- Ý của công tử là chúng ta sắp xếp người xuống để nhận chức bí thư, áp chế thằng nhóc này?
Trương Minh Đường cười nói.
- Ừ.
Cố Tuấn Phi ừ một tiếng qua hơi thở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tầng 3 tòa nhà Tỉnh ủy.
Cố Phong Sơn đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Cố Tuấn Phi trước tiên đưa trà cho bố, sau đó ngồi xuống giở vài tờ báo.
- Khi nào thì về thủ đô?
Cố Phong Sơn không ngẩng đầu lên hỏi. Người này vừa qua tuổi năm mươi, tóc đã bạc, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.
Bằng này tuổi đang ngồi ở vị trí thứ 3 ở Nam Phúc, lên một bước nữa trở thành Tuần phủ tổng đốc quan lớn của biên giới là có khả năng. Dựa vào quyền thế của nhà họ Cố khả năng này rất lớn.
Tuy nhiên, nhà họ Cố ở thủ đô cũng có băn khoăn, bởi vì người cầm lái của nhà họ Cố cũng chính là Tư lệnh quân khu Liêu Thẩm thượng tướng Cố Thiên Long đã qua 70 tuổi, xem ra cùng với Phó Chủ tịch Triệu Bảo Cương của nhà họ Triệu, Tào Mộng Đức của nhà họ Tào đã đến lúc nghỉ, nhiều nhất cũng không đến một năm rưỡi nữa.
Cố Thiên Long và Tào Mộng Đức lui về, muốn phục hồi lại phần thắng là không có khả năng.
Cố Thiên Long sinh hai người con, con lớn đang đương nhiệm chức Bí thư Đảng-Quần chúng tỉnh Nam Phúc Cố Phong Sơn, con thứ hai là Cố Hữu Cương quân hàm thiếu tướng, đương nhiệm một trong những tư lệnh hạm đội Nam Hải của căn cứ Việt Châu.
Trong quân đội, Mục tiêu của Cố Thiên Long là nâng đỡ đứa con thứ hai Cố Hưu Cương ngồi lên chức Phó tư lệnh quân khu Lĩnh Nam, đến quân hàm trung tướng hoặc là ngồi vào chức Phó tư lệnh hạm đội Nam Hải.
Trong chính phủ, tất nhiên là muốn Cố Phong Sơn có được vị trí Bí thư hoặc Chủ tịch tỉnh.
Tuy nhiên Cố Thiên Long biết hai người xem ra chỉ có thể được một, nếu được trong quân đội thì chính phủ không được.
Dù sao, Cố Thiên Long tuy nói là Tư lệnh quân khu, ủy viên quân ủy nhưng ở Trung Quốc những dòng họ như vậy không ít. Không đến mấy trăm cũng có hơn trăm, mật thì ít mà ruồi thì nhiều.
Cho nên, gần đây, vẫn tiếp xúc chặt chẽ với nhà họ Tào, muốn cháu nội Cố Tuấn Phi cùng cháu của nhà họ Tào Tào Phi Nhi đính hôn, tăng thế lực chính trị.
Tuy nhiên, Tào Phi Nhi không thích Cố Tuấn Phi, dứt khoát từ chối. Mà Tào Mộng Đức lại yêu thương cô cháu gái, cũng không ép.
Cuối cùng, Cố Thiên Long cũng rút lui, sau đó nghe Cố Tuấn Phi nói về Tống Trinh Dao cho nên lại có ý định quay sang Tống Trinh Dao.
Nhà họ Tào hoàn cảnh cũng không khác nhà họ Cố lắm, khi đảm nhiện chức ủy viên quân ủy, Chủ nhiệm bộ Tổng chính trị Tào Mông Đức lui rồi thì thế lực nhà họ Tào đương nhiên suy yếu nhiều.
Tào Mộng Đức cùng Cố Thiên Long đều là một trong những người cầm đầu phái kinh kịch Nam Viên, thế lực nhà họ Tào và nhà họ Cố so sánh bên 1 bên 2.
Con trai lớn Tào Quốc Khánh cũng chính là anh trai của Tào Mai Phương mẹ của Tống Trinh Dao, đương nhiệm Bộ trưởng Bộ tài chính Trung Quốc, con gái chính là Tào Phi Nhi.
Con thứ hai là Tào Canh, chưa đến 50 tuổi, đương nhiệm Phó Chủ tịch thành phố Tân Môn, ủy viên thường vụ. Tào Mộng Đức đương nhiên muốn trước khi nghỉ hưu có thể nâng đỡ lên chức Chủ tịch thành phố Tân Môn, nhưng việc này quá khó khăn. Nên biết rằng Bí thư Thành phố Tân Môn là ủy viên Bộ chính trị, Chủ tịch thành phố cũng là ủy viên trung ương Đảng, cấp bộ trưởng.
Chủ yếu là có điểm đặc thù gần thủ đô. Hơn nữa Thành phố Tân Môn mới có Bí thư mới, đương nhiên là cũng do cha nâng đỡ lên. Tất nhiên không phải ngồi cạnh Tào Canh làm con rối.
