc không ngờ là người đầu tiên phản đối.
- Đúng vậy, mỏ đồng Thanh Sơn chính là kho lợi nhuận và thuế, phí hợp đồng mỗi năm là hơn 3 triệu đồng. Nếu giao cho Phan Hoành Lễ phụ trách việc này, không có 3 triệu thì Ma Xuyên không chịu nổi.
- Anh Phan đã nhận chức Bí thư Đảng ủy thôn nhiều năm rồi, kinh nghiệm phong phú, quản lý mỏ đồng đương nhiên không xảy ra vấn đề gì lớn rồi.
Thiết Đông nói.
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Thiết Đông.
Liễu Mi Phương xem ra toàn tâm toàn ý theo Túc Nhất Tiêu.
- Kinh nghiệm phong phú, có kinh nghiệm đánh nhau phong phú thì có.
Phương Viên thẳng thắn nói
- Đồng chí này có thể quản lý doanh nghiệp đông mỏ Thanh Sơn, còn không bằng ra ngoài đường lôi vào một người, đại ca, vào nhanh, người ta vung tay lên là đủ rồi.
- Được rồi, Phan Hoành Lễ không thích hợp. Gần đây, tôi có ý tưởng, huyện chúng ta có căn cứ tre trúc, căn cứ lá trà, căn cứ đào, tại sao không thể tạo ra căn cứ mỏ đồng?
- Đem quặng, đồng luyện và đống chế tác cùng để một chỗ. Mỏ đồng Thanh Sơn tôi cũng đã đi xem rồi, thấy chỉ là khai thác đi ra, bán quặng đi chỗ khác, lợi nhuận quặng thô không phải là quá cao, chúng ta khai thác nửa ngày, lợi nhuận phần lớn bị các doanh nghiệp luyện đồng, chế tạo đồng ăn hết.
Chúng ta chỉ có được phần nhỏ, vì thế cần phải nâng cao giá trị phụ gia của đồng, đạt được lợi nhuận cao mới là việc chúng ta nên làm..