Bởi vì Tân Môn là cửa ngõ thủ đô. Tựa như cửa sông cửa biển. Các thế lực chính trị lớn đều có căn cứ địa của mình. Đương nhiên, các căn cứ địa cũng có các phe phái khác nhau, chỉ có điều là chống đỡ thế nào mà thôi.
Con thứ ba Tào Thiên Hạ, Sư trưởng quân khu Nam Kinh, quân hàm thiếu tướng.
Đương nhiên, con trai thứ ba cũng sẽ có đề bạt, ít nhất trước khi Tào Mộng Đức nghỉ hưu sẽ thực hiện.
Người mà Tào Mộng Đức coi trọng là đương nhiệm Bộ trưởng Bộ tài chính Tào Quốc Khánh. Kế hoạch đương nhiên là đưa đến làm Bí thư một tỉnh nào đó
Bởi vậy, Tống Sơ Kiệt muốn tranh chức Phó Bí thư tỉnh ủy Nam Phúc có chút khó khăn. Tuy nói Tống Sơ Kiệt cũng là con rể của Tào Mộng Đức nhưng con rể so với con đẻ đương nhiên không bằng.
Khi Tào Mộng Đức nghỉ thì nhân tài mà nhà họ Tào đưa ra không có Tống Sơ Kiệt.
Cho nên, ông cụ nhà họ Tống cũng nóng lòng muốn nhân cơ hội này kết thông gia với nhà họ Cố, để hai nhà Cố Tào hợp lực, đẩy Tống Sơ Kiệt ngồi lên vị trí Phó Bí thư Nam Phúc.
Nếu Tào Mộng Đức nghỉ hưu, đến lúc đó muốn đẩy Tống Sơ Kiệt lên càng khó.
- Vài ngày nữa, dù sao cũng khó có dịp xuống dưới, ở thêm vài ngày.
Cố Tuấn Phi cười nói, trộm nhìn cha một cái, có vẻ vô tình nói:
- Ba, ba có đến Phi vân các bao giờ không?
- Ừ.
Cố Phong Sơn buông tờ báo, nhìn Cố Tuấn Phi một cái, nói:
- Sao con đột nhiên lại hỏi về chỗ đó.
- Cái đó rất không ổn, lung tung lộn xộn. Con nghi ngờ trong đó có hoạt động bí mật.
Cố Tuấn Phi nói nhỏ, đương nhiên là thăm dò.
- Thật không?
Cố Phong Sơn nhìn con trai một cái, đột nhiên nói:
- Có gì thì nói thẳng ra, đừng úp mở như thế, thật đáng ghét.
- Hôm nay, Cô Tào thiếu chút nữa bị đánh, chính là ở Phi Vân các
Cố Tuấn Phi nói.
- Cô Tào, Cô Tào là ai?
Cố Phong Sơn tất nhiên không biết con trai đang nói về ai.
- Mẹ của Trinh Dao, phu nhân của Trưởng ban Tống
Cố Tuấn Phi nói.
- Ai có gan to vậy, dám đánh phu nhân của Trưởng ban Tống, không còn muốn sống nữa sao?
Giọng điệu của Cố Phong sơn hết sức thản nhiên, biết con trai đang nói dối, sao có thể dấu được ông ta.
- Nghe nói người đó là quyền Bí thư huyện Ma Xuyên. Một người tên là Diệp Phàm, mới 20 tuổi.
Cố Tuấn Phi cố tình nhấn mạnh chữ "20 tuổi" tin là cha mình sẽ nghe ra.
- 20 tuổi là Bí thư huyện ủy? Trẻ tuổi như vậy thảo nào lại hung hăng như thế, đến phu nhân của trưởng ban Tống cũng dám đánh?
Cố Phong Sơn nhấp một ngụm trà nhìn con trai.
- Hừ, có phải con và cậu ta có xung đột?
- Con… Con chỉ muốn bảo vệ dì Tào một chút không ngờ thằng nhóc đó khí lực quá lớn.
Cố Tuấn Phi không ngại xấu hổ, chỉ cần có thể đem Diệp Phàm dẫm nát dưới chân thì không ngại gì.
- Bị đánh?
Cố Phong Sơn nhìn con trai một cái.
- Vẫn ổn, không đoạn cốt thương gân, chỉ có điều trên lưng sưng lên một cục.
Cố Tuấn Phi nói đến đây trên tầng vang lên giọng nói đau đớn:
- Làm sao mà sưng lên, mau gọi thầy thuốc đến xem.
Cố Tuấn Phi đã biết trước mẹ mình Hoàng Anh Tố đi xuống, nên cố tình nói to, quả nhiên có hiệu quả.
Vì mẹ yêu cầu nên Cố Tuấn Phi cởi áo, trên lưng quả nhiên có một vêt thâm tím.
- Ai đánh?
Hoàng Anh Tố tức giận, không ngờ có người dám đánh con mình.
- Chắc là Bí thư huyện Ma Xuyên kia đúng không?
Cố Phong Sơn nhìn lướt qua, không để ý.
- Bí thư huyện ủy thì giỏi sao, Tuấn Phi, chúng ta lập tức báo cảnh sát, hừ.
Hoàng Anh Tố từ trước đến nay yêu thương Cố Tuấn Phi, tất nhiên là đau lòng tức giận rồi.
- Báo cảnh sát làm cho dư luận xôn sao cũng không có ý nghĩa. Cứ để ba gọi điện thoại đến Địa khu Đức Bình cho Trang Thế Thành, cách chức của thằng nhóc đó.
Cố Tuấn Phi giống như đang nói một chuyện của trẻ con.
- Cũng được, giam hắn vài ngày không bằng lấy mũ.
Hoàng Anh Tố gật gật đầu, quay sang chồng nói:
- Đỉnh Sơn, anh lập tức gọi điện thoại. Em muốn xem một bí thư huyện ủy chẳng lẽ phải bay lên trời.
- Bà cũng biết là chiếc mũ Bí thư huyện ủy kia dễ lấy đi lắm, hừ đồ đàn bà.
Cố Phong Sơn tức giận hừ một tiếng.
- Không gọi có phải không, không gọi em sẽ nói chuyện với ba. Con trai của chúng ta không thể bị băt nạt, hừ.
Hoàng anh Tố tức giận trừng mắt nhìn chồng một cái quát to.
Thấy bà xã cầm điện thoại, mặt Cố Phong Sơn trầm xuống hừ nói:
- Bà cho là cha mỗi ngày không có chuyện gì đúng không? Bà nghĩ xem, vừa rồi Tuấn Phi nói Bí thư Chủ tịch huyện Diệp đánh phu nhân của trưởng ban Tống, Trưởng ban Tống sẽ bỏ qua cho hắn sao? Nếu trưởng ban Tống không nói gì thì chúng ta là cái quái gì?
- Cũng phải, Tuấn Phi, rốt cuộc sao lại thế này.
Hoàng Anh Tố cũng không ngốc, quay đầu nhìn con trai hỏi.
- Diệp Phàm trước đây là bạn của Trinh Dao, hiện tại lại quấy rầy Trinh Dao, con không chịu nỏi.
Cố Tuấn Phi nói.
- Lại nhắc đến Trinh Dao, xem ra người này gan rất lớn, vợ của nhà họ Cố chúng ta sao lại đến lượt người ngoài quan tâm, hừ
Cố Phong Sơn mặt biến sắc, đề cập đến vấn đề hai nhà Tào Cố liên mình, cũng sẽ không mặc kệ. Mặt nghiêm túc, cơ thể căng lên.
- Ba, con đã hỏi thăm, thằng nhóc đó mới 20 tuổi, vừa mới chuyển từ quyền Chủ tịch huyện lên chính thức, lập tức được kiêm quyền Bí thư huyện, hiện tại là Bí thư Chủ tịch huyện, rất khác người.
Cố Tuấn Phi lập tức thêm dầu vào lửa.
- Ba đã biết, về mặt này con chưa hiểu rõ và…
Cố Phong Sơn nhấp một ngụm trà, đi lên lầu.
Nhiệm vụ hàng đầu trước mắt của Cố phong Sơn là ổn định vị trí ở Nam Phúc, kéo theo vài đồng minh mới được.
Mục tiêu là nhắm đến Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, nếu có thể đuổi Chu Thế Lâm sang Hội đồng nhân dân tỉnh dưỡng lão, chính mình có thể ngồi lên chiếc ghế đó.
Đương nhiên, thời gian cấp bách, phải làm trước khi cha là Cố Thiên Long nghỉ. Nêí chính mình có thể dựa vào chức Chủ tịch tỉnh kia, nhà họ Cố có thể nhúng tay vào quân đội một chút, đây là tính toán của Cố Phong Sơn.
Nam Phúc vì có vị trí địa lý đặc thù, thế lực khắp nơi đều muốn nhúng tay phân tranh. Trước mắt ở Nam Phúc nhà họ Trần, nhà họ Triệu rồi nhà họ Tào, nhà họ Cố của ông đều có bóng dáng. Tình hình rất phức tạp.
Nhà họ Diệp.
- Lão Trần, cảnh giới của anh hẳn là có nâng cao?
Diệp Phàm cười nói.
- Đa tạ công tử khích lệ, có nâng cao một chút, không thể tượng tượng được giao sâm công dụng rất lợi hại. Chẳng những ổn định cảnh giới còn đề cao, phỏng chừng hiện tại đạt đến thất đẳng, trình tự người thứ hai. Việc này đều do cậu cho Khiếu Thiên, Khiếu Thiên vô cùng cảm kích.
Trần Khiếu Thiên vẻ mặt cung kính.
- Trần lão, hai chúng ta còn nói làm gì? Tuy nhiên chuyện tìm người thế nào?
Diệp Phàm hỏi